Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104
Trái tim Dụ Thiên Tuyết đập thình thịch, gật đầu một cái: “Đúng, tôi hận không thể rời khỏi anh ngay bây giờ.”
Trong đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên như có ngọn lửa đan xen kịch liệt, nhìn chằm chằm cô hồi lâu, bỗng nhiên hoàn toàn buông cô ra, thân thể cao ngất lui về phía sau một bước, lạnh lùng nhếch miệng: “Được, bây giờ tôi thả em, em có thể đi! Tốt nhất đi cho thật xa đừng để tôi gặp mặt, bằng không tôi sẽ càng quấn lấy em hơn!”
Trói buộc trên người chợt biến mất không thấy gì nữa, Dụ Thiên Tuyết hơi khiếp sợ, nhìn anh, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Cô không biết người đàn ông này đổi tính hay là như thế nào, chẳng qua là hy vọng vẫn luôn xa vời của cô đã được thỏa mãn, cô có chút không dám tin tưởng, đôi mắt trong suốt trừng to, hỏi: Anh nói thật? Hiện tại anh bỏ qua cho tôi?”
Nam Cung Kình Hiên nghiêm mặt trầm mặc, Dụ Thiên Tuyết lui về sau một bước, anh cũng không có phản ứng, cô cắn môi, đưa tay kéo tây trang trên vai để rơi trên bờ cát, xoay người rời đi.
Nhưng mà đi chưa tới hai bước liền bị người phía sau đuổi theo, Nam Cung Kình Hiên giận dữ bắt lấy cổ tay của cô lôi trở lại, đột nhiên dùng sức kéo cô vào trong ngực, bàn tay vặn mặt cô qua mãnh liệt hôn cô: “Mơ đi cưng! Dụ Thiên Tuyết, trước kia tôi đã không bỏ qua cho em, bây giờ cũng không thể! Em vĩnh viễn đừng mong rời khỏi tôi!”
Đôi môi ngọt ngào bị hung hăng cạy mở, Dụ Thiên Tuyết hô hấp cũng rối loạn, thống khổ đến cau mày, bị anh hung hăng hôn với tư thế lượt đoạt cuồng liệt, cô ô ô nói không ra lời, ngửa thân thể ra sau chịu đựng cuồng phong mưa rào anh mang tới. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Cô cũng biết, căn bản là người đàn ông này không dễ dàng thả cô như vậy!
Nam Cung Kình Hiên khó mà chịu được sự kiên quyết của cô, cô gái này, lại có thể không chút do dự mà thật sự xoay người rời đi, anh không thể thả cô, tuyệt đối không thể!
“Còn 3 ngày đúng không? Dụ Thiên Tuyết, em không được quên giao dịch của chúng ta, lại càng không được quên phải ra sức hoàn thành nghĩa vụ, nếu không, tôi trực tiếp tiễn em gái của em lên tây thiên!” Hai mắt của Nam Cung Kình Hiên đỏ hồng hung bạo hầm hừ, lôi kéo cô đối diện với mình ôm thật chặt vào trong ngực: “Em lại dám có ý nghĩ rời khỏi tôi….. Tôi thật sự đã làm hư em!!”
Nói xong anh cúi đầu tiếp tục hôn đôi môi sưng đỏ của cô, giữa lúc cô thống ngột ngạt ngâm lên một tiếng, anh nắm chặt eo của cô nhẹ nhàng bồng lên cô đi về phía chiếc xe, Dụ Thiên Tuyết không biết ý đồ của anh, liều mạng đẩy lồng ngực anh, lại bị anh siết chặt hơn vào trong ngực hôn càng sâu hơn.
Mở cửa xe ra, Nam Cung Kình Hiên ném cả người cô lên ghế sau, mạnh tay ấn nút điều khiển để cái ghế chậm rãi hạ xuống, ngăn chặn hai chân của cô rồi phủ người xuống!
