Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 99 ĐI RẤT VỘI VÃ
CHƯƠNG 99: ĐI RẤT VỘI VÃ
Nhìn thoáng qua Thanh Thu với vẻ cảm kích, Thanh Thu cũng không để ý đến anh, mà nói với bọn trẻ: "Buổi tối muốn ăn gì nào?"
"Mẹ không phải đã ăn mì rồi sao? Chúng con cũng ăn cơm rồi, cơm nhà ba nuôi rất ngon, do bà ngoại tự mình xuống bếp làm."
"Dì có đó không?"
"Không, ông Bùi còn gắp thức ăn cho chúng con, ông quý chúng con lắm."
Chắc là Bùi Minh Vũ đã tách Bùi Tuệ ra, anh ta luôn rất thương Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Thanh Thu giờ rất mơ hồ, nói thật, cô cũng không muốn vào sống ở chỗ của Lê Minh Tùng, nhưng nếu không đi, biểu hiện giả dối của anh sẽ rất dễ dàng bị vạch trần, nhưng…
"Anh Tùng, giờ chúng ta đi đâu?"
"Em nói đến biệt thự hay căn hộ, tùy em chọn." Lê Minh Tùng rất hào phóng, chỉ cần giờ hai đứa bé không “làm khó” anh nữa là được, có hai đứa nó ở đây, anh lúc nào cũng nằm trong tình trạng khẩn trương.
Nhắc đến biệt thự là Thanh Thu lại nhớ tới ông, trong lòng chua xót, nói là đi thăm ông mà vẫn chưa đi được, trước khi ông qua đời đã từng nói đợi cô sinh con ra thì hãy mang bọn trẻ tới thăm ông, cô quả thật có mang chúng đi, chỉ là, khi đó bọn trẻ cũng không biết đó là cụ nội của mình, cô cũng chưa từng nói ra, nghĩ đi nghĩ lại, "Anh Tùng, ngày mai chúng ta cùng đi thăm ông đi."
"Được." Lê Minh Tùng cũng chỉ mong có thế, bây giờ, càng xuất hiện nhiều cùng Thanh Thu và bọn trẻ ở chốn công cộng thì càng có lợi cho anh, đến giờ, tin tức có lợi cho Lê Thị trên thị trường cũng đã truyền ra rồi, sáng sớm mai là biết hôm nay anh chọn đúng hay sai.
"Mẹ, biệt thự và chung cư đều là nhà của ba sao?"
"Ừ, đúng vậy." Nhớ tới những cách bài trí còn thuộc về cô trong căn hộ này, có lẽ, cho tới bây giờ Phương Thu cũng chưa từng đến đó, nghĩ tới khả năng này, Thanh Thu nhẹ giọng nói: "Đến căn hộ đi." Mặc dù không tình nguyện, nhưng những ngày đầu này cô chỉ có thể ở tại địa bàn của cô, để người đời tin rằng cô thật sự là vợ anh.
"Được, anh kêu người đi chuẩn bị một chút." Nhìn ra ngoài xe, hai mươi phút nữa là đến rồi, Lê Minh Tùng liền gọi điện thoại kêu người làm công theo giờ đến thu dọn qua một chút, nói thật, nghĩ tới chuyện bọn trẻ muốn đến chung cư, người đàn ông trưởng thành như anh lại thấy hơi khẩn trương, đồng thời, anh còn gửi một tin nhắn kêu Tiểu Ngô mang giày dép và quần áo ban ngày mua cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đến chung cư, tiện thể mua ít bánh kẹo đồ ngọt tới căn hộ, đây chính là lần đầu tiên bọn trẻ đến nơi ở của anh, nói thật, Lê Minh Tùng thực sự khẩn trương, đây chính là cảm giác khẩn trương khi được làm ba, dù có làm gì cũng không hết được.
"Mẹ, mẹ và ba làm hòa rồi, vậy chúng ta bao giờ thì lại đến đảo Hỏa Sơn?" Chưa quên bơi, đương nhiên cũng chưa quên muốn đi ngắm cảnh ở đảo Hỏa Sơn, đi mà chưa được chơi nên bọn trẻ vẫn rất tiếc nuối.
