Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên đen lại, cảm giác được bàn tay nhỏ
bé của cô chống đỡ trên ngực mình, chứng tỏ trong lòng cô ghét anh tới
gần đến như thế nào, đôi mắt rét lạnh, cánh tay cứng như sắt càng siết
chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô hơn, cùng thân thể của mình dán sát vào
nhau.
Bao gồm khuôn ngực đẫy đà mềm mại của cô, cũng cùng anh dán sát không hề có khoảng cách.
“Tôi không buông…..Thì thế nào?” Anh hạ thấp giọng, trong đôi mắt thâm thúy
chứa đựng sự tức giận lạnh như băng, kề sát vào mặt cô.
Toàn thân Dụ Thiên Tuyết phát run, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
“…..Cách tôi xa một chút.” Cô buông tha cho cánh môi đã bị mình cắn đến trắng bệch, run giọng nói.
“Ha…..” Nam Cung Kình Hiên bỗng nở nụ cười trào phúng, trên gương mặt tuấn tú
là vẻ kiêu căng cùng phách lối trước sau như một: “Không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Được tôi đụng chạm là vinh hạnh của cô!”
Anh
luôn luôn thô bạo, giờ phút này cánh tay nắm chặt eo cô, làm cô vô cùng
đau đớn, Dụ Thiên Tuyết chăm chú theo dõi anh, trong mắt đã hiện lên sự
kháng cự.
“Vinh hạnh? Nam Cung Kình Hiên, tôi nên cảm tạ anh sao? Cảm tạ anh liên tục quấn lấy tôi khi dễ tôi, ép tôi không còn đường để
đi! Tôi có chỗ nào có lỗi với anh, anh nói cho tôi biết! Anh có thể trả
thù tôi, có thể ức hiếp tôi, có thể khiến cho tôi sống không tốt cũng
không sao, tôi không quan tâm! Nhưng mà Thiên Nhu có chọc tới anh sao?
Anh nói đi!”
Đôi mắt xinh đẹp đã tràn đầy nước mắt, cả người cô run rẩy.
Nam Cung Kình Hiên nghe cô nói xong cũng có chút mơ hồ, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy cô thật sự vô tội, chẳng qua là anh vẫn muốn chinh phục cô gái này mà thôi! Cô ở trong ngực anh, gần sát như vậy, ngoại trừ ánh
mắt thống hận cùng chán ghét thì không còn gì khác nữa sao!
Gương mặt tuấn tú hơi giận, anh lãnh ngạo đáp lại: “Tất cả là cô ban tặng! Dụ Thiên Tuyết, chỉ cần cô ngoan ngoãn một chút thì tôi cũng sẽ không đối
xử với cô như vậy! Tôi có thể nói cho cô biết, hiện tại Trình Dĩ Sênh đã rơi vào trong tay tôi, cô cũng giống vậy không thể trốn thoát! Về phần
em gái cô, hừ.” Nam Cung Kình Hiên cười lạnh, thái độ kiêu ngạo, trong
đôi mắt tràn đầy khinh miệt: “Cô ta thế nào? Mù sao? Đã chết rồi sao?
Không chết thì đừng tới tìm tôi nói!”
Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt nhìn anh, dường như không phải đang nhìn một người, mà là đang nhìn một ác ma!
“Buông tôi ra…..”Bi thống ủy khuất ngập trời làm cho cô mất đi khí lực, Dụ
Thiên Tuyết giãy giụa, mất khống chế gào thét, “Anh buông tôi ra!”
“Đáng chết…..” Nam Cung Kình Hiên bị động tác kịch liệt của cô làm cho trở
tay không kịp, gương mặt xanh mét kéo cô vào trong lòng, thân thể cảm
giác được sự đau đớn cùng khoái cảm đồng thời xông tới, thật sự không
chịu nổi cô gái này cứ giãy giụa kháng cự ở trong lòng anh, rống to một
tiếng: “Cô còn tiếp tục giãy giụa nữa thì coi chừng tôi cường bạo cô!”
