Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 101 TĂNG VỌT
CHƯƠNG 101: TĂNG VỌT
Bỏ đi, thành phố F này ngoại trừ Bùi Minh Vũ, cô thực sự không thể tin tưởng và dự dẫm bất cứ ai được nữa, đi đến chỗ anh ta đi:
“Được, giờ em qua đó, mẹ em đã ngủ chưa?”
“Ngủ rồi, bác ấy và ba trước giờ đều ngủ rất sớm.”
Đây là thói quen của người già, ngủ sớm dậy sớm.
Đi thôi, cô không còn bất cứ lựa chọn nào khác cả, nếu như chỉ có một mình cô, có thế nào cũng không sao cả, nhưng cô còn có con nhỏ, cô nhất định phải cẩn thận, bởi vì bây giờ là thời gian đặc biệt, đối với Lê Minh Tùng, cô thực sự không đoán được anh ta sẽ làm gì tiếp theo.
“Mẹ, chúng ta đến nhà ba nuôi phải không?”
Thùy Thùy kéo vạt áo cô, nghiêm túc hỏi.
“Ừ.”
“Vẫn là ba nuôi tốt, sau này mẹ không cần để ý đến ba nữa.”
Nhưng cô có thể làm được sao? Chỉ cần hai tờ giấy thỏa thuận vẫn còn nằm trong tay của Lê Minh Tùng, mọi thứ đều không nói được gì cả.
Đó là sự yếu đuối của cô, nhưng cô lại không tránh được.
Rất nhanh xe đã đến trước biệt thự nhà họ Bùi, trả tiền xong vừa đẩy cửa xe liền nhìn thấy Bùi Minh Vũ đã chờ sẵn ở đó.
Cô quyết định giấu mình ở ngôi nhà này, ít nhất cũng phải yên tĩnh ở thêm vài ngày, đừng để Lê Minh Tùng quấy rầy cô, cũng đừng để Hoàng Cảnh Hưng làm phiền cô, có điều Bùi Tuệ…
Bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện đêm qua khi cô đến gặp Bùi Tuệ, trong lòng căng thẳng.
Một bàn tay to lớn đưa về phía cô:
“Thanh Thu, theo anh vào trong, Tuệ không ở nhà.”
Không ở nhà, lại khiến trong lòng cô vui vẻ, lập tức thả lỏng người.
“Có phải anh bảo cô ấy ra ngoài?”
“Thành phố X có một mối làm ăn lớn, lần này anh cho nó cơ hội, để nó giao thiệp với khách hàng cũng là học hỏi kinh nghiệm, nó vừa nghe thấy là đơn hàng lớn, lập tức rời đi.”
Thì ra là thế, vẫn là anh đuổi khéo Bùi Tuệ:
“Minh Vũ, cảm ơn anh.”
“Đi thôi, vào trong rồi nói.”
Lại một đêm nữa, cô ở nhà họ Bùi, trong phòng khách yên tĩnh, cô dặn dò Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh yên lặng không được đánh thức người già rồi mới vào trong phòng, chuyện đầu tiên chính là tắt điện thoại, bây giờ cô không muốn liên lạc với bất cứ ai, đặc biệt là Lê Minh Tùng, cô cần yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh.
Sáng sớm, con nhỏ lại dậy trước cô, đổi môi trường khác, mặc dù đã ở một đêm nhưng cô vẫn không quen, ngủ cũng không ngon.
“Mẹ, bọn con có thể ra sân chơi không?”
“Đi đi.”
Chỉ cần Bùi Tuệ không ở đây, thì không sao hết, Lương Thùy Trang trước giờ cũng rất cưng chiều Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, bà cũng vô cùng yêu thương hai cô nhóc này.
“Vậy bọn con đi chơi xích đu, mẹ, mẹ có đi không?”
Cô lắc đầu, đầu có chút đau, không muốn đi đâu hết, chỉ muốn yên tĩnh một mình trong phòng.
“Mẹ, mẹ đang đọc báo sao?”
Cô cười:
“Vì sao lại hỏi mẹ chuyện này?”
Trước đây cô cũng không không đọc báo, cho nên nghĩ không ra vì sao Thùy Thùy lại hỏi cô chuyện này.
