Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 276 TRỞ VỀ.Ay
CHƯƠNG 276: TRỞ VỀ
"Mẹ, mẹ cũng đưa bọn con ra nước ngoài đi, bọn con rất nhớ ba."
Cô cười khổ, đành phải đánh trống lảng: "Đi thôi, chúng ta về nhà đi."
Nhà mà cô đang thuê tạm thời bên cạnh xưởng mộc Vũ Thu gồm ba phòng hai sảnh, đủ cho tam đại đồng đường nhà họ ở rồi, đồ dùng trong nhà và các thứ đều đầy đủ, chỉ cần cầm theo quần áo là có thể chuyển vào sinh sống.
Thùy Thùy vàQuỳnh Quỳnh một phòng, Bùi Linh Linh một phòng, Bà Bùi và ông Bạch một phòng, Thanh Thu thì vẫn sống ở xưởng mộc được. Cô không thể ở nhà, chỉ có ở đó mới tránh để người nhà phát hiện cô không ổn.
Mỗi một ngày đều là cuộc chiến đấu sinh tử, mỗi một ngày đều là sức mạnh ý chí chống lại ông trời. Nếu như không có Bùi Minh Vũ, cô nghĩ chắc chắn mình không có nghị lực kiên cường đến thế. Nhưng hai người kết hợp với nhau nên không còn như lúc trước, cai được vài ngày rồi, thời gian cơn nghiện phát tác mỗi ngày đều kéo dài hơn, nhưng đây là một dấu hiệu tốt. Cô biết mình chỉ cần kiên trì là có thể cai được. Vì bọn trẻ, cô cũng phải cai. Cô muốn đi tìm Minh Tùng, mỗi ngày đều lấy đây là sức mạnh và hy vọng của mình, cho nên dù gian nan thế nào cô cũng đều đã trải qua.
Ông Bạch đến, Thanh Thu bước vào cái nhà này chỉ cảm thấy mình nợ ông Bà Bùi rất nhiều, vết thương cô mất tích từ nhỏ làm họ đau lòng biết bao.
Bùi Linh Linh cũng không còn bài xích cô nữa, cũng không đề cập tới chuyện mẹ ruột của cô ấy. Trên bàn ăn, ngày ngày gặp mặt, tình thân lúc nào cũng tràn ngập.
Lại thêm một tháng nữa trôi qua, cơn nghiện của cô đã gần hết, xưởng mộc Vũ Thu đã hoàn thành tất cả bước đầu tiên, thậm chí shop bán hàng trên mạng cũng kinh doanh vô cùng tốt, lời lãi nhiều.
Sáng sớm, Thanh Thu gõ cửa phòng Bùi Minh Vũ.
Cửa kẽo kẹt mở ra, Bùi Minh Vũ thò đầu ra ngoài, "Thanh Thu, sao sớm vậy?"
"Minh Vũ, ngày mai chúng ta về Thành phố F được không?" Cô muốn về, điều này cô đã suy nghĩ quá lâu rồi.
Bùi Minh Vũ sửng sốt: "Ở đây không tốt sao? Em xem, ba mẹ em cũng đã quen sống ở nơi này rồi."
Cô lắc đầu: "Nhưng em muốn về." Hiện tại, cho dù cơn nghiện phát tác, một mình cô cũng có thể ứng phó, bởi vì thời gian mỗi lần phát tác đều rất ngắn, cũng rất dễ dàng vượt qua. Cô thật sự không muốn ở lại nữa, cô như thể phát điên muốn đi tìm Lê Minh Tùng, cho dù toàn bộ thế giới đều hòng gạt cô nhưng cô không tin, không tin anh sẽ bỏ rơi cô.
"Được rồi, ngày mai anh và em về, trước hết phải sắp xếp chuyện ở đây đã."
"Không được, em muốn đi ngay hôm nay." Cô không muốn đợi thêm một giây một phút nào nữa, nỗi nhớ anh da diết trong lòng. Minh Tùng, rốt cuộc anh đang ở đâu?
"Thanh Thu, đừng nóng vội, có một số việc, dù sao cũng phải để anh sắp xếp đã."
Cô lại ngang bướng: "Hay là anh cứ ở lại đây sắp xếp việc, em đưa bọn trẻ và ba mẹ đi trước."
