Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 227 EM SẼ CHẾT CÙNG ANH
CHƯƠNG 227 EM SẼ CHẾT CÙNG ANH
“Ồ.” Tu Hy Điệp cúi đầu xuống, khuôn mặt có chút ngượng ngùng đỏ hồng, làm cho khuôn mặt nhỏ của cô ta quyến rũ như những quả táo, khiến người ta muốn ăn ngay lập tức.
Thấy Tu Hy Điệp, tâm trạng của Thanh Thu cũng tốt hơn hẳn, cầm đôi đũa lên không khách khí và bắt đầu ăn, “Tôi đói rồi, tôi ăn trước nhé.” Tối hôm qua cô chưa ăn gì, sau đó lại giằn vặt lâu như vậy, nhìn thấy một bàn thức ăn Trung Hoa, thực sự rất có hứng ăn.
“Ăn đi, bọn em cũng đói rồi.” Tu Hy Điệp cũng cầm đôi đũa lên, nhưng chầm chậm ăn, mãi mới ăn được một miếng thức ăn, hơn nữa, cô ta đều gắp rau.
“Thật kén ăn.” Ngư Lạc Tuấn nói, gắp một miếng thịt. “Ăn đi.”
“Ồ.” Tu Hy Điệp thấp giọng trả lời, chau mày, rồi mới ăn miếng thịt mà Ngư Lạc Tuấn gắp cho cô ta, Thanh Thu thậm chí có thể cảm thấy được động tác của cô ta khi nhai miếng thịt,giống như đang nhai một viên thuốc đắng, sau đó nhìn Ngư Lạc Tuấn, khuôn mặt trầm lắng.
Thanh Thu ăn một bát cơm mới đủ no, nhưng mà, Tu Hy Điệp chỉ ăn nửa bát đã đặt đũa xuống, người đàn ông đó lạnh lùng nhìn chút cơm còn lại trong bát cô ta, thở dài, cuối cùng cầm nửa bát cơm đó lại và ăn hết, “Đi thay đồ đi, chúng ta đi lên núi.”
“Được.” Tu Hy Điệp vội vàng đứng lên rồi bước đi, đi được hai bước mới nghĩ đến sự tồn tại của Thanh Thu, “Lạc Tuấn, anh nói chúng ta là chỉ có hai người chúng ta, hay là cả cô Trọng cũng đi cùng?” Đôi mắt long lanh ánh lên một dấu hỏi, rõ ràng là cô hi vọng Thanh Thu cũng sẽ đi cùng mà.
“Em nói xem?” Người đàn ông nói, ngữ khí tỏ ra bực mình.
“Vậy nghĩa là cả cô Trọng cũng đi cùng, phải không?” Người cô ta lùi lại bên cạnh Ngư Lạc Tuấn, bàn tay nhỏ bé lắc tay của anh ta, “Có phải không?”
“Mau đi thay đồ đi.”
Khuôn mặt Hy Điệp ngay lập tức tràn đầy sự vui vẻ, “Thanh Thu, mau đi thay đồ đi, lát nữa em sẽ đợi chị ở dưới nhà.” Vừa nói, Tu Hy Điệp vừa chạy ra ngoài.
Thanh Thu mới nghĩ ra, giọng nói điềm đạm của Ngư Lạc Tuấn truyền đến, “Đừng nói bất kì chuyện gì với cô ấy, nếu không, mười ngày sau tôi không dám đảm bảo cô có thể rời khỏi đây không đâu.”
Đây rõ ràng là một lời cảnh cáo, xem ra, người đàn ông này đang sợ cô sẽ nói điều gì đó với Tu Hy Điệp.
He he, mặc dù cô thấy Tu Hy Điệp rất thân thiết và tự nhiên, nhưng mà vẫn không thể bằng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh được, đó là hai đứa con gái của cô, “Anh yên tâm, tôi sẽ không nói linh tinh gì đâu.”
Không biết Tu Hy Điệp có biết về thân phận ông trùm ma túy Ngư Lạc Tuấn không, nếu như biết được, cô ta còn theo người đàn ông này không?
Nghĩ lại những biểu hiện vừa rồi của Ngư Lạc Tuấn với Tu Hy Điệp, Thanh Thu cảm thấy tất cả đều không thể nói rõ được, không thể đoán được, vẻ mặt xem ra mọi chuyện phải theo Ngư Lạc Tuấn, nhưng mà, thực chất cốt lõi rõ ràng Ngư Lạc Tuấn đã bị Tu Hy Điệp ăn chắc rồi.
