Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 217 VỪA VẶN
CHƯƠNG 217 VỪA VẶN
Đúng vậy, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy cô rồi biết cô quen biết với Bùi Minh Vũ, thì sẽ không ai có thể nghĩ người phụ nữ ở trên màn hình kia chính là cô.
Đó chắc là vào 8 năm trước, là bức ảnh được chụp vào lần đầu tiên cô đến nhà họ Bùi để tìm Lương Thùy Trang, cô lúc đó vẫn buộc tóc đuôi ngựa, cũng không ngờ rằng anh ta đã thích cô ngay từ lần đầu gặp, thậm chí còn giữ lại bức ảnh lúc thiếu niên đó của cô.
Thế nhưng cô lại không hề nhớ một chút nào về bức ảnh đó.
Cô hiểu rồi, Ngư Lạc Tuấn muốn dùng điều này để nói với cô rằng, cô muốn khuyên Bùi Minh Vũ thì hoàn toàn dễ như trở bàn tay, chỉ cần cô muốn, Bùi Minh Vũ nhất định sẽ đồng ý.
Thế nhưng thực sự, cô cũng không muốn.
Bởi vì, làm những việc đó bản thân anh ta không hề vui vẻ gì, đó là việc vơ vét của cải vội vàng trong lúc đau đớn và dằn vặt, thế nhưng số tiền đó, đã dùng, sẽ là món nợ cả đời.
Đó là món nợ lương tâm.
……
Trong phòng cái gì cũng có, thậm chí còn có cả đồ ngủ và quẩn áo của phụ nữ, toàn bộ đều là đồ mới tinh, nhưng lại chẳng phù hợp với cô, cô vẫn luôn thích đơn giản, tùy tiện lấy một bộ đồ ngủ rồi đi vào nhà tắm, cô muốn tắm nước nóng cho thật thoải mái, cái gì, cũng đều phải đợi gặp được Bùi Minh Vũ rồi tính tiếp, bây giờ chẳng thể vui vẻ được nữa rồi.
Vừa lau đầu vừa bước ra khỏi nhà tắm, trong tay vẫn cầm chặt cái đinh gỗ đó,cũng không biết có dùng đến không, thế nhưng đã quen rồi, chỉ cần cô nắm chặt trong lòng bàn tay liền thấy an toàn.
Mở cửa sổ ra, lướt nhìn tất cả những chỗ có thể nhìn thấy, cô muốn biết Phong Thành, Lê Minh Tùng còn cả Y Thương nữa đang ở đâu.
Thế nhưng, cô đã tìm tòi rất lâu rồi cũng vẫn không thấy chút tung tích nào có liên quan đến bọn họ.
Lẽ nào, bọn họ vẫn đang ở tầng hầm?
Cô chỉ hi vọng Ngư Lạc Tuấn có thể nhanh chóng giải quyết chuyện của 6 người đó, chỉ là không biết cái người mà anh ta luôn gọi là đại ca đó, có chịu nghe theo lời của anh ta không?
Cái gì cũng đều không biết, tất cả đều đang mông lung, chẳng có gì thiết thực cả.
Thoải mái hơn rồi, nhàn hạ rồi, thế nhưng người vẫn đang bị giam lỏng, cô không thể bước ra khỏi phòng dù chỉ là một bước, cửa, lúc nào cũng có hai người đứng ở đó, mỗi lần nhìn từ lỗ khóa ra ngoài, cảm giác đầu tiên của cô chính là bọn họ giống như tượng vậy, bởi vì, cô chưa từng nhìn thấy hai người đàn ông đó động đậy.
Cũng may, trong phòng này có sách, có thể giúp cô giết thời gian.
Một ngày.
Hai ngày.
Cô không hề có bất kì tin tức nào của bốn người kia, trừ người mỗi lần đến đưa cơm, thì cô không hề nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc nào cả.
Mà Ngư Lạc Tuấn cũng không hề gặp cô.
Đáy lòng, có chút buồn bực, rốt cuộc thì cũng đã đến Ô Khảm đã 8 ngày rồi, cô thật sự mệt mỏi lắm rồi, cô nhớ các con, nhớ Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đến phát điên.
