-
Chương 1874
Giọng điệu của phó phòng đầy căm phẫn, như thể gã thực sự nhìn không nổi mà bất bình thay Đới Uy. Bỗng chốc cả phòng họp như bừng tỉnh. "Thì ra là thế! Đúng là tiếc thật đấy!" "Sự nhạy cảm của giám đốc Đới với xu hướng thời trang đúng là luôn đi trước chúng ta! Chỉ có điều anh đã tốt rồi còn muốn tốt hơn, cho nên mới bị người khác đoạt trước!" "Thật ra thì tôi thấy cũng chẳng cần để ý cái mà ăn theo với không ăn theo, vấn đề chỉ là ai là người thiết kế đẹp hơn thôi! Hơn nữa ai sẽ cho rằng công ty No.1 như History của chúng ra lại phải ăn theo một cái công ty nhỏ bị thị trường đào thải kia chứ?" "Đúng vậy! Muốn nói ăn theo thì cũng là bọn họ ăn theo chúng ta!" ... Mọi người rối rít phụ họa lời của phó phòng. Mà trên thực tế thì mọi chuyện đúng là như vậy, dẫu cho là bên kia cho ra mắt trước nhưng nhiều người không rõ chuyện vẫn sẽ theo bản năng mà cảm thấy nhất định là do công ty nhỏ ăn theo công ty lớn. Trong cái giới này thì mấy chuyện kiểu như vậy cũng chẳng phải xảy ra lần đầu. Rất nhiều những công ty nhỏ vất cả lắm mới có chút khởi sắc, nhưng lại cứ thế bị các công ty lớn đè chết. Tình huống tốt thì bị mua lại thiết kế, tình huống xấu là thị trường của công ty nhỏ hoàn toàn bị công ty lớn chiếm lấy. Phó phòng thấy thời cơ đã chín muồi, gã liền thuận thế nói: "Tôi cũng cho rằng anh Đới chẳng phải ngại cái gì hết! Cứ hoàn thành bản thiết kế rồi cho ra bộ sưu tập mới! Chắc chắn sẽ đè chết Tắc Linh kia!" "Tôi đồng ý!" "Tôi cũng đồng ý!" ... Nghe những tiếng phụ họa xung quanh, trong mắt Đới Uy thoáng vẻ đắc ý. Gã nhìn về phía Ninh Tuyết Lạc rồi nói: "Chuyện này vẫn nghe Ninh tổng đi!" Ninh Tuyết Lạc hơi nghĩ nghĩ một chút rồi quyết định: "Cứ làm như vậy đi!" Sau đó cô ta vẫn hỏi một câu để đảm bảo: "Anh chắc chắn thiết kế không có vấn đề gì chứ?" Đới Uy nói với giọng điệu chắc nịch: "Nếu Ninh tổng đã tin tôi, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của cô." Một năm này đã đủ để gã đào tạo một nhóm "đàn em" có thể yên tâm mà dùng, gã chỉ cần đem những thiết kế của bọn họ ra rồi viết tên mình lên đấy thì cũng đã là vinh dự của họ rồi... ... Đêm khuya, tại Tô gia. Ninh Tuyết Lạc đoán không sai. Trịnh Mẫn Quân vừa về đến nhà đã nhốt mình trong phòng ngủ, tâm trí bà ta trở nên hỗn loạn. Tô Hoằng Quang vừa mới đẩy cửa bước vào đã thấy Trịnh Mẫn Quân cứ đi loanh quanh, ông ta không kìm được nhíu mày: "Đã muộn thế này rồi mà bà còn không ngủ cứ loanh qua loanh quanh trong phòng làm gì đấy? Hôm nay qua chỗ Lý phu nhân thế nào?" Tô Hoằng Quang rất coi trọng chuyện này nên cố tình hỏi một câu. Vừa nhắc tới chuyện này, Trịnh Mẫn Quân lập tức kích động nhìn về phía chồng: "Hoằng Quang, ông về rồi đấy à!" "Xảy ra chuyện gì thế?" Thấy Trịnh Mẫn Quân khác thường, Tô Hoằng Quang nhíu chặt chân mày hỏi. Trịnh Mẫn Quân bực bội nói: "Hôm nay trong buổi tụ họp của Lý phu nhân tôi có thấy Ninh Tịch!" "Ninh Tịch? Chẳng phải con bé đó đã biến mất hơn một năm rồi sao? Nghe nói là bị tên nhà giàu nào đó bao nuôi mà?" Tô Hoằng Quang tuy không chú tâm tìm hiểu chuyện này, nhưng cũng có biết qua. Vừa nhắc tới đây Trịnh Mẫn Quân liền biến sắc: "Căn bản không phải như vậy! Xem chừng một năm nay Ninh Tịch ở bên Trang gia đó!" "Sao Ninh Tịch lại ở bên Trang gia?" "Hoằng Quang, ông không biết đấy thôi! Ninh Tịch đi cùng Mạnh Lâm Lang đến Khu nghỉ dưỡng Thiên Tuyền, Mạnh Lâm Lang còn tuyên bố trước mặt mọi người rằng Ninh Tịch là cháu gái của bà ta! E là nhà họ Trang đã nhận Ninh Tịch từ lâu rồi!" Nghe vợ mình nói vậy, Tô Hoằng Quang cũng lập tức biến sắc...