Trong đầu Dụ Thiên Tuyết đột ngột cảnh giác, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thấu hoảng sợ vô cùng: “Nam Cung Kình Hiên, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?!”
“Làm chuyện giữa chúng ta nên làm!” Nam Cung Kình Hiên gầm nhẹ, ôm lấy eo cô đè cô ở dưới thân, cúi đầu mút thật mạnh cần cổ hoàn mỹ của cô, bàn tay xé cái váy dài của cô, lửa nóng hừng hực cứng rắn để ở nơi mẫn cảm giữa hai chân cô, tuyên bố rõ ràng một trận gió nổi mây phun khó có thể kháng cự.
Dụ Thiên Tuyết hét lớn một tiếng, trợn to mắt nhìn mui xe, dốc sức kêu gào muốn đẩy người đàn ông trên người ra, nhưng chỉ là phí công, động tác của anh điên cuồng như liều mạng, căn bản là không để ý có làm cô đau làm cô bị thương hay không.
“Không được….. Nam Cung Kình Hiên, anh đừng như thế này!” Mắt thấy động tác kéo khóa quần của anh, Dụ Thiên Tuyết rớt nước mắt lui về phía sau, hai chân thon dài trơn bóng mềm mịn bị tay anh chế trụ, kéo dang ra, dùng sức lôi kéo trở về.
“Đây vốn là chuyện em phải thừa nhận!!” Nam Cung Kình Hiên mê loạn nói, trong đôi mắt bùng cháy lửa dục, sâu trong đáy mắt tận trong đáy lòng tràn đầy tình yêu cùng khát vọng và vướng mắt không rõ đối với cô: “Dụ Thiên Tuyết….. Tôi đã sớm muốn em, em là phụ nữ của tôi, cũng chỉ được phép là phụ nữ của tôi!”
Nói xong anh cúi người xuống, đột nhiên bổ nhào xuống giữa tiếng thét vỡ tan chói tai của cô, đoạt lấy cô.
Bên trong cơ thể cô chặt khít lại không quá trơn vô cùng trở ngại, Nam Cung Kình Hiên bị nơi ẩm ướt mềm mại kia giam cầm kích thích phải liên tiếp hít vào, gương mặt tuấn tú ngửa lên, giữ chặt eo cô tiếp tục thăm dò xâm nhập vào trong, một tấc lại một tấc, cô không thể kháng cự được.
Đã quá lâu không có muốn cô, khát vọng trong cơ thể của Nam Cung Kình Hiên sôi trào mãnh liệt, không đợi cô thích ứng liền bắt đầu mạnh mẽ chạy nước rút, từng phát từng phát đánh vào đến tận cùng, đạt tới chỗ mềm mại sâu nhất của cô!
Bên tai là tiếng sóng biển cuồn cuộn, biển xanh trời xanh, bên trong chiếc xe xa hoa đang tiến hành một hồi chiếm giữ kịch liệt và hung mãnh.
Thanh âm của Dụ Thiên Tuyết đã bể tan tành càng lúc càng khàn đặc, trong lúc Nam Cung Kình Hiên chạy nước rúc đánh từng phát từng phát kịch liệt cô rụt người lại, cảm nhận được anh đang tận hết sức lực, càng lúc cô càng sợ, tay ôm bụng khóc lóc cầu xin anh: “Đừng thế này….. Nam Cung Kình Hiên, tôi van cầu anh chậm lại một chút, đừng….. Ngô!”
Cô đau đớn đến cắn môi, bị anh từng phát mạnh mẽ đánh sâu vào tận cùng đến nói không ra lời, khuây khỏa kịch liệt và thương tổn đồng thời tồn tại, cô sợ….. Sợ sinh mạng yếu ớt trong bụng cứ như vậy mà tan biến!
