Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 296 ĐỂ HỌ ĐI.Ay
CHƯƠNG 296: ĐỂ HỌ ĐI
Máy bay trực thăng của Sa Duy Hân vẫn chưa có bất kỳ một tin tức nào, lúc này, anh không nhìn thấy được gì chỉ có thể dựa vào cảm giác mới biết được Lâm Thiếu Đổng đã đến. Mùi trên người gã đàn ông ấy và cả giọng nói nữa anh vẫn còn nhớ.
“Nhờ phúc của anh, cũng không tệ.”
“Thanh Thu, cô nhìn xem, mắt của hắn ta đã mù rồi mà ăn nói vẫn còn cứng mồm lắm, đễn cả một gã đàn ông không nhìn thấy được cơ thể của cô mà cô cũng đi theo, hắn ta có gì vui chứ, chi bằng đi theo tôi đi, ha ha, nhất định ngày nào tôi cũng làm cô hài lòng.” Gã đàn ông ăn nói không đàng hoàng, nhưng ánh mắt lại rơi xuống khuôn mặt của Lê Minh Tùng, nói thật, khi đối diện với Lê Minh Tùng, hắn ta không dám hi vọng một chút vận may nào cả, dù cho anh có là người mù.
Người đàn ông ngồi trên sô pha không hề có động tĩnh, trên mặt cũng không lộ ra bất cứ biểu cảm nào, giống như Thanh Thu và anh không có bất kỳ quan hệ nào vậy.
Lâm Thiếu Đổng nhìn thấy, Thanh Thu cũng nhìn thấy, hai người nhất thời ngây ra, chính vào lúc Thanh Thu không nghĩ ra được tại sao lại như vậy thì Lê Minh Tùng lên tiếng: “Phương Mẫn, đừng lôi người ngoài cuộc vào nữa, bây giờ tôi chỉ muốn gặp Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, còn về những vị khách không mời mà đến trong căn phòng này, bọn họ có chuyện gì có thể sang phòng khác nói chuyện.”
Thanh Thu bực tức đang định mở miệng thì bỗng nghĩ ra điều gì đó, đã trải qua bao nhiêu chuyện, không ai có thể hiểu rõ Lê Minh Tùng hơn cô, anh đang đánh lạc hướng Lâm Thiếu Đổng, để hắn ta nghĩ rằng anh không hề có tình cảm với cô, sau đó chờ cơ hội hành động.
Nhất định là như vậy, cô mím môi không nói gì cả.
“Ha ha, hay lắm, Lê Minh Tùng cậu có bản lĩnh, năm đó cậu vì ả này mà không tiếc gọi tôi một tiếng ông chủ, hôm nay sao thế? Xem ra câu “Đàn bà như quần áo” quả là nói không sai, đàn bà quả thực mãi mãi không thể sánh bằng với anh em liền xương liền thịt, Trọng Thanh Thu, hắn ta không cần cô nữa, cô cởi quần áo ra cho tôi.”
Trọng Thanh Thu không hề cử động, cắn chặt môi, hận đến mức muốn trong tay mình cũng có súng, sau đó cô sẽ lập tức giết chết tên mặt người dạ thú họ Lâm này.
Nhưng, người thật sự có súng là Lâm Thiếu Đổng chứ không phải là cô, lúc này, họng súng đen ngòm đang chĩa vào cô, chỉ cần hắn ta bóp cò, thì cơ thể cô sẽ lập tức có một lỗ thủng.
“Cởi...” Một tiếng quát vang lên, không hề đem theo bất kỳ sắc thái tình cảm nào cả, chỉ có sự cay nghiệt và tàn nhẫn, thậm trí từ trong chữ này còn có thể ngửi đượcc mùi máu tanh, rất nồng và rất đặc.
