Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 124
Nam Cung Kình Hiên bình thản nhìn cô, đôi môi mỏng kiêu gợi nhẹ nhàng mở ra, giọng nói nồng hậu trầm thấp quanh quẩn trong phòng: “Có thể em ấy không cần thiết phải trở về, cũng có thể muốn trở về nhưng mà không về được, em nghĩ như thế nào?”
Giống như bị một chậu nước lạnh thấu xương ập xuống đầu, toàn thân Dụ Thiên Tuyết ướt đẫm, trống rỗng mềm nhũng không có hơi sức.
“Anh.....” Tay của Dụ Thiên Tuyết đặt trên bàn nắm chặt lại, khăn trải bàn cũng bị cô nắm đến nhăn nhúm, khuôn mặt nhỏ nhăn tái nhợt cũng phiếm hồng nồng đậm hận ý và rối rắm, cô đoán không ra ý tứ của người đàn ông này, cô thật sự đoán không ra!
Nam Cung Kình Hiên cắt một miếng gan ngỗng dùng nĩa đưa tới, nhẹ giọng nói: “Há miệng.”
Nước mắt trong đôi mắt suốt của Dụ Thiên Tuyết dâng tràn, không nhúc nhích chút nào, Nam Cung Kình Hiên thản nhiên tiếp tục nói: “Ăn một chút đi.”
Dụ Thiên Tuyết hé miệng, ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên mang theo sự phức tạp mà nồng đậm thương yêu nhìn cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi kia nuốt vào miếng gan ngỗng.
“Em ấy nghĩ như thế nào?” Dụ Thiên Tuyết nâng đôi mắt đầy lệ lên, đè nén suy nghĩ xung động bộc phát trong lòng, run giọng hỏi: “Em ấy không có hỏi đến tôi sao? Trong thời gian trải qua cuộc sống một mình ở nước ngoài không có hỏi anh thân nhân duy nhất của mình đã đi đâu hay sao? Nam Cung Kình Hiên, nói cho tôi biết anh giải thích như thế nào với em ấy!”
Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn cô chốc lát, chậm rãi thu hồi ánh mắt thâm thúy, lạnh nhạt nói: “Không quan trọng.”
Rốt cuộc nước mắt của Dụ Thiên Tuyết cũng rớt xuống, từng giọt từng giọt nặng nề rơi xuống chiếc cằm trắng nõn, cô run rẩy đứng dậy dọn dẹp đồ đạc: “Được, không có vấn đề gì, nếu cuộc sống ở nước ngoài của em ấy rất tốt thì cũng không cần thiết trở về, em ấy có thể ở bên đó học hành làm việc kết hôn sinh con, anh nói cho em ấy biết tôi đã mất tích đi! Nói không tìm thấy tôi nữa khuyên em ấy về sau sống cho tốt, kiên cường một chút đừng để bị người ta lừa gạt đừng để bị người ta ức hiếp! Anh đi đi!”
Cô kiên quyết hướng về phía cửa đi tới, Nam Cung Kình Hiên cũng không hề ngăn trở cô, chẳng qua là trong đôi mắt thâm thúy thoáng hiện lên sự đau lòng.
Dụ Thiên Tuyết đi tới cửa muốn vặn mở cửa, tay đặt trên tay nắm cửa nhưng chỉ run rẩy, run rẩy dữ dội, mỗi một cái nháy mắt đều gợi cho cô nhớ tới cuộc sống chung cùng với Tiểu Nhu, cô nhớ mình cũng đã từng nói với em gái là sau khi ra nước ngoài thì không cần trở về nữa, thế nhưng trên đời này, cô chỉ có một người thân phiêu bạt ở bên ngoài, chẳng lẽ suốt cuộc đời sẽ bao giờ gặp lại hay sao.
Đó là sinh ly, vĩnh viễn lớn hơn tử biệt.
Bàn tay mềm mại gắt gao cầm tay nắm cửa, một giọt nước mắt nặng nề rơi xuống, cô từ từ ngồi xổm người xuống, đè nén giọng nói nức nở: “Anh để cho tôi gặp em ấy một lần…..”
Một cái chớp mắt kia, toàn bộ thế giới trong lòng Nam Cung Kình Hiên hoàn toàn sụp đổ, so ra cái gì cũng thua kém một giọt nước mắt của cô.
Thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi đứng lên, đi tới kéo cô qua, hung hăng ôm vào trong ngực. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Dụ Thiên Tuyết đứng không vững, chỉ cảm thấy ngang lưng bị một lực đạo ra sức ôm chặt lấy thân thể cô, hơi thở phái nam mãnh liệt mà mị hoặc tiến tới gần chống trán mình vào trán cô, Dụ Thiên Tuyết mở to đôi mắt đầy nước mắt, thấy gương mặt tuấn lãng như thiên thần của Nam Cung Kình Hiên.
“Anh muốn cái gì, anh nói đi.” Dụ Thiên Tuyết đẩy anh ra, thối lui đến cạnh cửa dán sát cánh cửa, giọng run run hỏi.
Trong đôi mắt trong suốt của cô có sự kiên quyết kháng cự cùng hận ý.
“Xuất hiện bên cạnh anh, không cần tránh né, cũng đừng cự tuyệt anh đến gần em.” Nam Cung Kình Hiên chậm rãi đến gần cô, chống một cánh tay ở cạnh một bên đầu của cô, đôi mắt thâm thúy quan sát cô: “Anh chỉ muốn thế thôi.”
Hơi thở của Dụ Thiên Tuyết mong manh, trong đầu cô mơ màng hoa mắt chóng mặt không rõ được ý tứ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt để lộ ra sự tuyệt vọng, cuối cùng chuyển thành hận ý sắc bén, hiện rõ trong đôi mắt sáng trong của cô.
“Tôi hận anh….. Tại sao đối xử với tôi như vậy! Anh dựa vào cái gì dựa vào cái gì!!!" Dụ Thiên Tuyết chậm rãi lắc lắc đầu, nước mắt rớt xuống, liều mạng đánh người đàn ông trước mặt, hung hăng đẩy anh, gào thét: “Nam Cung Kình Hiên, anh là tên khốn kiếp!!”
Nam Cung Kình Hiên chờ cho cô đánh mệt mới ôm eo của cô đỡ lấy cô, cả ngày nay đã bị cô đánh cho cả người đau nhức, nhưng anh vẫn muốn tới gần người phụ nữ khắp người đầy gai nhọn này, gần sát một chút, trái tim của anh mới không còn đau đớn nữa.
“Em uống nhiều rượu, anh đưa em về.” Giọng nói khàn khàn của Nam Cung Kình Hiên vang lên ở bên tai cô.
Dụ Thiên Tuyết cắn môi đẩy anh, trong đôi mắt rõ ràng vẫn còn hận ý: “Không….. Tôi muốn đi đón Tiểu Ảnh…..”
“Anh đưa em đi.”
“Anh cách xa thằng bé một chút cho tôi!” Dụ Thiên Tuyết nâng đôi mắt lên, đôi mắt trong suốt tức giận rơi xuống từng giọt nước mắt.
*****
Trường tiểu học Ấu Dương.
Dụ Thiên Tuyết ngồi trên ghế lái phụ chốc lát mới từ từ thanh tỉnh, nắng chiếu vào trong xe, cô chớp chớp mắt, mơ mơ màng màng mà chói mắt.
Cổng trường mở ra, từng nhóm học sinh tiểu học náo loạn í ới chen chúc ra ngoài, Dụ Thiên Tuyết chống đỡ thân thể mỏng manh của mình, kéo áo khoác đã trượt xuống lên vai lần nữa, xoa xoa huyệt thái dương.
Ánh mắt mát lạnh của cô nhìn chăm chú vào một nhóm trẻ con tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Ảnh, nhưng khi trong tầm mắt xuất hiện hình bóng người đàn ông bên cạnh thì cô sợ hết hồn, lúc này mới tỉnh táo nhớ lại là mình đang ở trong xe của Nam Cung Kình Hiên.
“…..” Đôi mắt trong veo như suối nước của Dụ Thiên Tuyết nhìn anh, sắc mặt cô tái nhợt.
Sao cô lại đồng ý ăn cơm cùng với người đàn ông này? Như thế nào lại ngồi trong xe của anh ta?!
Toàn bộ lý trí của cô đều hướng về phía bên ngoài xe, đầu óc của Dụ Thiên Tuyết hỗn loạn, để lại một câu “Cám ơn anh đã đưa tôi tới đây” rồi muốn xuống xe, tay lay động cửa xe mấy cái thì phát hiện cửa đã bị khóa lại.
“Nam Cung Kình Hiên!” Dụ Thiên Tuyết tức đến kêu to tên anh, khuôn mặt thanh thấu lộ vẻ tức giận.
