Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 41 BẤT NGỜ NÓI RA
CHƯƠNG 41: BẤT NGỜ NÓI RA
Cũng sắp tốt nghiệp rồi nên nửa tháng này trên trường không có tiết nào cả, chỉ còn chờ đến lúc thi tốt nghiệp thôi. Khoảnh khắc đấy cũng là lúc tất cả sẽ kết thúc, khi đó cô sẽ tìm một nơi an tĩnh sinh hạ đứa bé này, về sau…
Nghĩ đến những chuyện này thì trái tim cô lại đập thình thịch, chưa kết hôn mà đã sinh con, gan cô cũng lớn quá rồi.
Nhưng vừa nghĩ đến Lê Minh Tùng thì cô càng thêm quyết tâm sinh đứa bé này ra.
Có lẽ, ngày đó cô cảm động vì những chuyện anh ấy đã làm vì nhà họ Bùi và Cận Như Tuyết. Cô vẫn luôn ghi nhớ cho đến tận hôm nay.
Đi một lúc lâu thì thấy trời đã sắp tối rồi, bấy giờ cô mới sực nhớ ra mình phải về nhà, không thì ông nội sẽ lo lắng lắm, kỳ lạ là điện thoại của cô không reo lên, chẳng lẽ cô không nghe thấy sao?
Trọng Thanh Thu lấy điện thoại từ trong túi ra thì thấy điện thoại của mình đã hết pin rồi.
Ban ngày có lẽ Lê Minh Tùng đã điện cho cô.
Vội chạy trở về phía bệnh viện, nếu anh ta có gọi đến thì cô sẽ ngại lắm.
Gần như là xông vào đại sảnh của bệnh viện, đứng trong thang máy lại không biết tại sao mà bỗng nhiên căng thẳng, ngay cả bản thân cô cũng không hiểu nổi nữa.
Đến được tầng ông nội nằm, cô vội vàng chạy ra ngoài. Trong tầm mắt cô lúc này thấy trước phòng bệnh của ông nội có rất nhiều bác sĩ cùng y tá đang lo lắng ra ra vào vào, trong lòng bỗng nhảy “thịch” lên một cái, ông nội làm sao thế?
Vẫn không thể tin được lại nhanh như thế. Lúc cô xông vào phòng bệnh thì đập ngay vào mặt chỉ số trên tâm điện đồ, các bác sĩ và y tá xung quanh bận rộn vô cùng. Trong khoảnh khắc đó, cô thực sự muốn chạy trốn. Cô không muốn thấy hình ảnh như thế, đó là hình ảnh khiến người ta đau đớn vô cùng.
Quá nhanh.
Hơn một tháng trước ông nội còn khỏe mạnh là vậy, thế mà bây giờ hiện thực tàn khốc đã nói cho cô biết rằng, ông nội thật sự không chịu được nữa rồi, tựa như ba và mẹ của cô vậy.
Thế giới ở thiên đường tốt đẹp lắm sao?
Cô không biết, nhưng cho dù có tốt đẹp đến đâu thì cô đều hy vọng có thể giữ ông nội lại đây.
Cảm giác giữa người và người thật kỳ lạ. Lần đầu thấy ông nội cô đã có cảm giác thân thiết, cô thích ông nội.
Trước giường của ông nội có nhiều người như thế, Lê Minh Tùng cũng ở đấy. Đây là lần đầu tiên thấy được nét bối rối của anh, trên trán đang lấm tấm đầy mồ hôi, cô biết anh ta rất yêu quý ông, nếu không cũng sẽ chẳng vì ông nội mà chọn cô.
Nhưng có lúc cô cũng sẽ cảm thấy lạ lùng thay, tại sao một người có nhiều đàn bà vây quanh như anh ta lại chỉ chọn mỗi cô chứ?
Lẽ nào đúng như lời Lý Ngọc Huyền nói, là do cô giống một người nào chăng?
Thật ra cô vẫn luôn ương bướng, anh ta vì ông nội mà muốn một đứa con trong khi cô nhất nhất không theo. Giờ thì hay rồi, trong bụng cô lúc này đã mang con của anh ta.