“Ba nuôi nói nếu như mẹ muốn biết một số chuyện, có thể đọc báo ngày hôm nay, ba nuôi căn dặn người giúp việc để trên khay trà ở phòng khách rồi.”
Thì ra là thế, thì ra là Bùi Minh Vũ, cô nở nụ cười:
“Không đọc nữa, con nói với người giúp việc cất đi.”
Đọc rồi sẽ chỉ khiến cô thêm phiền lòng, vậy thì chi bằng không đọc, mọi thứ liên quan đến Lê Minh Tùng cô đều không muốn xem, không phải anh ta muốn kiện cô sao? Được thôi, cô sẽ chờ, bây giờ, cô thực sự sẽ vứt bỏ hết, cô không tin sau khi cô chính mắt nhìn thấy Lý Ngọc Huyền xuất hiện, anh ta còn dám ép cô trở lại bên cạnh anh ta hay không.
“Vâng, vậy bọn con đi đây.”
Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi rồi, cũng để lại sự yên tĩnh cho cô, cô không muốn làm gì cả, chỉ ngây ngốc ngồi trên giường, mở tivi, cũng tránh bật kênh của thành phố này, trực tiếp mở chương trình của thần tượng, như vậy có thể có thể tránh được tin tức của Lê Minh Tùng rồi.
Hình ảnh trên màn hình liên tục chuyển động, nhưng cô căn bản không hề xem, những hình ảnh màu sắc sặc sỡ kia giống như một bức tranh vậy, nhưng cô lại không tập trung xem được.
Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ngoan ngoãn không đến quấy cô, nhất định là do Bùi Minh Vũ dặn dò.
“Cộc cộc”
Có người gõ cửa, tim cô bỗng đập nhanh:
“Vào đi.”
Mở cửa, mang theo bầu không khí tươi mới khiến cô quay đầu lại theo bản năng:
“Mẹ, mau vào đi.”
“Thanh Thu, có phải có tâm sự không?”
Lương Thùy Trang nở nụ cười đi đến ngồi bên mép giường cạnh cô.
“Không có.”
“Không có thì tốt, chuyện của mấy người trẻ tuổi các con, người già bọn ta thực sự không hiểu được, Thanh Thu, buổi trưa mẹ nấu cháo vịt, con có ngửi thấy mùi thơm không?”
Thanh Thu hít mũi:
“Vâng, trên người mẹ có mùi, chẳng trách mẹ vừa vào trong phòng đã thoang thoảng mùi thơm, thì ra là mùi thơm của cháo vịt, mẹ nấu nhất định sẽ ngon.”
Lương Thùy Trang gõ lên mũi của Thanh Thu:
“Xem như miệng con ngọt, Sinh nói con và bọn nhỏ đều thích ăn cháo thịt vịt, bọn nhỏ đang tuổi lớn, hiếm khi con ở lại nhà họ Bùi, Minh Vũ nói rồi, muốn mẹ chăm sóc tốt cho con, nó nói trước đây con nuôi Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đã chịu nhiều cực khổ, Thanh Thu, mấy năm nay có phải mẹ đã lạnh nhạt với con không?”
“Sao có thể chứ, là con không muốn ở lại mà thôi, mẹ, nếu không phải vì mẹ, bây giờ con vẫn là cô nhi, mẹ, mẹ là người mẹ cả đời của con.”
Lương Thùy Trang bây giờ thực sự đã tốt hơn nhiều so với trước kia, ít ra sẽ không đòi tiền cô, cũng sẽ không vì tiền mà lừa cô nữa, kỳ thực, những chuyện này đều là công lao của Bùi Minh Vũ, nếu không phải Bùi Minh Vũ kinh doanh Bùi Thị tốt như vậy, khiến Lương Thùy Trang và Bùi Tuấn Linh cơm no áo ấm, nói thật, sao cô có thể có sự yên tĩnh như bây giờ.
“Thanh Thu đã nói vậy thì mẹ yên tâm rồi, vài năm trước, quả thực mẹ đã khiến con chịu tủi thân rồi.”
Đều đã qua rồi, cô thực sự không quen Lương Thùy Trang đột nhiên nhắc đến những chuyện kia:
“Mẹ, đừng nói những chuyện này nữa, con không tủi thân.”
Làm người phải hiểu được sự cảm ơn, không có Lương Thùy Trang nhận nuôi, hiện giờ cô sẽ chẳng là gì cả.
