-
Chương 307
Khi Ninh Tịch đang hoàn toàn sững sờ, bên còn lại của còng tay đã bị Lục Đình Kiêu khóa vào chính tay của mình. Thấy chiếc còng màu hồng, Ninh Tịch nhất thời quên nổi cáu, cô căm phẫn nói: "Lục Đình Kiêu, anh quá đáng quá rồi đấy! Không ngờ anh lại dùng thứ dung tục thế này!!" Lục Đình Kiêu hơi cau mày, nói một cách sâu xa: "Em chắc chắn thứ này là của tôi chứ?" "Không phải của anh chẳng lẽ là của tôi chắc?" Ninh Tịch vừa dứt lời lập tức phát giác có gì đó không đúng. Cô bi thương phát hiện ra không hiểu tại sao cái còng này càng nhìn càng quen mắt... "Uhm, sao trông giống cái tôi dùng 9.9 tệ mua trong một cửa hàng tình thú trên Taobao để tẩn Giang Mục Dã thế?" Cô cũng không nhớ cô đã vứt cái này vào góc nào, ban nãy lúc đi cũng không nhớ tới còn cái này. Không ngờ, cô lại tự đào hố chôn mình như vậy, đúng là muốn tự bóp chết cho rồi. Giờ còng vào với nhau thế này rồi cô còn chạy đâu được nữa? Lục Đình Kiêu nhìn vẻ mặt tức đến nghẹn vô cùng sinh động của cô, xác định được cô không thể chạy nổi nữa thì băng tuyết trong mắt anh mới tan ra trở nên thật yên tâm. Trong lòng vốn dĩ đang căng cứng vì lo lắng giờ cũng bắt đầu buông lỏng, anh nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, như một con sư tử đang từ từ tận hưởng con mồi của mình... Ninh Tịch hết cách rồi, cô chỉ có thể trơ mắt ra nhìn người đàn ông trước mặt... trong lòng lúc này bỗng nẩy ra một ý là dùng đầu cô đập mạnh vào đầu anh khiến cả hai người váng vất luôn... Thấy Lục Đình Kiêu đang dần áp sát lại, chỉ cách khoảng vài cm nữa, Ninh Tịch cắn môi lấy tinh thần chuẩn bị đập thì đúng lúc ấy, Lục Đình Kiêu bỗng ngã xuống chiếc gối bên cạnh cô... Ninh Tịch nhất thời trợn tròn mắt... Cô còn chưa đập mà, sao anh đã ngất rồi? Vì Đại ma vương có quá nhiều bẫy, nên Ninh Tịch hoàn toàn không dám manh động, mãi tới ba phút sau vẫn không thấy bên cạnh có động tĩnh gì, thậm chí còn truyền tới hơi thở bình ổn... Ninh Tịch lúc này mới nghiêng đầu nhìn. Không ngờ cô lại thấy Lục Đình Kiêu đang nhắm mắt... ngủ mất rồi... Ngủ rồi... Cô sợ suýt chết vậy mà anh còn ngủ được là sao!!! Lúc này Ninh Tịch mới dám nhìn kĩ mặt anh, chỉ thấy sắt mặt anh tiều tụy, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ mệt mỏi, xanh xao, một bên mặt và khóe môi hơi sưng đỏ, trông giống như bị ai đó tát một cái... Ai mà dám đánh cả Đại ma vương cơ chứ? Chẳng cần phải nghi ngờ, chắc chắn là ba của Đại ma vương rồi... Sáng nay, anh đã yêu cầu cô đổ hết mọi trách nhiệm lên anh, không biết sau khi cô rời khỏi, ba anh có làm khó anh không nữa. Ninh Tịch lúc này mới phát hiện, anh cũng gầy đi không ít... Nghiệp chướng! Cứ tiếp tục nằm với Lục Đình Kiêu như vậy đúng là không hay chút nào! Trước mặt người đàn ông này, sức tự chủ của cô đúng là không chịu nổi một kích... Sở dĩ trước đây cô luôn lảng tránh anh vì sợ sẽ xảy ra tình huống thế này, sợ chính mình không chịu được sẽ mềm lòng... Lúc Ninh Tịch đang nóng lòng như lửa đốt, bỗng "rầm" một tiếng, cửa phòng được đẩy ra... Sau đó cô thấy Lục Cảnh Lễ xuất hiện trước cửa, "Anh, em có chuyện rất gấp cần gặp anh... ặc..." "Nhị thiếu! Cứu mạng!!!" Ninh Tịch nhân cơ hội cầu cứu. Ngay sau đó, Lục Cảnh Lễ lại đóng “rầm” cửa lại, biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa, như thể anh chưa từng xuất hiện ở đây vậy...