-
Chương 474
Ninh Tịch đóng di động lại, có vẻ những người ngoài cửa là những thủ hạ mà Jeffrey đã nói. Nhìn những người đó rời đi, Ninh Tịch trầm tư một lúc lâu rồi cũng lựa chọn bám theo. Nếu phải đợi con người chẳng biết lúc nào mới về kia thì chẳng bằng bám theo bọn kia cho rồi. Nhìn xem cái người tên Jeffrey rốt cuộc là ai mà dám thuê sát thủ cấp B đi ám sát người kia! Rất nhanh Ninh Tịch sửa sang lại một chút, cầm theo linh vật rồi lặng lẽ bám theo mấy tên ngoại quốc kia. Ước chừng nửa tiếng sau cô đã tới một biệt thự ở nơi hoang vắng. Xung quanh căn biệt thư còn có mấy người đàn ông đang canh giữ. "Jeffrey kia chẳng lẽ là chủ nhân căn biệt thự này?" Ninh Tịch tự lẩm bẩm, nếu đây quả thật là đại bản doanh của bọn họ thì cô không nên hành động thiếu suy nghĩ. Đúng lúc Ninh Tịch chuẩn bị rời đi thì một người đàn ông trung nên tầm 50 tuổi bị mấy tên to cao lôi từ trong biệt thự ra, sau đó bị đẩy ngã xuống đất một cách thô lỗ. "Chúng mày... chúng mày là lũ vô liêm sỉ, đây là nhà của tao! Chúng mày không thể đuổi tao được! Tuyệt đối không thể!" Người đàn ông trung niên kia giận dữ rống lên, trong mắt tựa hồ đang bốc lên một ngọn lửa. "Hừ, ông nghĩ hiện giờ ông là ai, còn mong nghĩ tới mặt trời ngày mai sao! Đồ ngu này!" "Ha ha ha, Loew, mấy ngày này trời chỉ mưa phùn, lấy méo đâu ra ánh mặt trời chứ!" "Đồ ngu, tao đang tỏ ra hài hước! Cái hài hước của tao mày đéo hiểu đâu!" ... "Chúng mà cút khỏi nhà tao, ngay lập tức!" Người đàn ông trung niên vùng vẫy đứng dậy, chỉ thẳng vào những người đó tức giận quát. "Cái lão già chết tiệt này, cút con mẹ mày ý!" Một tên cho người đàn ông một cái tát vào má phải. Chát một tiếng, người đàn ông ngã trên mặt đất. "Đạp chết thằng già này đi!" Mấy tên thanh niên thay nhau đạp mạnh vào thân thể người đàn ông, vừa đạp vừa nói những lời nhục mạ. Mà thừa dịp này Ninh Tịch lặng lẽ lẻn vào trong biệt thự, nhưng cuối cùng lại phát hiện đây cũng chỉ là một căn biệt thự thông thường chứ không phải là đại bản doanh của Jeffrey kia, trong biệt thự cũng chẳng thấy bóng dáng Jeffrey đâu. Tìm kiếm xong, Ninh Tịch trực tiếp rời đi từ cửa chính biệt thự. "Thằng già kia, hôm nay sẽ cho mày chết, mày nghĩ là hôm nay mày có thể giữ được mạng chó này sao! Ha ha ha! Lão đại đã bảo xử lí cái mạng chó này của mày!" "Loew, chó ở đâu? Để tôi tới!" "Khốn khiếp, mày xem phim nhiều quá rồi nên cố ý nhảy vào họng tao đấy hả!" Tên thanh nên tên Loew cười mắng. "Ha ha ha!" ... Lúc này ánh mắt của chúng lơ đễnh liếc về hướng biệt thự thì thấy một cô gái lững thững đi từ trong biệt thự đi ra. Thấy vậy, đám người Loew có chút ngẩn ra, cô gái này là ai, sao lại đi từ biệt thự ra? "Này cô em! Không tệ nha, tôi nói là cô đấy, đừng nhìn láo liên thế làm gì, nhìn anh đây này!" Loew không đấm đá người đàn ông kia nữa mà chặn lại bước đi của Ninh Tịch. Vẻ mặt Ninh Tịch không biểu cảm, đứng yên tại chỗ. "Em là ai thế, sao lại đi từ trong biệt thư ra vậy?" Loew quan sát Ninh Tịch từ trên xuống dưới rồi cười cợt một cách khiếm nhã. "Đây là nhà mày sao?" Ninh Tịch không trả lời mà hỏi ngược lại. "Cô em nói cái gì?!" Nghe Ninh Tịch hỏi, sắc mặt Loew chợt biến đổi. Cho tới bây giờ cũng chưa có người nào dám nói với gã ta bằng giọng điệu như vậy! "Cô em, anh đây là Loew, là em trai ruột của Jeffrey - người mới nhận chức Lão Đại bang Solomon, em không biết thân phận của anh đây sao! Không biết thì anh đây có thể từ từ nói cho em biết, còn nữa, ngày hôm nay anh đây cũng muốn làm em!" Loew hung ác nói.