“Mẹ thấy Minh Vũ thằng nhỏ này thực sự thích con, à, cũng không biết con và nó có duyên phận hay không, Thanh Thu, không phải mẹ nhiều lời, Minh Vũ không chê con sinh con cho người khác đã thực sự rộng lượng rồi, đàn ông như vậy đi đâu tìm đây, con nghe lời mẹ, mau cắt đứt quan hệ với tên Lê Minh Tùng kia đi.”
Thanh Thu cắn môi, sở dĩ bây giờ cô bị Lê Minh Tùng nắm điểm yếu còn không phải là vì lúc đầu cô ký hai bản hợp đồng kia sao? Mà lúc đầu sở dĩ ký nó không phải đều vì nhà họ Bùi sao? Bây giờ, Lương Thùy Trang lại có lòng tốt bảo cô cắt đứt quan hệ với Lê Minh Tùng, nhưng có thể do cô định đoạt sao?
Hiện giờ có thể ở nhà họ Bùi, kỳ thực còn phải nhờ phúc Lý Ngọc Huyền, bằng không, cô sẽ không thuận lợi rời khỏi Lê Minh Tùng như vậy.
“Thanh Thu, sao lại không nói gì? Có phải mẹ đã nói sai gì rồi không?”
Lương Thùy Trang có chút lo lắng nhìn cô:
“Con xem, tinh thần của con không tốt chút nào, còn nói không có tâm sự, có phải tối qua ngủ không ngon không?”
“Mẹ, chuyện của con và Lê Minh Tùng tự con biết giải quyết, chuyện kia không đơn giản, cho nên, con cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.”
Cô đã tắt điện thoại không nhận điện thoại của Lê Minh Tùng, những thứ cô có thể làm cũng chỉ có từng đấy, lấy bất biến ứng vạn biến.
“Chuyện gì không đơn giản? Cậu ta đã đăng báo rồi, cậu ta nói con là vợ của cậu ta, trước nay vẫn luôn là vậy, còn nói cái gì mà vợ của em trai cậu ta chẳng qua chỉ là thế thân mà thôi, người cậu ta thực sự thích là con chứ không phải ai kia... tên là gì? Trời ạ, hình như cũng tên gì Thu đó, con xem, đầu óc già cỗi ta đây không nhớ rõ được thứ gì nữa rồi.”
“Mẹ, anh ấy thực sự nói như vậy sao?”
Một tay nắm lấy tay của Lương Thùy Trang, Lê Minh Tùng rõ ràng đổi đen thành trắng, đây là nói không thành có, trái lại, anh ta nên đổi vị trí của cô và Phương Thu, như thế mới đúng sự thật.
“Đúng vậy, tờ báo đang ở trong phòng mẹ, sáng sớm lúc Minh Vũ rời đi nói con sẽ đọc, nhưng Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy nói con bảo người giúp việc cất tờ báo đi, nói con không muốn xem. Thanh Thu, mẹ xem xong quả thực giật mình, trước giờ mẹ không hề biết Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con của Lê Minh Tùng, cũng không hề biết con là vợ của Lê Minh Tùng, con nói cho mẹ biết, đây là thật hay giả?”
Lương Thùy Trang có chút kích động, tất nhiên, bà ta rất hy vọng mình lấy Bùi Minh Vũ, như vậy, địa vị của bà ta trong nhà họ Bùi có thể củng cố rồi, còn Bùi Tuệ chẳng qua chỉ là một đứa con riêng mà thôi, rốt cuộc, điều Bùi Tuấn Linh để ý vẫn là cậu con trai ruột của mình, người Bùi Minh Vũ thích thì bọn họ cũng thích, có cậu con trai giỏi giang như vậy là phúc của ông ta.
Trước đó, cô thực sự không muốn xem báo sáng nay, nhưng bây giờ, cuộc nói chuyện của Lương Thùy Trang đã hoàn toàn khơi lên khát vọng muốn xem của cô.
“Mẹ, đưa con đến phòng mẹ, con muốn đọc báo.”
Lê Minh Tùng, anh ta quá hèn hạ, vì Phương Thu mà anh ta biến cô trở thành quân cờ không chút quan tâm như vậy.