Điện thoại ở trong tay cũng không thể gọi được.
Hơn nữa, nơi như thế này cô cũng không thể gọi điện thoại cho các con rồi lại khiến cho người ta phát hiện ra sự tồn tại của lũ trẻ.
Nếu bị phát hiện, thực sự chính là uy hiếp.
Cô phải bảo vệ các cục cưng, cô yêu chúng.
Đã là ngày thứ ba rồi, Thanh Thu vẫn đang chờ đợi trong yên lặng, thế nhưng trong lòng lại nóng như lửa.
Ngoài lỗ khóa, hai người đàn ông đó vẫn đứng thẳng tắp, Thanh Thu mở cửa một cách dửng dưng, sau đó nói với hai “pho tượng” đó: “Cho tôi bao thuốc.”
Cô muốn hút thuốc, rất muốn hút.
Đều nói là cái đồ vật đó có thể nâng cao tinh thần, vậy thì cô cũng nâng cao tinh thần bản thân vậy.
Hai người đàn ông nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu với cô, vậy mà lại có thể nghe hiểu tiếng Trung, hoặc là, theo Ngư Lạc Tuấn lâu rồi, ít nhiều cũng có thể hiểu một chút, nơi như thế này mà có thể nghe được tiếng Trung, Miến Điện, Thái Lan và Lào chắc cũng là bình thường.
Rất nhanh một bao thuốc đã được đưa đến cho cô, cầm về phòng, hít rồi nhả khói, kèm theo đó còn có cả tiếng ho, cô thực sự không biết hút thuốc, chỉ hít được nửa điếu đã không thể chịu nổi được nữa nên đã dập tắt.
Nhìn đầu thuốc mới hút được có một nửa, cô chậm chạp đi đến trước cửa sổ, nếu như đầu thuốc này có thể đốt rụi cả nơi này thì tốt biết bao, vậy thì cô sẽ được tự do, cũng có thể đi ra khỏi đây, thế nhưng, cô biết sẽ không có cái khả năng này.
Đầu thuốc đã được dập tắt vẽ ra một được parabol đẹp mắt rồi sau đó rơi thẳng xuống bãi cỏ ở bên ngoài.
Tầng 3, cho nên, cô vứt xong liền đi về giường, vẫn là đọc sách vậy, thế nhưng, mới đi được một bước liền nghe thấy giọng nói của một người đàn ông ở bên ngoài cửa sổ, “Đầu thuốc của ai vứt đây?”
Là Ngư Lạc Tuấn, trong lòng liền camt thấy vui vẻ, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của Ngư Lạc Tuấn, Thanh Thu liền quay lại đứng trước cửa sổ, không có một chút ngập ngừng nào cả, “Là tôi, không quen hút, thuốc này của anh quá nát rồi.” Thế nhưng thực ra, thuốc mà người đó cho cô là thuốc là mềm Trung Quốc.
“Ha ha, vậy sao?” Người đàn ông từ dưới nói vọng lên, dường như trên mặt anh ta vẫn mang theo nụ cười nhẹ giống như ngày đó, chỉ là, cô lại không nhìn thấy, cô đứng trước cửa sô nên chỉ nhìn thấy bóng lưng của Ngư Lạc Tuấn, anh ta chắc là mới từ bên ngoài về, bộ đồ ngụy trên người càng làm cho anh ta trông vô cùng nghiêm nghị và thẳng tắp.
“Đúng vậy.” Cô nhìn theo bóng lưng của anh ta rồi nói vô cùng nhỏ để đáp lời anh ta, thế nhưng biết anh ta hoàn toàn không nghe thấy, bởi vì, anh ta đã bước vào trong cánh cửa lớn mà đàn em đã mở ra, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm nhìn của cô.
Hóa ra, chỉ là sự kinh ngạc vui mừng trong giấy phút.
Cô thật sự không biết bản thân còn phải ở trong căn phòng này bao lâu nữa.
Căn phòng quá ưu việt cũng không hay, bởi vì ở đây là địa bàn của Ngư Lạc Tuấn.
