Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Quyển 1 – Chương 13: Khế ước ( một )
Ba ngày sau.
Tô Lưu Cảnh ngồi im lìm bên trong chiếc xe ô tô màu đen sang trọng, mặc cho chiếc xe lạnh lẽo này chở vận mệnh của mình đi đến bất cứ đâu, chỉ có điều cô vẫn phải đi về phía trước đối mặt với nó. Ánh sáng hắt vào bên trong, không nhìn rõ vẻ mặt của cô giờ phút này nhưng thân thể vốn đã gầy yếu trong vòng ba ngày ngắn ngủi lại càng gầy thêm.
Trong ba ngày này, mỗi một phút mỗi một giây, cô đều trôi qua cực kỳ khổ sở, thời gian tí tách trôi qua, giống như thời thời khắc khắc nhắc nhở cô về chuyện sắp xảy ra vậy.
Chỉ là, cô cũng nên vui mừng vì mình vẫn còn may mắn, vì tiền đưa đến kịp thời nên ca mổ tiến hành rất thuận lợi, bảo vệ thành công tính mạng cho em trai, cũng nhờ khoản tiền này cô mới mời được hộ lý đến chăm sóc cho em trai. Chỉ là không biết sau khi tỉnh lại, không nhìn thấy cô em trai có khóc, có náo hay không?
Mẹ thân yêu ở trên trời sẽ luôn ở trong chốn u minh bảo vệ bọn họ, bảo vệ các con của người chứ?
Mẹ à, mẹ có trách con không? Bán mình cho người ta, đồng thời cũng bán đi tất cả tôn nghiêm của bản thân, từ đó cuộc đời của con sẽ dơ bẩn không chịu nổi, không chỉ có thân thể của con mà ngay cả cái tên này cũng đều bị nhúng chàm cả.
Nhưng mà mẹ à, mẹ nói cho con biết, con rốt cuộc nên làm cái gì mới phải đây?
Sau lưng là nắng vàng rực rỡ, chiếu lên mặt đất những bóng hình sáng chói nhưng cho dù ánh sáng có rực rỡ thế nào đi nữa thì cũng vĩnh viễn chiếu không tới người đưa lưng về phía ánh mặt trời như cô . . . . .
Không biết xe đã ngừng lại từ lúc nào.
Cửa xe liền bị mở ra.
Một người thanh niên mặc tây trang thẳng tắp đứng ở ngoài cửa xe, hơi gật đầu nói: “Tiểu thư Tô, mời xuống xe.” Người này Tô Lưu Cảnh đã từng gặp qua, chính là Lưu Thừa.
Tô Lưu Cảnh liền thấy hoảng hốt, tựa hồ như đang suy tư ý tứ của anh ta.
Lưu Thừa cũng không gấp gáp, tiếp tục nói: “Tổng giám đốc bảo tôi tới đón cô, anh ấy đang ở chờ trong thư phòng.” Tao nhã lễ độ, thật không hổ là thư ký đắc lực của tổng giám đốc Hình thị.
Tô Lưu Cảnh hít sâu một hơi, các đốt ngón tay chậm rãi nắm chặt, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, rồi lại lập tức mở ra, trong mắt bây giờ chỉ còn lại vẻ trấn tĩnh, thật giống như tất cả tình cảm đều trong nháy mắt đều được giấu nơi sâu nhất của đáy lòng mình, khóa chặt lại, từ bây giờ cô không còn là chính mình nữa.
Lưu Thừa đẩy gọng kính lên nói: “Tổng giám đốc không thích chờ đợi đâu, xin phối hợp.”
Tô Lưu Cảnh không nói một câu nào, chỉ cúi đầu cắn răng bước xuống xe.
Đạp vào mắt cô là một tòa nhà vô cùng hoa lệ được xây dựng theo kiểu Châu Âu cổ xưa, diện tích rộng như vậy cơ hồ nhìn không thấy đâu là bờ, cũng tượng trưng cho quyền lực và giàu sang không gì so sánh nổi.
Theo Lưu Thừa đi vào, xuyên qua sân cỏ rộng rãi xanh mướt, dọc theo đường đi còn nhìn thấy mười mấy người mặc đồng phục đang làm việc rất chăm chú, cũng không soi mói nhìn cô mà chỉ tập trung làm công việc của mình.
Đi qua một khu vườn trồng hoa Tulip tỏa hương thơm ngào ngạt liền tới một khu nhà cao cấp theo phong cách Châu Âu hiện đại, phía trước khu nhà có bốn người mặc bộ váy giúp việc màu trắng chia ra đứng ở hai bên cửa, hai tay đặt ở phía trước, cùng cúi người chào hỏi Lưu Thừa: “Lưu tiên sinh.”
