Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109
Năm năm sau, Los Angeles.
Một căn nhà ở vùng ngoại ô, kiến trúc hiện đại hai tầng có màu trắng gạo, phong cách nhu hòa ấm áp.
Từ từ mở mắt ra, ý thức còn chưa tỉnh táo lắm, chẳng qua là chợp mắt nghỉ ngơi mười mấy phút mà thôi, toàn bộ quá khứ đều như thủy triều lũ lượt kéo đến, rõ rệt đến mức như là chỉ vừa mới phát sinh vào ngày hôm qua.
Mái tóc dài đen bóng thác nước xõa tán loạn trên bờ vai mềm mịn, một cô gái mảnh khảnh vẫy vẫy đầu, hít sâu một hơi đứng dậy, tiếp tục dọn dẹp quần áo phơi trên sân thượng, cửa phòng mở rộng ra, có thể thấy thấp thoáng bên trong, một bóng dáng nho nhỏ đang ngồi chuyên chú trước cái TV đang chớp lóe hình ảnh, trong không khí tản ra hơi thở an tĩnh.
“Vé máy bay năm giờ rưỡi ngày kia, hai vé, đúng, bay thẳng đến thành phố Z Trung Quốc.” Một bóng dáng cao to đi vào gian phòng, dưới hàng mày anh tuấn là đôi mắt như đá hắc diệu, thanh lãnh như nước hồ, có sự tuấn lãng mê người, anh đi qua gian phòng hướng về phía ban công, đến nửa đường, liếc mắt nhìn bóng dáng nho nhỏ ngồi trên ghế salon: “Còn có một đứa bé, nhưng mà còn nhỏ nên khỏi cần vé, giúp tôi an bài một chút, cám ơn.”
“Chú Bùi, chú chắn ngang cháu!” Một bé trai có đôi mắt đen trong trẻo lên tiếng, nhảy từ trên ghế salon xuống, trong tay thuần thục thao tác điều khiển, đi vòng qua bên cạnh anh tiếp tục nhìn chằm chằm TV: “Chú, chú ngồi xuống trước đi, BOSS này là cửa ải cuối cùng, gần kết thúc rồi!”
Người đàn ông cao to xoay người nhìn hình ảnh trên TV, có chút kinh ngạc nhưng vẫn không nói gì, nhìn thấy hình ảnh nổ vang một tiếng ‘Ầm’, vật phẩm xa hoa đạt được bể ra, cậu bé thuần thục thao tác mấy cái, những thứ lóe sáng kia bị cậu bé thu vào trong túi, trò chơi phóng xuất ra màu sắc chói mắt, phát ra hình ảnh chiến thắng.
“Single-Diomand bản mới nhất….. Qua cửa rồi hả?” Bùi Vũ Triết thản nhiên nói một câu, ngồi xổm xuống, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm hình ảnh đó, sự cảm thán trong lòng vượt xa vẻ lạnh nhạt trên mặt anh.
“Dạ, mới ba ngày cháu đã hoàn thành, không có kỹ năng đặt biệt gì, rất nhiều chỗ quá dễ dàng bị phá!” Vẻ mặt cậu bé thoải mái đặt cái điều khiển lên trên TV, mở miệng hỏi: “Chú Bùi, chú tìm mẹ cháu sao? Mẹ đang thu dọn đồ đạc, nói ngày mai sẽ trở về Trung Quốc!”
Tâm tư của Bùi Vũ Triết còn đang ở tại trò chơi chưa phục hồi tinh thần, nhìn ánh mắt của cậu bé có hơi kinh ngạc.
“Tiểu Ảnh, cháu có biết là Sing-Diomand hao tốn thời gian hai mới năm mới phát hành bản mới của trò chơi này hay không?” Hai tay của Bùi Vũ Triết đút trong túi quần, cười cười nhẹ giọng hỏi tên quỷ nhỏ này: “Thời gian nó phát hành cũng mới ba ngày mà thôi, cháu cũng đã thuận lợi phá cửa ải cuối, lại suốt cả đêm?”