Cô nghiêng người nằm xuống giường, móc cái điện thoại của Bùi Minh Vũ ở dưới gối ra, cô đột nhiên lại rất muốn gặp anh ta, còn cả Lê Minh Tùng và Phong Thành, bon họ đâu hết rồi? Lẽ nào 8 ngày rồi nên không còn chút phản ứng nào nữa?
Cô không tin những người đàn ông trước đây trong mắt cô sẽ yếu thế như vậy.
Nhắm mắt lại, nỗi nhớ lại dâng lên như thủy triều vậy, lúc thì là Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, lúc là Bùi Minh Vũ, đột nhiên hiện lên hình ảnh Lê Minh Tùng…..
Trời ơi, sao cô lại có thể nhớ đến anh.
Không nên nhớ.
Chính vào lúc tâm tư của Thanh Thu đang rối bời thì cánh cửa đột nhiên kêu lên.
Có người đang gõ cửa, âm thanh đó có chút to hơn với tiếng gõ cửa của người giúp việc vẫn mang cơm đến trước đây, khiến cô vô thức ngồi dậy, điện thoại trong tay cũng nhanh chóng nhét lại xuống dưới gối, “Vào đi.” Phòng của cô chưa từng khóa trong, bởi vì, cô cảm thấy không cần thiết, nơi như thế này, chỉ cần Ngư Lạc Tuấn muốn, bất cứ lúc nào cũng đều có thể bóp chết cô, chỉ cần anh ta không muốn, thì không ai dám động đến cô dù chỉ là một ngón tay.
Cánh cửa theo giọng nói của cô mà mở ra, thân hình cao lớn khiến Thanh Thu ngưng lại, có chút không ngờ đến lại có thể là Ngư Lạc Tuấn.
Đáy lòng đã nhảy loạn lên rồi.
Anh ta mới quay lại, cô vừa mới nhìn thấy xe của anh ta mà.
Vậy mà, có phải là chuyện của 6 người đó đã giải quyết ổn thỏa rồi không?
Ánh mắt long lanh nhìn Ngư Lạc Tuấn, cô nói: “Lúc nào tôi mới có thể gặp được Bùi Minh Vũ?”
Ngư Lạc Tuấn khẽ nheo mày, “Tiểu Thu, vẫn chưa nhanh thế đâu?”
Niềm vui mới chớm nở thì đã bị dập tắt ngay đi rồi, cô chán nản cúi mặt xuống không nhìn anh ta nữa, “Vậy mời anh đi ra, đợi khi có tin tức rồi hãy đến thông báo cho tôi biết.” Hóa ra, Ngư Lạc Tuấn chẳng qua cũng chỉ là kẻ vô dụng mà thôi, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong.
Cằm, đột nhiên lại bị bàn tay to lớn nâng lên, đôi mắt của con lai thật sự rất đẹp, thế nhưng lại hiện ra điều gì đó mà cô không thể nhìn ra được, giọng nói lạnh lẽo của Ngư Lạc Tuấn vang lên: “Cô có biết người cầm đầu trong 6 người đó là ai không?”
Cô muốn lắc đầu, thế nhưng cằm lại bị Ngư Lạc Tuấn nắm chặt mà không thể động đậy được, thế nhưng cô vẫn cứ không muốn nói, cô ghét cách người đàn ông này đối xử mạnh bạo như vậy với cô.
Dù là yếu thế, cô cũng không muốn thấp kém, mím chặt môi, cố gắng xem nhẹ cái nỗi đau do lực của tay Ngư Lạc Tuấn truyền đến cho cô, rất đau.
Rất lâu, hai người cứ như vậy mà đối mặt với nhau, cô không chút cử động cứ vậy nhìn thẳng vào mắt anh ta, dường như muốn nhìn ra điều gì đó ở trong mắt anh ta, thế nhưng nhìn một hồi lâu, cũng chẳng có đáp án.
Cuối cùng, Ngư Lạc Tuấn cũng buông cằm cô ra, sau đó ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, “Đi tắm đi.”
Nói xong, anh ta bước nhanh ra khỏi phòng cô.
Anh ta muốn làm gì?
Tại sao kêu cô đi tắm?
Lẽ nào là muốn tặng cô cho người đàn ông nào đó hay là cho chính bản thân hắn?
