-
Chương 1775
Bóng tối... Cứ kéo dài không biên giới... Tựa như thể nó vĩnh viễn sẽ không bao giờ kết thúc... Cô không biết mình đi bao lâu, cũng không biết mình đi bao xa... Chỉ biết là con đường này hình như mãi mãi không có điểm cuối... Mệt quá... Mệt quá... Cứ như thế này... Cứ như thế này mà nằm ở đây đi... Ý thức của cô dần dần bị cướp lấy, bị bóng tối xâm chiếm từng chút một... Nhưng mà, cứ mỗi lần cô bị bóng tối kia hoàn toàn cắn nuốt thì luôn có một tia sáng yếu ớt nhưng vẫn một mực chiếu sáng kia, bên tai dường như cứ văng vẳng một giọng nói dịu dàng ấm áp. Những thứ đó dường như chưa bao giờ bị dập tắt mà cứ thế cuồn cuộn tiếp thêm sức lực vào thân thể cô. Thế là cô lại bò dậy đi tiếp, đi tiếp... Cô quá mệt mỏi, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nghĩ nổi, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn nhớ một chuyện rằng, ở chỗ có tia sáng yếu ớt kia có một thứ rất quan trọng, cực kì quan trọng đang chờ mình... ... Cứ như thế lặp đi lặp lại không biết bao lâu, kéo dài bao nhiêu lần. Cuối cùng ánh sáng kia ngày càng càng rực rỡ, càng ngày càng sáng, tựa như nó cách cô rất gần, càng gần thêm. Cô lấy chút sức lực cuối cùng mà lao thẳng về phía điểm sáng kia... "Oành!" một tiếng. Ánh sáng chói mắt bao bọc lấy cô, cả thế giới từ đen đến vô tận biến thành sáng đến vô cùng. Căn phòng tràn ngập mùi hoa cỏ, chiếc giường gỗ được chạm trổ những hoa văn cổ xưa nhưng cực kì thoải mái. Trong căn phòng đó có một cô gái đang mặc đồ ngủ màu trắng, đôi mắt đã lâu chưa có phản ứng nào đang không ngừng run rẩy... Không biết qua bao lâu, đôi mắt kia bắt đầu hé ra từng chút một, hàng lông mi như cánh bướm không ngừng run rẩy chớp động. Tia sáng mặt trời đầu tiên rơi vào đôi mắt trong suốt kia, đẹp đến ngỡ ngàng. Trước mắt đều là ánh sáng chói chang, mất một lúc sau thị lực của cô mới từ từ khôi phục, cũng nhìn rõ mọi thứ trước mắt. Trên đỉnh đầu là rèm cửa và một trần nhà cổ xưa, một căn phòng được bố trí đơn giản thanh nhã. Trên chiếc bàn những bông hoa dại sinh đẹp được cắm trong một chiếc bình tráng men, chuông gió treo ở cửa phát ra tiếng đinh đinh đang đang êm tai... Ngoài cửa sổ, mặt hồ lấp lánh tựa như đá quý phản chiếu cả bầu trời cùng ánh nắng ấm áp. Cứ như một thế giới thần tiên. Cô tỉnh lại từ một cơn ác mộng, rồi lại sang một giấc mộng đẹp khác sao? Ánh mắt Ninh Tịch hơi chuyển động, khẽ quan sát cả căn phòng, sau đó, cô muốn dùng cánh tay chống lên để chậm rãi ngồi dậy. Cơ thể vốn nhanh nhẹn linh hoạt chẳng hiểu sao lại trở nên cực kì cứng ngắc, chỉ một động tác ngồi dậy thôi mà cô cũng thấy cực kì khó khăn. Và mặt nạ dưỡng khí cùng mấy cái dây rợ loằng ngoằng trên người nối với đủ loại máy móc kia cũng làm cô không vui. Ninh Tịch thích gì làm đấy, cô mau chóng đem mấy cái thứ đó gỡ ra từng cái một, rồi lại dùng cả nửa ngày mới làm quen được với cái thân thể cứng ngắc này, cô từ từ bước xuống giường rồi vô tri vô giác đi ra khỏi phòng. Cả người Ninh Tịch cứ lâng lâng như đang bước trên đám mây, lung la lung lay bước từng bước, bất tri bất giác lại bước xuống lầu, lướt qua vườn hoa rồi cứ bước đi không mục đích tới một chỗ xa hơn. Nếu như đây vẫn là giấc mộng thì cô thích giấc mộng này. Quá lâu, cô đã phải nhìn bóng tối quá lâu rồi. Hiện giờ trong giấc mộng này cô có thể nhìn, có thể nghe, có thể đi, có thể cử động. Giấc mộng này thật đẹp. Cô cứ đi mãi... Cho đến khi... Cho đên khi cô đi tới một cửa tiệm bày bán tạp chí và báo giấy. Trong tiệm, một ông bác đang ngồi bên trong xem ti vi, trong tivi đang phát tin tức giải trí mới nhất thì phải, nó vang lên giọng nói nuối tiếc của người dẫn chương trình. "Aiz, mấy người mới này đúng là thế hệ sau không bằng thế hệ trước! Xem ra, việc Hàn Tử Huyên nhảy sang công ty khác đã mang lại một kích đối với Thịnh Thế! Họ từng là người đứng đầu giới giải trí vậy mà bây giờ lại suy bại đến vậy, xem ra không lâu nữa sẽ rút khỏi võ đài thôi..."