Bỏ đi, đó không phải là chuyện của cô, tạm thời chỉ cần cô an toàn là được.
Có Tu Hy Điệp ở đây, cũng tránh được sự nhàm chán khi cô ở đây mười ngày rồi.
Thay xong bộ đồ leo núi, đôi giày đế bằng đi du lịch, đây là đi núi, chứ không phải đi biểu diễn thời trang, lúc đi xuống tầng dưới, Tu Hy Điệp cũng đã thay xong quần áo thể thao, rõ ràng vẫn là thời trang vườn trường sinh viên đại học, cô ta trông cũng chừng mười tám mười chín tuổi, nhìn thấy cô đi xuống dưới, Tu Hy Điệp không ngừng vẫy tay, “Nhanh xuống đây, chúng ta sắp xuất phát rồi.”
Leo núi thôi có cần làm cho cô ta vui vẻ như vậy không, nhưng mà khi nhìn thấy Ngư Lạc Tuấn đứng bên cạnh Tu Hy Điệp, Thanh Thu không nói gì cả, mà nhanh nhẹn ngồi lên chiếc xe Land Rover của Ngư Lạc Tuấn.
Lúc trời sáng Lê Minh Tùng và Bùi Minh Vũ đã rời khỏi rồi, nếu như lần này cô có thể rời khỏi thì tốt biết mấy?
Nhưng mà, có thể ngồi lên chiếc xe như này cũng vì có Tu Hy Điệp, cô thực sự ngưỡng mộ cô gái này.
Tu Hy Điệp rất ngoan, trên đường đi mặc dù rất vui vẻ, nhưng chỉ tò mò nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, nhìn đông nhìn tây, cái gì cũng mới mẻ, cô ta không nói gì, chỉ nở nụ cười hiền dịu, nhưng nụ cười ấy lại giúp cô ta trở nên thật xinh đẹp.
Ngư Lạc Tuấn đích thân lái xe, cách xa phía sau chiếc Land Rover có nhiều chiếc xe đi theo, thiết nghĩ, chắc đó là vệ sĩ của Ngư Lạc Tuấn.
“Lạc Tuấn, đó là hoa gì vậy? Đẹp quá.” Lái xe được một lát, bốn hướng đều là hoa anh túc, nhiều màu sắc khác nhau, thực sự rất đẹp.
Thanh Thu ngơ người, lẽ nào Tu Hy Điệp không biết đây là hoa gì sao?
Nhưng mà nhìn biểu cảm của Tu Hy Điệp, có lẽ thực sự không biết rồi.
Nghĩ lại lời cảnh cáo của Ngư Lạc Tuấn, Thanh Thu không nói gì cả, chỉ lặng lẽ đợi câu trả lời của Ngư Lạc Tuấn, một hồi sau, người đàn ông mới chậm rãi nói: “Hoa dại ở trên núi.”
“Tại sao lại nhiều vậy, hình như là cùng một loại.”
Tu Hy Điệp thực sự rất dễ lừa, nói là hoa dại cô ta cũng tin, nhưng mà, cô ta cũng nhận ra được đó là hoa được trồng.
Có lẽ, Tu Hy Điệp thực sự không biết đây là đâu, nghĩ vậy, Thanh Thu bỗng nhiên rất muốn nói với cô đây là tam giác vàng nổi tiếng thế giới, hoặc cũng có thể nói là khét tiếng.
“Lạc Tuấn, có thể hái về cắm trong bình hoa trong phòng không, em rất thích.”
“Được.”
“Vậy...” Hỏi một lúc, Tu Hy Điệp liền nói: “Dừng xe lại được không? Em xuống xe hái.”
“Không được, lát nữa cho người đi hái là được rồi, còn nữa, trong vườn nhà chúng ta cũng có hoa này, nếu em muốn hái hoa, về hái cũng vậy.”
“Ồ.” Tu Hy Điệp chu miệng, “Hoa dại ở quê anh thật đẹp, chỉ là ở đây nóng quá.” Vừa nói, cô ta vừa vuốt mồ hôi trên trán, Thanh Thu cũng nóng, nhưng không nói gì mà nhìn đôi nam nữ ngồi phía trước, như vậy cũng tốt, nói không chừng có thể cho cô cơ hội trốn khỏi, chỉ là, cô không biết đường đi về, cũng không biết nói tiếng địa phương, đây là một vướng mắc lớn khi cô rời khỏi đây.