Tiếng rống nổi điên của anh làm Dụ Thiên Tuyết chấn kinh đứng nguyên tại chỗ, nhưng vì đau buồn đã dồn nén trong lòng quá lâu, giờ đây tất cả như vỡ
òa: “Khốn kiếp, tôi hận anh! Anh có biết em ấy đã thật sự không thể nhìn thấy được nữa không, em ấy mù em ấy thật sự mù rồi! Anh hài lòng chưa?
Đều bởi vì anh! Cũng bởi vì anh cướp đi giác mạc của em ấy, anh có biết
đó là cơ hội cuối cùng của em ấy hay không, anh có biết hay không!!”
Cô vừa khóc, vừa dùng hết hơi sức liều mạng đánh đấm người đàn ông trước mặt.
“Á.....!” Trên mặt Nam Cung Kình Hiên bị cô cào chảy máu, bén nhọn đau nhức,
gương mặt tuấn tú vội vàng nghiêng qua một bên, gầm nhẹ một tiếng: “Đủ
rồi! Dụ Thiên Tuyết cô dừng tay cho tôi!”
Dụ Thiên Tuyết không chút để ý tới lời uy hiếp của anh, liều mạng đánh anh, khóc la, đau thương.
“Tôi đã đồng ý với mẹ sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt..… Em ấy chỉ mới 17
tuổi, anh nói đi về sau em ấy phải làm sao bây giờ! Nam Cung Kình Hiên,
tôi hận anh! Tôi hận anh…..” Tràn ngập ủy khuất cùng thống hận, vào thời phút này cô đều phát tiết ra ngoài.
Nam Cung Kình Hiên nhíu mày
hơi khiếp sợ, anh không muốn chỉ vì một quyết định của mình lại tạo
thành hậu quả như thế, bàn tay phải dùng lực liền bắt được một cái cổ
tay của cô, nhưng cũng không ngăn cản được cánh tay kia, gương mặt tuấn
tú tức khắc bị một tát mạnh mẽ!
“Á.....” Toàn thân của Nam Cung
Kình Hiên đều bị cô điên cuồng đánh đấm tới tấp, âm thầm nguyền rủa một
tiếng: “Đáng chết”, túm chặt hông của cô, ép cô dựa vào thành lan can,
ngửa đầu, một tay nâng cô lên đặt cô ngồi lên trên thành lan can!
bé của cô chống đỡ trên ngực mình, chứng tỏ trong lòng cô ghét anh tới
gần đến như thế nào, đôi mắt rét lạnh, cánh tay cứng như sắt càng siết
chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô hơn, cùng thân thể của mình dán sát vào
nhau.
Bao gồm khuôn ngực đẫy đà mềm mại của cô, cũng cùng anh dán sát không hề có khoảng cách.
“Tôi không buông…..Thì thế nào?” Anh hạ thấp giọng, trong đôi mắt thâm thúy
chứa đựng sự tức giận lạnh như băng, kề sát vào mặt cô.
Toàn thân Dụ Thiên Tuyết phát run, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
“…..Cách tôi xa một chút.” Cô buông tha cho cánh môi đã bị mình cắn đến trắng bệch, run giọng nói.
“Ha…..” Nam Cung Kình Hiên bỗng nở nụ cười trào phúng, trên gương mặt tuấn tú
là vẻ kiêu căng cùng phách lối trước sau như một: “Không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Được tôi đụng chạm là vinh hạnh của cô!”
Anh
luôn luôn thô bạo, giờ phút này cánh tay nắm chặt eo cô, làm cô vô cùng
đau đớn, Dụ Thiên Tuyết chăm chú theo dõi anh, trong mắt đã hiện lên sự
kháng cự.
“Vinh hạnh? Nam Cung Kình Hiên, tôi nên cảm tạ anh sao? Cảm tạ anh liên tục quấn lấy tôi khi dễ tôi, ép tôi không còn đường để
đi! Tôi có chỗ nào có lỗi với anh, anh nói cho tôi biết! Anh có thể trả
thù tôi, có thể ức hiếp tôi, có thể khiến cho tôi sống không tốt cũng
không sao, tôi không quan tâm! Nhưng mà Thiên Nhu có chọc tới anh sao?
Anh nói đi!”
Đôi mắt xinh đẹp đã tràn đầy nước mắt, cả người cô run rẩy.
