-
Chương 215
“Tô Diễn, anh không cần phải nói xin lỗi bởi vì dù tôi có cho anh thêm một cơ hội nữa thì anh vẫn chọn tin tưởng Ninh Tuyết Lạc mà thôi.” Tô Diễn vội la lên: “Anh không...” “Đừng nói anh sẽ không làm vậy, hiện tại Ninh Tuyết Lạc không phải nói với anh rằng cô ta vô tội, đem tất cả đổ lên đầu Thôi Thái Tĩnh? Mà anh, có phải lại một lần nữa tin tưởng cô ta vô điều kiện? Nếu bây giờ tôi nói với anh, cô ta đang lừa gạt anh thì anh tin tôi sao?” Ninh Tịch nhấn mạnh từng câu từng chữ. Tô Diễn lảng tránh ánh mắt quá mức mãnh liệt của cô sau đó kiên định nói: “Anh sẽ điều tra rõ ràng!” Ninh Tịch cười cười lắc đầu: “Cần bằng chứng mới tin thì đấy không gọi là tin. Lúc trước anh tin cô ta đến nỗi nửa câu giải thích của tôi còn chẳng nghe lọt.” “Tiểu Tịch, anh...” “Anh Diễn...” “Tiểu Tịch!” Tô Diễn đột nhiên ngẩng đầu lên, lần này gã nghe rõ cô vừa gọi gã là “anh Diễn”. Ninh Tịch đưa mắt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ giống như là đang xuyên qua bóng đêm mà nhìn mà một quãng thời gian đã rất xa: “Anh Diễn, anh có nhớ không? Năm em 9 tuổi, em rất muốn một chiếc cặp có in hình thần tượng nhưng nhà em không cho, sau đó trong nhà bị mất 50 đồng. Bà nội em nhất định nói là em ăn trộm, lúc ấy ngay cả ba mẹ em cũng nghi ngờ em, Tiểu Nặc dù che chở cho em nhưng lúc đó nó cũng cho rằng em lấy vì nó biết em cực kì thích nam diễn viên đó...” Ninh Tịch mới nói tới một nửa, Tô Diễn đã không nghe nổi nữa thân thể khẽ run lên. Ninh Tịch tự giễu cười một tiếng, giọng nói có chút khàn khàn: “Lúc ấy chỉ có anh, chỉ có anh tin em không lấy trộm. Thậm chí đêm đó còn dẫn em đi gõ cửa nhà từng đứa bạn tới chơi nhà em hôm đó... cuối cùng cũng hỏi ra kẻ thực sự lấy trộm..." "Anh biết không? Lúc ấy em còn nghĩ, chờ sau này em lớn lên nhất định phải gả cho người này!” “Tiểu Tịch, đừng nói...” Tô Diễn khó chịu nhắm hai mắt lại. Ngoài cửa, Lục Cảnh Lễ đang gào thét cháy hết cả ruột gan: chị dâu, đừng nói nữa mà!!! Em sợ tối nay cái bệnh viện này cũng bị phá hủy luôn quá! Bởi vì khí tràng của Lục Đình Kiêu lúc này quả thực quá đáng sợ, ngay cả Giang Mục Dã dù đang tức nhưng cũng phải cách xa một chút. Ngay lúc tất cả mọi ánh mắt đều tập trung nhìn vào trong phòng bệnh thì Tiểu Bảo đột nhiên giật tay thoát khỏi Lục Đình Kiêu vọt vào phòng bệnh. Thằng bé giống y như con sói con, đầu tiên là giằng lại tay của Ninh Tịch, sau đó ôm chặt lấy chân cô trợn mắt nhìn Tô Diễn... “Úi! Tiểu Bảo...” Lục Cảnh Lễ sợ hết hồn đang muốn vọt vào thì bị Lục Đình Kiêu cản lại. Lục Cảnh Lễ lúc này mới nhận ra nếu lúc này mà anh bước vào vậy thì khó nói rồi. Ninh Tịch bị Tiểu Bảo xông vào dọa cho sợ hết cả hồn: “Ối, bảo bối... sao con lại lên đây?” Cô nhìn hình ảnh phản chiếu trên kính thủy tinh, thấy được đám Lục Đình Kiêu cũng đang đứng bên ngoài hành lang. Cái đầu nhỏ của Tiểu Bảo ngước lên nhìn cô, hốc mắt đỏ bừng không bao lâu sau thì bắt đầu ướt nhẹp, từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống... Ninh Tịch lập tức cuống quýt: “Ối, bảo bối của cô, đừng khóc mà! Rốt cuộc có chuyện gì vậy! Ngoan nào, không khóc được không! Cô mang con về nha!” Ninh Tịch ôm lấy Tiểu Bảo muốn rời đi, Tô Diễn sau cơn kinh ngạc gọi giật cô lại... “Tiểu Tịch! Đứa bé này... là... là ai?”