Lạc Phương Mẫn cau mày, cô ta thật sự không hề thích Lâm Thiếu Đồng đến làm hỏng chuyện tốt của cô ta, thật ra, nếu như Lâm Thiếu Đồng không đến, cô ta và Lê Minh Tùng sớm đã say sưa rồi, sau đó chuốc cho anh mê man rồi đưa anh đến nơi mà cô ta đã chuẩn bị xong xuôi từ trước, vậy thì, chưa đến một tiếng đồng hồ, mọi chuyện đã êm xuôi thuận lợi cả rồi, ấy vậy mà tên Lâm Thiếu Đổng này lại phá hỏng kế hoạch hoàn mỹ của cô ta, mắt thấy thời gian trôi qua từng phút từng phút một, cô ta thật sự sợ sẽ ảnh hưởng đến giờ thuyền xuất bến, cô ta có chút mất kiên nhẫn, “Lâm Thiếu Đổng, hay là, tôi giao căn phòng này lại cho anh, anh thích dày vò cô ta như thế nào tùy anh, tôi và Minh Tùng còn có chuyện khác phải bàn.”
Quả nhiên, cô ta không muốn dây dưa với Lâm Thiếu Đổng thêm nữa, cô ta chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành các bước mà cô ta đã dày công tính toán, đưa Lê Minh Tùng đi.
“Không được, ở lại hết cho tao, không được đi đâu hết, hôm nay tao phải chơi ả đàn bà này ngay trước mặt hắn ta, lúc đầu không phải sống chết cũng không để tao chơi à, hôm nay tao sẽ để cho nó biết sự lợi hại của ông đây, đừng có nghĩ đã từng làm cận vệ của Trung Nam Hải thì ông đây sợ, Lê Minh Tùng, bây giờ mày mù rồi, mày chỉ là một con bọ mà thôi.” Từ đầu đến cuối, Lê Minh Tùng không hề cử động, điều này khiến Lâm Thiếu Đổng dần dần bỏ lớp phòng bị xuống, Lê Minh Tùng mù, đây chắc chắn là sự thật, tuyệt đối không thể là giả được, xem ra trước đây hắn lo quá xa rồi, một thằng mù thì có bản lĩnh gì chứ.
“Minh Tùng, uống hớp trà đi.” Lạc Phương Mẫn liếc nhìn đồng hồ trên tường, cô ta bắt đầu thấy sốt ruột, Lâm Thiếu Đổng làm việc của hắn ta nhưng cô ta cũng cần làm việc của mình.
Lê Minh Tùng đưa tay đón lấy cốc trà nhưng không uống: “Dẫn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh qua đây, nếu không, tôi sẽ không uống cốc trà này, tôi cũng không muốn nói với cô nữa, khi nào gặp được bọn trẻ thì chúng ta nói tiếp.”
Vẫn dáng vẻ ung dung, điềm tĩnh như vậy, Thanh Thu nghĩ lại những lời Lâm Thiếu Đổng vừa nói, cô lập tức hiểu ra, chả trách kỹ thuật dùng súng, còn có khả năng sinh tồn ngoài tự nhiên của anh lại cao đến vậy, thậm trí còn có thể lái máy bay, hóa ra, anh đã từng là cận vệ của Trung Nam Hải, đó không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Thật ra, sở dĩ Lâm Thiếu Đổng nói ra những lời này không phải cũng vì sợ anh hay sao? Hắn ta kiêng dè Lê Minh Tùng.
“Cởi.” Lâm Thiếu Đổng lại tiếp tục quát lên.
Thanh Thu không cử động, đứng kiên cường sừng sững như núi, cô không thể khiến Lê Minh Tùng mất mặt được.
“Trọng Thanh Thu, súng trong tay tôi không có mắt đâu, hơn nữa nó còn đang chĩa vào người cô, được thôi, nếu cô không tự mình cởi vậy thì để tôi...”
“Xoạc.” Hắn vừa động tay, một cúc áo của Thanh Thu bị mở ra.
Lê Minh Tùng vẫn không hề có động tĩnh gì, “Phương Mẫn, dẫn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh qua đây, sau đó, tôi sẽ đi cùng cô.” Anh nhẹ giọng, dường như anh đã đoán được gì đó, nói với Phương Mẫn, giọng nói hờ hững khiến Lạc Phương Mẫn còn nghĩ là mình nghe nhầm, nhưng khi cô ta nhớ lại một lần nữa, đó là sự thật, anh thật sự đã nói nói chỉ cần cô ta dẫn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đến, anh sẽ đi theo cô ta.
“Minh Tùng, anh không lừa em chứ?”