Cậu bé lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh, giơ hai tay quơ quơ trên đầu: “Cháu không có nha, mẹ không cho cháu thức đêm, chú cũng biết mà!”
Trong lòng Bùi Vũ Triết rung động rất lớn, cười cười đưa tay vuốt ve đầu cậu, trong mắt cậu bé thoáng qua sự nghiêm nghị nhẹ nhàng tránh ra, cũng cười rộ lên: “Chú, chú chính là đến tìm mẹ để tạm biệt a, mẹ cũng muốn tạm biệt với chú!”
Lúc này, Bùi Vũ Triết mới phản ứng được.
“Cái gì tạm biệt?”
“Chú, chú vừa nói trong điện thoại là đặt vé máy bay ngày kia, nhưng mẹ đã đặt được vé máy bay ngày mai rồi, chú đi hỏi mẹ đi.” Cậu bé nghiêm túc nói, trên vầng trán có sự cao quý trời sinh, nhẹ nhàng nhíu mày tỏ rõ lập trường: “Cháu chính là muốn ở cùng một chỗ với mẹ, chú biết là mẹ không thể rời bỏ cháu.”
Bùi Vũ Triết căng thẳng trong lòng, lúc này mới đứng dậy, chậm rãi đi về phía ban công.
Gió thổi qua mát rượi, mái tóc của Dụ Thiên Tuyết rối loạn, cô giơ tay phất qua một cái rồi tiếp tục việc đang làm dở dang, nhưng gió vẫn không ngừng thổi, cho đến khi có một bàn tay giúp cô vén mái tóc xuôi ra sau tai.
“Anh đến rồi?” Dụ Thiên Tuyết hơi kinh ngạc nhìn anh: “Không phải anh ở phòng làm việc chuẩn bị cho buổi diễn tấu hay sao? Sao lại về sớm vậy?”
Bùi Vũ Triết không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt cô, cũng vẫn như năm năm trước, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhưng quật cường, có đôi khi nhìn như ôn thuận, nhưng trên thực tế thì không có nghe lời như thế.
Anh kéo nhẹ tay cô, lôi tới gần mình, sau đó quay người cô lại ôm cô từ phía sau lưng, đầu đặt trong cần cổ ấm áp của cô.
“Anh không muốn tới đó, cũng không biết là em dự tính đi vào ngày mai, tại sao muốn về nước trước một ngày?”
Giọng nói của Bùi Vũ Triết không có nhiệt độ, nhàn nhạt lại có sự bá đạo.
Thân thể Dụ Thiên Tuyết khẽ cứng ngắc, đã năm năm rồi, cô vẫn không có thói quen bị đàn ông ôm nói chuyện thế này, chẳng qua là khuôn mặt thanh thấu của cô không có biểu hiện ra sự kháng cự, giọng nói trong veo: “Thật xin lỗi, việc này tôi chưa nói rõ ràng với anh, bây giờ nói cũng không muộn, tôi phải về nước trước, anh có biết, ngày kia là ngày giỗ của ba mẹ tôi.”
Bùi Vũ Triết ngẩn ra, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Hóa ra là như vậy.”
“Dạ.” Dụ Thiên Tuyết từ trong ngực anh thoát ra ngoài, xoay người liếc mắt nhìn người đàn ông cao lớn này: “Tôi muốn đưa Tiểu Ảnh trở về, thằng bé chưa từng nhìn thấy ông bà ngoại của mình.”
Bùi Vũ Triết lại yên lặng, lạnh nhạt nói: “Đích thực là nên đi nhìn một chút.”
Vẻ mặt của Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhõm hơn, sắp xếp lại quần áo của mình, nhìn căn nhà ấm áp này, đáy lòng dâng lên chút hoang vu, trước kia, chuyện cô không thích nhất chính là không có năng lực, ăn nhờ ở đậu, mà cô ở nước ngoài năm năm, mang theo bảo bảo vẫn trải qua cuộc sống y như trước, mặc dù chưa đến nỗi chật vật như vậy, nhưng trên tính chất thì cũng đúng là như thế.