Lương Thùy Trang nhanh chóng dẫn Thanh Thu đến phòng của bà ta, cô cầm tờ báo, nhanh chóng lướt nhanh từng hàng, Thanh Thu thực sự phát ngốc rồi, mọi thứ giống như lời Lương Thùy Trang nói, Lê Minh Tùng còn nhận định cô là vợ của anh ta, thậm chí còn công khai hợp đồng hôn nhân của cô và anh ta năm đó, đồng thời còn đăng báo hình ảnh hai đứa nhỏ che mờ mặt, điều duy nhất người đàn ông này làm đối với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chính là thứ khiến cô chưa hoàn toàn nguội lạnh, hình làm mờ kia đại diện cho sự quan tâm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh của anh ta, nhưng lúc này trái tim cô đã loạn hết lên, sao Lê Minh Tùng có thể đối xử với cô như vậy được?
Rõ ràng cô là thế thân, bây giờ lại biến thành Phương Thu là thế thân của cô, còn nói anh ta chỉ là nhất thời vì cô mà mê đắm Phương Thu mà thôi.
Nực cười, quá nực cười rồi.
Tiếp tục đọc, Thanh Thu lại càng kinh ngạc.
Lê Minh Tùng đẩy lý do cô và anh ta xa nhau mấy năm nay hết lên người Lý Ngọc Huyền, nói năm đó Lý Ngọc Huyền tính kế vào trong thế giới của anh ta, cũng để Thanh Thu nhìn thấy hình ảnh không nên nhìn thấy, vì vậy, cô mới mang theo bụng bầu rời đi, chính vì quá nhớ nhung, anh ta mới chọc đến Lạc Phương Thu gần giống với Thanh Thu mới về nước gần đây.
Tất cả đều hợp logic, mọi thứ đều được anh ta nói hợp tình hợp lý như vậy, nhưng không có ai biết tất cả sự thật hơn cô.
Lại lật đọc, cổ phiếu của Lê Thị ngày hôm nay quả nhiên tăng vọt.
Lê Minh Tùng, anh ta thực sự quá bỉ ổi, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Tiếp tục lật, Thanh Thu nhìn thấy tin xin lỗi, Lê Minh Tùng lại xin lỗi Phong Thiếu Dương vì Phương Thu.
Bỏ đi, thành phố F này ngoại trừ Bùi Minh Vũ, cô thực sự không thể tin tưởng và dự dẫm bất cứ ai được nữa, đi đến chỗ anh ta đi:
“Được, giờ em qua đó, mẹ em đã ngủ chưa?”
“Ngủ rồi, bác ấy và ba trước giờ đều ngủ rất sớm.”
Đây là thói quen của người già, ngủ sớm dậy sớm.
Đi thôi, cô không còn bất cứ lựa chọn nào khác cả, nếu như chỉ có một mình cô, có thế nào cũng không sao cả, nhưng cô còn có con nhỏ, cô nhất định phải cẩn thận, bởi vì bây giờ là thời gian đặc biệt, đối với Lê Minh Tùng, cô thực sự không đoán được anh ta sẽ làm gì tiếp theo.
“Mẹ, chúng ta đến nhà ba nuôi phải không?”
Thùy Thùy kéo vạt áo cô, nghiêm túc hỏi.
“Ừ.”
“Vẫn là ba nuôi tốt, sau này mẹ không cần để ý đến ba nữa.”
Nhưng cô có thể làm được sao? Chỉ cần hai tờ giấy thỏa thuận vẫn còn nằm trong tay của Lê Minh Tùng, mọi thứ đều không nói được gì cả.
Đó là sự yếu đuối của cô, nhưng cô lại không tránh được.
Rất nhanh xe đã đến trước biệt thự nhà họ Bùi, trả tiền xong vừa đẩy cửa xe liền nhìn thấy Bùi Minh Vũ đã chờ sẵn ở đó.
Cô quyết định giấu mình ở ngôi nhà này, ít nhất cũng phải yên tĩnh ở thêm vài ngày, đừng để Lê Minh Tùng quấy rầy cô, cũng đừng để Hoàng Cảnh Hưng làm phiền cô, có điều Bùi Tuệ…
Bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện đêm qua khi cô đến gặp Bùi Tuệ, trong lòng căng thẳng.
Một bàn tay to lớn đưa về phía cô:
“Thanh Thu, theo anh vào trong, Tuệ không ở nhà.”
