-
Chương 510
Trong phòng ngủ của Tiểu Bảo. Ninh Tịch ôm Tiểu Bảo trong lòng nhưng trong đầu lại bắt đầu ấp ủ kế hoạch "đánh cắp bánh bao" của mình. Tuy tạm thời có thể kéo dài được chút thời gian, nhưng sớm muộn gì cô và Tiểu Bảo cũng phải xa nhau, huhuhu, cứ đưa bánh bao nhỏ đi phiêu dạt khắp nơi cho rồi! Đang nghĩ lung tung thì bên tai truyền tới một âm thanh trầm thấp. "Đang nghĩ gì thế?" "Trộm bánh bao!" Ninh Tịch buột miệng nói ra. "Hửm..." Người đàn ông khẽ cười. Lúc này Ninh Tịch mới phát hiện ra người vừa tới nói chuyện là Đại ma vương, cô giật mình ngẩng lên: "!!!" Xong đời! Lỡ nói ra lời "đại nghịch bất đạo" mất rồi! "Cùng nhau không?" Lục Đình Kiêu bỗng hỏi một câu nghe có vẻ chẳng liên quan gì. Ninh Tịch ngẩn ra, sau khi hiểu được ý của anh hai má cô liền nóng bừng lên. Không ngờ Đại ma vương lại hỏi cô có muốn cùng trộm bánh bao với nhau không! Thế này thì cửa sau hơi to quá rồi thì phải! Khụ, thật ra thì cô cũng muốn lắm... Lục Đình Kiêu cũng không trêu cô nữa, mở miệng nói: "Đi thôi." "Đi...?" Sắc mặt Ninh Tịch trong phút chốc sầm xuống. Cuối cùng cũng đến lúc phải đi rồi... Bánh bao nhỏ phát giác được chuyện gì đó, cậu nhóc khăng khăng ôm chặt lấy Ninh Tịch không buông, cảnh giác nhìn ba mình. Dưới ánh mắt ai oán của một lớn một nhỏ, ánh mắt Lục Đình Kiêu trở nên dịu dàng như nước: "Cùng nhau đi." ... Mãi đến khi ngồi lên xe rồi, Ninh Tịch vẫn không dám tin, không ngờ cô thật sự ôm bánh bao nhỏ rời khỏi Lục trạch. Cứ như là đang nằm mơ vậy! Hạnh phúc đến thật bất ngờ! Xem ra Lục Đình Kiêu cuối cùng cũng đàm phán thành công với cha mẹ rồi... Ninh Tịch thở phào một hơi, sau này bánh bao nhỏ lại về sống tại Bạch Kim Đế Cung, như thế cô tới thăm cũng tiện hơn biết bao nhiêu. Nhưng không ngờ, kết quả cuối cùng còn khiến cô kinh ngạc hơn cả tưởng tượng. Lục Đình Kiêu trực tiếp bảo Trình Phong lái xe tới chung cư của cô, sau đó mở cửa xe để cô và bánh bao nhỏ xuống xe. "Đây là..." Ninh Tịch mờ mịt. Lục Đình Kiêu nhìn cô gái đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại nhìn thằng con vẫn cứ ôm Ninh Tịch khư khư phòng bị, khẽ nói: "Không cần trộm, tôi có thể tặng cho em." Ninh Tịch: "Hả!?" Lần này Ninh Tịch ngớ thật luôn. Ý của Đại ma vương là gì? Anh ấy, anh ấy, anh ấy... anh ấy tặng bánh bao nhỏ luôn cho cô sao? Nhưng đây là con trai anh đấy, sao nói tặng là tặng được! Có phải con ruột anh không vậy! Tuy... đây là ước mơ tha thiết của cô... Bánh bao nhỏ thấy mình sắp được ba tặng đi, trên mặt không hề tỏ ra bi thương khi bị ba ruột vứt bỏ, ngược lại trong đôi mắt lại càng tỏa sáng lấp lánh, gương mặt nhỏ nhắn toát lên vẻ phải gọi là vô cùng vui mừng! Thật tốt quá! Ba ba tặng mình cho cô Tiểu Tịch rồi!!! Thấy vẻ mặt vui mừng không hề che giấu của con trai, không hề có chút quyến luyến hay bịn rịn gì khi sắp phải rời xa người ba là anh, Lục Đình Kiêu cảm thấy có chút dở khóc dở cười. "Khụ khụ... Boss đại nhân, anh anh anh... Vừa xong anh nói đùa có đúng không?" Ninh Tịch cười gượng hỏi. Lục Đình Kiêu bế con trai lên, đi thẳng vào tòa chung cư, dùng hành động để chứng minh anh thật sự nghiêm túc. Tới cửa, Lục Đình Kiêu nhắc nhở Ninh Tịch vẫn đang ngẩn ngơ: "Mở cửa." "Ờ ờ..." Ninh Tịch vội lấy chìa khóa ra mở cửa. Vào nhà rồi, Lục Đình Kiêu đặt Tiểu Bảo xuống rồi nói: "Gần đây hình như em cũng không có việc gì, vậy cứ để Tiểu Bảo ở chỗ em một thời gian, nếu có chuyện gì gấp thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ bảo chú Viên tới trông Tiểu Bảo."