Nghĩ tới đây cô hơi cau mày, nhìn Bùi Vũ Triết::Đúng rồi, anh trở về muộn một ngày hẳn là không có việc gì, phải không? Tôi chỉ không có ở bên cạnh anh một ngày mà thôi, anh đừng phát giận với người khác được hay không?”
Vẻ mặt của Bùi Vũ triết nhàn nhạt: “Sẽ không, lần trước là ngoại lệ, anh nghĩ là em đi nên mới tới chỗ tìm em, nếu không cũng sẽ không như vậy.”
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, có hơi lúng túng, xoay người tiếp tục thu thập mấy bộ y phục, vẫn là quay đầu nhìn anh: “Tôi sẽ không đi, trước khi dì Bùi cho phép tôi sẽ không đi, điểm này anh cứ yên tâm.”
“Anh biết rõ, đây là giao dịch của hai người.” Trong mắt Bùi Vũ Triết tản mát ra sự nhu hòa sáng ngời: “Anh đã nghe mẹ nói qua, thời điểm bà gặp em, em đang ở trong phòng giải phẫu, cả người đều là máu…..”
“Anh đừng nói!” Bỗng nhiên Dụ Thiên Tuyết cắt ngang lời anh, mắt lóe lên, giọng có chút run run.
Bùi Vũ Triết cũng trầm mặc, vẻ mặt ôn tồn trầm tĩnh nhìn cô.
“Lúc đó, tôi đúng là cực kỳ nhếch nhác, nhưng bây giờ, may mắn là vẫn còn có Tiểu Ảnh, tôi có con trai, thằng bé cũng có mẹ, chúng tôi chưa hề có một ngày xa cách, lúc ấy tôi có nhếch nhác thế nào thì tất cả cũng đều đáng giá!” Dụ Thiên Tuyết nhìn anh, trong đáy mắt trong suốt là ánh sáng quật cường, động tác trong tay càng thêm gọn gàng: “Tôi dẫn thằng bé quay về nước là điều tất nhiên, nhà của chúng tôi ở nơi ấy, đến lúc đó, nếu như có thể tìm được Tiểu Nhu thì chúng tôi sẽ đoàn tụ ở quê nhà, chắc chắn!”
Cô cầm lấy y phục bỏ vào cái rương hành lý nho nhỏ, đứng dậy, mái tóc tản ra trong gió, ngổn ngang mà mỹ lệ.
Bùi Vũ Triết có chút không nhịn được, giơ tay bắt được cổ tay của cô, khẽ dùng sức ôm cô vào trong ngực lần nữa: “Mẹ nói với anh, lúc đó, bà chính là coi trọng tính khí bướng bỉnh cứng đầu của cái người này, cho nên mới tính toán giúp em, bà nói, khi ấy em cũng đã bị thuốc gây tê làm cho không thể động đậy được rồi, còn cầm kìm giải phẫu rạch lên cánh tay mình đến đầm đìa máu tươi, sau khi thanh tỉnh thì quỳ xuống cầu xin bà bỏ qua cho bé con của em…..”
Trong mắt Bùi Vũ Triết lấp lánh ánh sáng: “Thiên Tuyết, anh thật sự khó có thể tưởng tượng, khi đó em đã gặp phải chuyện gì? Vì sao đã lâu như vậy, tới hôm cũng không chịu nói cho anh biết?”
Cả người Dụ Thiên Tuyết hơi phát run, nhắc tới chuyện năm đó, cô nhắm mắt lại, nơi nơi đều là máu tanh.
Còn có gương mặt giận dữ mà bá đạo của một người đàn ông, cô căm hận đến nghiến răng, muốn giết chết anh, nhưng cũng hận không thể thoát đi xa thật xa để không còn nhìn thấy tên cầm thú kia nữa.
“Trí nhớ không tốt đương nhiên tôi sẽ không đề cập tới, trừ phi tôi khờ.” Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng nói, bên dười hàng lông mi dày là đôi mắt yếu ớt mang theo sự kiên cường.