Bùi Minh Vũ chỉ gật đầu: "Vậy đi thu dọn đồ đạc thôi, anh đi đặt vé."
"Không cần đặt đâu, em đã đặt xong rồi, đặt vé máy bay ạ." Cô chỉ mong bây giờ đang đứng ở Thành phố F thôi.
Bùi Minh Vũ không nói gì nữa, nhưng hai đầu lông mày khẽ cau lại. Có một số việc nghĩ đến cũng không giấu nổi.
Lại được trở lại Thành phố F, trên máy bay, bọn trẻ đều vui như hội, lại không say máy bay nên tranh nhau ngồi ở vị trí cửa sổ, tò mò ngắm rặng mây bên ngoài.
Thanh Thu nặng trĩu tâm sự, giao bọn trẻ cho ông Bà Bùi trông, trong lòng thầm tính toán đến Thành phố F thì phải làm cách nào tìm được Lê Minh Tùng.
"Linh Linh..." Cô kéo tay Bùi Linh Linh ngồi cạnh mình.
"Hả?"
"Phương Thu có tin tức chưa?"
"Ở nước ngoài rồi, chị muốn tìm cô ta à?"
"Ừ, chị muốn gọi điện thoại cho cô ta, em có số của cô ta không?" Về sau cô đã từng gọi điện thoại cho Phương Thu, nhưng toàn là nội dung báo: "Thuê bao quý khách vừa gọi không đúng. Có lẽ Phương Thu đã đổi số điện thoại rồi.
Bùi Linh Linh lắc đầu: "Em không có, nhưng em có số điện thoại của dì." Cô ấy nhắc đến từ dì rất tự nhiên, trải qua bao lâu, tất cả đều hóa bình thường.
"Vậy cho chị đi." Thanh Thu muốn lấy số điện thoại của mẹ Phương Thu, cô phải bắt tay vào từng khả năng tìm được Lê Minh Tùng: "Linh Linh, đừng nói cho ai biết chuyện em cho chị số điện thoại nhé?"
"Vâng." Bùi Linh Linh hiểu ý cười, sau đó quay đầu liếc Bùi Minh Vũ. Hôm nay cô cảm thấy cô buông bỏ Lê Minh Tùng hoàn toàn là ý trời, bởi vì cô đã gặp được một người tri âm trong cuộc đời mình: Bùi Minh Vũ.
Rời khỏi Tiểu Thành, thời tiết vẫn còn rất nóng, nhưng khi máy bay tới Thành phố F, trời bắt đầu lạnh. Mùa đông ở Thành phố F hoàn toàn không coi là lạnh so với miền Bắc, nhưng so với Tiểu Thành ở Vân Nam thì thật sự lạnh rồi. May nhờ Bùi Minh Vũ bảo Bùi Linh Linh chuẩn bị nhiều quần áo một chút nên mọi người mới không bị lạnh ngay sau khi xuống máy bay.
Mặc áo khoác vào, thời điểm đặt chân xuống Thành phố F, Thanh Thu không nhịn được thầm nhủ: "Minh Tùng, em đã về rồi."
Tất cả đều do Bùi Minh Vũ và Bùi Linh Linh sắp xếp, cô như thể mất hồn, làm thế nào cũng không thể bình tĩnh tỉnh táo được.
Trên sân bay, Bùi Tuấn Linh và Lương Thùy Trang cùng lúc xuất hiện. Quá lâu không gặp Bùi Minh Vũ, Bùi Tuấn Linh vừa thấy con trai liền quấn quýt, lâu lắm mới tách ra: "Minh Vũ, con đã về rồi. Ba còn tưởng cả đời này không còn được gặp con nữa."
"Ba, xem ba nói kìa, không phải mỗi ngày con đều gọi điện thoại cho ba sao?"
"Làm sao giống gặp trực tiếp được? Nghe giọng nói và nhìn thấy người tuyệt đối không giống nhau." Lương Thùy Trang đang nói chuyện với ông Bà Bùi bác bỏ lời Bùi Minh Vũ.
"Lên xe thôi." Thanh Thu giới thiệu từng người một. Bùi Linh Linh vừa thấy Bùi Tuấn Linh và Lương Thùy Trang liền im lặng không nói gì, nhìn họ cứ như con dâu xấu gặp mặt cha mẹ chồng. Thanh Thu càng rối rắm, chỉ mong an bài xong cả nhà cô mới có thời gian đi làm việc của mình.
