Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 267ANH LÀ ĐÀN ÔNG
CHƯƠNG 267:ANH LÀ ĐÀN ÔNG
Anh là đàn ông, đàn ông phải độ lượng, suy nghĩ một lát, liền nói: “Gọi Ngô đến đây.”
Thanh Thu ra ngoài, cô gọi Ngô đến, mặc Lê Minh Tùng dặn dò Ngô, lần này cô thật sự xuống nhà bếp, cô muốn tự mình nấu thứ mình thích ăn.
Không phải cô độ lượng, mà là cô không thể nhìn Phương Thu thật sự chết ở đây.
Lê Minh Tùng dặn nhà bếp làm cháo sò, cô lại tự mình làm cháo thịt nạc, thêm chút rau xanh, chỉ cho một ít thịt, vết thương của anh như vậy, thật sự không thể ăn sò, cháo anh dặn làm đều là vì cô mà thôi, lại nhớ lại khoảng thời gian ở đảo Hỏa Sơn, lần đó anh cũng gọi rất nhiều cháo cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, hình như lần đó cô đã ăn sò nhiều hơn so với mọi khi, lại đã lâu như vậy không nhớ, lại là những chuyện rất vụn vặt, cô lại nhớ cô thích ăn sò, đáy lòng có chút ấm áp, cô cảm thấy bản thân lại chìm vào trong tình cảm của anh, rõ ràng biết đó là thứ không tốt, nhưng lại không kìm lòng được mà chìm đắm vào, không thể thoát khỏi.
Đích thân bưng bát cháo vào phòng anh, cả phòng đầy một mùi cháo thơm, anh lại đang nhắm mắt, dường như đang suy nghĩ, nghe thấy tiếng cửa mở, mắt anh vẫn không mở, Lê Minh Tùng liền nói: “Ngô, có tin tức gì từ phòng phẫu thuật chưa?”
Cô lặng lẽ không nói gì đi đến trước giường, sau đó mới thấp giọng nói: “Là em, em nấu cho anh bát cháo thịt, anh ăn chút đi.”
Anh cuối cùng vẫn là không từ bỏ được Phương Thu, dù sao đó cũng là thứ tình cảm suốt bao năm qua.
Sao có thể nói quên là quên được chứ?
Cô cười thấu hiểu: “Nếu thật sự trong chốc lát anh đã quên được, như vậy lại bạc tình biết bao, như vậy sẽ dọa em đó.”
“Thanh Thu...” Lê Minh Tùng thật sự không biết nên nói gì cho phải, chỉ gọi tên cô, “Anh xin lỗi.”
“Năm đó em bị tai nạn xe anh đã cứu em, hôm nay, cũng chỉ là gọi cuộc điện thoại thôi mà, điều này thật sự là anh nên làm, đừng nói xin lỗi, giữa chúng ta, không cần phải như vậy đâu.” Cô nói nhỏ, cảm thấy bản thân có phải là có chút tự đa tình, lại không hề nghĩ đến anh sẽ nắm chặt tay cô, sau đó kéo cô ngồi trước giường, “Bùi Minh Vũ nói đúng, em thật sự là một viên ngọc bội, tại sao anh lại không phát hiện ra từ sớm chứ?”
Cô cười, đặt bát cháo trên chiếc bàn nhỏ trên đầu giường anh, “Anh ăn đi, vừa nãy em có đặt bát cháo một lúc trong nước lạnh rồi, như vậy anh mới ăn được, không nóng lắm đâu.”
Anh từng thìa từng thìa đút vào miệng, ánh mắt luôn có chút không tự giác được mà nhìn điện thoại, cô lại cười, “Số điện đó vẫn là giữ lại đi, thật ra chuyện gì cũng để trong lòng rồi, số điện thoại đó có hay không thật sự không quan trọng.” Thế là, cô lấy điện thoại, chuyển số điện thoại anh vừa chặn vào danh sách liên lạc bình thường của anh, vẫn lưu với hai cái tên đó: Phương Thu.