“…..”Nam Cung Kình Hiên thở gấp dồn dập, hơi thở nóng hừng hực phun trên mặt cô, hôn cô loạn xa: “Tại sao không chịu tiếp nhận tôi? Vì sao không ngoan ngoãn để mỗi lần tôi chỉ có thể cưỡng bách em như thế này?! Dụ Thiên Tuyết….. Em thật đáng chết!”
Dụ Thiên Tuyết như đang trầm bổng nhấp nhô giữa dòng nước xiết, trên trán rỉ ra mồ hôi, cô kêu khóc đến giọng cũng đã khàn đặc, cuối cùng, không ngoan cố chống cự nữa, bấu víu chặt lưng của anh, nức nở thì thầm: “Đừng sâu như vậy….. Tôi cầu xin anh. Tôi không chịu nổi….. Nam Cung…..”
Tiếng khóc nức nở nghẹn ngào lại kích thích người đàn ông phía trên, Nam Cung Kình Hiên cúi người xuống, thương yêu đến mức tận cùng hôn lên mắt và chóp mũi của cô, hơi thở hổn hển thô suyển: “Kêu anh là Kình Hiên, mau!!”
Dụ Thiên Tuyết chưa từng ép dạ cầu toàn qua như vậy, dù là đau đớn, dù là uất ức, dù bị làm nhục cũng đều không đáng một đồng! Nhưng giờ phút này bụng của cô dường như đau đớn tê liệt, cô đưa tay che bụng, run rẩy che thật chặt, không hy vọng sinh mạng đầu tiên mình thai nghén cứ như thế mà bị mất đi không hề thương tiếc, trở thành một bãi máu, một bãi máu không có sinh mạng!!”
“Kình Hiên…..” Nước mắt của Dụ Thiên Tuyết rớt xuống, chua xót biến thành biển cả bao vây cô, trong thanh âm nức nở nghẹn ngào kia bao hàm bao nhiêu đau đớn tê tâm liệt phế, không có một ai biết!
Trong thân thể Nam Cung Kình Hiên đã phấn khích tới cực hạn, giống như dã thú muốn thỏa mãn cắn nuốt cô sạch sẽ! Nhất là nghe được thanh âm khàn khàn run run của cô, anh kêu rên lên một tiếng, cho dù chết trên người cô cũng cam nguyện, cuối cùng động tác cũng không kịch liệt nữa, từ từ hòa hoãn, từ từ sâu mà mạnh, bắt đầu có tiết tấu, để cho cô dần dần cảm nhận được ấm áp thương yêu cùng khoái ý triền miên không ngớt.
Nhiều lần hoan ái khiến hai thân thể đang thiêu đốt rất ăn ý, rất nhanh tìm được đồng cảm, Dụ Thiên Tuyết không muốn bản thân cứ trầm luân như vậy, nhưng một đợt tiếp một đợt khuây khỏa mãnh liệt mà đến, anh kích thích chính xác mỗi một điểm mẫn cảm trên người cô, liên tục không gián đoạn, cô rất nhanh liền nộp khí giới đầu hàng, giữa lúc anh ám ách thì thầm dụ dỗ thì ngửa đầu thét lên, cô đã đạt tới sướng ý khuây khỏa cực hạn.
Tiếng sóng biển dạt dào, trong bình tĩnh cất dấu sự nguy hiểm không thể dự báo trước được.
Trong phòng khách rộng rãi sáng ngời, La Tình Uyển lẳng lặng ngồi đó, mặc cho cô gái mang thai 7–8 tháng bên cạnh quấn lấy cô sôi nổi biểu đạt đủ loại phương cách chia rẽ, đôi mắt mát lạnh như nước chăm chú nhìn ra bên ngoài, tự hỏi rất nhiều chuyện, sau cùng cô gọi điện thoại cho Nam Cung Kình Hiên, điện thoại vang lên rất lâu, căn bản là anh không bắt máy.