Một chung cư ở khu sầm uất tại Thành phố F. Thanh Thu không hỏi là nhà ai, dù sao nếu đã giao cho Bùi Minh Vũ thì cô không có ý định hỏi đến.
Bọn trẻ đã vui vẻ với hoàn cảnh mới, không ai có khả năng thích ứng nhanh hơn bọn trẻ cả.
Cuối cùng cũng sắp xếp đâu ra đấy, cô liền giao bọn trẻ cho ông Bà Bùi, ăn cơm tối xong lập tức ra ngoài.
"Thanh Thu, chờ một chút..." Cô vừa xỏ giày xong định ra ngoài thì ông Bạch gọi lại từ đằng sau.
"Ba..." Cô quay đầu lại, đã sớm sửa lời nhưng lâu như vậy, cho tới bây giờ ông Bạch chưa gọi cô như vậy.
Ông Bạch nhìn cô: "Ra ngoài giải trí đi, trong nhà có ba và mẹ con rồi."
"Vâng." Cô khẽ đáp lại, trái tim cũng đã bay ra khỏi nhà, chỉ muốn nhanh nhanh ra ngoài.
Kéo cao cổ áo khoác, Thanh Thu rảo bước đi trên đường phố. Cô tìm bốt điện thoại công cộng liền gọi cho mẹ Phương Thu. Cô cố ý không dùng điện thoại của mình, nếu không chắc chắn mẹ Phương Thu sẽ không tiếp máy.
"Xin chào, ai vậy?" Mẹ Phương Thu bắt máy của cô.
"Dì ạ, là cháu, Thanh Thu đây."
"Thanh Thu à, hôm ấy đi gấp quá, cũng không kịp đến chào cháu, xin lỗi cháu nhé." Mẹ Phương Thu áy náy nói.
"Sức khỏe Phương Thu thế nào rồi ạ?"
"Ừ, đã tốt nhiều rồi. Vẫn ở nước ngoài nghỉ ngơi đây."
"Dì, cháu muốn nói vài câu với cô ấy, cô ấy có ở đây không?" Gọi dì ngon ngọt như vậy, nếu mẹ Phương Thu còn từ chối cô thì chứng minh tất cả chỉ là giả dối.
"Chuyện này... Chuyện này... Chi bằng để hôm khác dì bảo Phương Thu gọi cho cháu nhé."
"Dì, cháu có việc gấp muốn tìm Phương Thu, là về chuyện của nhà họ Phong." Cô chỉ thuận miệng chém gió một câu, nhất định phải ép Phương Thu nghe điện thoại mới được.
"Dì vừa đến phòng Phương Thu xem, hình như đúng lúc nó đi ra ngoài sao ấy." Mẹ Phương Thu nói xong, hình như còn đến phòng Phương Thu thật.
Quả nhiên rất nhanh, mẹ Phương Thu liền nói: "Con bé này ra ngoài cũng không chào hỏi, càng ngày càng hư. Thanh Thu à, cháu yên tâm, bao giờ con bé về dì sẽ bảo nó gọi ngay cho cháu."
"Vâng." Cô khẽ cười, cho dù Phương Thu có gọi lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Có một số việc cô đã xác định rồi.
Bắt xe đến tập đoàn Lê Thị đúng vào giờ tan làm, trong phòng làm việc không còn mấy bàn sáng đèn. Cô gọi đến phòng làm việc của Lê Minh Tùng nhưng vẫn không ai nghe máy. Phòng làm việc đen tối, anh cũng không có ở biệt thự. Lê Minh Tùng thật sự không có ở Thành phố F sao. Hình như anh thật sự ra nước ngoài rồi. Nhưng hết thảy có chút quái lạ.
Suy đi nghĩ lại, cô cũng chỉ còn manh mối cuối cùng, đó chính là Nguyễn Thủy Tiên.
"Thanh Thu, là cô à?" Mới bắt máy, cô ấy đã nhận ra cô.
"Ha ha, là tôi đây, đã lâu không gặp, Thủy Tiên, Bây giờ cô thế nào?"
"Không tốt lắm." Giọng nữ dịu dàng, không nhanh không vui.
"Có phải lại giận dỗi anh Sa không?" Thanh Thu ân cần hỏi han.