Lưu lại xong, ngón tay cô liền lướt xuống, “Minh Tùng, trong điện thoại của anh lưu rất nhiều số điện thoại nha.” Phần lớn là số điện thoại của khách hàng làm ăn, cô lướt qua lại thấy không có gì hay, nhưng đúng lúc đang muốn tắt đi, bỗng nhiên, “Hoàng Cảnh Hưng” ba chữ này lại đập vào mắt cô, đã rất lâu rồi cô không có tin tức gì của Hoàng Cảnh Hưng, lại chưa từng nghĩ Lê Minh Tùng có số điện thoại của Hoàng Cảnh Hưng, “Minh Tùng, anh và Hoàng Cảnh Hưng có nói chuyện với nhau sao?” Cô rất bình thản hỏi chuyện của Hoàng Cảnh Hưng, đã lâu như vậy, cô muốn biết Hoàng Cảnh Hưng có ổn không lại phải thông qua Lê Minh Tùng, nhưng cô vẫn muốn hỏi, dẫu sao, Hoàng Cảnh Hưng cũng là mối tình đầu của cô, phụ nữ luôn khó quên mối tình đầu, cô cũng không ngoại lệ.
“Ừm, có chút qua lại, anh ta mở một công ty nhỏ, chuyện làm ăn bây giờ của anh ta cũng không tồi, chỉ là...” Anh đang nói lại đột nhiên dừng lại, giống như vừa nghĩ ra chuyện ra không nên nói vậy.
Trái tim cô khẽ rung, “Chỉ là cái gì?”
“Trọng Thanh Thu, sao anh chưa từng thấy em quan tâm anh như vậy nhỉ?”
“Sao lại không có, không phải vừa nãy em đã tự mình nấu cho anh một báo cháo sao? Anh là người đầu tiên em tự mình nấu cháo cho đó.”
“Bùi Minh Vũ cũng không có sao?”
“Không có.” Hồi đó khi Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh còn nhỏ, cô rất ít khi nấu cơm, ngược lại là cô bảo mẫu mà Bùi Minh Vũ thuê đến nấu.
Lê Minh Tùng lại múc một thìa cháo, “Ừm, ngon, đi múc thêm cho anh một bát nữa.”
“Không cần, anh nói cho hết cái câu mà anh đang nói dở đi.”
“Trời ơi...” Lê Minh Tùng thở dài: “Trọng Thanh Thu à, bây giờ anh bị em bắt nạt quá rồi, chuyện anh không muốn nói em lại càng ép anh nói, được rồi, Cận Như Tuyết luôn làm khó dễ cho công ty của anh ấy, bây giờ anh ấy rất khó khăn.”
“Sao lại thể được?” Thanh Thu không tin mà hỏi lại.
“Em thật sự muốn biết lý do?”
“Đương nhiên.” Cô mở to mắt, đợi anh cho cô câu trả lời.
“Bởi vì Hoàng Cảnh Hưng không chịu quay lại, cho nên, Cận Như Tuyết nói cho cả thành phố F rằng không ai được hợp tác cùng anh ấy.”
“Anh ấy có thể rời khỏi thành phố F mà.” Chuyện này thì có gì chứ, đơn giản mà nhỉ.
“Nhưng anh ấy, lại không rời đi.”
Cô ngạc nhiên, cuối cùng cũng hiểu được tại sao Lê Minh Tùng sau đó lại không muốn nhắc đến chuyện của Hoàng Cảnh Hưng.
Người đàn ông đó, là người cô đã từng yêu nhất, bây giờ, vẫn sống tại thành phố F, chỉ muốn được cùng cô sống chung trong một thành phố, hít thở cùng một bầu không khí.
Nhưng cô và anh ta, thật sự đã không có khả năng nữa rồi.
Đã từng nếm trải nhiều biến cố, trái tim đã không còn như thuở ban đầu nữa rồi.
