-
Chương 2041
Nghe được bốn chữ này, đôi mắt Ninh Tịch lập co rút lại để lộ ra hơi lạnh thấu xương. Thật sự là Nghê Thường Vũ Y. Tên Đới Uy này còn phách lối tới mức không thèm đổi tên, khó trách tại sao Cung Thượng Trạch lại có vẻ mặt khó coi đến vậy. Ninh Tịch nhìn cậu trai đang hừng hực lửa giận thì hơi trầm ngâm một chút, sau đó cô cầm di động lên soạn một tin nhắn ngắn rồi gửi đi. Cung Thượng Trạch cảm nhận được di động của mình rung lên thì cố gắng đè cơn tức giận đến mờ mắt xuống mà mở tin nhắn kia ra. Khi đọc xong tin nhắn ấy, cơn giận trong lòng như được trấn an lại, khiến Cung Thượng Trạch trở về trạng thái bình thường. ... Tiếng thở dài thán phục vang lên không ngừng, trên kênh trực tiếp vẫn liên tục xuất hiện những bình luận khen tặng, Đới Uy đang được truyền thông vây quanh vẫn còn đang vênh mặt đắc ý... Thì trong góc, một cậu thanh niên từ từ tháo khẩu trang xuống rồi từ từ đứng lên, thân hình ấy đứng thẳng tắp trong cả đám người rồi gằn từng chữ nói: "Nghê Thường Vũ Y, là thiết kế của tôi! Là tác phẩm do chính tay tôi làm nên!"" Giọng nói ấy giống như một chậu nước lạnh hắt thẳng vào ngọn lửa đang cháy hừng hừng, toàn trường đột nhiên lặng ngắt như tờ, thậm chí có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Ánh mắt của tất cả mọi người chuyển từ Đới Uy sang cậu thanh niên có ánh mắt lạnh lẽo kia. Khuôn mặt của cậu thanh niên này rất tinh xảo tuấn tú nhưng sắc mặt lại có chút nhợt nhạt. Ngọn lửa hừng hực trong đôi mắt của cậu ta dường như có thể thiêu rụi cả một tòa cung điện. Đới Uy đang hưởng thụ cảm giác đứng trên đỉnh vinh quang thì đột nhiên nghe thấy giọng nói ác mộng đấy, nó giống như tiếng một tiếng sấm bất thình lình bổ xuống đầu của gã. Khi gã xoay người lại để thấy rõ người thanh niên kia thì gã lập tức đờ đẫn cả người ra. Cung... Cung Thượng Trạch!!! Không thể nào, sao lại có thể là Cung Thượng Trạch! Đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng! Rõ ràng tên đó đã thành tên ăn xin rồi cơ mà, rõ ràng tên đó đã phải biến thành tên thần kinh, điên khùng mà chết ở cái xó xỉnh nào đó rồi chứ. Tại sao lại có thể mũ áo chỉnh tề mà xuất hiện chình ình ở tuần lễ thời trang Lorraine! Những người khác đều đang tập trung ánh mắt trên người Cung Thượng Trạch, cho nên không ai chú ý tới vẻ mặt chợt lóe lên rồi biến mất một cách bất thường của Đới Uy. Các phóng viên và khách quý có mặt tại đây đều trố mắt nhìn nhau. Có phóng viên mang vẻ mặt bất thiện hỏi: "Anh này, xin hỏi anh là ai vậy?" Cái mà Cung Thương Trạch không giỏi nhất chính là việc trao đổi hay tiếp xúc với người khác, ngay cả lúc tham dự những sự kiện thế này cũng phải đeo khẩu trang che kín mặt mũi mới có chút cảm giác an toàn, cho nên đừng nhắc tới chuyện cậu ta có thể mở miệng nói chuyện dưới ánh mắt của biết bao con người thế này. Tay của Cung Thượng Trạch ẩm ướt mồ hôi, mãi cho đến khi cảm giác được một ánh mắt từ đầu tới cuối luôn chiếu sáng dẫn đường cho cậu... "Tôi là X - nhà thiết kế chính của Tắc Linh, tên tiếng Trung của tôi là Cung Thượng Trạch!" Cậu thanh niên trả lời rõ ràng từng chữ. Cung Thượng Trạch vừa dứt lời thì hiện trường lại vang lên một trận xôn xao nghị luận không ngừng. "Nhà thiết kế chính của Tắc Linh?" "A! Hóa ra cậu ta chính là nhà thiết kế X chưa bao giờ lộ mặt trong truyền thuyết!" "Nhưng mà cậu ta vừa mới nói vậy là có ý gì? Cậu ta nói... Nghê Thường Vũ Y là thiết kế của cậu ta, là tác phẩm do chính tay cậu ta làm nên? Đây chẳng phải là chuyện hoang tưởng rồi sao? Tác phẩm của History tại sao lại do nhà thiết kế của Tắc Linh làm ra chứ?" .... Đới Uy gắt gao nhìn chằm chằm vào cậu thanh niên mà gã không gặp suốt hai năm qua. Cậu thanh niên đó không hề có bất kì một sự sa sút nào, trái lại một thân trang phục tinh xảo và thái độ rụt rè sợ sệt trước người lạ cũng biến mất tăm mất tích, thay đổi nhiều đến mức gã cũng suýt chút nữa không nhận được ra.