Nam Cung Kình Hiên nghe cô nói xong cũng có chút mơ hồ, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy cô thật sự vô tội, chẳng qua là anh vẫn muốn chinh phục cô gái này mà thôi! Cô ở trong ngực anh, gần sát như vậy, ngoại trừ ánh
mắt thống hận cùng chán ghét thì không còn gì khác nữa sao!
Gương mặt tuấn tú hơi giận, anh lãnh ngạo đáp lại: “Tất cả là cô ban tặng! Dụ Thiên Tuyết, chỉ cần cô ngoan ngoãn một chút thì tôi cũng sẽ không đối
xử với cô như vậy! Tôi có thể nói cho cô biết, hiện tại Trình Dĩ Sênh đã rơi vào trong tay tôi, cô cũng giống vậy không thể trốn thoát! Về phần
em gái cô, hừ.” Nam Cung Kình Hiên cười lạnh, thái độ kiêu ngạo, trong
đôi mắt tràn đầy khinh miệt: “Cô ta thế nào? Mù sao? Đã chết rồi sao?
Không chết thì đừng tới tìm tôi nói!”
Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt nhìn anh, dường như không phải đang nhìn một người, mà là đang nhìn một ác ma!
“Buông tôi ra…..”Bi thống ủy khuất ngập trời làm cho cô mất đi khí lực, Dụ
Thiên Tuyết giãy giụa, mất khống chế gào thét, “Anh buông tôi ra!”
“Đáng chết…..” Nam Cung Kình Hiên bị động tác kịch liệt của cô làm cho trở
tay không kịp, gương mặt xanh mét kéo cô vào trong lòng, thân thể cảm
giác được sự đau đớn cùng khoái cảm đồng thời xông tới, thật sự không
chịu nổi cô gái này cứ giãy giụa kháng cự ở trong lòng anh, rống to một
tiếng: “Cô còn tiếp tục giãy giụa nữa thì coi chừng tôi cường bạo cô!”
Tiếng rống nổi điên của anh làm Dụ Thiên Tuyết chấn kinh đứng nguyên tại chỗ, nhưng vì đau buồn đã dồn nén trong lòng quá lâu, giờ đây tất cả như vỡ
òa: “Khốn kiếp, tôi hận anh! Anh có biết em ấy đã thật sự không thể nhìn thấy được nữa không, em ấy mù em ấy thật sự mù rồi! Anh hài lòng chưa?
Đều bởi vì anh! Cũng bởi vì anh cướp đi giác mạc của em ấy, anh có biết
đó là cơ hội cuối cùng của em ấy hay không, anh có biết hay không!!”
Cô vừa khóc, vừa dùng hết hơi sức liều mạng đánh đấm người đàn ông trước mặt.
“Á.....!” Trên mặt Nam Cung Kình Hiên bị cô cào chảy máu, bén nhọn đau nhức,
gương mặt tuấn tú vội vàng nghiêng qua một bên, gầm nhẹ một tiếng: “Đủ
rồi! Dụ Thiên Tuyết cô dừng tay cho tôi!”
Dụ Thiên Tuyết không chút để ý tới lời uy hiếp của anh, liều mạng đánh anh, khóc la, đau thương.
“Tôi đã đồng ý với mẹ sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt..… Em ấy chỉ mới 17
tuổi, anh nói đi về sau em ấy phải làm sao bây giờ! Nam Cung Kình Hiên,
tôi hận anh! Tôi hận anh…..” Tràn ngập ủy khuất cùng thống hận, vào thời phút này cô đều phát tiết ra ngoài.
Nam Cung Kình Hiên nhíu mày
hơi khiếp sợ, anh không muốn chỉ vì một quyết định của mình lại tạo
thành hậu quả như thế, bàn tay phải dùng lực liền bắt được một cái cổ
tay của cô, nhưng cũng không ngăn cản được cánh tay kia, gương mặt tuấn
tú tức khắc bị một tát mạnh mẽ!
“Á.....” Toàn thân của Nam Cung
Kình Hiên đều bị cô điên cuồng đánh đấm tới tấp, âm thầm nguyền rủa một
tiếng: “Đáng chết”, túm chặt hông của cô, ép cô dựa vào thành lan can,
ngửa đầu, một tay nâng cô lên đặt cô ngồi lên trên thành lan can!