Nam Cung Kình Hiên an tĩnh tựa vào chỗ ngồi, dưới hàng mi dày rậm là đôi mắt trong veo thâm thúy sâu như đầm nước, nghe tiếng kêu của cô cũng không quay đầu lại, chỉ là an tĩnh chờ đợi, cho đến khi trong tầm mắt xuất hiện bóng dáng đứa bé ‘phấn điêu ngọc thế’ đó.
Tiểu Ảnh bị một đám bạn nhỏ vây quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn lóe sáng sự thông tuệ lạnh nhạt, hướng về phía bên ngoài đi tới.
Mấy ngón tay thon dài đặt trên nút khóa cửa xe, Nam Cung Kình Hiên đè xuống, nghe tiếng mở cửa xe của người phụ nữ bên cạnh, nhưng cô kêu lên một tiếng đau đớn rồi bị ngăn cản trở lại, đôi mắt thâm thúy của anh nhìn sang, thấy thân thể mềm yếu của cô còn bị dây an toàn nịt lại.
Dụ Thiên Tuyết đau đến hít vào, vừa rồi cử động quá mạnh, dây an toàn cơ hồ làm cô bắn trở về.
Nam Cung Kình Hiên thò người qua giúp cô cởi dây an toàn ra, gương mặt anh tuấn bức người phóng đại trước mặt Dụ Thiên Tuyết, nói thật nhỏ: “Dáng dấp thằng bé rất giống anh đúng không? Hẳn là em cũng phát hiện, nhất là đôi mắt và cái miệng, giống như đúc.”
Một tiếng "Chát!" giòn vang, Nam Cung Kình Hiên cảm nhận được mặt mình bị bàn tay của cô hỏi thăm lần nữa.
“Đó không phải là con của anh!”
Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết mang theo hận ý, dùng động tác nhanh nhất cởi dây an toàn ra, đẩy anh ra xuống xe chạy đi.
Thật sự là trốn xuống xe, bởi vì nhìn thấy Tiểu Ảnh, mặt cô lúc đỏ lúc trắng, còn mơ hồ ngân ngấn nước mắt, giống như là trốn khỏi chiếc xe kia, tránh né xe đạp của các phụ huynh đang qua lại, đi về phía bên này.
“Tiểu Ảnh!” Dụ Thiên Tuyết nhìn thấy bóng dáng con trai, đau lòng mà lo lắng kêu to.
“Mẹ!” Tiểu Ảnh ngoan ngoãn chạy tới, không nhịn được lại nhìn chiếc xe mà cô vừa bước xuống thêm mấy lần.
Ừm, rất phong cách, Lamborghini.
Giống như bị một chậu nước lạnh thấu xương ập xuống đầu, toàn thân Dụ Thiên Tuyết ướt đẫm, trống rỗng mềm nhũng không có hơi sức.
“Anh.....” Tay của Dụ Thiên Tuyết đặt trên bàn nắm chặt lại, khăn trải bàn cũng bị cô nắm đến nhăn nhúm, khuôn mặt nhỏ nhăn tái nhợt cũng phiếm hồng nồng đậm hận ý và rối rắm, cô đoán không ra ý tứ của người đàn ông này, cô thật sự đoán không ra!
Nam Cung Kình Hiên cắt một miếng gan ngỗng dùng nĩa đưa tới, nhẹ giọng nói: “Há miệng.”
Nước mắt trong đôi mắt suốt của Dụ Thiên Tuyết dâng tràn, không nhúc nhích chút nào, Nam Cung Kình Hiên thản nhiên tiếp tục nói: “Ăn một chút đi.”
Dụ Thiên Tuyết hé miệng, ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên mang theo sự phức tạp mà nồng đậm thương yêu nhìn cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi kia nuốt vào miếng gan ngỗng.
“Em ấy nghĩ như thế nào?” Dụ Thiên Tuyết nâng đôi mắt đầy lệ lên, đè nén suy nghĩ xung động bộc phát trong lòng, run giọng hỏi: “Em ấy không có hỏi đến tôi sao? Trong thời gian trải qua cuộc sống một mình ở nước ngoài không có hỏi anh thân nhân duy nhất của mình đã đi đâu hay sao? Nam Cung Kình Hiên, nói cho tôi biết anh giải thích như thế nào với em ấy!”
Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn cô chốc lát, chậm rãi thu hồi ánh mắt thâm thúy, lạnh nhạt nói: “Không quan trọng.”
