Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 142 RỐT CUỘC EM MUỐN THẾ NÀO
CHƯƠNG 142: RỐT CUỘC EM MUỐN THẾ NÀO
Cô gật đầu một cái, không nói tiếng nào, chỉ là ánh mắt ngơ ngẩn nhìn về phía trước, dường như nhìn như vậy sẽ có thể trông thấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh của cô.
Xe quẹo một khúc cua lớn, sau đó chạy về phía căn hộ của Lê Minh Tùng cách đó không xa. Đó chính là căn hộ lúc ban đầu anh và cô ở cùng nhau, lần đầu tiên anh muốn cô cũng là ở trong căn hộ đó. Nhìn con đường này, hướng đi này, trong lòng Trọng Thanh Thu chợt "lộp bộp" rơi một tiếng, tâm tư cô hoang mang, đêm hôm đó cũng bởi vì rượu anh mới muốn cô, thế nhưng bây giờ, anh lại muốn dẫn cô đến căn hộ đó uống rượu.
Trong hoảng hốt, xe đã tiến vào bãi đậu xe, anh xuống xe trước, sau đó đi tới giúp cô mở cửa xe. Ánh mắt trống rỗng và bất lực không có chút sinh khí của cô khiến anh không khỏi thở dài một hơi. "Có lẽ, chúng ta không đi tìm, bọn nhỏ lại xuất hiện."
"Sẽ như vậy sao?" Trong đôi mắt cô lóe lên tia hy vọng, hy vọng điều anh nói sẽ trở thành sự thật.
Bước vào thang máy dưới tầng hầm, nhấn con số tầng trên cùng, thang máy lập tức nhanh chóng lên cao, số càng nhảy càng nhanh, cũng giống như trái tim cô vậy.
Tối ba mươi tết, nhà nhà đều ăn bữa cơm đêm giao thừa sau đó chuẩn bị gói sủi cảo đón xuân sang. Thế nhưng, cho dù bụng đói đến mấy cô cũng chẳng có chút khẩu vị nào, càng chẳng còn tâm trạng đón tết nữa, thân thể đã mất đi hồn phách, chỉ giống như cái xác biết đi.
Rượu, cô thật sự rất muốn uống rượu, cô đã gắng gượng quá lâu rồi. Bọn nhỏ mất tích mà cô lại nghĩ tới chuyện uống rượu. Thế nhưng giờ phút này, cô thực sự đã không kìm nén được lòng mình nữa, chính là muốn uống rượu, rất muốn uống.
Anh dắt tay cô đến trước cửa, cô cũng mặc cho anh dắt đi, nếu không, cô cảm thấy mình bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Mấy năm nay, chưa từng thử qua cảm giác rời khỏi Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, thế mà bây giờ, bọn nhỏ lại thật sự rời khỏi cô.
Cửa mở ra, luồng không khí ấm áp trong phòng liền truyền tới, thế nhưng cũng không thể ủ ấm được trái tim cô, vẫn là lạnh lẽo và phiền muộn.
Dép của cô vẫn là đôi lúc trước, mọi thứ bày biện trong căn hộ cho tới giờ vẫn không có gì thay đổi, dường như đây vĩnh viễn là nơi thuộc về cô.
Vào phòng vệ sinh, cô chỉ rửa tay, tóc cũng lười chải lại, để mặc chúng tán loạn như vậy đi thẳng lên quầy rượu nhỏ trên lầu.
Anh đã ngồi ở đó, ánh sáng ảm đạm của bóng đèn trang trí phía trên quầy rượu nhỏ khiến cô có cảm giác dường như trở lại đêm hôm đó, cô nói muốn uống rượu, vì vậy, anh liền uống cùng cô, buổi tối hôm đó anh có tâm sự, anh nhớ Phương Thu. Còn hiện tại thì sao?
Anh cũng đang nhớ tới Phương Thu sao?
Cuối năm, những người yêu nhau nhất hẳn đều muốn đoàn tụ.
Anh đem ly cao cổ trong suốt tới đặt trước mặt cô, sau đó rót vào chất lỏng màu đỏ sậm. "Uống cái này đi."
Nhưng cô lại vươn tay giành lấy chiếc ly cao cổ còn trống trong tay anh. "Không phải cái này, em muốn uống rượu trắng, không cần rượu có màu."