La Tình Uyển cười yếu ớt, vỗ vỗ tay của Nam Cung Dạ Hi, đôi mắt đẹp thoáng qua một tia sáng bén nhọn.
Trong đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên như có ngọn lửa đan xen kịch liệt, nhìn chằm chằm cô hồi lâu, bỗng nhiên hoàn toàn buông cô ra, thân thể cao ngất lui về phía sau một bước, lạnh lùng nhếch miệng: “Được, bây giờ tôi thả em, em có thể đi! Tốt nhất đi cho thật xa đừng để tôi gặp mặt, bằng không tôi sẽ càng quấn lấy em hơn!”
Trói buộc trên người chợt biến mất không thấy gì nữa, Dụ Thiên Tuyết hơi khiếp sợ, nhìn anh, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Cô không biết người đàn ông này đổi tính hay là như thế nào, chẳng qua là hy vọng vẫn luôn xa vời của cô đã được thỏa mãn, cô có chút không dám tin tưởng, đôi mắt trong suốt trừng to, hỏi: Anh nói thật? Hiện tại anh bỏ qua cho tôi?”
Nam Cung Kình Hiên nghiêm mặt trầm mặc, Dụ Thiên Tuyết lui về sau một bước, anh cũng không có phản ứng, cô cắn môi, đưa tay kéo tây trang trên vai để rơi trên bờ cát, xoay người rời đi.
Nhưng mà đi chưa tới hai bước liền bị người phía sau đuổi theo, Nam Cung Kình Hiên giận dữ bắt lấy cổ tay của cô lôi trở lại, đột nhiên dùng sức kéo cô vào trong ngực, bàn tay vặn mặt cô qua mãnh liệt hôn cô: “Mơ đi cưng! Dụ Thiên Tuyết, trước kia tôi đã không bỏ qua cho em, bây giờ cũng không thể! Em vĩnh viễn đừng mong rời khỏi tôi!”
Đôi môi ngọt ngào bị hung hăng cạy mở, Dụ Thiên Tuyết hô hấp cũng rối loạn, thống khổ đến cau mày, bị anh hung hăng hôn với tư thế lượt đoạt cuồng liệt, cô ô ô nói không ra lời, ngửa thân thể ra sau chịu đựng cuồng phong mưa rào anh mang tới. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Cô cũng biết, căn bản là người đàn ông này không dễ dàng thả cô như vậy!
Nam Cung Kình Hiên khó mà chịu được sự kiên quyết của cô, cô gái này, lại có thể không chút do dự mà thật sự xoay người rời đi, anh không thể thả cô, tuyệt đối không thể!
“Còn 3 ngày đúng không? Dụ Thiên Tuyết, em không được quên giao dịch của chúng ta, lại càng không được quên phải ra sức hoàn thành nghĩa vụ, nếu không, tôi trực tiếp tiễn em gái của em lên tây thiên!” Hai mắt của Nam Cung Kình Hiên đỏ hồng hung bạo hầm hừ, lôi kéo cô đối diện với mình ôm thật chặt vào trong ngực: “Em lại dám có ý nghĩ rời khỏi tôi….. Tôi thật sự đã làm hư em!!”
Nói xong anh cúi đầu tiếp tục hôn đôi môi sưng đỏ của cô, giữa lúc cô thống ngột ngạt ngâm lên một tiếng, anh nắm chặt eo của cô nhẹ nhàng bồng lên cô đi về phía chiếc xe, Dụ Thiên Tuyết không biết ý đồ của anh, liều mạng đẩy lồng ngực anh, lại bị anh siết chặt hơn vào trong ngực hôn càng sâu hơn.
Mở cửa xe ra, Nam Cung Kình Hiên ném cả người cô lên ghế sau, mạnh tay ấn nút điều khiển để cái ghế chậm rãi hạ xuống, ngăn chặn hai chân của cô rồi phủ người xuống!
Trong đầu Dụ Thiên Tuyết đột ngột cảnh giác, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thấu hoảng sợ vô cùng: “Nam Cung Kình Hiên, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?!”