“Cầm lấy.” Ngư Lạc Tuấn đưa cho Tu Hy Điệp một chiếc khăn tay, chiếc khăn tay vuông của con trai, Tu Hy Điệp nhận lấy lau mồ hôi trên trán cô ta, rồi ngồi vò chiếc khăn tay, im lặng không nói gì.
Sự im lặng hiếm có ở trong xe, Thanh Thu cũng nhìn ra ngoài cửa xe, ở đây khác hẳn so với trong rừng, đây là hoa anh túc, trải dài bát ngát mãi cũng không thấy bờ, thật đẹp.
Nhưng mà đằng sau vẻ đẹp ấy lại là sự dơ bẩn tột cùng.
Trong lúc yên lặng, Ngư Lạc Tuấn bỗng nhiên nói: “Anh cũng muốn lau.”
“Ồ.” Tu Hy Điệp trả lời, ngoan ngoãn cầm chiếc khăn hình vuông lau trên trán của Ngư Lạc Tuấn, người đàn ông rất cao, Tu Hy Điệp phải ngồi thẳng và nghiêng người mới có thể lau được, cô ta có chút không tự nhiên, có lẽ không quen với việc Ngư Lạc Tuấn lại gần, Thanh Thu quay mặt đi, không nhìn hai người tình cảm nữa.
Cô nghĩ rằng cô ở đó, hai người ấy sẽ không gần nhau như vậy nữa, nhưng mà, ánh mắt vừa nhìn qua, vị trí của Tu Hy Điệp đã trống không.
Tốc độ xe bắt đầu chậm lại, cô thậm chí nghe thấy tiếng thở hổn hển phát ra từ ghế lái, thực sự muốn bịt tai lại, vốn nghĩ rằng Tu Hy Điệp là một cô gái giống cô, nhưng không ngờ lại phóng khoáng như vậy, cô vẫn đang ngồi trên xe, Tu Hy Điệp có thể mặc kệ cho Ngư Lạc Tuấn hôn cô ta như vậy.
“Ưm... A...” Phía trước xe phát ra tiếng kêu điềm đạm của người con gái, Thanh Thu không thể tưởng tượng nổi Ngư Lạc Tuấn lại có tài năng vừa lái xe vừa có thể hôn Tu Hy Điệp đấy, người đàn ông này là người hay là ma vậy chứ?
Bỗng nhiên, cô cảm thấy chiếc xe động mạnh, sau đó lao như bay về phía trước, khi Thanh Thu vẫn chưa kịp phản ứng gì, tiếng kêu bên tai bỗng nhiên biến mất, âm thanh truyền đến là tiếng của người đàn ông, sau đó, Tu Hy Điệp nhào vào cửa ghế lái, dùng sức để mở ra, vừa nói với Thanh Thu đang ngồi ghế sau: “Mau rời khỏi.”
Ánh điện trong đầu cô như lóe lên, Thanh Thu càng muốn trốn khỏi, sau đó cô mở cửa xe ra, nhưng dù đẩy như thế nào, dù kéo như thế nào, cửa xe vẫn không mở ra.
Chiếc xe vẫn trượt nhanh theo dốc của con đường núi, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta kinh sợ, rõ ràng, không có người khống chế được phương hướng nữa.
Ngư Lạc Tuấn đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Đúng lúc Thanh Thu nghĩ rằng mình và Tu Hy Điệp có thể trốn thoát được, chiếc xe bỗng nhiên chạy chậm lại, giọng nói giống như Sa Tăng của Ngư Lạc Tuấn bỗng phát lên, “Đừng tốn sức, cửa xe đã khóa rồi, không có tôi, hai người không ai có thể mở ra được đâu.”
Thanh Thu quay đầu lại nhìn về hướng Ngư Lạc Tuấn, chau mày, ngạc nhiên, “Anh Ngư, để tôi lái xe.” Đó là máu, ngực Ngư Lạc Tuấn toàn là máu, nhưng mà anh ta dường như không có cảm giác gì mà tiếp tục lái xe, mặc kệ cho dòng máu không ngừng chảy xuống, trong dòng máu đỏ ấy bỗng nhiên có một mảnh sứ vỡ.
Thanh Thu bỗng ngơ người, sao cũng không thể nghĩ được, Tu Hy Điệp... Cô ta lại có thể...