"Trọng Thanh Thu, em sẽ uống say. Em say rồi ai đi tìm bọn nhỏ?"
"Cả anh, cả hai đứa đều không cần em, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không cần em." Trên miệng cười cười nói nói, nhưng trong lòng đau đớn muốn đòi mạng. Cô muốn uống rượu, nhưng nói thế nào anh cũng không rót cho cô rượu trắng, cô đứng lên chạy thẳng tới quầy bar. "Hẹp hòi." Ly cao cổ đặt ở trên quầy bar, cô nhấc lên một chai rượu trắng, cầm cái khui, khui hai ba lần liền mở được. Lúc trước khi còn ở Phong Gian cô cũng đã từng làm chuyện này, mặc dù chỉ có vài ngày ngắn ngủi như vậy, nhưng bình rượu đối với cô mà nói không xa lạ chút nào. "Lách tách”, rượu đã rót vào ly, dâng lên từng vòng rung động, dưới ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống đẹp như một bức tranh.
Trọng Thanh Thu cầm ly rượu lên đi tới phía đối diện Lê Minh Tùng. "Cạn..." Hình tượng thục nữ gì chứ, cô không cần, bây giờ cô chỉ muốn uống rượu, vô cùng muốn uống rượu.
Nói xong, cũng không đợi anh đáp lại, ngửa mặt, chất lỏng trong suốt liền chảy xuống cổ họng, vị cay nồng khiến cô lập tức ho khan. "Khụ... Khụ..."
Anh cười, tay chỉ trên mặt bàn: "Trọng Thanh Thu, rượu ở đây cũng không phải rượu giả, chai rượu ban nãy em cầm tới ít nhất cũng phải đến năm mươi mấy độ." Anh không nhìn thấy, thế nhưng anh nhớ được hình như là con số này.
"Phải không? Vậy em phải uống nữa." Trọng Thanh Thu cầm lên chai rượu liền rót tiếp, rượu chảy xuống bụng mặc dù khiến cho cô cảm thấy khó chịu, nhưng dường như mạch máu bắt đầu muốn bốc cháy, loại cảm giác đó nhẹ bẫng khiến cô khoan khoái, cô vẫn còn muốn uống, rất muốn uống.
Minh Tùng đứng lên, thân hình cao lớn rất nhanh liền bao phủ xung quanh Trọng Thanh Thu, mấy sợi tóc tán loạn trên gương mặt khiến toàn thân cô tỏa ra hơi thở lười biếng. "Thanh Thu, uống ít một chút. Hoặc là, em đổi cái này với anh đi." Anh đoạt lại ly cao cổ chứa chất lỏng trong suốt trên tay cô, sau đó đổi thành loại của anh.
Trọng Thanh Thu không có cảm giác gì, dường như chỉ nhìn thấy ánh mắt cười của anh, cô vừa cười vừa nói: "Cạn... nào." Giơ lên ly rượu trong tay mà Lê Minh Tùng mới đổi cho cô, cô lại uống cạn.
Đỡ cô ngồi xuống, Lê Minh Tùng uống thử ly rượu trắng của cô, quả nhiên độ rất nặng, vị cay đến anh cũng phải nhíu mày, thế nhưng mới vừa rồi Trọng Thanh Thu đã uống cạn một ly, người phụ nữ này không muốn sống nữa sao?
Đã lâu không uống rượu, Trọng Thanh Thu thật sự uống nhiều rồi. Rượu không say người người tự say, nhìn người đàn ông trước mắt cũng có chút không rõ lắm, cô nhìn anh có chút mông lung mơ hồ rồi, tay cầm ly chỉ chỉ anh: "Anh là ai?"
"Lê Minh Tùng." Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại thấy được bóng dáng một người con gái khác. Vậy nhưng giờ phút này, trái tim anh lại vô cùng bình tĩnh, gần hết năm, anh và Phương Thu đã không liên lạc một thời gian rồi, nhớ tới giọng nói của cô, lòng anh chợt run lên. Thế nhưng kỳ lạ lại không có loại xung động muốn gọi điện thoại cho Phương Thu.
Nuốt xuống một hớp rượu, nhìn thấy Trọng Thanh Thu cũng uống gần hết rồi, anh nói với cô: "Uống hết ly này em đi nghỉ đi."
Cô hỏi lại: "Vậy anh thì sao?"