Lê Minh Tùng tiếp lời, "Quỳnh Quỳnh, hai ngày nay ba có một số việc phải xử lý, đợi ba xử lý xong những chuyện đó, sau đó vết thương trên người cũng khỏi, ba sẽ dẫn bọn con đến đảo Hỏa Sơn, được không?"
"Được ạ, có điều ba phải làm việc nhanh lên, vết thương cũng phải mau khỏi vào."
Bị bọn trẻ đánh bại, anh làm việc đã được coi là nhanh nhất hiệu suất nhất rồi đó, thân là tổng giám đốc của Lê Thị, anh làm sao có thể rảnh rỗi chứ. Hơn nữa bây giờ là thời buổi rối loạn, Phong Thiếu Dương đả kích anh khắp nơi, mà anh lại không tiện đánh trả lại thật, như vậy, anh và Phong Thiếu Dương đều sẽ bị tổn hại, đến lúc đó, Phương Thu biết được sẽ càng thêm đau lòng, haiz, vì sao người cưới Phương Thu lại là Phong Thiếu Dương chứ?
Nhưng chuyện này căn bản đã không thể thay đổi được, có trách thì chỉ trách vận mệnh trêu ngươi, khiến anh vẫn cứ đau khổ nhiều năm như vậy, trước khi Phương Thu trở về anh thực sự muốn dùng Thanh Thu để thay thế vị trí Phương Thu trong lòng anh, như vậy thì có thể khiến mình chí ít cũng sống thoải mái hơn, nhưng khi Phương Thu đi vào thế giới của anh một lần nữa, trong lòng anh lại đầy ắp hình bóng Phương Thu, thì ra yêu một người, dù là ai thì cũng không thể thay thế được.
Đến rồi, xe dừng trước cổng khu căn hộ chờ cửa mở, Thanh Thu lại đẩy cửa xe ra, "Anh Tùng, em muốn mua ít đồ dùng hàng ngày cho bọn trẻ." Không biết phải ở bao nhiêu ngày, siêu thị cách đây rất gần, mua chút đồ dùng và một ít sữa uống trước khi ngủ để bọn trẻ dễ ngủ hơn, người làm mẹ như cô luôn phải suy nghĩ cho bọn trẻ.
"Được, đi thôi." Lê Minh Tùng cũng đẩy cửa xe ra cùng cô xuống xe, khẽ cúi người ôm lấy Quỳnh Quỳnh, Quỳnh Quỳnh lại giùng giằng, "Ba bị thương, chờ ba khỏi rồi lại ôm con sau."
"Tuân mệnh, Quỳnh Quỳnh đại nhân." Anh cười, bọn trẻ quá hiểu ý người, khiến anh không nhịn được mà yêu thương.
Đây là siêu thị Thanh Thu và Lê Minh Tùng từng đến, mấy năm rồi, vẫn như trước đây, cô đã mua đồ dùng thiết yếu trong căn hộ ở đây, bây giờ trở lại, nhìn vào quầy thu ngân mà cô không nhịn được nhớ tới Mẫn Mẫn, cứ cảm thấy Mẫn Mẫn có gì là lạ, nhưng lạ ở đâu cô lại không nói rõ được.
Bọn trẻ chọn thứ mình thích, lại mua một thùng sữa lớn, Lê Minh Tùng là ba bọn trẻ, để anh trả tiền là chuyện đương nhiên, Thanh Thu không khách khí mà để anh trả tiền, anh cũng nên làm tròn nghĩa vụ của một người ba rồi.
"Mẹ, những thứ này đều là đồ của con và Thùy Thùy, sao mẹ và ba không mua gì chứ? Mọi người không cần sao?"
Mặt Lê Minh Tùng giật giật, hai cục cưng này xinh đẹp thì rất xinh đẹp, đáng yêu thì rất đáng yêu, nhưng có chúng ở đây, trong không gian của anh và Trọng Thanh Thu đừng mong có tí bí mật nào, chưa biết chừng chúng sẽ nhanh chóng phát hiện ra anh và Trọng Thanh Thu chỉ là vợ chồng trên thỏa thuận mà căn bản không phải vợ chồng chân chính, xem ra, chuỗi ngày sau này anh đều phải cẩn thận, để tránh nói ra lời không nên nói, giống như Sa Duy Hân vậy.