Nhưng trái tim bỗng có chút nhói đau, cô vẫn là không quên được anh ta, cũng giống như bây giờ Lê Minh Tùng khôngcó cách nào để quên được Phương Thu.
Thì ra cuộc đời con người, chỉ cần trải nghiệm, thì sẽ khó tránh khỏi việc biến hồi ức thành tai họa, muốn buông bỏ cũng không thể.
Nắm tay Lê Minh Tùng, cô khẽ nói: “Nếu hôm đó không gặp anh, anh nói xem, chúng ta vẫn có thể gặp được nhau không?”
Lê Minh Tùng nhìn cô, chậm rãi nói: “Trên thế gian này, thứ đã từng xảy ra, thì sẽ không có nếu như.” Cho nên, cô đã được định sẵn phải gặp anh, sau đó, cùng anh đi đến ngày hôm nay.
Cô ngây người, lấy bát cháo anh đã ăn hết đi múc một bát mới, trên đường đi, bên tai cô luôn phảng phất câu nói của anh.
Cuối cùng cô cũng nghĩ thông rồi, trên thế giới này, thật sự là không có từ nếu như.
Thời gian đã trôi qua cũng không thể lấy lại được.
Đêm hôm đó, Ngô báo cáo, Phương Thu đã qua khỏi nguy kịch, còn Lê Minh Tùng cũng không rời phòng anh nửa bước, rõ ràng, anh đang dưỡng bệnh, vết thương của anh, thật sự không thể làm rách thêm lần nữa.
Sáng sớm tỉnh dạy, Thanh Thu vẫn là ngủ trên giường anh, cho dù trước khi ngủ cô có nằm ở đâu, thì khi tỉnh dạy vẫn luôn nằm bên cạnh anh, tay anh vẫn nắm chặt tay cô, cho dù có ngủ say cũng không buông.
Rón rén rút tay ra, tận sâu trong trái tim cô có chút bất lực, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, trời thật sự đã sáng rồi, cô nghĩ sẽ rất nhanh thôi cô sẽ lên cơn thèm nụ cười thiên sứ, trong lòng bỗng có chút thấp thỏm, ở đây, chắc sẽ không có thứ đó.
Khi cô đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói trầm thấp của anh truyền đến, “Trong chiếc túi trên bàn, đã mang đến đây rồi, sẽ cho em dùng thêm ba ngày nữa, rồi anh sẽ giúp em cắt đứt được thứ này, đến lúc đó, đừng hận anh nhé.”
Cô quay đầu, bàn trên đầu giường quả nhiên là có một chiếc túi, lấy nó rồi đi vào nhà vệ sinh, chỉ ba ngày, qua ba ngày nữa anh sẽ có cách sao?
Cô không biết anh sẽ làm như thế nào, nhưng trong giây phút này, cô tin tưởng anh hoàn toàn, cai thôi, đó cũng là điều cô muốn, nhưng cô thật sự có hơi nghi ngờ bản thân rằng mình có đủ dũng cảm đó không, thứ đó thật sự là một loại thuốc độc, đã nghiện rồi thì rất khó cai.
Dùng vội vàng gấp gáp, ba ngày, thật sự chỉ có ba ngày sao?
Bỗng nhiên trong lòng hụt hẫng, không dùng thứ nãy nữa cô không biết bản thân sẽ phản ứng ra sao, từ nhà vệ sinh đi ra, tất cả mọi thứ trong phòng vẫn như cũ, nhưng trong lòng cô có chút hỗ loạn, cô thật sự có thể cai sao? Cô bắt đầu không tin vào bản thân mình.
Cả một ngày, cô luôn chìm đắm trong nụ cười thiên sứ, còn anh thì không ngừng gọi điện thoại, cô cũng không hỏi anh gọi điện cho ai, cũng không nghe anh đang nói gì.
Đến tối, khi đến bữa tối, cô cho rằng người làm vẫn là mang cơm đến phòng anh, nhưng anh lại đột nhiên nói: “Dìu anh xuống phòng ăn.”
