-
Chương 456
Lục Đình Kiêu vào phòng tắm, trong đầu Ninh Tịch không hiểu sao lại hiện lên vẻ mặt Lục Đình Kiêu lúc tức giận. rõ ràng đã tức đến thế rồi nhưng không muốn dọa đến cô mà gắng nhịn xuống. Hơn nữa... có khả năng rất lớn là Lục Đình Kiêu đã thấy cảnh cô giết người, nhưng mà anh ấy chẳng nói cũng chẳng hỏi bất cứ cái gì, vẫn dịu dàng an ủi cô như thường lệ... Ninh Tịch ôm đầu gối, trên mặt không kìm được mà hiện lên chút ấm áp, ngay sau đó hắng giọng một cái, bắt đầu hát:"Lúc yêu anh em nào đâu có hay, gặp được anh là chuyện tốt đẹp nhất trên đời, là ai luôn đứng trong gió mưa bảo vệ em, hóa ra anh là điều may mắn nhất trong đời em, hóa ra chúng ta đã đến gần tình yêu đến vậy..." Mặc dù không thể ở trong tầm mắt của anh, nhưng nghe được giọng thì cũng yên tâm rồi chứ? Trong phòng tắm, Lục Đình Kiêu nghe tiếng hát vui vẻ của Ninh Tịch truyền đến thì trái tim vốn lạnh lẽo như băng ở nơi Bắc Cực, nhất thời như có ánh nắng ấm áp của vùng Xích Đạo chiếu vào... ... Ba ngày sau, tại sân bay Đế đô, Trung Quốc. Rốt cuộc cũng xong hết việc để về nước. Xuống máy bay, Lục Đình Kiêu đang muốn nói đưa Ninh Tịch về nhà trước nhưng cô đã cướp lời nói: "Boss, tôi đưa anh về nhá!" Lục Đình Kiêu nhướng mày: "Em đưa tôi? Chuyện thế này hình như nên để phái nam đưa phái nữ chứ?" "Có gì khác nhau đâu, ngoại trừ quan hệ giữa nam và nữ thì anh còn là ông chủ của tôi nữa mà. Tôi là nhân viên tận tâm tận tụy nhất của anh, tất nhiên là để tôi đưa anh về rồi!" Chỉ khi tận mắt nhìn thấy Lục Đình Kiêu về nhà an toàn cô mới có thể yên tâm. Nhìn vẻ nghiêm trang đứng đắn của cô gái nhỏ, khóe miệng Lục Đình Kiêu khẽ nâng nên: "Nghe cũng có lí." Ninh Tịch gật đầu liên tục: "Tất nhiên! Cho nên phải là tôi đưa anh về!" "Được, em đưa tôi đi." Có thể ở cùng cô thêm một chút đương nhiên là anh cực kì tình nguyện, bất luận là với phương thức nào. Sau khi lên xe, Lục Đình Kiêu lấy di động ra gõ gõ mấy cái gửi cho con trai yêu quý một tin nhắn. [Một tiếng sau mở cửa sổ phòng con ra.] Đầu kia không nhắn tin trả lời. Nhưng Lục Đình Kiêu cũng không gấp gáp. Đại khái chờ khoảng ba phút sau thì di động reo lên, nhóc con gửi ba dấu chấm than tới. [!!!] Khóe miệng Lục Đình Kiêu khẽ nhếch, biết được con trai đã hiểu ý mình. Một tiếng sau, xe vừa lái đến cửa nhà. Lục Đình Kiêu ngước mắt nhìn một cái, quả nhiên thấy một cái đầu tròn tròn trên cửa sổ, rất nhanh vèo một cái đã không thấy đâu, một lát sau đã có một thân hình nho nhỏ chạy như bay về phía họ... Sau đó nhóc con không chút do dự chạy vèo qua người ba ba lâu ngày không gặp mặt mà lao thẳng về phía sau... Lục Đình Kiêu bị hoàn toàn ngó lơ: "..." Không sao, đã quen rồi... Thấy bánh bao nhỏ Ninh Tịch ngạc nhiên mừng rỡ, cô khom người bế nhóc lên, đem tâm can bảo bối ôm vào lòng: "Ôi bảo bối của cô, cô nhớ con muốn chết!" Trong nháy mắt ôm lấy Tiểu Bảo, Ninh Tịch có cảm giác được trở về nhân gian từ địa ngục đẫm máu, cảm giác ấm áp mềm mại đến không nỡ buông tay... Bánh bao nhỏ dính vào lòng cô như thuyền nhỏ được ra biển, như chim được bay về rừng... cả người đều vui sướng thỏa mãn cùng an tâm. Ninh Tịch đang ôm bánh bao nhỏ biểu đạt tình cảm dạt dào, đột nhiên khóe mắt liếc về Lục Đình Kiêu đang bị ghẻ lạnh phía trước. Cô bèn đỡ vai của bánh bao nhỏ dịu dàng nói: "Tiểu Bảo à, nhiều ngày không gặp ba ba con không nhớ ba ba sao?" Bánh bao nhỏ nhìn về phía Lục Đình Kiêu, vẻ mặt như đang suy nghĩ...