Thanh Thu cười, cô đã quen hai đứa nó như vậy từ lâu rồi, "Quỳnh Quỳnh, đồ của mẹ và ba trong căn hộ đều có, cũng hãy còn mới, không cần phải mua nữa."
"Cái gì? Đồ dùng hàng ngày của mẹ và ba đã có từ trước?" Quỳnh Quỳnh tròn mắt ra, trên nét mặt là một dấu hỏi to đùng.
Thanh Thu đỏ mặt, cũng không thể nói là trước kia cô và Lê Minh Tùng bên nhau được, tuy là ngoại trừ một đêm ngoài ý muốn kia ra thì cô và anh thực sự chẳng hề làm gì, nhưng nói ra thì suy cho cùng cũng là chuyện không vinh quang gì cả, "Không phải, trước đây không lâu đã mua rồi đặt trong căn hộ của ba, chỉ là mẹ vẫn chưa vào ở thôi." Đối với trẻ con, lúc cần nói dối thì nhất định phải nói dối, cũng không thể để lúc con hỏi chúng nó sinh ra như thế nào, thì cô lại nói cho chúng biết là từ trứng và tinh trùng của mẹ và ba kết hợp với nhau trong tử cung mà sinh ra được, đứa bé kia chắc chắn sẽ trưởng thành sớm.
"Thì ra mẹ đã sớm tha thứ cho ba rồi, còn mua đồ đạc đặt ở chỗ ba nữa." Quỳnh Quỳnh tỏ vẻ chợt hiểu ra.
Mang theo đồ đạc ra khỏi siêu thị, cũng không có mấy bước đường, họ chọn đi bộ về, vào đại sảnh rồi vào thang máy, mọi thứ đều quen thuộc, nếu không phải bên cạnh có thêm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, Thanh Thu cảm thấy bây giờ thật giống năm đó.
Mở cửa chung cư ra, luồng khí như đêm đó anh mang cô từ Phong Gian về xông vào mũi, đập vào mắt đều là cảm giác thân thiết quen thuộc, nhưng bên tai lại truyền đến tiếng nước đột ngột, tựa như nghe thấy tiếng của hai người lớn và hai đứa bé đi tới, cửa phòng Lê Minh Tùng chợt mở ra, "Anh Tùng, anh đã trở lại."
Một người phụ nữ chỉ trùm khăn tắm quây ngực để lộ ra làn da trắng như tuyết, và đôi chân dài trắng nõn, có thể tưởng tượng ra được, trên người cô ta ngoài cái khăn tắm kia ra thì không còn có gì che nữa, bọt nước trên tóc đang không ngừng rơi xuống, khiến cô ta như một nữ thần gợi cảm bước vào thế giới của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, thoáng chốc, ánh mắt của bốn người vừa vào đều ngơ ngẩn…
Yên tĩnh.
Đầu tiên là yên tĩnh trong thoáng chốc.
Lập tức, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cùng nhau xoay người, sau đó đánh về phía Lê Minh Tùng, "Ông không phải ba chúng tôi, ông lừa người, mẹ, chúng ta đi." Nói xong, mỗi đứa cầm một tay Thanh Thu kéo cô lướt qua Lê Minh Tùng đi tới cửa chung cư.
Cái chân không bị thương của Lê Minh Tùng theo bản năng hất ra phía sau, "ầm", cửa phía sau khép lại, "Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, đứng lại, ai cũng không được đi."
"Ông lừa người, ông có phụ nữ, mẹ chúng tôi thì sao?" Thùy Thùy ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lê Minh Tùng với dáng vẻ tràn đầy tức giận, hận không thể giết anh luôn, nhóc kia tức giận, cảm thấy không đáng thay cho mẹ mình.
Thanh Thu nhẹ giọng nói: "Đừng cãi nhau, chúng ta đi là được." Căn hộ này, cô còn ở lại nữa cũng sẽ là người thừa, là một trò cười, vốn tưởng rằng nơi đây Phương Thu chưa từng tới, nhưng không ngờ Lý Ngọc Huyền vẫn chưa từng ngừng tới đây.