"Đừng nhắc tới anh ấy nữa. Tôi và anh ấy đã thôi lâu rồi. Thanh Thu, chúng ta uống chén rượu đi."
"Được, cô báo địa điểm đi, tôi sẽ qua." Bất kể Nguyễn Thủy Tiên còn qua lại với Sa Duy Hân không, cô đều muốn gặp cô ấy. Có được tin tức về Lê Minh Tùng là cô tốt số, còn không có thì cứ coi như đi gặp bạn cũ. Dù sao cô rất thích Nguyễn Thủy Tiên, hai người nói chuyện rất hợp.
"Cô cứ nói cô đang ở đâu, tôi lái xe đi đón."
Thanh Thu báo vị trí của mình, Nguyễn Thủy Tiên cười khẽ, giọng nói như hương rượu phảng phất: "Ha ha. Tôi biết rồi, có phải cô đang ở gần biệt thự của Lê Minh Tùng không?"
Thanh Thu hơi đỏ mặt, không ngờ loáng cái đã bị vạch trần: "Nguyễn Thủy Tiên, cô có thể giả vờ không biết không?"
"Ha ha, Thanh Thu nhà ta mà cũng có lúc ngại ngùng. Đứng ở ven đường chờ tôi, tôi tới ngay."
Nguyễn Thủy Tiên tới đón, Thanh Thu ngồi vào trong xe, quả nhiên ngửi được mùi rượu từ người cô ấy. Hình như cô ấy đang không vui thật, tuy rằng bề ngoài gọn gàng như trước kia Nguyễn Thủy Tiên chưa bao giờ trang điểm, vậy mà tối nay cô ấy lại trang điểm đậm, dường như để che giấu gì đó.
Xe chạy trên con đường quen thuộc, Nguyễn Thủy Tiên lại đưa cô đi đến Phong gian.
Đó là họ người từng đến. Nhớ hôm đó, Nguyễn Thủy Tiên uống quá nhiều, Sa Duy Hân đành phải đưa cô ấy đi.
Góc Phong gian, hương vị của hai người.
Nguyễn Thủy Tiên nâng ly rượu mà phục vụ mới đưa đến, giơ lên chạm ly với Thanh Thu: "Nào, cạn ly ăn mừng chúng ta gặp lại."
"Mẹ, mẹ cũng đưa bọn con ra nước ngoài đi, bọn con rất nhớ ba."
Cô cười khổ, đành phải đánh trống lảng: "Đi thôi, chúng ta về nhà đi."
Nhà mà cô đang thuê tạm thời bên cạnh xưởng mộc Vũ Thu gồm ba phòng hai sảnh, đủ cho tam đại đồng đường nhà họ ở rồi, đồ dùng trong nhà và các thứ đều đầy đủ, chỉ cần cầm theo quần áo là có thể chuyển vào sinh sống.
Thùy Thùy vàQuỳnh Quỳnh một phòng, Bùi Linh Linh một phòng, Bà Bùi và ông Bạch một phòng, Thanh Thu thì vẫn sống ở xưởng mộc được. Cô không thể ở nhà, chỉ có ở đó mới tránh để người nhà phát hiện cô không ổn.
Mỗi một ngày đều là cuộc chiến đấu sinh tử, mỗi một ngày đều là sức mạnh ý chí chống lại ông trời. Nếu như không có Bùi Minh Vũ, cô nghĩ chắc chắn mình không có nghị lực kiên cường đến thế. Nhưng hai người kết hợp với nhau nên không còn như lúc trước, cai được vài ngày rồi, thời gian cơn nghiện phát tác mỗi ngày đều kéo dài hơn, nhưng đây là một dấu hiệu tốt. Cô biết mình chỉ cần kiên trì là có thể cai được. Vì bọn trẻ, cô cũng phải cai. Cô muốn đi tìm Minh Tùng, mỗi ngày đều lấy đây là sức mạnh và hy vọng của mình, cho nên dù gian nan thế nào cô cũng đều đã trải qua.
Ông Bạch đến, Thanh Thu bước vào cái nhà này chỉ cảm thấy mình nợ ông Bà Bùi rất nhiều, vết thương cô mất tích từ nhỏ làm họ đau lòng biết bao.
Bùi Linh Linh cũng không còn bài xích cô nữa, cũng không đề cập tới chuyện mẹ ruột của cô ấy. Trên bàn ăn, ngày ngày gặp mặt, tình thân lúc nào cũng tràn ngập.