“Không lừa, tôi nói được làm được, lấy tôi đổi lấy hai đứa trẻ, tôi bằng lòng.”
“Vậy anh uống cốc trà này đi rồi em sẽ dẫn người đến.”
“Minh Tùng, đừng!” Thanh Thu hét lên, cô biết trong cốc trà đó nhất định có vẫn đề, nếu không Phương Mẫn sẽ không một mực khuyên anh uống như thế.
Nhưng, Lê Minh Tùng căn bản không hề ngó ngàng gì đến cô, giống như không hề quen biết cô vậy, anh nhấc cốc trà lên, “Bọn trẻ xuất hiện thì tôi sẽ lập tức uống.”
Lạc Phương Mẫn nhìn tay anh, “Không được, anh uống trước em mới dẫn bọn trẻ đến.”
Hai người cứ đôi co qua lại như vậy, không ai nhường ai.
“Xoạc.” Lâm Thiếu Đổng vẫn tiếp tục xé quần áo của Thanh Thu, tất cả mọi thứ đều bị động, chỉ có một mình anh là không nhìn thấy.
Bên phía Sa Duy Hân vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào cả.
Lê Minh Tùng không biết bản thân nắm chắc bao nhiêu phần thắng, đây là lần đầu tiên Sa Duy Hân không đến đúng theo thời gian đã hẹn.
Không hề mang bất cứ biểu cảm nào, anh ngẩng đầu dốc trà trong cốc xuống cổ họng, “Lạc Phương Mẫn, tốt nhất cô đừng để Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh xảy ra chuyện, nếu không, dù cho tôi có đi với cô rồi tôi cũng sẽ hận cô cả đời này, tôi không để cho cô được sống yên ổn đâu.”
Lạc Phương Mẫn cười, “Em không có hứng thú với hai đứa nhóc đó, em chỉ có hứng thú với anh thôi, Minh Tùng, anh đi theo em, em giúp anh chữa khỏi mắt, chúng ta đến một nơi không ai biết chúng ta cả, sống một cuộc sống an nhàn tự tại...” Lạc Phương Mẫn bắt đầu mơ mộng về tương lai, kể lể kế hoạch của cô ta, còn Lê Minh Tùng và Thanh Thu lại đang chú ý đến động tĩnh ở ngoài cửa, cuối cùng, dường như thời gian dài như cách một thế kỷ, họ cũng nghe thấy được giọng nói của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, “Ba, mẹ! Ba mẹ đến cứu bọn con rồi có phải không?”
“Đúng.” Lê Minh Tùng và Thanh Thu đồng thanh hô lên.
Cửa mở, hai đứa nhóc đã lớn hơn trước rất nhiều chạy vào phòng trước ánh mắt của mọi người, bím tóc đuôi sam cũng theo đó mà tung tăng, khi nghe được giọng nói của con gái, khóe môi Lê Minh Tùng cuối cùng cũng nở một nụ cười. “Thùy Thùy...”
“Ba, con đây.”
“Quỳnh Quỳnh...”
“Ba, con cũng ở đây.”
Nụ cười của anh vẫn trên môi, một cánh tay đã ấn xuống, đó là tín hiệu gửi cho Tiểu Ngô, còn về Sa Duy Hân, anh không hề ấn, bởi vì đã không cần thiết nữa rồi, anh ta căn bản không thể đến được, dù có gửi tín hiệu cho anh ta cũng vô dụng.
Không biết Sa Duy Hân đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ, anh đã không còn thời gian suy nghĩ nữa rồi, chỉ có thể một thân một mình đối phó với tên lang sói kia và ả đàn bà lòng dạ như bọ cạp này mà thôi.
Trong tay Lâm Thiếu Đổng có súng.
Mục đích của Lạc Phương Mẫn là anh.
Trà cũng đã uống rồi.
Anh không biết còn có thể kiên trì được bao lâu nữa.
Thật ra anh cũng chỉ là một người bình thường, thời gian lúc này mới đáng quý làm sao, anh đang ở trong tay Lạc Phương Mẫn.
Đầu anh bắt đầu có chút choáng váng, “Phương Mẫn, cô đã từng hứa với tôi sẽ thả họ đi đúng không?”
