-
Chương 870
"Studio Tắc Linh à, có hẹn trước không?" Trợ lý quèn đứng trước bàn tiếp tân hơi nhíu mày. "Có hẹn." "Cô chờ tôi một chút..." Trợ lý giở lịch hẹn ra xem xét, "À, là có hẹn trước nhưng mà hôm nay tổng giám đốc Vương đi công tác nước ngoài rồi, ngài ấy không có ở đây?" "Cái gì? Ra nước ngoài?" Ninh Tịch hơi biến sắc Dẫu cho là có việc bận đột xuất thì cũng phải thông báo trước cho cô một tiếng chứ? Vì chuyện này mà cô còn từ chối một quảng cáo mà Lâm Chi Chi kiếm cho mình... Mà tên trợ lý quèn kia lại chả có chút nào áy náy, vẫn bận rộn làm chuyện của mình rồi tiện mồm nói một câu: "Lần sau cô lại tới đi." "Vậy... lần sau là lúc nào? Khi nào tổng giám đốc Vương về nước?" Ninh Tịch hỏi lại. "Không xác định, chờ thông báo đi." Mất bao công sức và thời gian chuẩn bị như vậy mà đối phương chỉ dùng hai câu đã đuổi cô đi, chỉ còn cách đặt hẹn lại. Mặc dù biết chuyện này chắc chắn không dễ dàng, nhưng không ngờ lại đến nước ngay cả người cũng không thấy bóng dáng đâu... Hết cách, chỉ còn có thể đợi mà thôi. Đến bờ sông, Ninh Tịch thở mạnh một hơi ra thì tâm tình buồn bực mới khá lên được một chút. Lúc xoay người chuẩn bị về nhà, Ninh Tịch chợt thấy ở lan can đối diện cách đó không xa có một ông lão đang đứng. Ông lão này chống gậy, mái tóc hoa râm nhưng nhìn bóng lưng lại thẳng tắp và vững chãi vô cùng, cột sống không hề còng. Ánh mắt của ông đang nhìn về phía mặt sông phía xa, hình như trong lòng đang có tâm sự. Chẳng qua là Ninh Tịch thấy khí chất của ông lão này rất đặc biệt cho nên mới nhìn nhiều một chút thôi, đang chuẩn bị nhấc bước rời đi thì đúng lúc này một tiếng chuông điện thoại mặc định vang lên. Ông lão nhận điện thoại sau đó lập tức đổi sắc mặt. Không những thế mà vẻ mặt càng ngày càng đau đớn, sau đó không trụ được mà ngã lăn trên mặt đất... Ninh Tịch trợn mắt nhìn cảnh này diễn ra rồi lập tức theo phản xa có điều kiện mà sải bước tới đỡ ông lão dậy: "Ông ơi! Ông ơi! Ông sao thế?" Ông lão ôm ngực, sắc mặt tím tái, hô hấp càng ngày càng nhanh, dường như là tình trạng khó thở. Nhìn bệnh trạng thế này hình như là bệnh tim tái phát! Ninh Tịch đang muốn hỏi trên người ông có mang thuốc không, kết quả lại thấy một cái lọ thuốc nhỏ màu trắng trượt khỏi tay ông lão xuống đất rồi rơi vào dòng nước... Trước khi đầu óc kịp phản ứng thì thân thể Ninh Tịch đã "ùm" một cái trượt theo lan can nhảy vào dòng nước, kịp thời vớt lọ thuốc lên trước khi nó kịp chìm nghỉm xuống đáy. Cô bò lên bờ rồi không chần chừ một giây nào lập tức mở nắp đổ mấy viên thuốc ra: "Mấy viên?" May mà ông lão kia vẫn còn tỉnh táo, ông dùng khẩu hình nói: "Ba." Ninh Tịch lập tức nhét thuốc vào miệng ông rồi làm vài động tác cấp cứu đơn giản. Rốt cuộc một lát sau sắc mặt của ông cụ cũng dần khôi phục lại. Ninh Tịch ướt nhẹp từ đầu đến chân, nước sông với mồ hôi hòa với nhau. Thấy ông lão tỉnh lại thì mới ngồi thở phào nhẹ nhõm ngồi bệt xuống đất: "Ông à, cháu đưa ông đến bệnh viện!" "Không... không cần..." Ông lão nói lời từ chối một cách đứt quãng nhưng thái độ vô cùng kiên quyết: "Cô gái, làm phiền cô... đưa tôi đến... số 7 đường Trường An.." "Thật sự không cần đến bệnh viện sao? Nhưng mà ông..." "Không sao, thân thể tôi... tự tôi biết rõ... cô gái... làm phiền cô... mau..." Ninh Tịch thấy thái độ của ông cụ rất cứng rắn, dường như là có chuyện gì cực kì khẩn cấp nên chỉ có thể tự mình lái xe tới rồi đưa ông đến địa chỉ ông vừa nói. Lúc sắp tới nơi, Ninh Tịch hơi sửng sốt một chút. Đường Trường An... Kia chẳng phải là chỗ quân khu đại viện1 sao? 1Quân khu đại viện: nơi ở của những thành viên cấp cao trong quân đội.