Cô tự nhiên bừng tỉnh, cuộn tròn người lại như một con thỏ nhỏ ở góc giường, cái nhà tắm đang khép hờ đó dường như chỉ cần vào thì sẽ liền mang cho cô một điều giống như là ác mộng vậy, cô sợ bước vào đó.
Rất nhanh, trời đã tối.
Bóng tối đã bao phủ khắp xung quanh, cửa sổ đang đóng khiến cho trong phòng vô cùng oi bức, trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi, nơi quỷ quái này quá nóng rồi.
Thế nhưng cô vẫn chưa đi tắm.
Lại có người có gõ cửa, lần này cô đã nghe thấy âm thanh quen thuộc, “Vào đi”. Cô biết nếu như cô không đáp, người phụ nữ mang cơm đến ở ngoài cửa tuyệt đối sẽ không vào.
Nơi như thế này có hành vi lịch sự như vậy thật đúng là không thể tin được.
Thế nhưng bọn cướp thì cuối cùng vẫn là bọn cướp thôi, Ngư Lạc Tuấn là một tên giết người không chớp mắt, cô không thể bị vẻ ngoài của anh ta đánh lừa được.
Cửa đã mở ra, cái khay cùng người phụ nữ đó đã lọt vào trong tầm mắt của cô, mũi cô không hề ngửi thấy hương thơm của đồ ăn như mong đợi, “Cô Trung, ngài ấy nói là cô chắc đã tắm gội xong rồi, mời cô thay bộ quần áo này.”
Đầm dạ hội màu xanh nước biển rất đẹp, giữa nơi rừng núi thế này mà cũng có đồ như thế này sao?
Thanh Thu có chút không tin, thế nhưng kiểu dáng rõ ràng chính là vậy.
Đặt cạnh đầm dạ hội là đôi giày cao gót cùng màu, trên hai đôi giày cao gót còn đính thêm kim cương, đó tuyệt đối không phải đồ giả, đó là đồ thật, lúc này vẫn còn đang lấp lánh nữa.
Thanh Thu mơ mơ màng màng.
Nếu như đem cô tặng cho người đàn ông khác, thì phải kêu cô mặc đồ ngủ chứ không phải loại lễ phục như này chứ, loại lễ phục như này sẽ chỉ ở những nơi rấ quan trọng mới cần phải mặc, không ngờ rằng Ngư Lạc Tuấn lại đúng thật là một nhân vật học đòi văn vẻ như vậy.
“Thưa cô, mời cô thay đồ, mười phút sau mời cô theo tôi xuống tầng ạ.”
Ánh mắt của Thanh Thu tiếp tục dùng ở trên đầm dạ hội, lần đầu tiên cô hỏi người giúp việc, “Muốn dẫn tôi đi gặp ai?” Là người đàn ông mà cô sẽ bị tặng cho sao?
Cô có chút sợ hãi, càng không muốn đi hơn.
“Ngài ấy nói cô xuống tầng sẽ biết.”
Mà đúng rồi, đến lúc đó biết thì cũng đã muộn.
Cô thật sự không muốn đi, “Tôi có thể không đi không?” Nghĩ xong, liền hỏi, rõ ràng biết đáp án sẽ là không thể, nhưng cô lại vẫn hỏi.
“Ngài ấy nói, là người mà cô muốn gặp.”
Thanh Thu tự nhiên nhảy xuống đất, sau đó nhận lấy khay đựng đồ từ trong tay người phụ nữ đó, “Cô ra đi.” Còn cô thì đặt khay đựng đồ xuống rồi đi vào nhà tắm, cô muốn tắm.
Đột nhiên hối hận vì vừa rồi không nghe lời Ngư Lạc Tuấn đi tắm, không tắm, trên người nhớp nháp thật sự khó chịu, khí hậu ở đây một ngày có tắm 8, 9 hay 10 lần thì cũng là điều bình thường.
Chỉ mất 2 phút, cô đã tắm rửa sạch sẽ, lấy khăn quấn quanh người rồi đi khỏi nhà tắm, đầm dạ hội ở trên cái khay đẹp giống như một loại mê hoặc vậy, cầm trên tay ướm thử, chắc là vừa rồi, nhanh nhẹn mặc lên, kích thước vừa vặn, giống như là đặt may riêng cho cô vậy.