“Đúng vậy, chỉ cần anh ở lại và đi cùng em, em sẽ thả bọn họ đi.”
“Ha ha, vậy thì tốt, tôi đi cùng cô.” Nói rồi, anh đứng dậy, sau đó cả người chếnh choáng đi về phía Phương Mẫn, bởi vì không nhìn thấy, cộng thêm với việc anh ngồi lâu đến mức chân đã tê rần, vậy nên, anh bước rất chậm, nhịp chân cũng rất loạn.
“Minh Tùng, anh sao thế?” Thanh Thu hoảng hốt, áo cô đã bị Lâm Thiếu Đổng xé rách lộ ra hai bờ vai trắng như tuyết, trên bờ vai đó loáng thoáng có dấu tích của vài vết hôn, Lâm Thiếu Đổng nhìn thấy, ánh mắt hắn ta hung tợn nhìn chằm chằm vào bờ vai trắng ngần của Thanh Thu, lúc này hắn ta hận đến mức muốn giết chết Lê Minh Tùng, chính vào lúc hắn nhìn chòng chọc vào đôi vai ấy, chính vào lúc hắn còn chưa kịp phát tiết, hai cánh tay của hắn bỗng nhiên tê rần, cuối cùng không còn chút sức lực nào nữa.
Hắn hốt hoảng, vừa nãy Lê Minh Tùng rõ ràng đến bước đi còn không vững, sao bây giờ lại...
Nghĩ đến đây, cả người Lâm Thiếu Đổng đổ rạp xuống, trong phút chốc nằm bất động giống như một con chó chết.
Cuối cùng Thanh Thu cũng được giải thoát, nói thật, đừng nói đến Lâm Thiếu Đổng, vừa nãy đến cả cô cũng bị Lê Minh Tùng lừa, cô cứ nghĩ lần này anh khó mà giữ được mạng rồi thật không ngờ anh còn tinh lực cứu cô khỏi bể khổ.
Mặt Phương Mẫn biến sắc, cô ta không ngờ Lê Minh Tùng đã uống thuốc mạnh như vậy mà vẫn còn tinh thần cứu Thanh Thu, cô nhất thời trở nên hoảng sợ, nhặt súng lên xông về phía bên cạnh Thanh Thu, chĩa vào Thanh Thu, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, “Lê Minh Tùng, tốt nhất anh đừng có làm bừa, em không phải là Lâm Thiếu Đổng, em sẽ trông chừng anh từng giây một, nếu như anh ra tay, em sẽ bóp cò giết chết ba mẹ con họ.” Vừa nãy Lê Minh Tùng hành động quá nhanh, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, điều này khiến cô ta không thể không kinh sợ.
Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Lạc Phương Mẫn không biết, đó đúng là cú đánh cuối cùng của Lê Minh Tùng rồi, vừa nãy, nếu như không phải nhân lúc Lâm Thiếu Đồng không phòng bị, thì anh thật sự không thể một cú đánh trúng.
“Phương Mẫn, thả họ đi, chúng ta đi.” Bên ngoài cửa đều là người của Phương Mẫn, Sa Duy Hân vẫn chưa đến, khả năng thắng của anh chỉ còn lại một nửa, nhưng anh không thể lấy tính mạng của Thanh Thu và con ra làm trò đùa, anh không nhìn thấy được, điều này đã khiến cho uy lực của anh chỉ còn một nửa, hôm nay, anh thua trong tay Phương Mẫn rồi, nhưng là vì Thanh Thu và các con nên anh chấp nhận.
“Được, chúng ta đi.” Phương Mẫn thật sự thả cho Thanh Thu và hai đứa nhỏ đi, bây giờ trong mắt cô ta chỉ còn có Lê Minh Tùng, tuy bây giờ anh đã không còn có bất kỳ uy lực nào nữa rồi, nhưng nghĩ lại những gì trước đó anh vừa làm, cô ta vẫn không khỏi bái phục, cũng chỉ có Lê Minh Tùng mới có thể phản ứng nhanh trong tình trạng nguy cấp như vậy, hơn nữa còn vô cùng chính xác, cô ta thật sự bái phục.
Cả người đổ xuống, Lê Minh Tùng ngã xuống vai của Phương Mẫn, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Thả bọn họ đi, thả họ đi...”