Lại thêm một tháng nữa trôi qua, cơn nghiện của cô đã gần hết, xưởng mộc Vũ Thu đã hoàn thành tất cả bước đầu tiên, thậm chí shop bán hàng trên mạng cũng kinh doanh vô cùng tốt, lời lãi nhiều.
Sáng sớm, Thanh Thu gõ cửa phòng Bùi Minh Vũ.
Cửa kẽo kẹt mở ra, Bùi Minh Vũ thò đầu ra ngoài, "Thanh Thu, sao sớm vậy?"
"Minh Vũ, ngày mai chúng ta về Thành phố F được không?" Cô muốn về, điều này cô đã suy nghĩ quá lâu rồi.
Bùi Minh Vũ sửng sốt: "Ở đây không tốt sao? Em xem, ba mẹ em cũng đã quen sống ở nơi này rồi."
Cô lắc đầu: "Nhưng em muốn về." Hiện tại, cho dù cơn nghiện phát tác, một mình cô cũng có thể ứng phó, bởi vì thời gian mỗi lần phát tác đều rất ngắn, cũng rất dễ dàng vượt qua. Cô thật sự không muốn ở lại nữa, cô như thể phát điên muốn đi tìm Lê Minh Tùng, cho dù toàn bộ thế giới đều hòng gạt cô nhưng cô không tin, không tin anh sẽ bỏ rơi cô.
"Được rồi, ngày mai anh và em về, trước hết phải sắp xếp chuyện ở đây đã."
"Không được, em muốn đi ngay hôm nay." Cô không muốn đợi thêm một giây một phút nào nữa, nỗi nhớ anh da diết trong lòng. Minh Tùng, rốt cuộc anh đang ở đâu?
"Thanh Thu, đừng nóng vội, có một số việc, dù sao cũng phải để anh sắp xếp đã."
Cô lại ngang bướng: "Hay là anh cứ ở lại đây sắp xếp việc, em đưa bọn trẻ và ba mẹ đi trước."
Bùi Minh Vũ chỉ gật đầu: "Vậy đi thu dọn đồ đạc thôi, anh đi đặt vé."
"Không cần đặt đâu, em đã đặt xong rồi, đặt vé máy bay ạ." Cô chỉ mong bây giờ đang đứng ở Thành phố F thôi.
Bùi Minh Vũ không nói gì nữa, nhưng hai đầu lông mày khẽ cau lại. Có một số việc nghĩ đến cũng không giấu nổi.
Lại được trở lại Thành phố F, trên máy bay, bọn trẻ đều vui như hội, lại không say máy bay nên tranh nhau ngồi ở vị trí cửa sổ, tò mò ngắm rặng mây bên ngoài.
Thanh Thu nặng trĩu tâm sự, giao bọn trẻ cho ông Bà Bùi trông, trong lòng thầm tính toán đến Thành phố F thì phải làm cách nào tìm được Lê Minh Tùng.
"Linh Linh..." Cô kéo tay Bùi Linh Linh ngồi cạnh mình.
"Hả?"
"Phương Thu có tin tức chưa?"
"Ở nước ngoài rồi, chị muốn tìm cô ta à?"
"Ừ, chị muốn gọi điện thoại cho cô ta, em có số của cô ta không?" Về sau cô đã từng gọi điện thoại cho Phương Thu, nhưng toàn là nội dung báo: "Thuê bao quý khách vừa gọi không đúng. Có lẽ Phương Thu đã đổi số điện thoại rồi.
Bùi Linh Linh lắc đầu: "Em không có, nhưng em có số điện thoại của dì." Cô ấy nhắc đến từ dì rất tự nhiên, trải qua bao lâu, tất cả đều hóa bình thường.
"Vậy cho chị đi." Thanh Thu muốn lấy số điện thoại của mẹ Phương Thu, cô phải bắt tay vào từng khả năng tìm được Lê Minh Tùng: "Linh Linh, đừng nói cho ai biết chuyện em cho chị số điện thoại nhé?"
"Vâng." Bùi Linh Linh hiểu ý cười, sau đó quay đầu liếc Bùi Minh Vũ. Hôm nay cô cảm thấy cô buông bỏ Lê Minh Tùng hoàn toàn là ý trời, bởi vì cô đã gặp được một người tri âm trong cuộc đời mình: Bùi Minh Vũ.