Đưa tay kéo cửa ra, mà cùng lúc đó, trong đầu cô chợt lóe lên cái thứ không nên nhìn thấy trên sofa của căn hộ này năm đó, thứ đó, Lê Minh Tùng vẫn luôn nợ cô một lời giải thích.
"Thanh Thu, em đứng lại."
"Anh Tùng, em thật sự không biết anh sẽ trở về nhanh như vậy, em đi thay quần áo." Lý Ngọc Huyền thật ra lại rất tự nhiên, xoay người đi về phòng Lê Minh Tùng thay quần áo, cô ta cũng biết mình trùm khăn tắm xuất hiện ở trước mặt bọn trẻ thì không ổn, vô cùng không ổn.
Lê Minh Tùng căn bản không để ý tới Lý Ngọc Huyền, anh hơi vụng về xoay người bắt lấy tay Thanh Thu, "Thanh Thu, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn."
Thanh Thu cười, khóe môi xinh đẹp cố hết sức che giấu sự tổn thương của cô, "Buông tay, bẩn."
Một chữ, tiếng nói rất khẽ rất khẽ, lại chấn động đến mức khiến Lê Minh Tùng run hết cả người, "Thanh Thu, anh thực sự không biết cô ta sẽ đến."
"Ha ha, cô ta có chìa khoá, đương nhiên là có thể tới rồi." Trước đây rất lâu đã có rồi, cô vẫn luôn biết.
"Thanh Thu, cô ta không có chìa khoá, chuyện này, anh cũng không…"
"Đừng nói nữa, đợi nhà anh sạch sẽ rồi lại để em và bọn trẻ vào ở sau, em nghĩ, em thực sự phải đi." Nói xong, cô dùng sức hất thẳng bỏ tay anh, sau đó nắm tay Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh bước ra khỏi chung cư, những đồ mới mua đã bị cô ném lại trên thảm, lúc này đang không tiếng động thể hiện chúng vừa bị chủ nhân vứt bỏ.
Thanh Thu đi, bọn trẻ cũng đi.
Cửa chung cư mở rộng, trong hành lang ngoài cửa là bóng dáng của một người lớn và hai đứa trẻ, đi rất vội vã.
Nhìn thoáng qua Thanh Thu với vẻ cảm kích, Thanh Thu cũng không để ý đến anh, mà nói với bọn trẻ: "Buổi tối muốn ăn gì nào?"
"Mẹ không phải đã ăn mì rồi sao? Chúng con cũng ăn cơm rồi, cơm nhà ba nuôi rất ngon, do bà ngoại tự mình xuống bếp làm."
"Dì có đó không?"
"Không, ông Bùi còn gắp thức ăn cho chúng con, ông quý chúng con lắm."
Chắc là Bùi Minh Vũ đã tách Bùi Tuệ ra, anh ta luôn rất thương Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Thanh Thu giờ rất mơ hồ, nói thật, cô cũng không muốn vào sống ở chỗ của Lê Minh Tùng, nhưng nếu không đi, biểu hiện giả dối của anh sẽ rất dễ dàng bị vạch trần, nhưng…
"Anh Tùng, giờ chúng ta đi đâu?"
"Em nói đến biệt thự hay căn hộ, tùy em chọn." Lê Minh Tùng rất hào phóng, chỉ cần giờ hai đứa bé không “làm khó” anh nữa là được, có hai đứa nó ở đây, anh lúc nào cũng nằm trong tình trạng khẩn trương.
Nhắc đến biệt thự là Thanh Thu lại nhớ tới ông, trong lòng chua xót, nói là đi thăm ông mà vẫn chưa đi được, trước khi ông qua đời đã từng nói đợi cô sinh con ra thì hãy mang bọn trẻ tới thăm ông, cô quả thật có mang chúng đi, chỉ là, khi đó bọn trẻ cũng không biết đó là cụ nội của mình, cô cũng chưa từng nói ra, nghĩ đi nghĩ lại, "Anh Tùng, ngày mai chúng ta cùng đi thăm ông đi."