“Hả?” Trong chốc lát cô không phản ứng lại.
“Dìu anh đi ăn.” Anh cao giọng lặp lại.
Cô không nói gì, dìu anh đến nhà ăn, trước bàn ăn, đã sớm có một người ngồi đó, nhìn qua đó mới phát hiện là Hy Điệp, Hy Điệp nhìn thấy cô liền khẽ gật đầu, trên khuôn mặt là nụ cười điềm tĩnh, dường như sự tổn thương mà Ngư Lạc Tuấn cho cô đã lành rồi, nhưng Thanh Thu hiểu rõ, một số nỗi đau là khắc sâu vào tận đáy lòng, cũng không thể nào mất đí được.
“Thanh Thu, lâu rồi không gặp.”
Cô mỉm cười, mới có hai ngày không gặp thôi mà, lại thật sự quên nhanh thế rồi sai, hai ngày này, đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện.
Hai người ngồi đối diện Hy Điệp, Lê Minh Tùng dặn dò người làm bày thức ăn lên, từng món từng món được dọn lên, anh từ đầu đến cuối cũng không nói với Hy Điệp một lời nào, còn Thanh Thu cũng đã dần dần đoán ra vì sao Hy Điệp lại đến đây.
Trước đây Bùi Minh Vũ muốn cướp lấy Hy Điệp cũng từ tay anh ta là vì muốn Ngư Lạc Tuấn đưa công thức pha chế của nụ cười thiên sứ cho cô, vậy thì hôm nay, Lê Minh Tùng cũng ắt hẳn có suy nghĩ đó, đây là con đường ngắn nhất.
Cô bỗng nhiên không kìm được mà nhớ lại ngày hôm đó khi cô đến gặp Hy Điệp, Hy Điệp đã nói cả đời này cũng không muốn gặp Ngư Lạc Tuấn, nhưng bây giờ, chỉ e là không thể do cô ta quyết là được rồi.
Lặng lẽ ăn cơm, lại khó mà nuốt trôi, nhưng Hy Điệp lại ngược lại, cô tự nhiên hào phóng, ăn xong rồi, buông đũa rồi đi đến phòng trà trước, “Anh Minh Tùng, chị Thanh Thu, em đến phòng trà đợi mọi người, đến lúc đó, có chuyện gì thì cứ nói thẳng với nhau.”
Thông minh như cô ta, thì sớm đã đoán được mục đích Lê Minh Tùng mời cô ăn cơm tối nay.
Thanh Thu đã ăn no rồi, chậm rãi buông đũa, tay cô giật giật áo Lê Minh Tùng: “Đừng làm tổn thương gì đến Hy Điệp nha, được không?” người phụ nữ đã chịu qua một lần tổn thương, hôm nay, lại lần nữa bị người ta lợi dụng?
Cô bỗng nhiên có chút chua xót, người phụ nữ trong mắt đàn ông thật sự không biết là thứ gì nữa?
Dường như, không là thứ gì cả.
Lê Minh Tùng tiếp tục uống bát nước canh: “Canh rất ngon, em uống một chút đi, tốt cho sức khỏe.” Anh hoàn toàn không trả lời câu hỏi của cô, lại chỉ vào bát canh trước mặt cô mà nói.
“Em không muốn uống, Minh Tùng, anh nói cho em biết, có phải anh muốn lợi dụng Hy Điệp?”
“Haha, cứ cho là thế đi, có điều, cũng không hẳn vậy, anh muốn giúp đỡ cô ấy.”
“Giúp cái gì? Đem cô ấy tặng cho Ngư Lạc Tuấn sao? Lê Minh Tùng, như vậy là anh đang đem mỡ dâng lên miệng mèo đó, anh như vậy là đang hại cô ấy không phải là giúp cô ấy.” Cô có chút kích động, bởi vì cùng là phận phụ nữ, cho nên, cô tất nhiên là muốn giúp đỡ phụ nữ rồi.