Đúng vậy, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy cô rồi biết cô quen biết với Bùi Minh Vũ, thì sẽ không ai có thể nghĩ người phụ nữ ở trên màn hình kia chính là cô.
Đó chắc là vào 8 năm trước, là bức ảnh được chụp vào lần đầu tiên cô đến nhà họ Bùi để tìm Lương Thùy Trang, cô lúc đó vẫn buộc tóc đuôi ngựa, cũng không ngờ rằng anh ta đã thích cô ngay từ lần đầu gặp, thậm chí còn giữ lại bức ảnh lúc thiếu niên đó của cô.
Thế nhưng cô lại không hề nhớ một chút nào về bức ảnh đó.
Cô hiểu rồi, Ngư Lạc Tuấn muốn dùng điều này để nói với cô rằng, cô muốn khuyên Bùi Minh Vũ thì hoàn toàn dễ như trở bàn tay, chỉ cần cô muốn, Bùi Minh Vũ nhất định sẽ đồng ý.
Thế nhưng thực sự, cô cũng không muốn.
Bởi vì, làm những việc đó bản thân anh ta không hề vui vẻ gì, đó là việc vơ vét của cải vội vàng trong lúc đau đớn và dằn vặt, thế nhưng số tiền đó, đã dùng, sẽ là món nợ cả đời.
Đó là món nợ lương tâm.
……
Trong phòng cái gì cũng có, thậm chí còn có cả đồ ngủ và quẩn áo của phụ nữ, toàn bộ đều là đồ mới tinh, nhưng lại chẳng phù hợp với cô, cô vẫn luôn thích đơn giản, tùy tiện lấy một bộ đồ ngủ rồi đi vào nhà tắm, cô muốn tắm nước nóng cho thật thoải mái, cái gì, cũng đều phải đợi gặp được Bùi Minh Vũ rồi tính tiếp, bây giờ chẳng thể vui vẻ được nữa rồi.
Vừa lau đầu vừa bước ra khỏi nhà tắm, trong tay vẫn cầm chặt cái đinh gỗ đó,cũng không biết có dùng đến không, thế nhưng đã quen rồi, chỉ cần cô nắm chặt trong lòng bàn tay liền thấy an toàn.
Mở cửa sổ ra, lướt nhìn tất cả những chỗ có thể nhìn thấy, cô muốn biết Phong Thành, Lê Minh Tùng còn cả Y Thương nữa đang ở đâu.
Thế nhưng, cô đã tìm tòi rất lâu rồi cũng vẫn không thấy chút tung tích nào có liên quan đến bọn họ.
Lẽ nào, bọn họ vẫn đang ở tầng hầm?
Cô chỉ hi vọng Ngư Lạc Tuấn có thể nhanh chóng giải quyết chuyện của 6 người đó, chỉ là không biết cái người mà anh ta luôn gọi là đại ca đó, có chịu nghe theo lời của anh ta không?
Cái gì cũng đều không biết, tất cả đều đang mông lung, chẳng có gì thiết thực cả.
Thoải mái hơn rồi, nhàn hạ rồi, thế nhưng người vẫn đang bị giam lỏng, cô không thể bước ra khỏi phòng dù chỉ là một bước, cửa, lúc nào cũng có hai người đứng ở đó, mỗi lần nhìn từ lỗ khóa ra ngoài, cảm giác đầu tiên của cô chính là bọn họ giống như tượng vậy, bởi vì, cô chưa từng nhìn thấy hai người đàn ông đó động đậy.
Cũng may, trong phòng này có sách, có thể giúp cô giết thời gian.
Một ngày.
Hai ngày.
Cô không hề có bất kì tin tức nào của bốn người kia, trừ người mỗi lần đến đưa cơm, thì cô không hề nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc nào cả.
Mà Ngư Lạc Tuấn cũng không hề gặp cô.
Đáy lòng, có chút buồn bực, rốt cuộc thì cũng đã đến Ô Khảm đã 8 ngày rồi, cô thật sự mệt mỏi lắm rồi, cô nhớ các con, nhớ Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đến phát điên.
Điện thoại ở trong tay cũng không thể gọi được.