Xe địa hình Land Rover vẫn cứ thế chạy băng băng, nhưng Thanh Thu và Tu Hy Điệp không ai có thể mở được cửa xe.
Tu Hy Điệp bỗng nhiên trở lại vị trí, mặt cô ta ướt đẫm mồ hôi, quay đầu nhìn máu trên người Ngư Lạc Tuấn, cô ta bỗng nhiên ngơ người, cứ ngơ người ra nhìn anh ta, không hề động đậy giống như một con rối, nếu như không phải cô ta rơi nước mắt, Thanh Thu cảm thấy trên người cô ta cũng không còn tức giận.
Phía trước có một cái cây cao lớn, nhìn thấy chiếc xe dường như sắp đâm vào, Ngư Lạc Tuấn chuyển mạnh hướng, nhưng lại làm cho máu trong vết thương trước ngực anh ta trào ra, máu bắn lốm đốm vào khung kính trước xe, đỏ rực như những bông hoa đang nở rộ.
Thanh Thu nhắm mắt lại, cô nghĩ rằng chiếc xe nhất định sẽ đâm vào cái cây to kia, nhưng không nghĩ Ngư Lạc Tuấn lại chuyển hướng, chiếc xe lại có thể tránh được cái cây đó, sau đó từ từ giảm tốc độ, hóa ra, Ngư Lạc Tuấn vẫn luôn đạp phanh xe.
“Anh Ngư, thả tay ra, cứ như vậy xông xuống dưới đi, em sẽ cùng anh chết.” Tu Hy Điệp không nói câu nào bỗng nhiên mở lời, nước mắt chảy đầy khuôn mặt muốn chuyển hướng lái của Ngư Lạc Tuấn.
“Đừng động đậy, cô Trọng còn ở đây.” Những lời này, Ngư Lạc Tuấn có lẽ đã cắn răng để nói lên lời, một câu nói cô vẫn ở đây đã làm Tu Hy Điệp buông tay.
Cuối cùng, chiếc xe từ từ dừng lại, cũng lúc đó, bên ngoài xe bỗng có năm sáu người chạy nhanh đến, chiếc xe vẫn chưa dừng hẳn, đã có người đập cửa xe, “Cậu chủ... Cậu chủ...”
“Ồ.” Tu Hy Điệp cúi đầu xuống, khuôn mặt có chút ngượng ngùng đỏ hồng, làm cho khuôn mặt nhỏ của cô ta quyến rũ như những quả táo, khiến người ta muốn ăn ngay lập tức.
Thấy Tu Hy Điệp, tâm trạng của Thanh Thu cũng tốt hơn hẳn, cầm đôi đũa lên không khách khí và bắt đầu ăn, “Tôi đói rồi, tôi ăn trước nhé.” Tối hôm qua cô chưa ăn gì, sau đó lại giằn vặt lâu như vậy, nhìn thấy một bàn thức ăn Trung Hoa, thực sự rất có hứng ăn.
“Ăn đi, bọn em cũng đói rồi.” Tu Hy Điệp cũng cầm đôi đũa lên, nhưng chầm chậm ăn, mãi mới ăn được một miếng thức ăn, hơn nữa, cô ta đều gắp rau.
“Thật kén ăn.” Ngư Lạc Tuấn nói, gắp một miếng thịt. “Ăn đi.”
“Ồ.” Tu Hy Điệp thấp giọng trả lời, chau mày, rồi mới ăn miếng thịt mà Ngư Lạc Tuấn gắp cho cô ta, Thanh Thu thậm chí có thể cảm thấy được động tác của cô ta khi nhai miếng thịt,giống như đang nhai một viên thuốc đắng, sau đó nhìn Ngư Lạc Tuấn, khuôn mặt trầm lắng.
Thanh Thu ăn một bát cơm mới đủ no, nhưng mà, Tu Hy Điệp chỉ ăn nửa bát đã đặt đũa xuống, người đàn ông đó lạnh lùng nhìn chút cơm còn lại trong bát cô ta, thở dài, cuối cùng cầm nửa bát cơm đó lại và ăn hết, “Đi thay đồ đi, chúng ta đi lên núi.”