Anh là đàn ông, đàn ông phải độ lượng, suy nghĩ một lát, liền nói: “Gọi Ngô đến đây.”
Thanh Thu ra ngoài, cô gọi Ngô đến, mặc Lê Minh Tùng dặn dò Ngô, lần này cô thật sự xuống nhà bếp, cô muốn tự mình nấu thứ mình thích ăn.
Không phải cô độ lượng, mà là cô không thể nhìn Phương Thu thật sự chết ở đây.
Lê Minh Tùng dặn nhà bếp làm cháo sò, cô lại tự mình làm cháo thịt nạc, thêm chút rau xanh, chỉ cho một ít thịt, vết thương của anh như vậy, thật sự không thể ăn sò, cháo anh dặn làm đều là vì cô mà thôi, lại nhớ lại khoảng thời gian ở đảo Hỏa Sơn, lần đó anh cũng gọi rất nhiều cháo cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, hình như lần đó cô đã ăn sò nhiều hơn so với mọi khi, lại đã lâu như vậy không nhớ, lại là những chuyện rất vụn vặt, cô lại nhớ cô thích ăn sò, đáy lòng có chút ấm áp, cô cảm thấy bản thân lại chìm vào trong tình cảm của anh, rõ ràng biết đó là thứ không tốt, nhưng lại không kìm lòng được mà chìm đắm vào, không thể thoát khỏi.
Đích thân bưng bát cháo vào phòng anh, cả phòng đầy một mùi cháo thơm, anh lại đang nhắm mắt, dường như đang suy nghĩ, nghe thấy tiếng cửa mở, mắt anh vẫn không mở, Lê Minh Tùng liền nói: “Ngô, có tin tức gì từ phòng phẫu thuật chưa?”
Cô lặng lẽ không nói gì đi đến trước giường, sau đó mới thấp giọng nói: “Là em, em nấu cho anh bát cháo thịt, anh ăn chút đi.”
Anh cuối cùng vẫn là không từ bỏ được Phương Thu, dù sao đó cũng là thứ tình cảm suốt bao năm qua.
Sao có thể nói quên là quên được chứ?
Cô cười thấu hiểu: “Nếu thật sự trong chốc lát anh đã quên được, như vậy lại bạc tình biết bao, như vậy sẽ dọa em đó.”
“Thanh Thu...” Lê Minh Tùng thật sự không biết nên nói gì cho phải, chỉ gọi tên cô, “Anh xin lỗi.”
“Năm đó em bị tai nạn xe anh đã cứu em, hôm nay, cũng chỉ là gọi cuộc điện thoại thôi mà, điều này thật sự là anh nên làm, đừng nói xin lỗi, giữa chúng ta, không cần phải như vậy đâu.” Cô nói nhỏ, cảm thấy bản thân có phải là có chút tự đa tình, lại không hề nghĩ đến anh sẽ nắm chặt tay cô, sau đó kéo cô ngồi trước giường, “Bùi Minh Vũ nói đúng, em thật sự là một viên ngọc bội, tại sao anh lại không phát hiện ra từ sớm chứ?”
Cô cười, đặt bát cháo trên chiếc bàn nhỏ trên đầu giường anh, “Anh ăn đi, vừa nãy em có đặt bát cháo một lúc trong nước lạnh rồi, như vậy anh mới ăn được, không nóng lắm đâu.”
Anh từng thìa từng thìa đút vào miệng, ánh mắt luôn có chút không tự giác được mà nhìn điện thoại, cô lại cười, “Số điện đó vẫn là giữ lại đi, thật ra chuyện gì cũng để trong lòng rồi, số điện thoại đó có hay không thật sự không quan trọng.” Thế là, cô lấy điện thoại, chuyển số điện thoại anh vừa chặn vào danh sách liên lạc bình thường của anh, vẫn lưu với hai cái tên đó: Phương Thu.
