Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
“Không, đối với trẻ con loại sinh vật này, cảm giác của anh rất bình thường, nhưng anh nghĩ, anh sẽ thích đứa con em sinh ra, bởi vì trên người đứa bé kia thừa hưởng di truyền của em, còn có anh, đây là nối tiếp sinh mệnh của chúng ta, sẽ làm mối quan hệ ràng buộc của chúng ta càng sâu.” Tiếu Đồng từng chút từng chút vỗ về sau lưng Văn Mân, đôi môi kề sát vào tai cô, từng lời nói ra mang theo hơi thở ấm áp ở bên tai, trái tim cô cũng dần cảm nhận được sự ấm áp ấy.
Hồi lâu sau, Văn Mân lúc này mới từ từ kề sát vào vai Tiếu Đồng, người đàn ông này, từng khiến cô cảm thấy không có được cảm giác an toàn và cũng không có gì đáng giá để yêu thương, nhưng thật ra, cô mới là người không hiểu chuyện.
“Tiếu Đồng, thực xin lỗi.”
Văn Mân khẽ mở miệng, nhẹ nhàng nói ra những từ này, cô muốn xin lỗi anh, xin lỗi vì kiếp trước cô không biết quý trọng người đàn ông này, may mắn là, ông trời đã cho cô thêm một cơ hội.
“Tiếu Đồng, anh làm gì thế?” Văn Mân lập tức đưa tay đè lại bàn tay người nào đó đang tùy ý sờ soạng bên eo mình, vẻ mặt đầy cảnh giác.
“Vận động buổi sáng nha, chẳng lẽ em không nhìn ra sao?” Hơi hơi nhíu mày, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin.
Nhìn người đàn ông trước mặt trưng ra vẻ mặt giống như là chuyện đương nhiên, Văn Mân không tự chủ liền đỏ mặt, thậm chí ngay cả lỗ tai cũng nóng lên.
"Em rất mệt mỏi, để hôm khác được không?"
"Thật sự rất mệt?"
"Ừ, thật sự..."
Từ “mệt” của Văn Mân còn chưa kịp thốt ra, thông qua cửa phòng còn chưa đóng lại, liền nghe được tiếng mở cửa rồi đóng cửa.
Cơ thể cô chợt run lên, trong lòng thầm than một tiếng “thảm rồi”, nhà này trừ bỏ cô và Tiếu Đồng có chìa khóa, cũng chỉ còn lại ba mẹ cô và người giúp việc theo giờ, từ khi Tiếu Đồng đến ở, cô cũng đã thôi không mướn người giúp việc theo giờ nữa, bây giờ mở cửa là ai, không phải đã quá rõ ràng rồi sao?
"Nhóc con, con ở nhà sao?"
Quả nhiên, ngay sau đó Văn Mân đã nghe được giọng nói quen thuộc, cô nhoài người một cái rồi từ trên giường ngồi dậy, cũng vội vàng vươn tay đẩy đẩy Tiếu Đồng bên cạnh.
“mau, mau, anh nhanh một chút trốn đi, đừng để ba mẹ em nhìn thấy anh? Sao lại trở về nhanh như vậy, không phải nói chờ đến lúc về sẽ điện thoại trước sao?” Văn Mân một bên luống cuống tay chân kéo tấm chăn mỏng trên người cố gắng che lại thân thể trần truồng, một bên dùng sức đẩy người đàn ông vẫn nằm ở trên giường không chịu nhúc nhích.
“Sao phải trốn đi, ba mẹ em chắc hẳn đã biết tối hôm qua hai chúng ta làm cái gì rồi.” Tiếu Đồng hai tay gối sau đầu, nhìn Văn Mân đang hốt hoảng, vẻ mặt lười biếng mỉm cười, một chút cũng không vì chuyện sắp bị Văn ba Văn mẹ bắt gian tại trận mà khẩn trương.
“Ách…ba mẹ làm thế nào biết được?” Văn Mân lập tức không kịp phản ứng tại sao Tiếu Đồng lại nói như vậy.
“Em đã quên ~~~” âm cuối kéo dài, khiến cho Văn Mân có loại xúc động muốn tát một cái lên mặt.
“Nhóc, em đã quên ngày hôm qua lần đầu tiên của chúng ta là ở nơi nào rồi sao? Quần áo rải rác khắp nơi, trên ghế sa lon còn lưu lại vết máu của em, như vậy còn không đủ cho ba mẹ em biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nghe xong lời này, trong đầu Văn Mân tự giác “Oanh” một tiếng thật lớn, bên tai không ngừng quanh quẩn hai chữ “Xong rồi, xong rồi, xong rồi…”
Mẹ cô ngàn dò vạn dặn, con gái nhất định phải biết quý trọng bản thân mình, không thể phát sinh quan hệ trước khi kết hôn, cô không chỉ cùng Tiếu Đồng lên giường trước khi cưới, lại còn lớn mật đến mức ở trên ghế sa lon làm chuyện đó, chuyện không xong rồi, bọn họ còn chưa kịp xóa sạch chứng cớ, vừa vặn đã bị bắt gặp.
"Văn Mân, con ra đây cho mẹ."
Nghe đến ngoài cửa truyền vào một tiếng quát vô cùng nghiêm nghị, cơ thể Văn Mân lại run lên, cô đem đầu vùi vào trong chăn, dùng sức đập đầu hai cái, thật vất vả mới bình phục được quyết tâm, lúc này mới dùng một loại dũng khí thấy chết không sờn vén chăn lên, xuống giường tìm quần áo mặc vào.