“Được.” Tu Hy Điệp vội vàng đứng lên rồi bước đi, đi được hai bước mới nghĩ đến sự tồn tại của Thanh Thu, “Lạc Tuấn, anh nói chúng ta là chỉ có hai người chúng ta, hay là cả cô Trọng cũng đi cùng?” Đôi mắt long lanh ánh lên một dấu hỏi, rõ ràng là cô hi vọng Thanh Thu cũng sẽ đi cùng mà.
“Em nói xem?” Người đàn ông nói, ngữ khí tỏ ra bực mình.
“Vậy nghĩa là cả cô Trọng cũng đi cùng, phải không?” Người cô ta lùi lại bên cạnh Ngư Lạc Tuấn, bàn tay nhỏ bé lắc tay của anh ta, “Có phải không?”
“Mau đi thay đồ đi.”
Khuôn mặt Hy Điệp ngay lập tức tràn đầy sự vui vẻ, “Thanh Thu, mau đi thay đồ đi, lát nữa em sẽ đợi chị ở dưới nhà.” Vừa nói, Tu Hy Điệp vừa chạy ra ngoài.
Thanh Thu mới nghĩ ra, giọng nói điềm đạm của Ngư Lạc Tuấn truyền đến, “Đừng nói bất kì chuyện gì với cô ấy, nếu không, mười ngày sau tôi không dám đảm bảo cô có thể rời khỏi đây không đâu.”
Đây rõ ràng là một lời cảnh cáo, xem ra, người đàn ông này đang sợ cô sẽ nói điều gì đó với Tu Hy Điệp.
He he, mặc dù cô thấy Tu Hy Điệp rất thân thiết và tự nhiên, nhưng mà vẫn không thể bằng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh được, đó là hai đứa con gái của cô, “Anh yên tâm, tôi sẽ không nói linh tinh gì đâu.”
Không biết Tu Hy Điệp có biết về thân phận ông trùm ma túy Ngư Lạc Tuấn không, nếu như biết được, cô ta còn theo người đàn ông này không?
Nghĩ lại những biểu hiện vừa rồi của Ngư Lạc Tuấn với Tu Hy Điệp, Thanh Thu cảm thấy tất cả đều không thể nói rõ được, không thể đoán được, vẻ mặt xem ra mọi chuyện phải theo Ngư Lạc Tuấn, nhưng mà, thực chất cốt lõi rõ ràng Ngư Lạc Tuấn đã bị Tu Hy Điệp ăn chắc rồi.
Bỏ đi, đó không phải là chuyện của cô, tạm thời chỉ cần cô an toàn là được.
Có Tu Hy Điệp ở đây, cũng tránh được sự nhàm chán khi cô ở đây mười ngày rồi.
Thay xong bộ đồ leo núi, đôi giày đế bằng đi du lịch, đây là đi núi, chứ không phải đi biểu diễn thời trang, lúc đi xuống tầng dưới, Tu Hy Điệp cũng đã thay xong quần áo thể thao, rõ ràng vẫn là thời trang vườn trường sinh viên đại học, cô ta trông cũng chừng mười tám mười chín tuổi, nhìn thấy cô đi xuống dưới, Tu Hy Điệp không ngừng vẫy tay, “Nhanh xuống đây, chúng ta sắp xuất phát rồi.”
Leo núi thôi có cần làm cho cô ta vui vẻ như vậy không, nhưng mà khi nhìn thấy Ngư Lạc Tuấn đứng bên cạnh Tu Hy Điệp, Thanh Thu không nói gì cả, mà nhanh nhẹn ngồi lên chiếc xe Land Rover của Ngư Lạc Tuấn.
Lúc trời sáng Lê Minh Tùng và Bùi Minh Vũ đã rời khỏi rồi, nếu như lần này cô có thể rời khỏi thì tốt biết mấy?
Nhưng mà, có thể ngồi lên chiếc xe như này cũng vì có Tu Hy Điệp, cô thực sự ngưỡng mộ cô gái này.
Tu Hy Điệp rất ngoan, trên đường đi mặc dù rất vui vẻ, nhưng chỉ tò mò nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, nhìn đông nhìn tây, cái gì cũng mới mẻ, cô ta không nói gì, chỉ nở nụ cười hiền dịu, nhưng nụ cười ấy lại giúp cô ta trở nên thật xinh đẹp.
Ngư Lạc Tuấn đích thân lái xe, cách xa phía sau chiếc Land Rover có nhiều chiếc xe đi theo, thiết nghĩ, chắc đó là vệ sĩ của Ngư Lạc Tuấn.