Hơn nữa, nơi như thế này cô cũng không thể gọi điện thoại cho các con rồi lại khiến cho người ta phát hiện ra sự tồn tại của lũ trẻ.
Nếu bị phát hiện, thực sự chính là uy hiếp.
Cô phải bảo vệ các cục cưng, cô yêu chúng.
Đã là ngày thứ ba rồi, Thanh Thu vẫn đang chờ đợi trong yên lặng, thế nhưng trong lòng lại nóng như lửa.
Ngoài lỗ khóa, hai người đàn ông đó vẫn đứng thẳng tắp, Thanh Thu mở cửa một cách dửng dưng, sau đó nói với hai “pho tượng” đó: “Cho tôi bao thuốc.”
Cô muốn hút thuốc, rất muốn hút.
Đều nói là cái đồ vật đó có thể nâng cao tinh thần, vậy thì cô cũng nâng cao tinh thần bản thân vậy.
Hai người đàn ông nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu với cô, vậy mà lại có thể nghe hiểu tiếng Trung, hoặc là, theo Ngư Lạc Tuấn lâu rồi, ít nhiều cũng có thể hiểu một chút, nơi như thế này mà có thể nghe được tiếng Trung, Miến Điện, Thái Lan và Lào chắc cũng là bình thường.
Rất nhanh một bao thuốc đã được đưa đến cho cô, cầm về phòng, hít rồi nhả khói, kèm theo đó còn có cả tiếng ho, cô thực sự không biết hút thuốc, chỉ hít được nửa điếu đã không thể chịu nổi được nữa nên đã dập tắt.
Nhìn đầu thuốc mới hút được có một nửa, cô chậm chạp đi đến trước cửa sổ, nếu như đầu thuốc này có thể đốt rụi cả nơi này thì tốt biết bao, vậy thì cô sẽ được tự do, cũng có thể đi ra khỏi đây, thế nhưng, cô biết sẽ không có cái khả năng này.
Đầu thuốc đã được dập tắt vẽ ra một được parabol đẹp mắt rồi sau đó rơi thẳng xuống bãi cỏ ở bên ngoài.
Tầng 3, cho nên, cô vứt xong liền đi về giường, vẫn là đọc sách vậy, thế nhưng, mới đi được một bước liền nghe thấy giọng nói của một người đàn ông ở bên ngoài cửa sổ, “Đầu thuốc của ai vứt đây?”
Là Ngư Lạc Tuấn, trong lòng liền camt thấy vui vẻ, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của Ngư Lạc Tuấn, Thanh Thu liền quay lại đứng trước cửa sổ, không có một chút ngập ngừng nào cả, “Là tôi, không quen hút, thuốc này của anh quá nát rồi.” Thế nhưng thực ra, thuốc mà người đó cho cô là thuốc là mềm Trung Quốc.
“Ha ha, vậy sao?” Người đàn ông từ dưới nói vọng lên, dường như trên mặt anh ta vẫn mang theo nụ cười nhẹ giống như ngày đó, chỉ là, cô lại không nhìn thấy, cô đứng trước cửa sô nên chỉ nhìn thấy bóng lưng của Ngư Lạc Tuấn, anh ta chắc là mới từ bên ngoài về, bộ đồ ngụy trên người càng làm cho anh ta trông vô cùng nghiêm nghị và thẳng tắp.
“Đúng vậy.” Cô nhìn theo bóng lưng của anh ta rồi nói vô cùng nhỏ để đáp lời anh ta, thế nhưng biết anh ta hoàn toàn không nghe thấy, bởi vì, anh ta đã bước vào trong cánh cửa lớn mà đàn em đã mở ra, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm nhìn của cô.
Hóa ra, chỉ là sự kinh ngạc vui mừng trong giấy phút.
Cô thật sự không biết bản thân còn phải ở trong căn phòng này bao lâu nữa.
Căn phòng quá ưu việt cũng không hay, bởi vì ở đây là địa bàn của Ngư Lạc Tuấn.
Cô nghiêng người nằm xuống giường, móc cái điện thoại của Bùi Minh Vũ ở dưới gối ra, cô đột nhiên lại rất muốn gặp anh ta, còn cả Lê Minh Tùng và Phong Thành, bon họ đâu hết rồi? Lẽ nào 8 ngày rồi nên không còn chút phản ứng nào nữa?