"Được." Lê Minh Tùng cũng chỉ mong có thế, bây giờ, càng xuất hiện nhiều cùng Thanh Thu và bọn trẻ ở chốn công cộng thì càng có lợi cho anh, đến giờ, tin tức có lợi cho Lê Thị trên thị trường cũng đã truyền ra rồi, sáng sớm mai là biết hôm nay anh chọn đúng hay sai.
"Mẹ, biệt thự và chung cư đều là nhà của ba sao?"
"Ừ, đúng vậy." Nhớ tới những cách bài trí còn thuộc về cô trong căn hộ này, có lẽ, cho tới bây giờ Phương Thu cũng chưa từng đến đó, nghĩ tới khả năng này, Thanh Thu nhẹ giọng nói: "Đến căn hộ đi." Mặc dù không tình nguyện, nhưng những ngày đầu này cô chỉ có thể ở tại địa bàn của cô, để người đời tin rằng cô thật sự là vợ anh.
"Được, anh kêu người đi chuẩn bị một chút." Nhìn ra ngoài xe, hai mươi phút nữa là đến rồi, Lê Minh Tùng liền gọi điện thoại kêu người làm công theo giờ đến thu dọn qua một chút, nói thật, nghĩ tới chuyện bọn trẻ muốn đến chung cư, người đàn ông trưởng thành như anh lại thấy hơi khẩn trương, đồng thời, anh còn gửi một tin nhắn kêu Tiểu Ngô mang giày dép và quần áo ban ngày mua cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đến chung cư, tiện thể mua ít bánh kẹo đồ ngọt tới căn hộ, đây chính là lần đầu tiên bọn trẻ đến nơi ở của anh, nói thật, Lê Minh Tùng thực sự khẩn trương, đây chính là cảm giác khẩn trương khi được làm ba, dù có làm gì cũng không hết được.
"Mẹ, mẹ và ba làm hòa rồi, vậy chúng ta bao giờ thì lại đến đảo Hỏa Sơn?" Chưa quên bơi, đương nhiên cũng chưa quên muốn đi ngắm cảnh ở đảo Hỏa Sơn, đi mà chưa được chơi nên bọn trẻ vẫn rất tiếc nuối.
Lê Minh Tùng tiếp lời, "Quỳnh Quỳnh, hai ngày nay ba có một số việc phải xử lý, đợi ba xử lý xong những chuyện đó, sau đó vết thương trên người cũng khỏi, ba sẽ dẫn bọn con đến đảo Hỏa Sơn, được không?"
"Được ạ, có điều ba phải làm việc nhanh lên, vết thương cũng phải mau khỏi vào."
Bị bọn trẻ đánh bại, anh làm việc đã được coi là nhanh nhất hiệu suất nhất rồi đó, thân là tổng giám đốc của Lê Thị, anh làm sao có thể rảnh rỗi chứ. Hơn nữa bây giờ là thời buổi rối loạn, Phong Thiếu Dương đả kích anh khắp nơi, mà anh lại không tiện đánh trả lại thật, như vậy, anh và Phong Thiếu Dương đều sẽ bị tổn hại, đến lúc đó, Phương Thu biết được sẽ càng thêm đau lòng, haiz, vì sao người cưới Phương Thu lại là Phong Thiếu Dương chứ?
Nhưng chuyện này căn bản đã không thể thay đổi được, có trách thì chỉ trách vận mệnh trêu ngươi, khiến anh vẫn cứ đau khổ nhiều năm như vậy, trước khi Phương Thu trở về anh thực sự muốn dùng Thanh Thu để thay thế vị trí Phương Thu trong lòng anh, như vậy thì có thể khiến mình chí ít cũng sống thoải mái hơn, nhưng khi Phương Thu đi vào thế giới của anh một lần nữa, trong lòng anh lại đầy ắp hình bóng Phương Thu, thì ra yêu một người, dù là ai thì cũng không thể thay thế được.
Đến rồi, xe dừng trước cổng khu căn hộ chờ cửa mở, Thanh Thu lại đẩy cửa xe ra, "Anh Tùng, em muốn mua ít đồ dùng hàng ngày cho bọn trẻ." Không biết phải ở bao nhiêu ngày, siêu thị cách đây rất gần, mua chút đồ dùng và một ít sữa uống trước khi ngủ để bọn trẻ dễ ngủ hơn, người làm mẹ như cô luôn phải suy nghĩ cho bọn trẻ.