Máy bay trực thăng của Sa Duy Hân vẫn chưa có bất kỳ một tin tức nào, lúc này, anh không nhìn thấy được gì chỉ có thể dựa vào cảm giác mới biết được Lâm Thiếu Đổng đã đến. Mùi trên người gã đàn ông ấy và cả giọng nói nữa anh vẫn còn nhớ.
“Nhờ phúc của anh, cũng không tệ.”
“Thanh Thu, cô nhìn xem, mắt của hắn ta đã mù rồi mà ăn nói vẫn còn cứng mồm lắm, đễn cả một gã đàn ông không nhìn thấy được cơ thể của cô mà cô cũng đi theo, hắn ta có gì vui chứ, chi bằng đi theo tôi đi, ha ha, nhất định ngày nào tôi cũng làm cô hài lòng.” Gã đàn ông ăn nói không đàng hoàng, nhưng ánh mắt lại rơi xuống khuôn mặt của Lê Minh Tùng, nói thật, khi đối diện với Lê Minh Tùng, hắn ta không dám hi vọng một chút vận may nào cả, dù cho anh có là người mù.
Người đàn ông ngồi trên sô pha không hề có động tĩnh, trên mặt cũng không lộ ra bất cứ biểu cảm nào, giống như Thanh Thu và anh không có bất kỳ quan hệ nào vậy.
Lâm Thiếu Đổng nhìn thấy, Thanh Thu cũng nhìn thấy, hai người nhất thời ngây ra, chính vào lúc Thanh Thu không nghĩ ra được tại sao lại như vậy thì Lê Minh Tùng lên tiếng: “Phương Mẫn, đừng lôi người ngoài cuộc vào nữa, bây giờ tôi chỉ muốn gặp Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, còn về những vị khách không mời mà đến trong căn phòng này, bọn họ có chuyện gì có thể sang phòng khác nói chuyện.”
Thanh Thu bực tức đang định mở miệng thì bỗng nghĩ ra điều gì đó, đã trải qua bao nhiêu chuyện, không ai có thể hiểu rõ Lê Minh Tùng hơn cô, anh đang đánh lạc hướng Lâm Thiếu Đổng, để hắn ta nghĩ rằng anh không hề có tình cảm với cô, sau đó chờ cơ hội hành động.
Nhất định là như vậy, cô mím môi không nói gì cả.
“Ha ha, hay lắm, Lê Minh Tùng cậu có bản lĩnh, năm đó cậu vì ả này mà không tiếc gọi tôi một tiếng ông chủ, hôm nay sao thế? Xem ra câu “Đàn bà như quần áo” quả là nói không sai, đàn bà quả thực mãi mãi không thể sánh bằng với anh em liền xương liền thịt, Trọng Thanh Thu, hắn ta không cần cô nữa, cô cởi quần áo ra cho tôi.”
Trọng Thanh Thu không hề cử động, cắn chặt môi, hận đến mức muốn trong tay mình cũng có súng, sau đó cô sẽ lập tức giết chết tên mặt người dạ thú họ Lâm này.
Nhưng, người thật sự có súng là Lâm Thiếu Đổng chứ không phải là cô, lúc này, họng súng đen ngòm đang chĩa vào cô, chỉ cần hắn ta bóp cò, thì cơ thể cô sẽ lập tức có một lỗ thủng.
“Cởi...” Một tiếng quát vang lên, không hề đem theo bất kỳ sắc thái tình cảm nào cả, chỉ có sự cay nghiệt và tàn nhẫn, thậm trí từ trong chữ này còn có thể ngửi đượcc mùi máu tanh, rất nồng và rất đặc.
