-
Chương 2000
Trên sân khấu, vì Doãn Ưu Ưu vội lên sân khấu, tâm tình lại không tốt nên không được tập trung, lúc hát còn lệch tông mấy lần đã thế còn có nốt cao không lên nổi. Doãn Ưu Ưu sầm mặt trở lại hậu đài thì nghe thấy bên trong truyền ra tiếng thì thầm to nhỏ với nhau. "Trời ơi! Rốt cuộc ai cho Doãn Ưu Ưu dũng khí để chọn tiết mục hát này vậy?" "Ha ha, gần đây nhiều nghệ sĩ bị dính scandal hát nhép, cô ta đang muốn chứng minh mình không hát nhép thôi!" "Phụt... có kiểu chơi lầy vậy hả?" "Ê ê ê, quan trọng không phải là chuyện này? Các cô có biết Doãn Ưu Ưu bị sao không? Ban nãy sao lại phải chạy tới chen chúc trong trong phòng trang điểm chung nhỉ? Chẳng phải trước giờ cô ta đều có phòng trang điểm riêng sao?" "Ha ha, tôi biết! Tôi vừa nghe tin nội bộ xong, nghe nói Từ Thao với Tần Sương vào nhầm phòng, kết quả lại bị Doãn Ưu Ưu mượn cớ gây chuyện, nói họ cố tình muốn cướp phòng, còn sai người đuổi họ đi nữa..." "Sao đó thì sao, sau đó thế nào? Sao cuối cùng lại thành Doãn Ưu Ưu bị đuổi ra ngoài?" Cô nghệ sĩ tự xưng là biết tin nội bộ kia kích động nói: "Sau đó thì Ninh Tịch nữ thần tới! Chuyện phía sau chắc không cần tôi phải nói nhiều với các cô nữa chứ?" "Ninh Tịch vốn là người rất trọng nghĩa khí, nghe nói cô ấy còn rất bao che bảo vệ nghệ sĩ công ty mình nữa! Gần đây Thịnh Thế ngoài Tần Sương ra còn mấy người nữa cơ!" "Doãn Ưu Ưu cậy mình nổi tiếng, cả ngày chỉ biết kiêu căng phách lối, lần này xem như đá phải cửa sắt rồi! Chỉ biết bắt nạt người đẳng cấp thấp hơn cô ta, có giỏi thì ra đọ với Ninh Tịch kia kìa!" ... Nghe mấy người kia nói chuyện, Doãn Ưu Ưu tức run lên: "Nói đủ chưa?" Phía sau bỗng truyền tới giọng nói của nhân vật chính trong câu chuyện khiến mọi người bị giật mình, lũ lượt cúi đầu giả vờ bận rộn như không có chuyện gì xảy ra, chỉ sợ Doãn Ưu Ưu này lại nổi điên lên. Mãi tới khi Doãn Ưu Ưu tức tối bỏ đi, họ mới lại xôn xao buôn chuyện tiếp. "Các cô đoán xem lần này Doãn Ưu Ưu sẽ làm thế nào? Trước đây ai đắc tội với cô ta đều sẽ bị chỉnh cho đến là thảm!" Có người hỏi. "Chỉnh Ninh Tịch, cô đang đùa chắc? Doãn Ưu Ưu căn bản không cùng đẳng cấp với Ninh Tịch nhé? Cô nhìn thái độ của cô ta lúc trên sân khấu xem!" "Đừng quên cô ta còn có Hàn Tử Huyên chống lưng! Hai người này chẳng phải từ trước đến giờ đều có quan hệ rất tốt với nhau đó sao? Hàn Tử Huyên chuyên quyền độc đoán, tư lợi như thế nhưng lại luôn quan tâm tới Doãn Ưu Ưu đấy thôi!" Cô gái kia lườm một cái: "Hàn Tử Huyên bị Ninh Tịch ép thảm như thế, giờ tự lo cho mình còn không xong kia kìa!" "Tôi thấy giờ phân thắng bại còn hơi sớm, thực lực của Tinh Huy và độ nổi tiếng của Hàn Tử Huyên vẫn bày trước mắt đấy thôi, cũng không phải không có cơ hội bật lại!" ... Đêm, trong một club sang trọng nào đó. Hàn Tử Huyên đang ngồi trong phòng riêng nói chuyện với Ninh Tuyết Lạc. Hàn Tử Huyên tỏ ra cáu giận và ấm ức: "Ninh phó tổng, lúc có chị, chị lúc nào cũng chăm sóc, đề bạt em. Nhưng từ lúc chị đi rồi, em thật sự không thể ở lại công ty được nữa, rốt cuộc thì bao giờ chị mới có thể trở lại?" Hàn Tử Huyên hỏi câu hỏi mình quan tâm nhất. Từ sau khi Tô Diễn tiếp quản công ty, cô ta bị chèn ép ngày càng quá đáng, thật sự không thể tiếp tục khoanh tay chờ chết như thế nữa nên mới hẹn gặp riêng Ninh Tuyết Lạc. Ngoài mặt, Ninh Tuyết Lạc tỏ ra khó xử khi nghe đối phương khóc lóc kể tội nhưng giọng điệu lại mang vài phần nỗi niềm riêng: "Tử Huyên à, chị xin lỗi, giờ trong tay chị chẳng còn chút quyền lực nào cả, e là không thể giúp em được..." Hàn Tử Huyên nhất thời biến sắc: "Ninh phó tổng, em thật sự không hiểu, tạo sao chị bỗng nhiên lại rời công ty thế?"