Không ở nhà, lại khiến trong lòng cô vui vẻ, lập tức thả lỏng người.
“Có phải anh bảo cô ấy ra ngoài?”
“Thành phố X có một mối làm ăn lớn, lần này anh cho nó cơ hội, để nó giao thiệp với khách hàng cũng là học hỏi kinh nghiệm, nó vừa nghe thấy là đơn hàng lớn, lập tức rời đi.”
Thì ra là thế, vẫn là anh đuổi khéo Bùi Tuệ:
“Minh Vũ, cảm ơn anh.”
“Đi thôi, vào trong rồi nói.”
Lại một đêm nữa, cô ở nhà họ Bùi, trong phòng khách yên tĩnh, cô dặn dò Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh yên lặng không được đánh thức người già rồi mới vào trong phòng, chuyện đầu tiên chính là tắt điện thoại, bây giờ cô không muốn liên lạc với bất cứ ai, đặc biệt là Lê Minh Tùng, cô cần yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh.
Sáng sớm, con nhỏ lại dậy trước cô, đổi môi trường khác, mặc dù đã ở một đêm nhưng cô vẫn không quen, ngủ cũng không ngon.
“Mẹ, bọn con có thể ra sân chơi không?”
“Đi đi.”
Chỉ cần Bùi Tuệ không ở đây, thì không sao hết, Lương Thùy Trang trước giờ cũng rất cưng chiều Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, bà cũng vô cùng yêu thương hai cô nhóc này.
“Vậy bọn con đi chơi xích đu, mẹ, mẹ có đi không?”
Cô lắc đầu, đầu có chút đau, không muốn đi đâu hết, chỉ muốn yên tĩnh một mình trong phòng.
“Mẹ, mẹ đang đọc báo sao?”
Cô cười:
“Vì sao lại hỏi mẹ chuyện này?”
Trước đây cô cũng không không đọc báo, cho nên nghĩ không ra vì sao Thùy Thùy lại hỏi cô chuyện này.
“Ba nuôi nói nếu như mẹ muốn biết một số chuyện, có thể đọc báo ngày hôm nay, ba nuôi căn dặn người giúp việc để trên khay trà ở phòng khách rồi.”
Thì ra là thế, thì ra là Bùi Minh Vũ, cô nở nụ cười:
“Không đọc nữa, con nói với người giúp việc cất đi.”
Đọc rồi sẽ chỉ khiến cô thêm phiền lòng, vậy thì chi bằng không đọc, mọi thứ liên quan đến Lê Minh Tùng cô đều không muốn xem, không phải anh ta muốn kiện cô sao? Được thôi, cô sẽ chờ, bây giờ, cô thực sự sẽ vứt bỏ hết, cô không tin sau khi cô chính mắt nhìn thấy Lý Ngọc Huyền xuất hiện, anh ta còn dám ép cô trở lại bên cạnh anh ta hay không.
“Vâng, vậy bọn con đi đây.”
Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi rồi, cũng để lại sự yên tĩnh cho cô, cô không muốn làm gì cả, chỉ ngây ngốc ngồi trên giường, mở tivi, cũng tránh bật kênh của thành phố này, trực tiếp mở chương trình của thần tượng, như vậy có thể có thể tránh được tin tức của Lê Minh Tùng rồi.
Hình ảnh trên màn hình liên tục chuyển động, nhưng cô căn bản không hề xem, những hình ảnh màu sắc sặc sỡ kia giống như một bức tranh vậy, nhưng cô lại không tập trung xem được.
Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ngoan ngoãn không đến quấy cô, nhất định là do Bùi Minh Vũ dặn dò.
“Cộc cộc”
Có người gõ cửa, tim cô bỗng đập nhanh:
“Vào đi.”
Mở cửa, mang theo bầu không khí tươi mới khiến cô quay đầu lại theo bản năng:
“Mẹ, mau vào đi.”
“Thanh Thu, có phải có tâm sự không?”
Lương Thùy Trang nở nụ cười đi đến ngồi bên mép giường cạnh cô.
“Không có.”
“Không có thì tốt, chuyện của mấy người trẻ tuổi các con, người già bọn ta thực sự không hiểu được, Thanh Thu, buổi trưa mẹ nấu cháo vịt, con có ngửi thấy mùi thơm không?”