Anh cười một tiếng: "Anh cũng đi." Thế nhưng không phải, anh phải đi tìm hai đứa nhỏ.
Cô đột nhiên liền nghĩ tới Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, cảnh vật trước mắt lập tức ngừng biến đổi. "Minh Tùng, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ở dưới lầu phải không?"
Cô bất chợt hỏi vậy khiến anh lơ đãng gật đầu, có lẽ chỉ trả lời như vậy cô mới chịu ngoan ngoãn đi xuống lầu.
Dọc theo cầu thang đi xuống, lần trước anh say là cô đỡ anh xuống lầu, nhưng hiện tại vị trí đã hoàn toàn hoán đổi, là Lê Minh Tùng nửa kéo nửa ôm dắt cô xuống lầu, vào phòng cô, chỉnh tề không nhiễm một hạt bụi, anh đẩy cô ngồi xuống giường. "Đi ngủ."
"Ừm..." Cô hừ nhẹ, người đã say đến không biết trời đất gì nữa rồi. Cô thật sự đã say đến chếnh choáng. Say cũng tốt, cô sẽ không nhớ tới chuyện của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nữa, lòng cũng sẽ không khó chịu. "Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh..." Thế nhưng, khoảnh khắc nhắm mắt lại, trong miệng cô vẫn là gọi tên hai đứa nhỏ, khiến Lê Minh Tùng đang muốn rời đi tâm thần cũng không yên phải quay đầu liếc cô một cái. Người phụ nữ nằm trên giường, rõ là say đến chật vật, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng dưới làn tóc đen kia vẫn là mê người như vậy, hệt một quả ô mai khiến người ta không nhịn được mà muốn đến ngắt xuống.
Không, anh phải đi tìm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.
Xoay người, Lê Minh Tùng sải bước về phía cửa. Thật ra anh quay về uống một ly, là bởi vì muốn chuốc say cho cô ngủ một giấc, hình ảnh cô lúc trước ngồi trong xe thật khiến anh không nhìn nổi, cô tiều tụy như vậy lo âu như vậy...
Lê Minh Tùng nhẹ nhàng mở cửa, khoảnh bước chân ra khỏi phòng, sau lưng dường như đã vang lên tiếng tiếng hít thở đều đều của người phụ nữ.
"Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh..." Đột nhiên kêu một tiếng, Trọng Thanh Thu thậm chí chưa ngủ được một phút, trong lúc bất chợt tỉnh, men rượu vẫn còn đó, cô mơ hồ lắc đầu một cái, đây là ở đâu? Cô đang ở nơi nào chứ?
Mò mẫm một chút vẫn không hiểu tình hình hiện tại ra sao, Trọng Thanh Thu lảo đảo đứng dậy. Cô vừa vặn giống như trông thấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, hai đứa nhỏ ngồi ngay dưới tàng cây khóc hu hu, tiếng khóc đó dẫn cô lảo đảo đi về phía cửa, đầu tiên là phòng khách, tiếp đến là hành lang bên ngoài căn hộ, sau đó là cầu thang bộ, chỗ nào có đường liền đi theo chỗ đó, cô quên mất còn có thang máy.
Tối thật, đưa tay không thấy được năm ngón. Cô cũng không mở đèn, cứ như vậy lần theo tay vịn đi xuống, vừa đi vừa khẽ khàng lẩm bẩm."Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh..." Trừ tên hai đứa nhỏ, cô chẳng còn biết gì nữa.
Một mạch đi xuống từ trên tầng cao nhất, cô ngẩn ngơ giống như một du hồn.
Liền đi ra đại sảnh, gió lạnh phất tới, bầu bạn với cô còn có tiếng pháo đón giao thừa vang lên không dứt. Một người bảo vệ ở đại sảnh trông thấy cô liền nhấc điện thoại lên: "Ngài Lê, cô Trọng hiện tại đang đứng ở cổng lớn."
"Được, tôi biết rồi, lập tức sẽ tới ngay." Lê Minh Tùng vốn đã đi ra ngoài, thế nhưng mới vừa rời đi liền phát hiện quên mang theo điện thoại di động, đến khi anh quay lại, cửa phòng Trọng Thanh Thu mở toang, lúc này, anh mới phát hiện cô đã bỏ đi mất.
Đầu tiên là không tìm thấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, sau đó lại là cô. Cô uống nhiều như vậy, trời ạ, người phụ nữ này không phải lại gây chuyện gì rồi chứ.