Lưu lại xong, ngón tay cô liền lướt xuống, “Minh Tùng, trong điện thoại của anh lưu rất nhiều số điện thoại nha.” Phần lớn là số điện thoại của khách hàng làm ăn, cô lướt qua lại thấy không có gì hay, nhưng đúng lúc đang muốn tắt đi, bỗng nhiên, “Hoàng Cảnh Hưng” ba chữ này lại đập vào mắt cô, đã rất lâu rồi cô không có tin tức gì của Hoàng Cảnh Hưng, lại chưa từng nghĩ Lê Minh Tùng có số điện thoại của Hoàng Cảnh Hưng, “Minh Tùng, anh và Hoàng Cảnh Hưng có nói chuyện với nhau sao?” Cô rất bình thản hỏi chuyện của Hoàng Cảnh Hưng, đã lâu như vậy, cô muốn biết Hoàng Cảnh Hưng có ổn không lại phải thông qua Lê Minh Tùng, nhưng cô vẫn muốn hỏi, dẫu sao, Hoàng Cảnh Hưng cũng là mối tình đầu của cô, phụ nữ luôn khó quên mối tình đầu, cô cũng không ngoại lệ.
“Ừm, có chút qua lại, anh ta mở một công ty nhỏ, chuyện làm ăn bây giờ của anh ta cũng không tồi, chỉ là...” Anh đang nói lại đột nhiên dừng lại, giống như vừa nghĩ ra chuyện ra không nên nói vậy.
Trái tim cô khẽ rung, “Chỉ là cái gì?”
“Trọng Thanh Thu, sao anh chưa từng thấy em quan tâm anh như vậy nhỉ?”
“Sao lại không có, không phải vừa nãy em đã tự mình nấu cho anh một báo cháo sao? Anh là người đầu tiên em tự mình nấu cháo cho đó.”
“Bùi Minh Vũ cũng không có sao?”
“Không có.” Hồi đó khi Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh còn nhỏ, cô rất ít khi nấu cơm, ngược lại là cô bảo mẫu mà Bùi Minh Vũ thuê đến nấu.
Lê Minh Tùng lại múc một thìa cháo, “Ừm, ngon, đi múc thêm cho anh một bát nữa.”
“Không cần, anh nói cho hết cái câu mà anh đang nói dở đi.”
“Trời ơi...” Lê Minh Tùng thở dài: “Trọng Thanh Thu à, bây giờ anh bị em bắt nạt quá rồi, chuyện anh không muốn nói em lại càng ép anh nói, được rồi, Cận Như Tuyết luôn làm khó dễ cho công ty của anh ấy, bây giờ anh ấy rất khó khăn.”
“Sao lại thể được?” Thanh Thu không tin mà hỏi lại.
“Em thật sự muốn biết lý do?”
“Đương nhiên.” Cô mở to mắt, đợi anh cho cô câu trả lời.
“Bởi vì Hoàng Cảnh Hưng không chịu quay lại, cho nên, Cận Như Tuyết nói cho cả thành phố F rằng không ai được hợp tác cùng anh ấy.”
“Anh ấy có thể rời khỏi thành phố F mà.” Chuyện này thì có gì chứ, đơn giản mà nhỉ.
“Nhưng anh ấy, lại không rời đi.”
Cô ngạc nhiên, cuối cùng cũng hiểu được tại sao Lê Minh Tùng sau đó lại không muốn nhắc đến chuyện của Hoàng Cảnh Hưng.
Người đàn ông đó, là người cô đã từng yêu nhất, bây giờ, vẫn sống tại thành phố F, chỉ muốn được cùng cô sống chung trong một thành phố, hít thở cùng một bầu không khí.
Nhưng cô và anh ta, thật sự đã không có khả năng nữa rồi.
Đã từng nếm trải nhiều biến cố, trái tim đã không còn như thuở ban đầu nữa rồi.