Cô không tin những người đàn ông trước đây trong mắt cô sẽ yếu thế như vậy.
Nhắm mắt lại, nỗi nhớ lại dâng lên như thủy triều vậy, lúc thì là Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, lúc là Bùi Minh Vũ, đột nhiên hiện lên hình ảnh Lê Minh Tùng…..
Trời ơi, sao cô lại có thể nhớ đến anh.
Không nên nhớ.
Chính vào lúc tâm tư của Thanh Thu đang rối bời thì cánh cửa đột nhiên kêu lên.
Có người đang gõ cửa, âm thanh đó có chút to hơn với tiếng gõ cửa của người giúp việc vẫn mang cơm đến trước đây, khiến cô vô thức ngồi dậy, điện thoại trong tay cũng nhanh chóng nhét lại xuống dưới gối, “Vào đi.” Phòng của cô chưa từng khóa trong, bởi vì, cô cảm thấy không cần thiết, nơi như thế này, chỉ cần Ngư Lạc Tuấn muốn, bất cứ lúc nào cũng đều có thể bóp chết cô, chỉ cần anh ta không muốn, thì không ai dám động đến cô dù chỉ là một ngón tay.
Cánh cửa theo giọng nói của cô mà mở ra, thân hình cao lớn khiến Thanh Thu ngưng lại, có chút không ngờ đến lại có thể là Ngư Lạc Tuấn.
Đáy lòng đã nhảy loạn lên rồi.
Anh ta mới quay lại, cô vừa mới nhìn thấy xe của anh ta mà.
Vậy mà, có phải là chuyện của 6 người đó đã giải quyết ổn thỏa rồi không?
Ánh mắt long lanh nhìn Ngư Lạc Tuấn, cô nói: “Lúc nào tôi mới có thể gặp được Bùi Minh Vũ?”
Ngư Lạc Tuấn khẽ nheo mày, “Tiểu Thu, vẫn chưa nhanh thế đâu?”
Niềm vui mới chớm nở thì đã bị dập tắt ngay đi rồi, cô chán nản cúi mặt xuống không nhìn anh ta nữa, “Vậy mời anh đi ra, đợi khi có tin tức rồi hãy đến thông báo cho tôi biết.” Hóa ra, Ngư Lạc Tuấn chẳng qua cũng chỉ là kẻ vô dụng mà thôi, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong.
Cằm, đột nhiên lại bị bàn tay to lớn nâng lên, đôi mắt của con lai thật sự rất đẹp, thế nhưng lại hiện ra điều gì đó mà cô không thể nhìn ra được, giọng nói lạnh lẽo của Ngư Lạc Tuấn vang lên: “Cô có biết người cầm đầu trong 6 người đó là ai không?”
Cô muốn lắc đầu, thế nhưng cằm lại bị Ngư Lạc Tuấn nắm chặt mà không thể động đậy được, thế nhưng cô vẫn cứ không muốn nói, cô ghét cách người đàn ông này đối xử mạnh bạo như vậy với cô.
Dù là yếu thế, cô cũng không muốn thấp kém, mím chặt môi, cố gắng xem nhẹ cái nỗi đau do lực của tay Ngư Lạc Tuấn truyền đến cho cô, rất đau.
Rất lâu, hai người cứ như vậy mà đối mặt với nhau, cô không chút cử động cứ vậy nhìn thẳng vào mắt anh ta, dường như muốn nhìn ra điều gì đó ở trong mắt anh ta, thế nhưng nhìn một hồi lâu, cũng chẳng có đáp án.
Cuối cùng, Ngư Lạc Tuấn cũng buông cằm cô ra, sau đó ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, “Đi tắm đi.”
Nói xong, anh ta bước nhanh ra khỏi phòng cô.
Anh ta muốn làm gì?
Tại sao kêu cô đi tắm?
Lẽ nào là muốn tặng cô cho người đàn ông nào đó hay là cho chính bản thân hắn?