“Vậy ba của Tiểu Ảnh đâu?” Bùi Vũ Triết nhẹ nhàng nói: “Nhất định là có liên quan tới anh ta đúng không?”
Dụ Thiên Tuyết cắn môi, trên mặt thoáng hiện sự thống khổ, cũng nhanh chóng lắc lắc đầu: “Tôi không muốn nói, nhưng bây giờ cũng không có bất kỳ quan hệ gì với anh ta, một chút quan hệ cũng không có.”
Bé con kia, trong tư tưởng của Nam Cung Kình Hiên, năm năm trước đã bị anh ta tự tay giết chết.
Bùi Vũ Triết nhìn ra sự thống khổ trên trán cô, mặc dù đã hết sức đè nén nhưng vẫn tồn tại, anh ôm cô nói thật nhỏ: “Sau này sẽ không như vậy….. Thiên Tuyết, sau này anh sẽ không để em gặp phải những chuyện không tốt kia, tin tưởng anh.”
Lòng của Dụ Thiên Tuyết cường ngạnh thật lâu, cuối cùng cũng mềm nhũn xuống. Mang truyện đi, xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Trong đôi mắt của cô thoáng qua sự yếu đuối khó gặp, nơi đây gió thổi lớn, mặc cho người đàn ông này ôm lấy mình, ôn tồn nói chuyện.
Ngay lập tức sẽ trở về Trung Quốc rồi, trong lòng Dụ Thiên Tuyết mặc niệm mấy trăm lần.
Cuối cùng, cô muốn trở về rồi.
“Thiên Tuyết, anh chưa nói với em, em chữa bệnh cho anh năm năm, bây giờ anh đã rất tốt, về sau, xin em coi anh là người chống đỡ cho em….. Thế nào?” Bùi Vũ Triết nhẹ nhàng nói.
Dụ Thiên Tuyết ngước mắt lên, đôi mắt trong trẻo thoáng qua sự kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cô đã không kịp suy nghĩ.
Bùi Vũ Triết cúi xuống hôn cô, đụng chạm vào sự ấm áp bên trong, đoạt lấy môi cô.
Một căn nhà ở vùng ngoại ô, kiến trúc hiện đại hai tầng có màu trắng gạo, phong cách nhu hòa ấm áp.
Từ từ mở mắt ra, ý thức còn chưa tỉnh táo lắm, chẳng qua là chợp mắt nghỉ ngơi mười mấy phút mà thôi, toàn bộ quá khứ đều như thủy triều lũ lượt kéo đến, rõ rệt đến mức như là chỉ vừa mới phát sinh vào ngày hôm qua.
Mái tóc dài đen bóng thác nước xõa tán loạn trên bờ vai mềm mịn, một cô gái mảnh khảnh vẫy vẫy đầu, hít sâu một hơi đứng dậy, tiếp tục dọn dẹp quần áo phơi trên sân thượng, cửa phòng mở rộng ra, có thể thấy thấp thoáng bên trong, một bóng dáng nho nhỏ đang ngồi chuyên chú trước cái TV đang chớp lóe hình ảnh, trong không khí tản ra hơi thở an tĩnh.
“Vé máy bay năm giờ rưỡi ngày kia, hai vé, đúng, bay thẳng đến thành phố Z Trung Quốc.” Một bóng dáng cao to đi vào gian phòng, dưới hàng mày anh tuấn là đôi mắt như đá hắc diệu, thanh lãnh như nước hồ, có sự tuấn lãng mê người, anh đi qua gian phòng hướng về phía ban công, đến nửa đường, liếc mắt nhìn bóng dáng nho nhỏ ngồi trên ghế salon: “Còn có một đứa bé, nhưng mà còn nhỏ nên khỏi cần vé, giúp tôi an bài một chút, cám ơn.”
“Chú Bùi, chú chắn ngang cháu!” Một bé trai có đôi mắt đen trong trẻo lên tiếng, nhảy từ trên ghế salon xuống, trong tay thuần thục thao tác điều khiển, đi vòng qua bên cạnh anh tiếp tục nhìn chằm chằm TV: “Chú, chú ngồi xuống trước đi, BOSS này là cửa ải cuối cùng, gần kết thúc rồi!”