Rời khỏi Tiểu Thành, thời tiết vẫn còn rất nóng, nhưng khi máy bay tới Thành phố F, trời bắt đầu lạnh. Mùa đông ở Thành phố F hoàn toàn không coi là lạnh so với miền Bắc, nhưng so với Tiểu Thành ở Vân Nam thì thật sự lạnh rồi. May nhờ Bùi Minh Vũ bảo Bùi Linh Linh chuẩn bị nhiều quần áo một chút nên mọi người mới không bị lạnh ngay sau khi xuống máy bay.
Mặc áo khoác vào, thời điểm đặt chân xuống Thành phố F, Thanh Thu không nhịn được thầm nhủ: "Minh Tùng, em đã về rồi."
Tất cả đều do Bùi Minh Vũ và Bùi Linh Linh sắp xếp, cô như thể mất hồn, làm thế nào cũng không thể bình tĩnh tỉnh táo được.
Trên sân bay, Bùi Tuấn Linh và Lương Thùy Trang cùng lúc xuất hiện. Quá lâu không gặp Bùi Minh Vũ, Bùi Tuấn Linh vừa thấy con trai liền quấn quýt, lâu lắm mới tách ra: "Minh Vũ, con đã về rồi. Ba còn tưởng cả đời này không còn được gặp con nữa."
"Ba, xem ba nói kìa, không phải mỗi ngày con đều gọi điện thoại cho ba sao?"
"Làm sao giống gặp trực tiếp được? Nghe giọng nói và nhìn thấy người tuyệt đối không giống nhau." Lương Thùy Trang đang nói chuyện với ông Bà Bùi bác bỏ lời Bùi Minh Vũ.
"Lên xe thôi." Thanh Thu giới thiệu từng người một. Bùi Linh Linh vừa thấy Bùi Tuấn Linh và Lương Thùy Trang liền im lặng không nói gì, nhìn họ cứ như con dâu xấu gặp mặt cha mẹ chồng. Thanh Thu càng rối rắm, chỉ mong an bài xong cả nhà cô mới có thời gian đi làm việc của mình.
Một chung cư ở khu sầm uất tại Thành phố F. Thanh Thu không hỏi là nhà ai, dù sao nếu đã giao cho Bùi Minh Vũ thì cô không có ý định hỏi đến.
Bọn trẻ đã vui vẻ với hoàn cảnh mới, không ai có khả năng thích ứng nhanh hơn bọn trẻ cả.
Cuối cùng cũng sắp xếp đâu ra đấy, cô liền giao bọn trẻ cho ông Bà Bùi, ăn cơm tối xong lập tức ra ngoài.
"Thanh Thu, chờ một chút..." Cô vừa xỏ giày xong định ra ngoài thì ông Bạch gọi lại từ đằng sau.
"Ba..." Cô quay đầu lại, đã sớm sửa lời nhưng lâu như vậy, cho tới bây giờ ông Bạch chưa gọi cô như vậy.
Ông Bạch nhìn cô: "Ra ngoài giải trí đi, trong nhà có ba và mẹ con rồi."
"Vâng." Cô khẽ đáp lại, trái tim cũng đã bay ra khỏi nhà, chỉ muốn nhanh nhanh ra ngoài.
Kéo cao cổ áo khoác, Thanh Thu rảo bước đi trên đường phố. Cô tìm bốt điện thoại công cộng liền gọi cho mẹ Phương Thu. Cô cố ý không dùng điện thoại của mình, nếu không chắc chắn mẹ Phương Thu sẽ không tiếp máy.
"Xin chào, ai vậy?" Mẹ Phương Thu bắt máy của cô.
"Dì ạ, là cháu, Thanh Thu đây."
"Thanh Thu à, hôm ấy đi gấp quá, cũng không kịp đến chào cháu, xin lỗi cháu nhé." Mẹ Phương Thu áy náy nói.
"Sức khỏe Phương Thu thế nào rồi ạ?"
"Ừ, đã tốt nhiều rồi. Vẫn ở nước ngoài nghỉ ngơi đây."
"Dì, cháu muốn nói vài câu với cô ấy, cô ấy có ở đây không?" Gọi dì ngon ngọt như vậy, nếu mẹ Phương Thu còn từ chối cô thì chứng minh tất cả chỉ là giả dối.