Thế nhưng, tìm thế nào cũng không thấy cô, cho nên vừa nhận được điện thoại của phòng an ninh, anh liền chạy như bay xuống phía dưới đại sảnh. Trọng Thanh Thu, chờ anh tóm được cô, anh sẽ cho cô biết tay, người phụ nữ này thật biết cách làm chuyện thêm loạn.
Rốt cuộc cũng trông thấy cô đang đi lảo đảo, anh sải bước chạy tới, sau đó tức giận vác cô lên. "Đi về ngủ."
"Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, anh buông em ra..." Cô mơ hồ ậm ừ, bên tai đều là tiếng pháo, ồn ào quá đi mất. "Buông em ra..." Quyền đấm cước đá, cô xuất hết toàn lực, chỉ muốn nhảy xuống khỏi vai người đàn ông, cô không muốn bị anh vác đi như vậy, cô muốn gặp Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.
Lê Minh Tùng đi thật nhanh, thế nhưng người phụ nữ say rượu căn bản không nói chuyện phải trái, cô không chỉ đấm anh đá anh thậm chí còn cắn anh. Anh cũng uống rượu, một ngày một đêm không ngủ rồi, ngay lúc Trọng Thanh Thu chuẩn bị dùng sức đá xuống, Lê Minh Tùng bất chợt bị cô kéo theo ngã xuống cỏ bên đường. "Bịch", hai người cùng lúc ngã ra đất.
"Trọng Thanh Thu, rốt cuộc em muốn thế nào đây? Nếu em còn tiếp tục làm loạn, anh sẽ mang em về phòng trói lại, xem em còn dám chạy trốn hay không..." Anh nghiến răng nghiến lợi, đêm giao thừa năm nay anh căn bản không còn tâm trí đón nữa rồi. Giơ tay lên đánh một cái thật đau xuống mông Trọng Thanh Thu, cô đúng là đáng đánh, thật sự rất đáng đánh, kỹ thuật chạy trốn của người phụ nữ này tuyệt đối là hạng nhất, khiến người ta tìm trở về thật sự rất vất vả. Vừa rồi nếu không phải anh quên mang theo điện thoại, chỉ sợ lại lần nữa để cô thừa dịp say rượu mà trốn thoát.
Cô gật đầu một cái, không nói tiếng nào, chỉ là ánh mắt ngơ ngẩn nhìn về phía trước, dường như nhìn như vậy sẽ có thể trông thấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh của cô.
Xe quẹo một khúc cua lớn, sau đó chạy về phía căn hộ của Lê Minh Tùng cách đó không xa. Đó chính là căn hộ lúc ban đầu anh và cô ở cùng nhau, lần đầu tiên anh muốn cô cũng là ở trong căn hộ đó. Nhìn con đường này, hướng đi này, trong lòng Trọng Thanh Thu chợt "lộp bộp" rơi một tiếng, tâm tư cô hoang mang, đêm hôm đó cũng bởi vì rượu anh mới muốn cô, thế nhưng bây giờ, anh lại muốn dẫn cô đến căn hộ đó uống rượu.
Trong hoảng hốt, xe đã tiến vào bãi đậu xe, anh xuống xe trước, sau đó đi tới giúp cô mở cửa xe. Ánh mắt trống rỗng và bất lực không có chút sinh khí của cô khiến anh không khỏi thở dài một hơi. "Có lẽ, chúng ta không đi tìm, bọn nhỏ lại xuất hiện."
"Sẽ như vậy sao?" Trong đôi mắt cô lóe lên tia hy vọng, hy vọng điều anh nói sẽ trở thành sự thật.
Bước vào thang máy dưới tầng hầm, nhấn con số tầng trên cùng, thang máy lập tức nhanh chóng lên cao, số càng nhảy càng nhanh, cũng giống như trái tim cô vậy.
Tối ba mươi tết, nhà nhà đều ăn bữa cơm đêm giao thừa sau đó chuẩn bị gói sủi cảo đón xuân sang. Thế nhưng, cho dù bụng đói đến mấy cô cũng chẳng có chút khẩu vị nào, càng chẳng còn tâm trạng đón tết nữa, thân thể đã mất đi hồn phách, chỉ giống như cái xác biết đi.