Lạc Phương Mẫn cau mày, cô ta thật sự không hề thích Lâm Thiếu Đồng đến làm hỏng chuyện tốt của cô ta, thật ra, nếu như Lâm Thiếu Đồng không đến, cô ta và Lê Minh Tùng sớm đã say sưa rồi, sau đó chuốc cho anh mê man rồi đưa anh đến nơi mà cô ta đã chuẩn bị xong xuôi từ trước, vậy thì, chưa đến một tiếng đồng hồ, mọi chuyện đã êm xuôi thuận lợi cả rồi, ấy vậy mà tên Lâm Thiếu Đổng này lại phá hỏng kế hoạch hoàn mỹ của cô ta, mắt thấy thời gian trôi qua từng phút từng phút một, cô ta thật sự sợ sẽ ảnh hưởng đến giờ thuyền xuất bến, cô ta có chút mất kiên nhẫn, “Lâm Thiếu Đổng, hay là, tôi giao căn phòng này lại cho anh, anh thích dày vò cô ta như thế nào tùy anh, tôi và Minh Tùng còn có chuyện khác phải bàn.”
Quả nhiên, cô ta không muốn dây dưa với Lâm Thiếu Đổng thêm nữa, cô ta chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành các bước mà cô ta đã dày công tính toán, đưa Lê Minh Tùng đi.
“Không được, ở lại hết cho tao, không được đi đâu hết, hôm nay tao phải chơi ả đàn bà này ngay trước mặt hắn ta, lúc đầu không phải sống chết cũng không để tao chơi à, hôm nay tao sẽ để cho nó biết sự lợi hại của ông đây, đừng có nghĩ đã từng làm cận vệ của Trung Nam Hải thì ông đây sợ, Lê Minh Tùng, bây giờ mày mù rồi, mày chỉ là một con bọ mà thôi.” Từ đầu đến cuối, Lê Minh Tùng không hề cử động, điều này khiến Lâm Thiếu Đổng dần dần bỏ lớp phòng bị xuống, Lê Minh Tùng mù, đây chắc chắn là sự thật, tuyệt đối không thể là giả được, xem ra trước đây hắn lo quá xa rồi, một thằng mù thì có bản lĩnh gì chứ.
“Minh Tùng, uống hớp trà đi.” Lạc Phương Mẫn liếc nhìn đồng hồ trên tường, cô ta bắt đầu thấy sốt ruột, Lâm Thiếu Đổng làm việc của hắn ta nhưng cô ta cũng cần làm việc của mình.
Lê Minh Tùng đưa tay đón lấy cốc trà nhưng không uống: “Dẫn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh qua đây, nếu không, tôi sẽ không uống cốc trà này, tôi cũng không muốn nói với cô nữa, khi nào gặp được bọn trẻ thì chúng ta nói tiếp.”
Vẫn dáng vẻ ung dung, điềm tĩnh như vậy, Thanh Thu nghĩ lại những lời Lâm Thiếu Đổng vừa nói, cô lập tức hiểu ra, chả trách kỹ thuật dùng súng, còn có khả năng sinh tồn ngoài tự nhiên của anh lại cao đến vậy, thậm trí còn có thể lái máy bay, hóa ra, anh đã từng là cận vệ của Trung Nam Hải, đó không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Thật ra, sở dĩ Lâm Thiếu Đổng nói ra những lời này không phải cũng vì sợ anh hay sao? Hắn ta kiêng dè Lê Minh Tùng.
“Cởi.” Lâm Thiếu Đổng lại tiếp tục quát lên.
Thanh Thu không cử động, đứng kiên cường sừng sững như núi, cô không thể khiến Lê Minh Tùng mất mặt được.
“Trọng Thanh Thu, súng trong tay tôi không có mắt đâu, hơn nữa nó còn đang chĩa vào người cô, được thôi, nếu cô không tự mình cởi vậy thì để tôi...”
“Xoạc.” Hắn vừa động tay, một cúc áo của Thanh Thu bị mở ra.
Lê Minh Tùng vẫn không hề có động tĩnh gì, “Phương Mẫn, dẫn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh qua đây, sau đó, tôi sẽ đi cùng cô.” Anh nhẹ giọng, dường như anh đã đoán được gì đó, nói với Phương Mẫn, giọng nói hờ hững khiến Lạc Phương Mẫn còn nghĩ là mình nghe nhầm, nhưng khi cô ta nhớ lại một lần nữa, đó là sự thật, anh thật sự đã nói nói chỉ cần cô ta dẫn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đến, anh sẽ đi theo cô ta.
“Minh Tùng, anh không lừa em chứ?”
“Không lừa, tôi nói được làm được, lấy tôi đổi lấy hai đứa trẻ, tôi bằng lòng.”