Lưu Thừa nhìn bọn họ mỉm cười vô hại rồi gật đầu chào lại, sau đó quay đầu lại ý bảo Tô Lưu Cảnh mau cùng vào với mình.
Đi lên bậc thang, tiến vào phòng khách của khu nhà cấp cao, Tô Lưu Cảnh liền bị sự bài trí cực kỳ xa hoa của nó làm cho chấn động.
Phòng khách to như thế toàn bộ đều được trải thảm len lông cừu màu đỏ, bên trên trần nhà treo một chiếc đèn pha lê khổng lồ thả dài xuống, vô số những viên pha lê sáng chói ở ngay chính giữa của chiếc đèn khuếch tán ra, trải rộng khắp trần nhà thật giống như những vì sao trên bầu trời rộng lớn vậy. Trên vách tường trắng toát treo một vài bức tranh rất có giá trị từ những danh họa nổi tiếng, khung tranh viền vàng lồng kính trong suốt dưới ánh đèn sáng chói trông vô cùng bắt mắt. Những chậu cây cảnh nhiệt đới khổng lồ được bố trí rất hợp lý mang lại sự tươi mắt cho khắp căn phòng.
Phía bên phải của phòng khách, bố trí cầu thang hình xoắn ốc nối liền với tầng hai, mỗi một chi tiết tựa như đều được thiết kế từ các chuyên gia có tiếng, mang phong cách Châu Âu cổ điển và hiện đại kết hợp với nhau, tràn đầy mỹ cảm. Nếu có một giọt nước từ phía trên rơi xuống, cơ hồ có thể tưởng tượng ra được tiếng nhạc du dương.
Trong phòng khách rộng rãi các đồ vật trang trí đều tinh xảo vô cùng, ngay cả bộ dụng cụ uống trà nho nhỏ cũng được làm từ chất liệu cao cấp bên ngoài trang trí bằng viền vàng, huống chi là những bình hoa hay ngọn đèn.
Nơi này thật không khác gì với cung đình Châu Âu cả?
“Tô tiểu thư, xin theo tôi lên lầu, tổng giám đốc đang làm việc ở thư phòng tầng ba.” Dọc theo cầu thang xoắn ốc có màu của cây đàn piano chậm rãi đi lên, Lưu Thừa lạnh nhạt dẫn cô lên lầu ba, rồi dừng lại trước cái cửa màu đen của căn phòng ở tận cùng bên trong.
Lưu Thừa đưa tay lên trên cửa chính chậm rãi gõ mấy tiếng, cửa làm bằng gỗ cây lê có khác phát ra tiếng vang cũng thật dễ nghe.
Theo này tiếng gõ cửa này, tim của Tô Lưu Cảnh cũng nhảy lên theo, tâm tình vốn đã chuẩn từ trước lại không khống chế được mà khẩn trương lên.
Nghĩ đến việc sắp đối mặt với người đàn ông kia, lại bắt đầu thấy khẩn trương, không có bất kỳ lý do gì, tựa hồ như bị sự xa hoa sang trọng lẫn cao quý nghiêm trang của nơi này ảnh hưởng vậy.
“Vào đi.”
Quyển 1 – Chương 14: Khế ước ( hai )
“Vào đi.”
Không biết đã trải qua bao lâu, Tô Lưu Cảnh rối rắm đan đầu ngón tay vào nhau, rốt cuộc bên trong cũng truyền ra một tiếng nói trầm thấp nhưng lại dễ nghe ngoài ý muốn.
Lúc này Lưu Thừa mới đặt tay vào nắm cửa màu vàng mở ra, đi vào bên trong rồi cúi người chào, cung kính nói: “Tổng giá đốc, người đã đến rồi.” Nói xong liền vừa mở rộng cửa ra để cô đi vào.
Trong thư phòng yên tĩnh cơ hồ không có một chút tiếng động nào, an tĩnh như vậy càng làm cho người ta thêm khẩn trương. Mặc dù lá gan của cô đủ lớn, nhưng dù sao cũng chỉ là cô gái mười tám tuổi.
Tiếp đó, người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc ngẩng đầu lên, cặp mắt đen nhánh thâm thúy đột nhiên nhìn thẳng vào Tô Lưu Cảnh làm trái tim cô nhất thời lỡ mất một nhịp.
Chỉ một cái nhìn nhàn nhạt thoáng qua vậy mà trong đôi mắt kia thật giống như đang có ánh lửa nhưng lại cơ trí trầm ổn, làm cho người ta muốn lạc vào trong đó.
“Cô đến muộn.” Anh nhìn cô một cái, ngay sau đó lại cúi xuống tiếp tục nghiên cứu tài liệu, chỉ lạnh lùng mở miệng nói.
Vô cùng lạnh nhạt không mang bất cứ tia cảm tình nào, vậy mà câu nói đầu tiên này lại mang đến cho cô áp lực, thật giống như một sủng vật đối mặt với chủ nhân cao cao tại thượng của mình vậy.