Rượu, cô thật sự rất muốn uống rượu, cô đã gắng gượng quá lâu rồi. Bọn nhỏ mất tích mà cô lại nghĩ tới chuyện uống rượu. Thế nhưng giờ phút này, cô thực sự đã không kìm nén được lòng mình nữa, chính là muốn uống rượu, rất muốn uống.
Anh dắt tay cô đến trước cửa, cô cũng mặc cho anh dắt đi, nếu không, cô cảm thấy mình bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Mấy năm nay, chưa từng thử qua cảm giác rời khỏi Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, thế mà bây giờ, bọn nhỏ lại thật sự rời khỏi cô.
Cửa mở ra, luồng không khí ấm áp trong phòng liền truyền tới, thế nhưng cũng không thể ủ ấm được trái tim cô, vẫn là lạnh lẽo và phiền muộn.
Dép của cô vẫn là đôi lúc trước, mọi thứ bày biện trong căn hộ cho tới giờ vẫn không có gì thay đổi, dường như đây vĩnh viễn là nơi thuộc về cô.
Vào phòng vệ sinh, cô chỉ rửa tay, tóc cũng lười chải lại, để mặc chúng tán loạn như vậy đi thẳng lên quầy rượu nhỏ trên lầu.
Anh đã ngồi ở đó, ánh sáng ảm đạm của bóng đèn trang trí phía trên quầy rượu nhỏ khiến cô có cảm giác dường như trở lại đêm hôm đó, cô nói muốn uống rượu, vì vậy, anh liền uống cùng cô, buổi tối hôm đó anh có tâm sự, anh nhớ Phương Thu. Còn hiện tại thì sao?
Anh cũng đang nhớ tới Phương Thu sao?
Cuối năm, những người yêu nhau nhất hẳn đều muốn đoàn tụ.
Anh đem ly cao cổ trong suốt tới đặt trước mặt cô, sau đó rót vào chất lỏng màu đỏ sậm. "Uống cái này đi."
Nhưng cô lại vươn tay giành lấy chiếc ly cao cổ còn trống trong tay anh. "Không phải cái này, em muốn uống rượu trắng, không cần rượu có màu."
"Trọng Thanh Thu, em sẽ uống say. Em say rồi ai đi tìm bọn nhỏ?"
"Cả anh, cả hai đứa đều không cần em, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không cần em." Trên miệng cười cười nói nói, nhưng trong lòng đau đớn muốn đòi mạng. Cô muốn uống rượu, nhưng nói thế nào anh cũng không rót cho cô rượu trắng, cô đứng lên chạy thẳng tới quầy bar. "Hẹp hòi." Ly cao cổ đặt ở trên quầy bar, cô nhấc lên một chai rượu trắng, cầm cái khui, khui hai ba lần liền mở được. Lúc trước khi còn ở Phong Gian cô cũng đã từng làm chuyện này, mặc dù chỉ có vài ngày ngắn ngủi như vậy, nhưng bình rượu đối với cô mà nói không xa lạ chút nào. "Lách tách”, rượu đã rót vào ly, dâng lên từng vòng rung động, dưới ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống đẹp như một bức tranh.
Trọng Thanh Thu cầm ly rượu lên đi tới phía đối diện Lê Minh Tùng. "Cạn..." Hình tượng thục nữ gì chứ, cô không cần, bây giờ cô chỉ muốn uống rượu, vô cùng muốn uống rượu.
Nói xong, cũng không đợi anh đáp lại, ngửa mặt, chất lỏng trong suốt liền chảy xuống cổ họng, vị cay nồng khiến cô lập tức ho khan. "Khụ... Khụ..."
Anh cười, tay chỉ trên mặt bàn: "Trọng Thanh Thu, rượu ở đây cũng không phải rượu giả, chai rượu ban nãy em cầm tới ít nhất cũng phải đến năm mươi mấy độ." Anh không nhìn thấy, thế nhưng anh nhớ được hình như là con số này.
"Phải không? Vậy em phải uống nữa." Trọng Thanh Thu cầm lên chai rượu liền rót tiếp, rượu chảy xuống bụng mặc dù khiến cho cô cảm thấy khó chịu, nhưng dường như mạch máu bắt đầu muốn bốc cháy, loại cảm giác đó nhẹ bẫng khiến cô khoan khoái, cô vẫn còn muốn uống, rất muốn uống.