“Lạc Tuấn, đó là hoa gì vậy? Đẹp quá.” Lái xe được một lát, bốn hướng đều là hoa anh túc, nhiều màu sắc khác nhau, thực sự rất đẹp.
Thanh Thu ngơ người, lẽ nào Tu Hy Điệp không biết đây là hoa gì sao?
Nhưng mà nhìn biểu cảm của Tu Hy Điệp, có lẽ thực sự không biết rồi.
Nghĩ lại lời cảnh cáo của Ngư Lạc Tuấn, Thanh Thu không nói gì cả, chỉ lặng lẽ đợi câu trả lời của Ngư Lạc Tuấn, một hồi sau, người đàn ông mới chậm rãi nói: “Hoa dại ở trên núi.”
“Tại sao lại nhiều vậy, hình như là cùng một loại.”
Tu Hy Điệp thực sự rất dễ lừa, nói là hoa dại cô ta cũng tin, nhưng mà, cô ta cũng nhận ra được đó là hoa được trồng.
Có lẽ, Tu Hy Điệp thực sự không biết đây là đâu, nghĩ vậy, Thanh Thu bỗng nhiên rất muốn nói với cô đây là tam giác vàng nổi tiếng thế giới, hoặc cũng có thể nói là khét tiếng.
“Lạc Tuấn, có thể hái về cắm trong bình hoa trong phòng không, em rất thích.”
“Được.”
“Vậy...” Hỏi một lúc, Tu Hy Điệp liền nói: “Dừng xe lại được không? Em xuống xe hái.”
“Không được, lát nữa cho người đi hái là được rồi, còn nữa, trong vườn nhà chúng ta cũng có hoa này, nếu em muốn hái hoa, về hái cũng vậy.”
“Ồ.” Tu Hy Điệp chu miệng, “Hoa dại ở quê anh thật đẹp, chỉ là ở đây nóng quá.” Vừa nói, cô ta vừa vuốt mồ hôi trên trán, Thanh Thu cũng nóng, nhưng không nói gì mà nhìn đôi nam nữ ngồi phía trước, như vậy cũng tốt, nói không chừng có thể cho cô cơ hội trốn khỏi, chỉ là, cô không biết đường đi về, cũng không biết nói tiếng địa phương, đây là một vướng mắc lớn khi cô rời khỏi đây.
“Cầm lấy.” Ngư Lạc Tuấn đưa cho Tu Hy Điệp một chiếc khăn tay, chiếc khăn tay vuông của con trai, Tu Hy Điệp nhận lấy lau mồ hôi trên trán cô ta, rồi ngồi vò chiếc khăn tay, im lặng không nói gì.
Sự im lặng hiếm có ở trong xe, Thanh Thu cũng nhìn ra ngoài cửa xe, ở đây khác hẳn so với trong rừng, đây là hoa anh túc, trải dài bát ngát mãi cũng không thấy bờ, thật đẹp.
Nhưng mà đằng sau vẻ đẹp ấy lại là sự dơ bẩn tột cùng.
Trong lúc yên lặng, Ngư Lạc Tuấn bỗng nhiên nói: “Anh cũng muốn lau.”
“Ồ.” Tu Hy Điệp trả lời, ngoan ngoãn cầm chiếc khăn hình vuông lau trên trán của Ngư Lạc Tuấn, người đàn ông rất cao, Tu Hy Điệp phải ngồi thẳng và nghiêng người mới có thể lau được, cô ta có chút không tự nhiên, có lẽ không quen với việc Ngư Lạc Tuấn lại gần, Thanh Thu quay mặt đi, không nhìn hai người tình cảm nữa.
Cô nghĩ rằng cô ở đó, hai người ấy sẽ không gần nhau như vậy nữa, nhưng mà, ánh mắt vừa nhìn qua, vị trí của Tu Hy Điệp đã trống không.
Tốc độ xe bắt đầu chậm lại, cô thậm chí nghe thấy tiếng thở hổn hển phát ra từ ghế lái, thực sự muốn bịt tai lại, vốn nghĩ rằng Tu Hy Điệp là một cô gái giống cô, nhưng không ngờ lại phóng khoáng như vậy, cô vẫn đang ngồi trên xe, Tu Hy Điệp có thể mặc kệ cho Ngư Lạc Tuấn hôn cô ta như vậy.