Rốt cuộc nước mắt của Dụ Thiên Tuyết cũng rớt xuống, từng giọt từng giọt nặng nề rơi xuống chiếc cằm trắng nõn, cô run rẩy đứng dậy dọn dẹp đồ đạc: “Được, không có vấn đề gì, nếu cuộc sống ở nước ngoài của em ấy rất tốt thì cũng không cần thiết trở về, em ấy có thể ở bên đó học hành làm việc kết hôn sinh con, anh nói cho em ấy biết tôi đã mất tích đi! Nói không tìm thấy tôi nữa khuyên em ấy về sau sống cho tốt, kiên cường một chút đừng để bị người ta lừa gạt đừng để bị người ta ức hiếp! Anh đi đi!”
Cô kiên quyết hướng về phía cửa đi tới, Nam Cung Kình Hiên cũng không hề ngăn trở cô, chẳng qua là trong đôi mắt thâm thúy thoáng hiện lên sự đau lòng.
Dụ Thiên Tuyết đi tới cửa muốn vặn mở cửa, tay đặt trên tay nắm cửa nhưng chỉ run rẩy, run rẩy dữ dội, mỗi một cái nháy mắt đều gợi cho cô nhớ tới cuộc sống chung cùng với Tiểu Nhu, cô nhớ mình cũng đã từng nói với em gái là sau khi ra nước ngoài thì không cần trở về nữa, thế nhưng trên đời này, cô chỉ có một người thân phiêu bạt ở bên ngoài, chẳng lẽ suốt cuộc đời sẽ bao giờ gặp lại hay sao.
Đó là sinh ly, vĩnh viễn lớn hơn tử biệt.
Bàn tay mềm mại gắt gao cầm tay nắm cửa, một giọt nước mắt nặng nề rơi xuống, cô từ từ ngồi xổm người xuống, đè nén giọng nói nức nở: “Anh để cho tôi gặp em ấy một lần…..”
Một cái chớp mắt kia, toàn bộ thế giới trong lòng Nam Cung Kình Hiên hoàn toàn sụp đổ, so ra cái gì cũng thua kém một giọt nước mắt của cô.
Thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi đứng lên, đi tới kéo cô qua, hung hăng ôm vào trong ngực. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Dụ Thiên Tuyết đứng không vững, chỉ cảm thấy ngang lưng bị một lực đạo ra sức ôm chặt lấy thân thể cô, hơi thở phái nam mãnh liệt mà mị hoặc tiến tới gần chống trán mình vào trán cô, Dụ Thiên Tuyết mở to đôi mắt đầy nước mắt, thấy gương mặt tuấn lãng như thiên thần của Nam Cung Kình Hiên.
“Anh muốn cái gì, anh nói đi.” Dụ Thiên Tuyết đẩy anh ra, thối lui đến cạnh cửa dán sát cánh cửa, giọng run run hỏi.
Trong đôi mắt trong suốt của cô có sự kiên quyết kháng cự cùng hận ý.
“Xuất hiện bên cạnh anh, không cần tránh né, cũng đừng cự tuyệt anh đến gần em.” Nam Cung Kình Hiên chậm rãi đến gần cô, chống một cánh tay ở cạnh một bên đầu của cô, đôi mắt thâm thúy quan sát cô: “Anh chỉ muốn thế thôi.”
Hơi thở của Dụ Thiên Tuyết mong manh, trong đầu cô mơ màng hoa mắt chóng mặt không rõ được ý tứ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt để lộ ra sự tuyệt vọng, cuối cùng chuyển thành hận ý sắc bén, hiện rõ trong đôi mắt sáng trong của cô.
“Tôi hận anh….. Tại sao đối xử với tôi như vậy! Anh dựa vào cái gì dựa vào cái gì!!!" Dụ Thiên Tuyết chậm rãi lắc lắc đầu, nước mắt rớt xuống, liều mạng đánh người đàn ông trước mặt, hung hăng đẩy anh, gào thét: “Nam Cung Kình Hiên, anh là tên khốn kiếp!!”
Nam Cung Kình Hiên chờ cho cô đánh mệt mới ôm eo của cô đỡ lấy cô, cả ngày nay đã bị cô đánh cho cả người đau nhức, nhưng anh vẫn muốn tới gần người phụ nữ khắp người đầy gai nhọn này, gần sát một chút, trái tim của anh mới không còn đau đớn nữa.
“Em uống nhiều rượu, anh đưa em về.” Giọng nói khàn khàn của Nam Cung Kình Hiên vang lên ở bên tai cô.
Dụ Thiên Tuyết cắn môi đẩy anh, trong đôi mắt rõ ràng vẫn còn hận ý: “Không….. Tôi muốn đi đón Tiểu Ảnh…..”
“Anh đưa em đi.”