"Được, đi thôi." Lê Minh Tùng cũng đẩy cửa xe ra cùng cô xuống xe, khẽ cúi người ôm lấy Quỳnh Quỳnh, Quỳnh Quỳnh lại giùng giằng, "Ba bị thương, chờ ba khỏi rồi lại ôm con sau."
"Tuân mệnh, Quỳnh Quỳnh đại nhân." Anh cười, bọn trẻ quá hiểu ý người, khiến anh không nhịn được mà yêu thương.
Đây là siêu thị Thanh Thu và Lê Minh Tùng từng đến, mấy năm rồi, vẫn như trước đây, cô đã mua đồ dùng thiết yếu trong căn hộ ở đây, bây giờ trở lại, nhìn vào quầy thu ngân mà cô không nhịn được nhớ tới Mẫn Mẫn, cứ cảm thấy Mẫn Mẫn có gì là lạ, nhưng lạ ở đâu cô lại không nói rõ được.
Bọn trẻ chọn thứ mình thích, lại mua một thùng sữa lớn, Lê Minh Tùng là ba bọn trẻ, để anh trả tiền là chuyện đương nhiên, Thanh Thu không khách khí mà để anh trả tiền, anh cũng nên làm tròn nghĩa vụ của một người ba rồi.
"Mẹ, những thứ này đều là đồ của con và Thùy Thùy, sao mẹ và ba không mua gì chứ? Mọi người không cần sao?"
Mặt Lê Minh Tùng giật giật, hai cục cưng này xinh đẹp thì rất xinh đẹp, đáng yêu thì rất đáng yêu, nhưng có chúng ở đây, trong không gian của anh và Trọng Thanh Thu đừng mong có tí bí mật nào, chưa biết chừng chúng sẽ nhanh chóng phát hiện ra anh và Trọng Thanh Thu chỉ là vợ chồng trên thỏa thuận mà căn bản không phải vợ chồng chân chính, xem ra, chuỗi ngày sau này anh đều phải cẩn thận, để tránh nói ra lời không nên nói, giống như Sa Duy Hân vậy.
Thanh Thu cười, cô đã quen hai đứa nó như vậy từ lâu rồi, "Quỳnh Quỳnh, đồ của mẹ và ba trong căn hộ đều có, cũng hãy còn mới, không cần phải mua nữa."
"Cái gì? Đồ dùng hàng ngày của mẹ và ba đã có từ trước?" Quỳnh Quỳnh tròn mắt ra, trên nét mặt là một dấu hỏi to đùng.
Thanh Thu đỏ mặt, cũng không thể nói là trước kia cô và Lê Minh Tùng bên nhau được, tuy là ngoại trừ một đêm ngoài ý muốn kia ra thì cô và anh thực sự chẳng hề làm gì, nhưng nói ra thì suy cho cùng cũng là chuyện không vinh quang gì cả, "Không phải, trước đây không lâu đã mua rồi đặt trong căn hộ của ba, chỉ là mẹ vẫn chưa vào ở thôi." Đối với trẻ con, lúc cần nói dối thì nhất định phải nói dối, cũng không thể để lúc con hỏi chúng nó sinh ra như thế nào, thì cô lại nói cho chúng biết là từ trứng và tinh trùng của mẹ và ba kết hợp với nhau trong tử cung mà sinh ra được, đứa bé kia chắc chắn sẽ trưởng thành sớm.
"Thì ra mẹ đã sớm tha thứ cho ba rồi, còn mua đồ đạc đặt ở chỗ ba nữa." Quỳnh Quỳnh tỏ vẻ chợt hiểu ra.
Mang theo đồ đạc ra khỏi siêu thị, cũng không có mấy bước đường, họ chọn đi bộ về, vào đại sảnh rồi vào thang máy, mọi thứ đều quen thuộc, nếu không phải bên cạnh có thêm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, Thanh Thu cảm thấy bây giờ thật giống năm đó.
Mở cửa chung cư ra, luồng khí như đêm đó anh mang cô từ Phong Gian về xông vào mũi, đập vào mắt đều là cảm giác thân thiết quen thuộc, nhưng bên tai lại truyền đến tiếng nước đột ngột, tựa như nghe thấy tiếng của hai người lớn và hai đứa bé đi tới, cửa phòng Lê Minh Tùng chợt mở ra, "Anh Tùng, anh đã trở lại."