Người đàn ông cao to xoay người nhìn hình ảnh trên TV, có chút kinh ngạc nhưng vẫn không nói gì, nhìn thấy hình ảnh nổ vang một tiếng ‘Ầm’, vật phẩm xa hoa đạt được bể ra, cậu bé thuần thục thao tác mấy cái, những thứ lóe sáng kia bị cậu bé thu vào trong túi, trò chơi phóng xuất ra màu sắc chói mắt, phát ra hình ảnh chiến thắng.
“Single-Diomand bản mới nhất….. Qua cửa rồi hả?” Bùi Vũ Triết thản nhiên nói một câu, ngồi xổm xuống, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm hình ảnh đó, sự cảm thán trong lòng vượt xa vẻ lạnh nhạt trên mặt anh.
“Dạ, mới ba ngày cháu đã hoàn thành, không có kỹ năng đặt biệt gì, rất nhiều chỗ quá dễ dàng bị phá!” Vẻ mặt cậu bé thoải mái đặt cái điều khiển lên trên TV, mở miệng hỏi: “Chú Bùi, chú tìm mẹ cháu sao? Mẹ đang thu dọn đồ đạc, nói ngày mai sẽ trở về Trung Quốc!”
Tâm tư của Bùi Vũ Triết còn đang ở tại trò chơi chưa phục hồi tinh thần, nhìn ánh mắt của cậu bé có hơi kinh ngạc.
“Tiểu Ảnh, cháu có biết là Sing-Diomand hao tốn thời gian hai mới năm mới phát hành bản mới của trò chơi này hay không?” Hai tay của Bùi Vũ Triết đút trong túi quần, cười cười nhẹ giọng hỏi tên quỷ nhỏ này: “Thời gian nó phát hành cũng mới ba ngày mà thôi, cháu cũng đã thuận lợi phá cửa ải cuối, lại suốt cả đêm?”
Cậu bé lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh, giơ hai tay quơ quơ trên đầu: “Cháu không có nha, mẹ không cho cháu thức đêm, chú cũng biết mà!”
Trong lòng Bùi Vũ Triết rung động rất lớn, cười cười đưa tay vuốt ve đầu cậu, trong mắt cậu bé thoáng qua sự nghiêm nghị nhẹ nhàng tránh ra, cũng cười rộ lên: “Chú, chú chính là đến tìm mẹ để tạm biệt a, mẹ cũng muốn tạm biệt với chú!”
Lúc này, Bùi Vũ Triết mới phản ứng được.
“Cái gì tạm biệt?”
“Chú, chú vừa nói trong điện thoại là đặt vé máy bay ngày kia, nhưng mẹ đã đặt được vé máy bay ngày mai rồi, chú đi hỏi mẹ đi.” Cậu bé nghiêm túc nói, trên vầng trán có sự cao quý trời sinh, nhẹ nhàng nhíu mày tỏ rõ lập trường: “Cháu chính là muốn ở cùng một chỗ với mẹ, chú biết là mẹ không thể rời bỏ cháu.”
Bùi Vũ Triết căng thẳng trong lòng, lúc này mới đứng dậy, chậm rãi đi về phía ban công.
Gió thổi qua mát rượi, mái tóc của Dụ Thiên Tuyết rối loạn, cô giơ tay phất qua một cái rồi tiếp tục việc đang làm dở dang, nhưng gió vẫn không ngừng thổi, cho đến khi có một bàn tay giúp cô vén mái tóc xuôi ra sau tai.
“Anh đến rồi?” Dụ Thiên Tuyết hơi kinh ngạc nhìn anh: “Không phải anh ở phòng làm việc chuẩn bị cho buổi diễn tấu hay sao? Sao lại về sớm vậy?”
Bùi Vũ Triết không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt cô, cũng vẫn như năm năm trước, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhưng quật cường, có đôi khi nhìn như ôn thuận, nhưng trên thực tế thì không có nghe lời như thế.
