-
Chương 1793
Phóng viên đầu tiên được chọn lập tức kích động nói: "Câu hỏi này của tôi có lẽ là sẽ đại diện hỏi cho tất cả các phóng viên và fan đang ngồi đây, Tử Huyên và Mục Dã, có thật là hai người đang hẹn hò với nhau không?" Câu hỏi vừa được đặt ra, trong phòng lập tức dấy lên một trận náo động không nhỏ. Dù sao đây cũng là tin tức lớn, hầu hết ai cũng đều hóng hớt chuyện này. Vẻ mặt lười biếng của Giang Mục Dã lúc này bỗng từ từ đóng thành băng... Mới câu hỏi đầu tiên đã gây sốc như vậy, Lôi Minh sợ toát mồ hôi, không dám lơi lỏng Giang Mục Dã tới một khắc, chỉ sợ cậu ta không nhịn được mà bạo phát. Cùng lúc đó, Lôi Minh vội vàng làm một động tác thu hút sự chú ý rồi đáp: "Ha ha, chỉ là hiểu lầm thôi, mọi người đừng nghĩ nhiều!" Đám phóng viên sao có thể dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy, cả đám bắt đầu truy hỏi: "Trong ảnh rõ ràng như thế, chắc không chỉ đơn giản là hiểu lầm đâu chứ!" Lôi Minh đang muốn nói sau này sẽ cho mọi người một lời giải thích hợp lí, nhưng lúc này quản lí của Hàn Tử Huyên là Trịnh An Như lại cướp lời trước: "Xin lỗi, tôi rất hiểu sự quan tâm của mọi người đối với Tử Huyên, nhưng hôm nay là họp báo cho Thiên Hạ, hi vọng mọi người sẽ đặt sự quan tâm của mình vào những vấn đề liên quan tới bộ phim nhiều hơn!" Lôi Minh nghe thấy lời này mặt liền đen như đít nồi. Người khác thì không nghe ra, nhưng sao anh ta có thể không hiểu cơ chứ. Thoạt nhìn thì có vẻ là người tốt nhảy ra giải vây, nhưng thức chất câu này với việc ngầm thừa nhận thì chẳng khác quái gì nhau? Quả nhiên, tuy đám phóng viên không truy hỏi nữa, nhưng ánh mắt càng trở nên mờ ám, vừa nhìn cũng biết đã ngầm mặc định quan hệ của hai người rồi. Phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi. "Tử Huyên, lần này cô tham gia vào một bộ phim được quay lại, cô có lo sợ việc không vượt qua được nguyên tác không?" Phóng viên thứ hai đặt câu hỏi. Đây là một câu hỏi rất khó trả lời đối với các diễn viên tham gia vào một bộ phim được quay lại. Hàn Tử Huyên vẫn không thay đổi sắc mặt, cô ta khẽ đáp: “Không có vượt qua và cũng không cần phải vượt qua bất cứ ai, tôi chính là tôi thôi." Chỉ một câu ngắn thôi mà có thể thấy được sự tự tin lại không quá ngông cuồng của cô ta, điều này khiến các phóng viên có hảo cảm với cô ta hơn. Giang Mục Dã nheo mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng. Kí giả thứ ba đặt câu hỏi cho Giang Mục Dã: "Mục Dã, cũng gần hai năm trôi qua rồi, lần này lại diễn vai Tôn Hoán Khanh, anh có cảm nhận gì đặc biệt không? Anh có cảm thấy hài lòng với bạn diễn của mình không?" Lôi Minh lén mở lòng bàn tay ra, cho Giang Mục Dã xem câu trả lời mình đã chuẩn bị sẵn. Kết quả, Giang Mục Dã lại trả lời: "Tôi có được chọn đâu?" Lôi Minh: "..." Thôi được rồi... đáp án này với anh ta mà nói... đã là "ngoan” lắm rồi... "Ha ha, Mục Dã thích đùa thôi, tất nhiên chúng tôi rất hài lòng về sự tuyển chọn khắt khe trong ba tháng qua của các nhân viên chuyên nghiệp trong đoàn làm phim, cũng rất kì vọng vào lần hợp tác tiếp theo." Lôi Minh vội vàng kết thúc. Dù xảy ra chuyện gì, Hàn Tử Huyên vẫn tỉnh bơ mỉm cười, Trịnh An Như thì sầm mặt quay ra nhìn Giang Mục Dã. Câu hỏi của mọi người nhanh chóng được giải đáp hết. Sắp tới hồi kết, MC nói: "Vẫn còn một cơ hội đặt câu hỏi cuối cùng, xin mời người mặc áo đỏ!" Cô gái mặc áo đỏ trông có vẻ kích động, cô hít sâu một hơi đứng dậy, nhìn Hàn Tử Huyên, nghiêm túc nói: "Mọi người đều biết, Thiên Hạ là tác phẩm thành danh của Ảnh hậu Ninh Tịch, cũng là tác phẩm mà cô ấy đã đạt được giải nữ phụ xuất sắc nhất trong liên hoan phim Kim Tông, cô ấy đóng Mạnh Trường Ca một cách xuất thần nhập hóa, đi sâu vào lòng người như vậy."