“Ưm... A...” Phía trước xe phát ra tiếng kêu điềm đạm của người con gái, Thanh Thu không thể tưởng tượng nổi Ngư Lạc Tuấn lại có tài năng vừa lái xe vừa có thể hôn Tu Hy Điệp đấy, người đàn ông này là người hay là ma vậy chứ?
Bỗng nhiên, cô cảm thấy chiếc xe động mạnh, sau đó lao như bay về phía trước, khi Thanh Thu vẫn chưa kịp phản ứng gì, tiếng kêu bên tai bỗng nhiên biến mất, âm thanh truyền đến là tiếng của người đàn ông, sau đó, Tu Hy Điệp nhào vào cửa ghế lái, dùng sức để mở ra, vừa nói với Thanh Thu đang ngồi ghế sau: “Mau rời khỏi.”
Ánh điện trong đầu cô như lóe lên, Thanh Thu càng muốn trốn khỏi, sau đó cô mở cửa xe ra, nhưng dù đẩy như thế nào, dù kéo như thế nào, cửa xe vẫn không mở ra.
Chiếc xe vẫn trượt nhanh theo dốc của con đường núi, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta kinh sợ, rõ ràng, không có người khống chế được phương hướng nữa.
Ngư Lạc Tuấn đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Đúng lúc Thanh Thu nghĩ rằng mình và Tu Hy Điệp có thể trốn thoát được, chiếc xe bỗng nhiên chạy chậm lại, giọng nói giống như Sa Tăng của Ngư Lạc Tuấn bỗng phát lên, “Đừng tốn sức, cửa xe đã khóa rồi, không có tôi, hai người không ai có thể mở ra được đâu.”
Thanh Thu quay đầu lại nhìn về hướng Ngư Lạc Tuấn, chau mày, ngạc nhiên, “Anh Ngư, để tôi lái xe.” Đó là máu, ngực Ngư Lạc Tuấn toàn là máu, nhưng mà anh ta dường như không có cảm giác gì mà tiếp tục lái xe, mặc kệ cho dòng máu không ngừng chảy xuống, trong dòng máu đỏ ấy bỗng nhiên có một mảnh sứ vỡ.
Thanh Thu bỗng ngơ người, sao cũng không thể nghĩ được, Tu Hy Điệp... Cô ta lại có thể...
Xe địa hình Land Rover vẫn cứ thế chạy băng băng, nhưng Thanh Thu và Tu Hy Điệp không ai có thể mở được cửa xe.
Tu Hy Điệp bỗng nhiên trở lại vị trí, mặt cô ta ướt đẫm mồ hôi, quay đầu nhìn máu trên người Ngư Lạc Tuấn, cô ta bỗng nhiên ngơ người, cứ ngơ người ra nhìn anh ta, không hề động đậy giống như một con rối, nếu như không phải cô ta rơi nước mắt, Thanh Thu cảm thấy trên người cô ta cũng không còn tức giận.
Phía trước có một cái cây cao lớn, nhìn thấy chiếc xe dường như sắp đâm vào, Ngư Lạc Tuấn chuyển mạnh hướng, nhưng lại làm cho máu trong vết thương trước ngực anh ta trào ra, máu bắn lốm đốm vào khung kính trước xe, đỏ rực như những bông hoa đang nở rộ.
Thanh Thu nhắm mắt lại, cô nghĩ rằng chiếc xe nhất định sẽ đâm vào cái cây to kia, nhưng không nghĩ Ngư Lạc Tuấn lại chuyển hướng, chiếc xe lại có thể tránh được cái cây đó, sau đó từ từ giảm tốc độ, hóa ra, Ngư Lạc Tuấn vẫn luôn đạp phanh xe.
“Anh Ngư, thả tay ra, cứ như vậy xông xuống dưới đi, em sẽ cùng anh chết.” Tu Hy Điệp không nói câu nào bỗng nhiên mở lời, nước mắt chảy đầy khuôn mặt muốn chuyển hướng lái của Ngư Lạc Tuấn.
“Đừng động đậy, cô Trọng còn ở đây.” Những lời này, Ngư Lạc Tuấn có lẽ đã cắn răng để nói lên lời, một câu nói cô vẫn ở đây đã làm Tu Hy Điệp buông tay.
Cuối cùng, chiếc xe từ từ dừng lại, cũng lúc đó, bên ngoài xe bỗng có năm sáu người chạy nhanh đến, chiếc xe vẫn chưa dừng hẳn, đã có người đập cửa xe, “Cậu chủ... Cậu chủ...”