"Chuyện này... Chuyện này... Chi bằng để hôm khác dì bảo Phương Thu gọi cho cháu nhé."
"Dì, cháu có việc gấp muốn tìm Phương Thu, là về chuyện của nhà họ Phong." Cô chỉ thuận miệng chém gió một câu, nhất định phải ép Phương Thu nghe điện thoại mới được.
"Dì vừa đến phòng Phương Thu xem, hình như đúng lúc nó đi ra ngoài sao ấy." Mẹ Phương Thu nói xong, hình như còn đến phòng Phương Thu thật.
Quả nhiên rất nhanh, mẹ Phương Thu liền nói: "Con bé này ra ngoài cũng không chào hỏi, càng ngày càng hư. Thanh Thu à, cháu yên tâm, bao giờ con bé về dì sẽ bảo nó gọi ngay cho cháu."
"Vâng." Cô khẽ cười, cho dù Phương Thu có gọi lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Có một số việc cô đã xác định rồi.
Bắt xe đến tập đoàn Lê Thị đúng vào giờ tan làm, trong phòng làm việc không còn mấy bàn sáng đèn. Cô gọi đến phòng làm việc của Lê Minh Tùng nhưng vẫn không ai nghe máy. Phòng làm việc đen tối, anh cũng không có ở biệt thự. Lê Minh Tùng thật sự không có ở Thành phố F sao. Hình như anh thật sự ra nước ngoài rồi. Nhưng hết thảy có chút quái lạ.
Suy đi nghĩ lại, cô cũng chỉ còn manh mối cuối cùng, đó chính là Nguyễn Thủy Tiên.
"Thanh Thu, là cô à?" Mới bắt máy, cô ấy đã nhận ra cô.
"Ha ha, là tôi đây, đã lâu không gặp, Thủy Tiên, Bây giờ cô thế nào?"
"Không tốt lắm." Giọng nữ dịu dàng, không nhanh không vui.
"Có phải lại giận dỗi anh Sa không?" Thanh Thu ân cần hỏi han.
"Đừng nhắc tới anh ấy nữa. Tôi và anh ấy đã thôi lâu rồi. Thanh Thu, chúng ta uống chén rượu đi."
"Được, cô báo địa điểm đi, tôi sẽ qua." Bất kể Nguyễn Thủy Tiên còn qua lại với Sa Duy Hân không, cô đều muốn gặp cô ấy. Có được tin tức về Lê Minh Tùng là cô tốt số, còn không có thì cứ coi như đi gặp bạn cũ. Dù sao cô rất thích Nguyễn Thủy Tiên, hai người nói chuyện rất hợp.
"Cô cứ nói cô đang ở đâu, tôi lái xe đi đón."
Thanh Thu báo vị trí của mình, Nguyễn Thủy Tiên cười khẽ, giọng nói như hương rượu phảng phất: "Ha ha. Tôi biết rồi, có phải cô đang ở gần biệt thự của Lê Minh Tùng không?"
Thanh Thu hơi đỏ mặt, không ngờ loáng cái đã bị vạch trần: "Nguyễn Thủy Tiên, cô có thể giả vờ không biết không?"
"Ha ha, Thanh Thu nhà ta mà cũng có lúc ngại ngùng. Đứng ở ven đường chờ tôi, tôi tới ngay."
Nguyễn Thủy Tiên tới đón, Thanh Thu ngồi vào trong xe, quả nhiên ngửi được mùi rượu từ người cô ấy. Hình như cô ấy đang không vui thật, tuy rằng bề ngoài gọn gàng như trước kia Nguyễn Thủy Tiên chưa bao giờ trang điểm, vậy mà tối nay cô ấy lại trang điểm đậm, dường như để che giấu gì đó.
Xe chạy trên con đường quen thuộc, Nguyễn Thủy Tiên lại đưa cô đi đến Phong gian.
Đó là họ người từng đến. Nhớ hôm đó, Nguyễn Thủy Tiên uống quá nhiều, Sa Duy Hân đành phải đưa cô ấy đi.
Góc Phong gian, hương vị của hai người.
Nguyễn Thủy Tiên nâng ly rượu mà phục vụ mới đưa đến, giơ lên chạm ly với Thanh Thu: "Nào, cạn ly ăn mừng chúng ta gặp lại."