Tô Lưu Cảnh không biết trả lời như thế nào, cả người cũng khẩn trương, tay chân thì vụng về long ngóng. Cảm giác được mình và nơi này quá mức không hợp nhau, giống như một mặt hàng mỹ nghệ tinh tế mà sự tồn tại của cô lại tạo thành một vết xước lên đồ vật tinh xảo đó. Nhận thức này càng khiến cho cô không thể ngóc đầu lên được.
Hình Hạo Xuyên vừa lật giở tài liệu trong tay, vừa hờ hững hỏi: “Biết cô tới đây để làm gì chứ?”
Tô Lưu Cảnh ngẩn ra một lát rồi sau đó cắn răng đáp: “Làm tình nhân của anh.” Khi nói đến hai chữ cuối cùng liền thấy xấu hổ mặt lúc xanh lúc trắng, hai chữ này đối với một cô gái mới mười tám tuổi như cô mà nói, là một điều quá qua cấm kỵ lại xấu hổ, cả người như bị một ngọn núi lớn nặng nề đè lên làm cho cô không thở nổi.
Tình nhân? Hai từ này tựa hồ gợi lên hứng thú cho anh ta, khóe môi giương lên nụ cười thản nhiên, ngừng lại công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn cô đầy thâm ý.
Tô Lưu Cảnh có chút luống cuống, chẳng lẽ không đúng sao?
Nhìn cô gái nhỏ này đang cố làm ra vẻ trấn định, lại không tự chủ biểu hiện ra nét trẻ trung thanh xuân của mình ra ngoài. Trong mắt của Hình Hạo Xuyên lóe lên một tia hứng thú, ưu nhã đứng lên đi tới trước mặt cô nói: “Tôi không cần tình nhân, nếu như muốn, thì cô cho là sẽ có mấy người cự tuyệt được lời mời của tôi chứ?”
“Anh!” Tô Lưu Cảnh bị kích động liền cắn chặt hàm răng của mình, anh ta đang giễu cợt cô ngay cả tư cách làm tình nhân cũng không có sao? Đúng vậy, cô cũng chỉ là một cô nhi nhỏ bé, xứng làm sao được với một tổng giám đốc quyền cao chức trọng như anh ta chứ?
Cúi đầu nhìn vẻ mặt vừa quật cường lại vừa uất ức kia, Hình Hạo Xuyên liền nhếch môi, cúi đầu lại gần.
Nhìn anh không chút nào kiêng kị phóng ra sức quyến rũ mạnh mẽ của mình làm cho Tô Lưu Cảnh đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh chợt loãng đi rất nhiều, nhiệt độ liền biến hóa tăng cao, trên mặt cũng không tự chủ mà bắt đầu đỏ lên.
Thấy cô theo bản năng lui về phía sau muốn cách xa mình ra một chút, Hình Hạo Xuyên liền cố ý bước lại gần hơn, rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ không đến mười centimet, con ngươi đen nhánh sáng ngời nhìn chiếu thẳng vào cô, đầu ngón tay cố ý nắm lấy cằm của cô nâng lên ái muội hỏi: “Tôi cần một người phụ nữ, một người phụ nữ thức thời mà không tự cho mình là thông minh, cô cho rằng mình làm được như vậy sao?” Trong giọng nói tăng thêm mấy phần mị hoặc.
Vốn định để cho cô càng khẩn trương luống cuống nhưng không nghĩ tới cô gái nhỏ này thế nhưng lại dũng cảm chống lại ánh mắt sắc bén của anh đáp lại: “Vậy đây chẳng phải là vinh hạnh của tôi sao?”
Đưa ra một câu hỏi để bắt đầu lại lấy được đáp án bằng một câu hỏi khác, Hình Hạo Xuyên nhẹ nhàng nhíu mày, hứng thú trong mắt càng đậm, cô gái nhỏ này xem ra so với tưởng tượng của anh còn thú vị hơn nhiều, lại rất thông minh, dám chống đối lại anh, ha ha, có chút hứng thú rồi đây.
Hình Hạo Xuyên không trêu chọc cô nữa, buông con mèo nhỏ đang cố ra vẻ trấn định này ra rồi nói: “Từ giờ trở đi cô chính là người phụ nữ của tôi, vì phòng ngừa một chút phiền toái không cần thiết, nên tôi cho là giữa chúng ta tốt nhất nên ký một bản khế ước, cô nghĩ thế nào?”
Cô có thể lựa chọn nói”Không” hay sao chứ? Hiển nhiên là không có. Nếu đã cầm tiền của anh ta, con người cô đã không thuộc về chính mình nữa rồi, Tô Lưu Cảnh nắm chặt các ngón tay lại, nhanh chóng gật đầu.