Cô tự nhiên bừng tỉnh, cuộn tròn người lại như một con thỏ nhỏ ở góc giường, cái nhà tắm đang khép hờ đó dường như chỉ cần vào thì sẽ liền mang cho cô một điều giống như là ác mộng vậy, cô sợ bước vào đó.
Rất nhanh, trời đã tối.
Bóng tối đã bao phủ khắp xung quanh, cửa sổ đang đóng khiến cho trong phòng vô cùng oi bức, trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi, nơi quỷ quái này quá nóng rồi.
Thế nhưng cô vẫn chưa đi tắm.
Lại có người có gõ cửa, lần này cô đã nghe thấy âm thanh quen thuộc, “Vào đi”. Cô biết nếu như cô không đáp, người phụ nữ mang cơm đến ở ngoài cửa tuyệt đối sẽ không vào.
Nơi như thế này có hành vi lịch sự như vậy thật đúng là không thể tin được.
Thế nhưng bọn cướp thì cuối cùng vẫn là bọn cướp thôi, Ngư Lạc Tuấn là một tên giết người không chớp mắt, cô không thể bị vẻ ngoài của anh ta đánh lừa được.
Cửa đã mở ra, cái khay cùng người phụ nữ đó đã lọt vào trong tầm mắt của cô, mũi cô không hề ngửi thấy hương thơm của đồ ăn như mong đợi, “Cô Trung, ngài ấy nói là cô chắc đã tắm gội xong rồi, mời cô thay bộ quần áo này.”
Đầm dạ hội màu xanh nước biển rất đẹp, giữa nơi rừng núi thế này mà cũng có đồ như thế này sao?
Thanh Thu có chút không tin, thế nhưng kiểu dáng rõ ràng chính là vậy.
Đặt cạnh đầm dạ hội là đôi giày cao gót cùng màu, trên hai đôi giày cao gót còn đính thêm kim cương, đó tuyệt đối không phải đồ giả, đó là đồ thật, lúc này vẫn còn đang lấp lánh nữa.
Thanh Thu mơ mơ màng màng.
Nếu như đem cô tặng cho người đàn ông khác, thì phải kêu cô mặc đồ ngủ chứ không phải loại lễ phục như này chứ, loại lễ phục như này sẽ chỉ ở những nơi rấ quan trọng mới cần phải mặc, không ngờ rằng Ngư Lạc Tuấn lại đúng thật là một nhân vật học đòi văn vẻ như vậy.
“Thưa cô, mời cô thay đồ, mười phút sau mời cô theo tôi xuống tầng ạ.”
Ánh mắt của Thanh Thu tiếp tục dùng ở trên đầm dạ hội, lần đầu tiên cô hỏi người giúp việc, “Muốn dẫn tôi đi gặp ai?” Là người đàn ông mà cô sẽ bị tặng cho sao?
Cô có chút sợ hãi, càng không muốn đi hơn.
“Ngài ấy nói cô xuống tầng sẽ biết.”
Mà đúng rồi, đến lúc đó biết thì cũng đã muộn.
Cô thật sự không muốn đi, “Tôi có thể không đi không?” Nghĩ xong, liền hỏi, rõ ràng biết đáp án sẽ là không thể, nhưng cô lại vẫn hỏi.
“Ngài ấy nói, là người mà cô muốn gặp.”
Thanh Thu tự nhiên nhảy xuống đất, sau đó nhận lấy khay đựng đồ từ trong tay người phụ nữ đó, “Cô ra đi.” Còn cô thì đặt khay đựng đồ xuống rồi đi vào nhà tắm, cô muốn tắm.
Đột nhiên hối hận vì vừa rồi không nghe lời Ngư Lạc Tuấn đi tắm, không tắm, trên người nhớp nháp thật sự khó chịu, khí hậu ở đây một ngày có tắm 8, 9 hay 10 lần thì cũng là điều bình thường.
Chỉ mất 2 phút, cô đã tắm rửa sạch sẽ, lấy khăn quấn quanh người rồi đi khỏi nhà tắm, đầm dạ hội ở trên cái khay đẹp giống như một loại mê hoặc vậy, cầm trên tay ướm thử, chắc là vừa rồi, nhanh nhẹn mặc lên, kích thước vừa vặn, giống như là đặt may riêng cho cô vậy.