“Vậy anh uống cốc trà này đi rồi em sẽ dẫn người đến.”
“Minh Tùng, đừng!” Thanh Thu hét lên, cô biết trong cốc trà đó nhất định có vẫn đề, nếu không Phương Mẫn sẽ không một mực khuyên anh uống như thế.
Nhưng, Lê Minh Tùng căn bản không hề ngó ngàng gì đến cô, giống như không hề quen biết cô vậy, anh nhấc cốc trà lên, “Bọn trẻ xuất hiện thì tôi sẽ lập tức uống.”
Lạc Phương Mẫn nhìn tay anh, “Không được, anh uống trước em mới dẫn bọn trẻ đến.”
Hai người cứ đôi co qua lại như vậy, không ai nhường ai.
“Xoạc.” Lâm Thiếu Đổng vẫn tiếp tục xé quần áo của Thanh Thu, tất cả mọi thứ đều bị động, chỉ có một mình anh là không nhìn thấy.
Bên phía Sa Duy Hân vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào cả.
Lê Minh Tùng không biết bản thân nắm chắc bao nhiêu phần thắng, đây là lần đầu tiên Sa Duy Hân không đến đúng theo thời gian đã hẹn.
Không hề mang bất cứ biểu cảm nào, anh ngẩng đầu dốc trà trong cốc xuống cổ họng, “Lạc Phương Mẫn, tốt nhất cô đừng để Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh xảy ra chuyện, nếu không, dù cho tôi có đi với cô rồi tôi cũng sẽ hận cô cả đời này, tôi không để cho cô được sống yên ổn đâu.”
Lạc Phương Mẫn cười, “Em không có hứng thú với hai đứa nhóc đó, em chỉ có hứng thú với anh thôi, Minh Tùng, anh đi theo em, em giúp anh chữa khỏi mắt, chúng ta đến một nơi không ai biết chúng ta cả, sống một cuộc sống an nhàn tự tại...” Lạc Phương Mẫn bắt đầu mơ mộng về tương lai, kể lể kế hoạch của cô ta, còn Lê Minh Tùng và Thanh Thu lại đang chú ý đến động tĩnh ở ngoài cửa, cuối cùng, dường như thời gian dài như cách một thế kỷ, họ cũng nghe thấy được giọng nói của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, “Ba, mẹ! Ba mẹ đến cứu bọn con rồi có phải không?”
“Đúng.” Lê Minh Tùng và Thanh Thu đồng thanh hô lên.
Cửa mở, hai đứa nhóc đã lớn hơn trước rất nhiều chạy vào phòng trước ánh mắt của mọi người, bím tóc đuôi sam cũng theo đó mà tung tăng, khi nghe được giọng nói của con gái, khóe môi Lê Minh Tùng cuối cùng cũng nở một nụ cười. “Thùy Thùy...”
“Ba, con đây.”
“Quỳnh Quỳnh...”
“Ba, con cũng ở đây.”
Nụ cười của anh vẫn trên môi, một cánh tay đã ấn xuống, đó là tín hiệu gửi cho Tiểu Ngô, còn về Sa Duy Hân, anh không hề ấn, bởi vì đã không cần thiết nữa rồi, anh ta căn bản không thể đến được, dù có gửi tín hiệu cho anh ta cũng vô dụng.
Không biết Sa Duy Hân đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ, anh đã không còn thời gian suy nghĩ nữa rồi, chỉ có thể một thân một mình đối phó với tên lang sói kia và ả đàn bà lòng dạ như bọ cạp này mà thôi.
Trong tay Lâm Thiếu Đổng có súng.
Mục đích của Lạc Phương Mẫn là anh.
Trà cũng đã uống rồi.
Anh không biết còn có thể kiên trì được bao lâu nữa.
Thật ra anh cũng chỉ là một người bình thường, thời gian lúc này mới đáng quý làm sao, anh đang ở trong tay Lạc Phương Mẫn.
Đầu anh bắt đầu có chút choáng váng, “Phương Mẫn, cô đã từng hứa với tôi sẽ thả họ đi đúng không?”
“Đúng vậy, chỉ cần anh ở lại và đi cùng em, em sẽ thả bọn họ đi.”