Minh Tùng đứng lên, thân hình cao lớn rất nhanh liền bao phủ xung quanh Trọng Thanh Thu, mấy sợi tóc tán loạn trên gương mặt khiến toàn thân cô tỏa ra hơi thở lười biếng. "Thanh Thu, uống ít một chút. Hoặc là, em đổi cái này với anh đi." Anh đoạt lại ly cao cổ chứa chất lỏng trong suốt trên tay cô, sau đó đổi thành loại của anh.
Trọng Thanh Thu không có cảm giác gì, dường như chỉ nhìn thấy ánh mắt cười của anh, cô vừa cười vừa nói: "Cạn... nào." Giơ lên ly rượu trong tay mà Lê Minh Tùng mới đổi cho cô, cô lại uống cạn.
Đỡ cô ngồi xuống, Lê Minh Tùng uống thử ly rượu trắng của cô, quả nhiên độ rất nặng, vị cay đến anh cũng phải nhíu mày, thế nhưng mới vừa rồi Trọng Thanh Thu đã uống cạn một ly, người phụ nữ này không muốn sống nữa sao?
Đã lâu không uống rượu, Trọng Thanh Thu thật sự uống nhiều rồi. Rượu không say người người tự say, nhìn người đàn ông trước mắt cũng có chút không rõ lắm, cô nhìn anh có chút mông lung mơ hồ rồi, tay cầm ly chỉ chỉ anh: "Anh là ai?"
"Lê Minh Tùng." Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại thấy được bóng dáng một người con gái khác. Vậy nhưng giờ phút này, trái tim anh lại vô cùng bình tĩnh, gần hết năm, anh và Phương Thu đã không liên lạc một thời gian rồi, nhớ tới giọng nói của cô, lòng anh chợt run lên. Thế nhưng kỳ lạ lại không có loại xung động muốn gọi điện thoại cho Phương Thu.
Nuốt xuống một hớp rượu, nhìn thấy Trọng Thanh Thu cũng uống gần hết rồi, anh nói với cô: "Uống hết ly này em đi nghỉ đi."
Cô hỏi lại: "Vậy anh thì sao?"
Anh cười một tiếng: "Anh cũng đi." Thế nhưng không phải, anh phải đi tìm hai đứa nhỏ.
Cô đột nhiên liền nghĩ tới Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, cảnh vật trước mắt lập tức ngừng biến đổi. "Minh Tùng, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ở dưới lầu phải không?"
Cô bất chợt hỏi vậy khiến anh lơ đãng gật đầu, có lẽ chỉ trả lời như vậy cô mới chịu ngoan ngoãn đi xuống lầu.
Dọc theo cầu thang đi xuống, lần trước anh say là cô đỡ anh xuống lầu, nhưng hiện tại vị trí đã hoàn toàn hoán đổi, là Lê Minh Tùng nửa kéo nửa ôm dắt cô xuống lầu, vào phòng cô, chỉnh tề không nhiễm một hạt bụi, anh đẩy cô ngồi xuống giường. "Đi ngủ."
"Ừm..." Cô hừ nhẹ, người đã say đến không biết trời đất gì nữa rồi. Cô thật sự đã say đến chếnh choáng. Say cũng tốt, cô sẽ không nhớ tới chuyện của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nữa, lòng cũng sẽ không khó chịu. "Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh..." Thế nhưng, khoảnh khắc nhắm mắt lại, trong miệng cô vẫn là gọi tên hai đứa nhỏ, khiến Lê Minh Tùng đang muốn rời đi tâm thần cũng không yên phải quay đầu liếc cô một cái. Người phụ nữ nằm trên giường, rõ là say đến chật vật, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng dưới làn tóc đen kia vẫn là mê người như vậy, hệt một quả ô mai khiến người ta không nhịn được mà muốn đến ngắt xuống.
Không, anh phải đi tìm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.
Xoay người, Lê Minh Tùng sải bước về phía cửa. Thật ra anh quay về uống một ly, là bởi vì muốn chuốc say cho cô ngủ một giấc, hình ảnh cô lúc trước ngồi trong xe thật khiến anh không nhìn nổi, cô tiều tụy như vậy lo âu như vậy...
Lê Minh Tùng nhẹ nhàng mở cửa, khoảnh bước chân ra khỏi phòng, sau lưng dường như đã vang lên tiếng tiếng hít thở đều đều của người phụ nữ.
"Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh..." Đột nhiên kêu một tiếng, Trọng Thanh Thu thậm chí chưa ngủ được một phút, trong lúc bất chợt tỉnh, men rượu vẫn còn đó, cô mơ hồ lắc đầu một cái, đây là ở đâu? Cô đang ở nơi nào chứ?
Mò mẫm một chút vẫn không hiểu tình hình hiện tại ra sao, Trọng Thanh Thu lảo đảo đứng dậy. Cô vừa vặn giống như trông thấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, hai đứa nhỏ ngồi ngay dưới tàng cây khóc hu hu, tiếng khóc đó dẫn cô lảo đảo đi về phía cửa, đầu tiên là phòng khách, tiếp đến là hành lang bên ngoài căn hộ, sau đó là cầu thang bộ, chỗ nào có đường liền đi theo chỗ đó, cô quên mất còn có thang máy.
Tối thật, đưa tay không thấy được năm ngón. Cô cũng không mở đèn, cứ như vậy lần theo tay vịn đi xuống, vừa đi vừa khẽ khàng lẩm bẩm."Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh..." Trừ tên hai đứa nhỏ, cô chẳng còn biết gì nữa.
Một mạch đi xuống từ trên tầng cao nhất, cô ngẩn ngơ giống như một du hồn.
Liền đi ra đại sảnh, gió lạnh phất tới, bầu bạn với cô còn có tiếng pháo đón giao thừa vang lên không dứt. Một người bảo vệ ở đại sảnh trông thấy cô liền nhấc điện thoại lên: "Ngài Lê, cô Trọng hiện tại đang đứng ở cổng lớn."
"Được, tôi biết rồi, lập tức sẽ tới ngay." Lê Minh Tùng vốn đã đi ra ngoài, thế nhưng mới vừa rời đi liền phát hiện quên mang theo điện thoại di động, đến khi anh quay lại, cửa phòng Trọng Thanh Thu mở toang, lúc này, anh mới phát hiện cô đã bỏ đi mất.
Đầu tiên là không tìm thấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, sau đó lại là cô. Cô uống nhiều như vậy, trời ạ, người phụ nữ này không phải lại gây chuyện gì rồi chứ.
Thế nhưng, tìm thế nào cũng không thấy cô, cho nên vừa nhận được điện thoại của phòng an ninh, anh liền chạy như bay xuống phía dưới đại sảnh. Trọng Thanh Thu, chờ anh tóm được cô, anh sẽ cho cô biết tay, người phụ nữ này thật biết cách làm chuyện thêm loạn.
Rốt cuộc cũng trông thấy cô đang đi lảo đảo, anh sải bước chạy tới, sau đó tức giận vác cô lên. "Đi về ngủ."
"Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, anh buông em ra..." Cô mơ hồ ậm ừ, bên tai đều là tiếng pháo, ồn ào quá đi mất. "Buông em ra..." Quyền đấm cước đá, cô xuất hết toàn lực, chỉ muốn nhảy xuống khỏi vai người đàn ông, cô không muốn bị anh vác đi như vậy, cô muốn gặp Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.
Lê Minh Tùng đi thật nhanh, thế nhưng người phụ nữ say rượu căn bản không nói chuyện phải trái, cô không chỉ đấm anh đá anh thậm chí còn cắn anh. Anh cũng uống rượu, một ngày một đêm không ngủ rồi, ngay lúc Trọng Thanh Thu chuẩn bị dùng sức đá xuống, Lê Minh Tùng bất chợt bị cô kéo theo ngã xuống cỏ bên đường. "Bịch", hai người cùng lúc ngã ra đất.
"Trọng Thanh Thu, rốt cuộc em muốn thế nào đây? Nếu em còn tiếp tục làm loạn, anh sẽ mang em về phòng trói lại, xem em còn dám chạy trốn hay không..." Anh nghiến răng nghiến lợi, đêm giao thừa năm nay anh căn bản không còn tâm trí đón nữa rồi. Giơ tay lên đánh một cái thật đau xuống mông Trọng Thanh Thu, cô đúng là đáng đánh, thật sự rất đáng đánh, kỹ thuật chạy trốn của người phụ nữ này tuyệt đối là hạng nhất, khiến người ta tìm trở về thật sự rất vất vả. Vừa rồi nếu không phải anh quên mang theo điện thoại, chỉ sợ lại lần nữa để cô thừa dịp say rượu mà trốn thoát.