Nhưng trái tim bỗng có chút nhói đau, cô vẫn là không quên được anh ta, cũng giống như bây giờ Lê Minh Tùng khôngcó cách nào để quên được Phương Thu.
Thì ra cuộc đời con người, chỉ cần trải nghiệm, thì sẽ khó tránh khỏi việc biến hồi ức thành tai họa, muốn buông bỏ cũng không thể.
Nắm tay Lê Minh Tùng, cô khẽ nói: “Nếu hôm đó không gặp anh, anh nói xem, chúng ta vẫn có thể gặp được nhau không?”
Lê Minh Tùng nhìn cô, chậm rãi nói: “Trên thế gian này, thứ đã từng xảy ra, thì sẽ không có nếu như.” Cho nên, cô đã được định sẵn phải gặp anh, sau đó, cùng anh đi đến ngày hôm nay.
Cô ngây người, lấy bát cháo anh đã ăn hết đi múc một bát mới, trên đường đi, bên tai cô luôn phảng phất câu nói của anh.
Cuối cùng cô cũng nghĩ thông rồi, trên thế giới này, thật sự là không có từ nếu như.
Thời gian đã trôi qua cũng không thể lấy lại được.
Đêm hôm đó, Ngô báo cáo, Phương Thu đã qua khỏi nguy kịch, còn Lê Minh Tùng cũng không rời phòng anh nửa bước, rõ ràng, anh đang dưỡng bệnh, vết thương của anh, thật sự không thể làm rách thêm lần nữa.
Sáng sớm tỉnh dạy, Thanh Thu vẫn là ngủ trên giường anh, cho dù trước khi ngủ cô có nằm ở đâu, thì khi tỉnh dạy vẫn luôn nằm bên cạnh anh, tay anh vẫn nắm chặt tay cô, cho dù có ngủ say cũng không buông.
Rón rén rút tay ra, tận sâu trong trái tim cô có chút bất lực, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, trời thật sự đã sáng rồi, cô nghĩ sẽ rất nhanh thôi cô sẽ lên cơn thèm nụ cười thiên sứ, trong lòng bỗng có chút thấp thỏm, ở đây, chắc sẽ không có thứ đó.
Khi cô đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói trầm thấp của anh truyền đến, “Trong chiếc túi trên bàn, đã mang đến đây rồi, sẽ cho em dùng thêm ba ngày nữa, rồi anh sẽ giúp em cắt đứt được thứ này, đến lúc đó, đừng hận anh nhé.”
Cô quay đầu, bàn trên đầu giường quả nhiên là có một chiếc túi, lấy nó rồi đi vào nhà vệ sinh, chỉ ba ngày, qua ba ngày nữa anh sẽ có cách sao?
Cô không biết anh sẽ làm như thế nào, nhưng trong giây phút này, cô tin tưởng anh hoàn toàn, cai thôi, đó cũng là điều cô muốn, nhưng cô thật sự có hơi nghi ngờ bản thân rằng mình có đủ dũng cảm đó không, thứ đó thật sự là một loại thuốc độc, đã nghiện rồi thì rất khó cai.
Dùng vội vàng gấp gáp, ba ngày, thật sự chỉ có ba ngày sao?
Bỗng nhiên trong lòng hụt hẫng, không dùng thứ nãy nữa cô không biết bản thân sẽ phản ứng ra sao, từ nhà vệ sinh đi ra, tất cả mọi thứ trong phòng vẫn như cũ, nhưng trong lòng cô có chút hỗ loạn, cô thật sự có thể cai sao? Cô bắt đầu không tin vào bản thân mình.
Cả một ngày, cô luôn chìm đắm trong nụ cười thiên sứ, còn anh thì không ngừng gọi điện thoại, cô cũng không hỏi anh gọi điện cho ai, cũng không nghe anh đang nói gì.
Đến tối, khi đến bữa tối, cô cho rằng người làm vẫn là mang cơm đến phòng anh, nhưng anh lại đột nhiên nói: “Dìu anh xuống phòng ăn.”