Anh kéo nhẹ tay cô, lôi tới gần mình, sau đó quay người cô lại ôm cô từ phía sau lưng, đầu đặt trong cần cổ ấm áp của cô.
“Anh không muốn tới đó, cũng không biết là em dự tính đi vào ngày mai, tại sao muốn về nước trước một ngày?”
Giọng nói của Bùi Vũ Triết không có nhiệt độ, nhàn nhạt lại có sự bá đạo.
Thân thể Dụ Thiên Tuyết khẽ cứng ngắc, đã năm năm rồi, cô vẫn không có thói quen bị đàn ông ôm nói chuyện thế này, chẳng qua là khuôn mặt thanh thấu của cô không có biểu hiện ra sự kháng cự, giọng nói trong veo: “Thật xin lỗi, việc này tôi chưa nói rõ ràng với anh, bây giờ nói cũng không muộn, tôi phải về nước trước, anh có biết, ngày kia là ngày giỗ của ba mẹ tôi.”
Bùi Vũ Triết ngẩn ra, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Hóa ra là như vậy.”
“Dạ.” Dụ Thiên Tuyết từ trong ngực anh thoát ra ngoài, xoay người liếc mắt nhìn người đàn ông cao lớn này: “Tôi muốn đưa Tiểu Ảnh trở về, thằng bé chưa từng nhìn thấy ông bà ngoại của mình.”
Bùi Vũ Triết lại yên lặng, lạnh nhạt nói: “Đích thực là nên đi nhìn một chút.”
Vẻ mặt của Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhõm hơn, sắp xếp lại quần áo của mình, nhìn căn nhà ấm áp này, đáy lòng dâng lên chút hoang vu, trước kia, chuyện cô không thích nhất chính là không có năng lực, ăn nhờ ở đậu, mà cô ở nước ngoài năm năm, mang theo bảo bảo vẫn trải qua cuộc sống y như trước, mặc dù chưa đến nỗi chật vật như vậy, nhưng trên tính chất thì cũng đúng là như thế.
Nghĩ tới đây cô hơi cau mày, nhìn Bùi Vũ Triết::Đúng rồi, anh trở về muộn một ngày hẳn là không có việc gì, phải không? Tôi chỉ không có ở bên cạnh anh một ngày mà thôi, anh đừng phát giận với người khác được hay không?”
Vẻ mặt của Bùi Vũ triết nhàn nhạt: “Sẽ không, lần trước là ngoại lệ, anh nghĩ là em đi nên mới tới chỗ tìm em, nếu không cũng sẽ không như vậy.”
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, có hơi lúng túng, xoay người tiếp tục thu thập mấy bộ y phục, vẫn là quay đầu nhìn anh: “Tôi sẽ không đi, trước khi dì Bùi cho phép tôi sẽ không đi, điểm này anh cứ yên tâm.”
“Anh biết rõ, đây là giao dịch của hai người.” Trong mắt Bùi Vũ Triết tản mát ra sự nhu hòa sáng ngời: “Anh đã nghe mẹ nói qua, thời điểm bà gặp em, em đang ở trong phòng giải phẫu, cả người đều là máu…..”
“Anh đừng nói!” Bỗng nhiên Dụ Thiên Tuyết cắt ngang lời anh, mắt lóe lên, giọng có chút run run.
Bùi Vũ Triết cũng trầm mặc, vẻ mặt ôn tồn trầm tĩnh nhìn cô.
“Lúc đó, tôi đúng là cực kỳ nhếch nhác, nhưng bây giờ, may mắn là vẫn còn có Tiểu Ảnh, tôi có con trai, thằng bé cũng có mẹ, chúng tôi chưa hề có một ngày xa cách, lúc ấy tôi có nhếch nhác thế nào thì tất cả cũng đều đáng giá!” Dụ Thiên Tuyết nhìn anh, trong đáy mắt trong suốt là ánh sáng quật cường, động tác trong tay càng thêm gọn gàng: “Tôi dẫn thằng bé quay về nước là điều tất nhiên, nhà của chúng tôi ở nơi ấy, đến lúc đó, nếu như có thể tìm được Tiểu Nhu thì chúng tôi sẽ đoàn tụ ở quê nhà, chắc chắn!”