“Ha ha, vậy thì tốt, tôi đi cùng cô.” Nói rồi, anh đứng dậy, sau đó cả người chếnh choáng đi về phía Phương Mẫn, bởi vì không nhìn thấy, cộng thêm với việc anh ngồi lâu đến mức chân đã tê rần, vậy nên, anh bước rất chậm, nhịp chân cũng rất loạn.
“Minh Tùng, anh sao thế?” Thanh Thu hoảng hốt, áo cô đã bị Lâm Thiếu Đổng xé rách lộ ra hai bờ vai trắng như tuyết, trên bờ vai đó loáng thoáng có dấu tích của vài vết hôn, Lâm Thiếu Đổng nhìn thấy, ánh mắt hắn ta hung tợn nhìn chằm chằm vào bờ vai trắng ngần của Thanh Thu, lúc này hắn ta hận đến mức muốn giết chết Lê Minh Tùng, chính vào lúc hắn nhìn chòng chọc vào đôi vai ấy, chính vào lúc hắn còn chưa kịp phát tiết, hai cánh tay của hắn bỗng nhiên tê rần, cuối cùng không còn chút sức lực nào nữa.
Hắn hốt hoảng, vừa nãy Lê Minh Tùng rõ ràng đến bước đi còn không vững, sao bây giờ lại...
Nghĩ đến đây, cả người Lâm Thiếu Đổng đổ rạp xuống, trong phút chốc nằm bất động giống như một con chó chết.
Cuối cùng Thanh Thu cũng được giải thoát, nói thật, đừng nói đến Lâm Thiếu Đổng, vừa nãy đến cả cô cũng bị Lê Minh Tùng lừa, cô cứ nghĩ lần này anh khó mà giữ được mạng rồi thật không ngờ anh còn tinh lực cứu cô khỏi bể khổ.
Mặt Phương Mẫn biến sắc, cô ta không ngờ Lê Minh Tùng đã uống thuốc mạnh như vậy mà vẫn còn tinh thần cứu Thanh Thu, cô nhất thời trở nên hoảng sợ, nhặt súng lên xông về phía bên cạnh Thanh Thu, chĩa vào Thanh Thu, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, “Lê Minh Tùng, tốt nhất anh đừng có làm bừa, em không phải là Lâm Thiếu Đổng, em sẽ trông chừng anh từng giây một, nếu như anh ra tay, em sẽ bóp cò giết chết ba mẹ con họ.” Vừa nãy Lê Minh Tùng hành động quá nhanh, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, điều này khiến cô ta không thể không kinh sợ.
Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Lạc Phương Mẫn không biết, đó đúng là cú đánh cuối cùng của Lê Minh Tùng rồi, vừa nãy, nếu như không phải nhân lúc Lâm Thiếu Đồng không phòng bị, thì anh thật sự không thể một cú đánh trúng.
“Phương Mẫn, thả họ đi, chúng ta đi.” Bên ngoài cửa đều là người của Phương Mẫn, Sa Duy Hân vẫn chưa đến, khả năng thắng của anh chỉ còn lại một nửa, nhưng anh không thể lấy tính mạng của Thanh Thu và con ra làm trò đùa, anh không nhìn thấy được, điều này đã khiến cho uy lực của anh chỉ còn một nửa, hôm nay, anh thua trong tay Phương Mẫn rồi, nhưng là vì Thanh Thu và các con nên anh chấp nhận.
“Được, chúng ta đi.” Phương Mẫn thật sự thả cho Thanh Thu và hai đứa nhỏ đi, bây giờ trong mắt cô ta chỉ còn có Lê Minh Tùng, tuy bây giờ anh đã không còn có bất kỳ uy lực nào nữa rồi, nhưng nghĩ lại những gì trước đó anh vừa làm, cô ta vẫn không khỏi bái phục, cũng chỉ có Lê Minh Tùng mới có thể phản ứng nhanh trong tình trạng nguy cấp như vậy, hơn nữa còn vô cùng chính xác, cô ta thật sự bái phục.
Cả người đổ xuống, Lê Minh Tùng ngã xuống vai của Phương Mẫn, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Thả bọn họ đi, thả họ đi...”