“Hả?” Trong chốc lát cô không phản ứng lại.
“Dìu anh đi ăn.” Anh cao giọng lặp lại.
Cô không nói gì, dìu anh đến nhà ăn, trước bàn ăn, đã sớm có một người ngồi đó, nhìn qua đó mới phát hiện là Hy Điệp, Hy Điệp nhìn thấy cô liền khẽ gật đầu, trên khuôn mặt là nụ cười điềm tĩnh, dường như sự tổn thương mà Ngư Lạc Tuấn cho cô đã lành rồi, nhưng Thanh Thu hiểu rõ, một số nỗi đau là khắc sâu vào tận đáy lòng, cũng không thể nào mất đí được.
“Thanh Thu, lâu rồi không gặp.”
Cô mỉm cười, mới có hai ngày không gặp thôi mà, lại thật sự quên nhanh thế rồi sai, hai ngày này, đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện.
Hai người ngồi đối diện Hy Điệp, Lê Minh Tùng dặn dò người làm bày thức ăn lên, từng món từng món được dọn lên, anh từ đầu đến cuối cũng không nói với Hy Điệp một lời nào, còn Thanh Thu cũng đã dần dần đoán ra vì sao Hy Điệp lại đến đây.
Trước đây Bùi Minh Vũ muốn cướp lấy Hy Điệp cũng từ tay anh ta là vì muốn Ngư Lạc Tuấn đưa công thức pha chế của nụ cười thiên sứ cho cô, vậy thì hôm nay, Lê Minh Tùng cũng ắt hẳn có suy nghĩ đó, đây là con đường ngắn nhất.
Cô bỗng nhiên không kìm được mà nhớ lại ngày hôm đó khi cô đến gặp Hy Điệp, Hy Điệp đã nói cả đời này cũng không muốn gặp Ngư Lạc Tuấn, nhưng bây giờ, chỉ e là không thể do cô ta quyết là được rồi.
Lặng lẽ ăn cơm, lại khó mà nuốt trôi, nhưng Hy Điệp lại ngược lại, cô tự nhiên hào phóng, ăn xong rồi, buông đũa rồi đi đến phòng trà trước, “Anh Minh Tùng, chị Thanh Thu, em đến phòng trà đợi mọi người, đến lúc đó, có chuyện gì thì cứ nói thẳng với nhau.”
Thông minh như cô ta, thì sớm đã đoán được mục đích Lê Minh Tùng mời cô ăn cơm tối nay.
Thanh Thu đã ăn no rồi, chậm rãi buông đũa, tay cô giật giật áo Lê Minh Tùng: “Đừng làm tổn thương gì đến Hy Điệp nha, được không?” người phụ nữ đã chịu qua một lần tổn thương, hôm nay, lại lần nữa bị người ta lợi dụng?
Cô bỗng nhiên có chút chua xót, người phụ nữ trong mắt đàn ông thật sự không biết là thứ gì nữa?
Dường như, không là thứ gì cả.
Lê Minh Tùng tiếp tục uống bát nước canh: “Canh rất ngon, em uống một chút đi, tốt cho sức khỏe.” Anh hoàn toàn không trả lời câu hỏi của cô, lại chỉ vào bát canh trước mặt cô mà nói.
“Em không muốn uống, Minh Tùng, anh nói cho em biết, có phải anh muốn lợi dụng Hy Điệp?”
“Haha, cứ cho là thế đi, có điều, cũng không hẳn vậy, anh muốn giúp đỡ cô ấy.”
“Giúp cái gì? Đem cô ấy tặng cho Ngư Lạc Tuấn sao? Lê Minh Tùng, như vậy là anh đang đem mỡ dâng lên miệng mèo đó, anh như vậy là đang hại cô ấy không phải là giúp cô ấy.” Cô có chút kích động, bởi vì cùng là phận phụ nữ, cho nên, cô tất nhiên là muốn giúp đỡ phụ nữ rồi.