Cô cầm lấy y phục bỏ vào cái rương hành lý nho nhỏ, đứng dậy, mái tóc tản ra trong gió, ngổn ngang mà mỹ lệ.
Bùi Vũ Triết có chút không nhịn được, giơ tay bắt được cổ tay của cô, khẽ dùng sức ôm cô vào trong ngực lần nữa: “Mẹ nói với anh, lúc đó, bà chính là coi trọng tính khí bướng bỉnh cứng đầu của cái người này, cho nên mới tính toán giúp em, bà nói, khi ấy em cũng đã bị thuốc gây tê làm cho không thể động đậy được rồi, còn cầm kìm giải phẫu rạch lên cánh tay mình đến đầm đìa máu tươi, sau khi thanh tỉnh thì quỳ xuống cầu xin bà bỏ qua cho bé con của em…..”
Trong mắt Bùi Vũ Triết lấp lánh ánh sáng: “Thiên Tuyết, anh thật sự khó có thể tưởng tượng, khi đó em đã gặp phải chuyện gì? Vì sao đã lâu như vậy, tới hôm cũng không chịu nói cho anh biết?”
Cả người Dụ Thiên Tuyết hơi phát run, nhắc tới chuyện năm đó, cô nhắm mắt lại, nơi nơi đều là máu tanh.
Còn có gương mặt giận dữ mà bá đạo của một người đàn ông, cô căm hận đến nghiến răng, muốn giết chết anh, nhưng cũng hận không thể thoát đi xa thật xa để không còn nhìn thấy tên cầm thú kia nữa.
“Trí nhớ không tốt đương nhiên tôi sẽ không đề cập tới, trừ phi tôi khờ.” Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng nói, bên dười hàng lông mi dày là đôi mắt yếu ớt mang theo sự kiên cường.
“Vậy ba của Tiểu Ảnh đâu?” Bùi Vũ Triết nhẹ nhàng nói: “Nhất định là có liên quan tới anh ta đúng không?”
Dụ Thiên Tuyết cắn môi, trên mặt thoáng hiện sự thống khổ, cũng nhanh chóng lắc lắc đầu: “Tôi không muốn nói, nhưng bây giờ cũng không có bất kỳ quan hệ gì với anh ta, một chút quan hệ cũng không có.”
Bé con kia, trong tư tưởng của Nam Cung Kình Hiên, năm năm trước đã bị anh ta tự tay giết chết.
Bùi Vũ Triết nhìn ra sự thống khổ trên trán cô, mặc dù đã hết sức đè nén nhưng vẫn tồn tại, anh ôm cô nói thật nhỏ: “Sau này sẽ không như vậy….. Thiên Tuyết, sau này anh sẽ không để em gặp phải những chuyện không tốt kia, tin tưởng anh.”
Lòng của Dụ Thiên Tuyết cường ngạnh thật lâu, cuối cùng cũng mềm nhũn xuống. Mang truyện đi, xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Trong đôi mắt của cô thoáng qua sự yếu đuối khó gặp, nơi đây gió thổi lớn, mặc cho người đàn ông này ôm lấy mình, ôn tồn nói chuyện.
Ngay lập tức sẽ trở về Trung Quốc rồi, trong lòng Dụ Thiên Tuyết mặc niệm mấy trăm lần.
Cuối cùng, cô muốn trở về rồi.
“Thiên Tuyết, anh chưa nói với em, em chữa bệnh cho anh năm năm, bây giờ anh đã rất tốt, về sau, xin em coi anh là người chống đỡ cho em….. Thế nào?” Bùi Vũ Triết nhẹ nhàng nói.
Dụ Thiên Tuyết ngước mắt lên, đôi mắt trong trẻo thoáng qua sự kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cô đã không kịp suy nghĩ.
Bùi Vũ Triết cúi xuống hôn cô, đụng chạm vào sự ấm áp bên trong, đoạt lấy môi cô.