“Anh cách xa thằng bé một chút cho tôi!” Dụ Thiên Tuyết nâng đôi mắt lên, đôi mắt trong suốt tức giận rơi xuống từng giọt nước mắt.
*****
Trường tiểu học Ấu Dương.
Dụ Thiên Tuyết ngồi trên ghế lái phụ chốc lát mới từ từ thanh tỉnh, nắng chiếu vào trong xe, cô chớp chớp mắt, mơ mơ màng màng mà chói mắt.
Cổng trường mở ra, từng nhóm học sinh tiểu học náo loạn í ới chen chúc ra ngoài, Dụ Thiên Tuyết chống đỡ thân thể mỏng manh của mình, kéo áo khoác đã trượt xuống lên vai lần nữa, xoa xoa huyệt thái dương.
Ánh mắt mát lạnh của cô nhìn chăm chú vào một nhóm trẻ con tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Ảnh, nhưng khi trong tầm mắt xuất hiện hình bóng người đàn ông bên cạnh thì cô sợ hết hồn, lúc này mới tỉnh táo nhớ lại là mình đang ở trong xe của Nam Cung Kình Hiên.
“…..” Đôi mắt trong veo như suối nước của Dụ Thiên Tuyết nhìn anh, sắc mặt cô tái nhợt.
Sao cô lại đồng ý ăn cơm cùng với người đàn ông này? Như thế nào lại ngồi trong xe của anh ta?!
Toàn bộ lý trí của cô đều hướng về phía bên ngoài xe, đầu óc của Dụ Thiên Tuyết hỗn loạn, để lại một câu “Cám ơn anh đã đưa tôi tới đây” rồi muốn xuống xe, tay lay động cửa xe mấy cái thì phát hiện cửa đã bị khóa lại.
“Nam Cung Kình Hiên!” Dụ Thiên Tuyết tức đến kêu to tên anh, khuôn mặt thanh thấu lộ vẻ tức giận.
Nam Cung Kình Hiên an tĩnh tựa vào chỗ ngồi, dưới hàng mi dày rậm là đôi mắt trong veo thâm thúy sâu như đầm nước, nghe tiếng kêu của cô cũng không quay đầu lại, chỉ là an tĩnh chờ đợi, cho đến khi trong tầm mắt xuất hiện bóng dáng đứa bé ‘phấn điêu ngọc thế’ đó.
Tiểu Ảnh bị một đám bạn nhỏ vây quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn lóe sáng sự thông tuệ lạnh nhạt, hướng về phía bên ngoài đi tới.
Mấy ngón tay thon dài đặt trên nút khóa cửa xe, Nam Cung Kình Hiên đè xuống, nghe tiếng mở cửa xe của người phụ nữ bên cạnh, nhưng cô kêu lên một tiếng đau đớn rồi bị ngăn cản trở lại, đôi mắt thâm thúy của anh nhìn sang, thấy thân thể mềm yếu của cô còn bị dây an toàn nịt lại.
Dụ Thiên Tuyết đau đến hít vào, vừa rồi cử động quá mạnh, dây an toàn cơ hồ làm cô bắn trở về.
Nam Cung Kình Hiên thò người qua giúp cô cởi dây an toàn ra, gương mặt anh tuấn bức người phóng đại trước mặt Dụ Thiên Tuyết, nói thật nhỏ: “Dáng dấp thằng bé rất giống anh đúng không? Hẳn là em cũng phát hiện, nhất là đôi mắt và cái miệng, giống như đúc.”
Một tiếng "Chát!" giòn vang, Nam Cung Kình Hiên cảm nhận được mặt mình bị bàn tay của cô hỏi thăm lần nữa.
“Đó không phải là con của anh!”
Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết mang theo hận ý, dùng động tác nhanh nhất cởi dây an toàn ra, đẩy anh ra xuống xe chạy đi.
Thật sự là trốn xuống xe, bởi vì nhìn thấy Tiểu Ảnh, mặt cô lúc đỏ lúc trắng, còn mơ hồ ngân ngấn nước mắt, giống như là trốn khỏi chiếc xe kia, tránh né xe đạp của các phụ huynh đang qua lại, đi về phía bên này.
“Tiểu Ảnh!” Dụ Thiên Tuyết nhìn thấy bóng dáng con trai, đau lòng mà lo lắng kêu to.
“Mẹ!” Tiểu Ảnh ngoan ngoãn chạy tới, không nhịn được lại nhìn chiếc xe mà cô vừa bước xuống thêm mấy lần.
Ừm, rất phong cách, Lamborghini.