“Làm chuyện giữa chúng ta nên làm!” Nam Cung Kình Hiên gầm nhẹ, ôm lấy eo cô đè cô ở dưới thân, cúi đầu mút thật mạnh cần cổ hoàn mỹ của cô, bàn tay xé cái váy dài của cô, lửa nóng hừng hực cứng rắn để ở nơi mẫn cảm giữa hai chân cô, tuyên bố rõ ràng một trận gió nổi mây phun khó có thể kháng cự.
Dụ Thiên Tuyết hét lớn một tiếng, trợn to mắt nhìn mui xe, dốc sức kêu gào muốn đẩy người đàn ông trên người ra, nhưng chỉ là phí công, động tác của anh điên cuồng như liều mạng, căn bản là không để ý có làm cô đau làm cô bị thương hay không.
“Không được….. Nam Cung Kình Hiên, anh đừng như thế này!” Mắt thấy động tác kéo khóa quần của anh, Dụ Thiên Tuyết rớt nước mắt lui về phía sau, hai chân thon dài trơn bóng mềm mịn bị tay anh chế trụ, kéo dang ra, dùng sức lôi kéo trở về.
“Đây vốn là chuyện em phải thừa nhận!!” Nam Cung Kình Hiên mê loạn nói, trong đôi mắt bùng cháy lửa dục, sâu trong đáy mắt tận trong đáy lòng tràn đầy tình yêu cùng khát vọng và vướng mắt không rõ đối với cô: “Dụ Thiên Tuyết….. Tôi đã sớm muốn em, em là phụ nữ của tôi, cũng chỉ được phép là phụ nữ của tôi!”
Nói xong anh cúi người xuống, đột nhiên bổ nhào xuống giữa tiếng thét vỡ tan chói tai của cô, đoạt lấy cô.
Bên trong cơ thể cô chặt khít lại không quá trơn vô cùng trở ngại, Nam Cung Kình Hiên bị nơi ẩm ướt mềm mại kia giam cầm kích thích phải liên tiếp hít vào, gương mặt tuấn tú ngửa lên, giữ chặt eo cô tiếp tục thăm dò xâm nhập vào trong, một tấc lại một tấc, cô không thể kháng cự được.
Đã quá lâu không có muốn cô, khát vọng trong cơ thể của Nam Cung Kình Hiên sôi trào mãnh liệt, không đợi cô thích ứng liền bắt đầu mạnh mẽ chạy nước rút, từng phát từng phát đánh vào đến tận cùng, đạt tới chỗ mềm mại sâu nhất của cô!
Bên tai là tiếng sóng biển cuồn cuộn, biển xanh trời xanh, bên trong chiếc xe xa hoa đang tiến hành một hồi chiếm giữ kịch liệt và hung mãnh.
Thanh âm của Dụ Thiên Tuyết đã bể tan tành càng lúc càng khàn đặc, trong lúc Nam Cung Kình Hiên chạy nước rúc đánh từng phát từng phát kịch liệt cô rụt người lại, cảm nhận được anh đang tận hết sức lực, càng lúc cô càng sợ, tay ôm bụng khóc lóc cầu xin anh: “Đừng thế này….. Nam Cung Kình Hiên, tôi van cầu anh chậm lại một chút, đừng….. Ngô!”
Cô đau đớn đến cắn môi, bị anh từng phát mạnh mẽ đánh sâu vào tận cùng đến nói không ra lời, khuây khỏa kịch liệt và thương tổn đồng thời tồn tại, cô sợ….. Sợ sinh mạng yếu ớt trong bụng cứ như vậy mà tan biến!
“…..”Nam Cung Kình Hiên thở gấp dồn dập, hơi thở nóng hừng hực phun trên mặt cô, hôn cô loạn xa: “Tại sao không chịu tiếp nhận tôi? Vì sao không ngoan ngoãn để mỗi lần tôi chỉ có thể cưỡng bách em như thế này?! Dụ Thiên Tuyết….. Em thật đáng chết!”