Thanh Thu hít mũi:
“Vâng, trên người mẹ có mùi, chẳng trách mẹ vừa vào trong phòng đã thoang thoảng mùi thơm, thì ra là mùi thơm của cháo vịt, mẹ nấu nhất định sẽ ngon.”
Lương Thùy Trang gõ lên mũi của Thanh Thu:
“Xem như miệng con ngọt, Sinh nói con và bọn nhỏ đều thích ăn cháo thịt vịt, bọn nhỏ đang tuổi lớn, hiếm khi con ở lại nhà họ Bùi, Minh Vũ nói rồi, muốn mẹ chăm sóc tốt cho con, nó nói trước đây con nuôi Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đã chịu nhiều cực khổ, Thanh Thu, mấy năm nay có phải mẹ đã lạnh nhạt với con không?”
“Sao có thể chứ, là con không muốn ở lại mà thôi, mẹ, nếu không phải vì mẹ, bây giờ con vẫn là cô nhi, mẹ, mẹ là người mẹ cả đời của con.”
Lương Thùy Trang bây giờ thực sự đã tốt hơn nhiều so với trước kia, ít ra sẽ không đòi tiền cô, cũng sẽ không vì tiền mà lừa cô nữa, kỳ thực, những chuyện này đều là công lao của Bùi Minh Vũ, nếu không phải Bùi Minh Vũ kinh doanh Bùi Thị tốt như vậy, khiến Lương Thùy Trang và Bùi Tuấn Linh cơm no áo ấm, nói thật, sao cô có thể có sự yên tĩnh như bây giờ.
“Thanh Thu đã nói vậy thì mẹ yên tâm rồi, vài năm trước, quả thực mẹ đã khiến con chịu tủi thân rồi.”
Đều đã qua rồi, cô thực sự không quen Lương Thùy Trang đột nhiên nhắc đến những chuyện kia:
“Mẹ, đừng nói những chuyện này nữa, con không tủi thân.”
Làm người phải hiểu được sự cảm ơn, không có Lương Thùy Trang nhận nuôi, hiện giờ cô sẽ chẳng là gì cả.
“Mẹ thấy Minh Vũ thằng nhỏ này thực sự thích con, à, cũng không biết con và nó có duyên phận hay không, Thanh Thu, không phải mẹ nhiều lời, Minh Vũ không chê con sinh con cho người khác đã thực sự rộng lượng rồi, đàn ông như vậy đi đâu tìm đây, con nghe lời mẹ, mau cắt đứt quan hệ với tên Lê Minh Tùng kia đi.”
Thanh Thu cắn môi, sở dĩ bây giờ cô bị Lê Minh Tùng nắm điểm yếu còn không phải là vì lúc đầu cô ký hai bản hợp đồng kia sao? Mà lúc đầu sở dĩ ký nó không phải đều vì nhà họ Bùi sao? Bây giờ, Lương Thùy Trang lại có lòng tốt bảo cô cắt đứt quan hệ với Lê Minh Tùng, nhưng có thể do cô định đoạt sao?
Hiện giờ có thể ở nhà họ Bùi, kỳ thực còn phải nhờ phúc Lý Ngọc Huyền, bằng không, cô sẽ không thuận lợi rời khỏi Lê Minh Tùng như vậy.
“Thanh Thu, sao lại không nói gì? Có phải mẹ đã nói sai gì rồi không?”
Lương Thùy Trang có chút lo lắng nhìn cô:
“Con xem, tinh thần của con không tốt chút nào, còn nói không có tâm sự, có phải tối qua ngủ không ngon không?”
“Mẹ, chuyện của con và Lê Minh Tùng tự con biết giải quyết, chuyện kia không đơn giản, cho nên, con cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.”
Cô đã tắt điện thoại không nhận điện thoại của Lê Minh Tùng, những thứ cô có thể làm cũng chỉ có từng đấy, lấy bất biến ứng vạn biến.
“Chuyện gì không đơn giản? Cậu ta đã đăng báo rồi, cậu ta nói con là vợ của cậu ta, trước nay vẫn luôn là vậy, còn nói cái gì mà vợ của em trai cậu ta chẳng qua chỉ là thế thân mà thôi, người cậu ta thực sự thích là con chứ không phải ai kia... tên là gì? Trời ạ, hình như cũng tên gì Thu đó, con xem, đầu óc già cỗi ta đây không nhớ rõ được thứ gì nữa rồi.”