Một người phụ nữ chỉ trùm khăn tắm quây ngực để lộ ra làn da trắng như tuyết, và đôi chân dài trắng nõn, có thể tưởng tượng ra được, trên người cô ta ngoài cái khăn tắm kia ra thì không còn có gì che nữa, bọt nước trên tóc đang không ngừng rơi xuống, khiến cô ta như một nữ thần gợi cảm bước vào thế giới của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, thoáng chốc, ánh mắt của bốn người vừa vào đều ngơ ngẩn…
Yên tĩnh.
Đầu tiên là yên tĩnh trong thoáng chốc.
Lập tức, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cùng nhau xoay người, sau đó đánh về phía Lê Minh Tùng, "Ông không phải ba chúng tôi, ông lừa người, mẹ, chúng ta đi." Nói xong, mỗi đứa cầm một tay Thanh Thu kéo cô lướt qua Lê Minh Tùng đi tới cửa chung cư.
Cái chân không bị thương của Lê Minh Tùng theo bản năng hất ra phía sau, "ầm", cửa phía sau khép lại, "Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, đứng lại, ai cũng không được đi."
"Ông lừa người, ông có phụ nữ, mẹ chúng tôi thì sao?" Thùy Thùy ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lê Minh Tùng với dáng vẻ tràn đầy tức giận, hận không thể giết anh luôn, nhóc kia tức giận, cảm thấy không đáng thay cho mẹ mình.
Thanh Thu nhẹ giọng nói: "Đừng cãi nhau, chúng ta đi là được." Căn hộ này, cô còn ở lại nữa cũng sẽ là người thừa, là một trò cười, vốn tưởng rằng nơi đây Phương Thu chưa từng tới, nhưng không ngờ Lý Ngọc Huyền vẫn chưa từng ngừng tới đây.
Đưa tay kéo cửa ra, mà cùng lúc đó, trong đầu cô chợt lóe lên cái thứ không nên nhìn thấy trên sofa của căn hộ này năm đó, thứ đó, Lê Minh Tùng vẫn luôn nợ cô một lời giải thích.
"Thanh Thu, em đứng lại."
"Anh Tùng, em thật sự không biết anh sẽ trở về nhanh như vậy, em đi thay quần áo." Lý Ngọc Huyền thật ra lại rất tự nhiên, xoay người đi về phòng Lê Minh Tùng thay quần áo, cô ta cũng biết mình trùm khăn tắm xuất hiện ở trước mặt bọn trẻ thì không ổn, vô cùng không ổn.
Lê Minh Tùng căn bản không để ý tới Lý Ngọc Huyền, anh hơi vụng về xoay người bắt lấy tay Thanh Thu, "Thanh Thu, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn."
Thanh Thu cười, khóe môi xinh đẹp cố hết sức che giấu sự tổn thương của cô, "Buông tay, bẩn."
Một chữ, tiếng nói rất khẽ rất khẽ, lại chấn động đến mức khiến Lê Minh Tùng run hết cả người, "Thanh Thu, anh thực sự không biết cô ta sẽ đến."
"Ha ha, cô ta có chìa khoá, đương nhiên là có thể tới rồi." Trước đây rất lâu đã có rồi, cô vẫn luôn biết.
"Thanh Thu, cô ta không có chìa khoá, chuyện này, anh cũng không…"
"Đừng nói nữa, đợi nhà anh sạch sẽ rồi lại để em và bọn trẻ vào ở sau, em nghĩ, em thực sự phải đi." Nói xong, cô dùng sức hất thẳng bỏ tay anh, sau đó nắm tay Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh bước ra khỏi chung cư, những đồ mới mua đã bị cô ném lại trên thảm, lúc này đang không tiếng động thể hiện chúng vừa bị chủ nhân vứt bỏ.
Thanh Thu đi, bọn trẻ cũng đi.
Cửa chung cư mở rộng, trong hành lang ngoài cửa là bóng dáng của một người lớn và hai đứa trẻ, đi rất vội vã.