Dụ Thiên Tuyết như đang trầm bổng nhấp nhô giữa dòng nước xiết, trên trán rỉ ra mồ hôi, cô kêu khóc đến giọng cũng đã khàn đặc, cuối cùng, không ngoan cố chống cự nữa, bấu víu chặt lưng của anh, nức nở thì thầm: “Đừng sâu như vậy….. Tôi cầu xin anh. Tôi không chịu nổi….. Nam Cung…..”
Tiếng khóc nức nở nghẹn ngào lại kích thích người đàn ông phía trên, Nam Cung Kình Hiên cúi người xuống, thương yêu đến mức tận cùng hôn lên mắt và chóp mũi của cô, hơi thở hổn hển thô suyển: “Kêu anh là Kình Hiên, mau!!”
Dụ Thiên Tuyết chưa từng ép dạ cầu toàn qua như vậy, dù là đau đớn, dù là uất ức, dù bị làm nhục cũng đều không đáng một đồng! Nhưng giờ phút này bụng của cô dường như đau đớn tê liệt, cô đưa tay che bụng, run rẩy che thật chặt, không hy vọng sinh mạng đầu tiên mình thai nghén cứ như thế mà bị mất đi không hề thương tiếc, trở thành một bãi máu, một bãi máu không có sinh mạng!!”
“Kình Hiên…..” Nước mắt của Dụ Thiên Tuyết rớt xuống, chua xót biến thành biển cả bao vây cô, trong thanh âm nức nở nghẹn ngào kia bao hàm bao nhiêu đau đớn tê tâm liệt phế, không có một ai biết!
Trong thân thể Nam Cung Kình Hiên đã phấn khích tới cực hạn, giống như dã thú muốn thỏa mãn cắn nuốt cô sạch sẽ! Nhất là nghe được thanh âm khàn khàn run run của cô, anh kêu rên lên một tiếng, cho dù chết trên người cô cũng cam nguyện, cuối cùng động tác cũng không kịch liệt nữa, từ từ hòa hoãn, từ từ sâu mà mạnh, bắt đầu có tiết tấu, để cho cô dần dần cảm nhận được ấm áp thương yêu cùng khoái ý triền miên không ngớt.
Nhiều lần hoan ái khiến hai thân thể đang thiêu đốt rất ăn ý, rất nhanh tìm được đồng cảm, Dụ Thiên Tuyết không muốn bản thân cứ trầm luân như vậy, nhưng một đợt tiếp một đợt khuây khỏa mãnh liệt mà đến, anh kích thích chính xác mỗi một điểm mẫn cảm trên người cô, liên tục không gián đoạn, cô rất nhanh liền nộp khí giới đầu hàng, giữa lúc anh ám ách thì thầm dụ dỗ thì ngửa đầu thét lên, cô đã đạt tới sướng ý khuây khỏa cực hạn.
Tiếng sóng biển dạt dào, trong bình tĩnh cất dấu sự nguy hiểm không thể dự báo trước được.
Trong phòng khách rộng rãi sáng ngời, La Tình Uyển lẳng lặng ngồi đó, mặc cho cô gái mang thai 7–8 tháng bên cạnh quấn lấy cô sôi nổi biểu đạt đủ loại phương cách chia rẽ, đôi mắt mát lạnh như nước chăm chú nhìn ra bên ngoài, tự hỏi rất nhiều chuyện, sau cùng cô gọi điện thoại cho Nam Cung Kình Hiên, điện thoại vang lên rất lâu, căn bản là anh không bắt máy.
La Tình Uyển cười yếu ớt, vỗ vỗ tay của Nam Cung Dạ Hi, đôi mắt đẹp thoáng qua một tia sáng bén nhọn.