“Mẹ, anh ấy thực sự nói như vậy sao?”
Một tay nắm lấy tay của Lương Thùy Trang, Lê Minh Tùng rõ ràng đổi đen thành trắng, đây là nói không thành có, trái lại, anh ta nên đổi vị trí của cô và Phương Thu, như thế mới đúng sự thật.
“Đúng vậy, tờ báo đang ở trong phòng mẹ, sáng sớm lúc Minh Vũ rời đi nói con sẽ đọc, nhưng Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy nói con bảo người giúp việc cất tờ báo đi, nói con không muốn xem. Thanh Thu, mẹ xem xong quả thực giật mình, trước giờ mẹ không hề biết Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con của Lê Minh Tùng, cũng không hề biết con là vợ của Lê Minh Tùng, con nói cho mẹ biết, đây là thật hay giả?”
Lương Thùy Trang có chút kích động, tất nhiên, bà ta rất hy vọng mình lấy Bùi Minh Vũ, như vậy, địa vị của bà ta trong nhà họ Bùi có thể củng cố rồi, còn Bùi Tuệ chẳng qua chỉ là một đứa con riêng mà thôi, rốt cuộc, điều Bùi Tuấn Linh để ý vẫn là cậu con trai ruột của mình, người Bùi Minh Vũ thích thì bọn họ cũng thích, có cậu con trai giỏi giang như vậy là phúc của ông ta.
Trước đó, cô thực sự không muốn xem báo sáng nay, nhưng bây giờ, cuộc nói chuyện của Lương Thùy Trang đã hoàn toàn khơi lên khát vọng muốn xem của cô.
“Mẹ, đưa con đến phòng mẹ, con muốn đọc báo.”
Lê Minh Tùng, anh ta quá hèn hạ, vì Phương Thu mà anh ta biến cô trở thành quân cờ không chút quan tâm như vậy.
Lương Thùy Trang nhanh chóng dẫn Thanh Thu đến phòng của bà ta, cô cầm tờ báo, nhanh chóng lướt nhanh từng hàng, Thanh Thu thực sự phát ngốc rồi, mọi thứ giống như lời Lương Thùy Trang nói, Lê Minh Tùng còn nhận định cô là vợ của anh ta, thậm chí còn công khai hợp đồng hôn nhân của cô và anh ta năm đó, đồng thời còn đăng báo hình ảnh hai đứa nhỏ che mờ mặt, điều duy nhất người đàn ông này làm đối với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chính là thứ khiến cô chưa hoàn toàn nguội lạnh, hình làm mờ kia đại diện cho sự quan tâm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh của anh ta, nhưng lúc này trái tim cô đã loạn hết lên, sao Lê Minh Tùng có thể đối xử với cô như vậy được?
Rõ ràng cô là thế thân, bây giờ lại biến thành Phương Thu là thế thân của cô, còn nói anh ta chỉ là nhất thời vì cô mà mê đắm Phương Thu mà thôi.
Nực cười, quá nực cười rồi.
Tiếp tục đọc, Thanh Thu lại càng kinh ngạc.
Lê Minh Tùng đẩy lý do cô và anh ta xa nhau mấy năm nay hết lên người Lý Ngọc Huyền, nói năm đó Lý Ngọc Huyền tính kế vào trong thế giới của anh ta, cũng để Thanh Thu nhìn thấy hình ảnh không nên nhìn thấy, vì vậy, cô mới mang theo bụng bầu rời đi, chính vì quá nhớ nhung, anh ta mới chọc đến Lạc Phương Thu gần giống với Thanh Thu mới về nước gần đây.
Tất cả đều hợp logic, mọi thứ đều được anh ta nói hợp tình hợp lý như vậy, nhưng không có ai biết tất cả sự thật hơn cô.
Lại lật đọc, cổ phiếu của Lê Thị ngày hôm nay quả nhiên tăng vọt.
Lê Minh Tùng, anh ta thực sự quá bỉ ổi, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Tiếp tục lật, Thanh Thu nhìn thấy tin xin lỗi, Lê Minh Tùng lại xin lỗi Phong Thiếu Dương vì Phương Thu.