Con, đó là điều mà ông nội luôn muốn.
Cô muốn xông lên phía trước mà ôm lấy ông nội. Sau đó cô sẽ thì thầm bên tai ông rằng, cô có rồi. Nếu ông nghe thấy chuyện này, có phải ông sẽ sống lại đúng không?
Nước mắt cứ từng giọt lăn dài, cô thật sự làm vậy: “Ông nội, Thanh Thu đến rồi.”
Đi tới, nắm lấy bàn tay gầy gò như củi của ông.
Ông nội vẫn không khúc khích, đôi mắt nhắm chặt không có chút sức sống nào.
Tại sao chỉ mới rời đi một buổi chiều mà ông nội lại thành ra như vậy chứ?
“Anh Lê, chúng tôi đã cố gắng hết sức.” Bác sĩ đã dừng cấp cứu lại, giọng nói tiếc nuối tuyên bố với Lê Minh Tùng khả năng sẽ xảy ra.
Một chuỗi tiếng bước chân trầm thấp, nặng nề bước ra khỏi phòng bệnh. Rất nhanh sau đó, trong phòng bệnh chỉ còn lại Trọng Thanh Thu cùng Lê Minh Tùng. Bọn họ biết, đây là thời gian mà bác sĩ để cho họ cáo biệt lần cuối với ông nội.
Tiếng nấc nghẹn đầy đau khổ, nước mắt nhạt nhòa hoen bờ mi.
“Thanh Thu, chúng ta đã cố gắng hết sức.” Phía sau, Lê Minh Tùng nhẹ giọng nói.
Đúng thế, bọn họ đã cố gắng hết sức, vì để cho ông nội vui vẻ mà cô đã thành vợ trên danh nghĩa của anh ta.
Nhưng cô thật sự không muốn mất ông nội.
Cô bắt đầu dốc sức lay lay tay của ông nội: “Ông nội, ông tỉnh lại đi, cháu kể cho ông nghe một tin vui, ông nội sắp có chắt trai rồi.” Cô cảm thấy mình phải nói ra, nếu không nói thì sẽ nuối tiếc cả đời, cô muốn để ông nội yên tâm mà ra đi.
Trên vai bỗng nhiên bị kéo căng, Lê Minh Tùng nắm lấy vai cô: “ Thanh Thu, em nói cái gì?”
“Em mang thai rồi.” Cô không chút nghĩ ngợi gì mà nói ra, vì ông nội, cô sẽ bất chấp hậu quả mà nói ra.
“Trọng Thanh Thu, em không thể…” Khuôn mặt của Lê Minh Tùng trở nên lạnh lẽo. Anh ta làm gì thì anh ta biết, từ trước đến nay anh ta chưa từng chạm qua dù chỉ là đầu ngón tay của cô. Nhưng bây giờ cô lại nói như thế, hơn nữa còn nói ngay trước mặt ông nội.
Nhưng anh ta chưa kịp dứt lời thì ông nội trên giường như có phép màu mà mở mắt ra: “Chắt… Chắt trai…”
Trọng Thanh Thu vui mừng, trong đôi mắt ngấn lệ lại mang theo ý cười: “Ông nội, đúng thế, cháu mang thai rồi.”
Tay ông khẽ vươn lên, vươn lên như thể có phép màu vậy, ông sờ sờ khuôn mặt của Thanh Thu: “Đứa trẻ ngoan, phải làm một cô vợ thật tốt của nhà họ Lê chúng ta đấy, ông nội thích cháu…” Mỗi một chữ đều đứt quãng không nói liền mạch được, nhưng vẫn rõ ràng như vậy, khiến cho Lê Minh Tùng cùng Trọng Thanh Thu nghe rõ mồn một.
Đó là hiện tượng hồi quang phản chiếu sao?
Thanh Thu không biết, cô chỉ muốn ông nội vui vẻ mà thôi: “Cảm ơn ông nội, Thanh Thu cũng thích ông lắm.”
“Nếu sinh ra rồi thì sau này dẫn nó… Đến… Gặp… Gặp ông…” Chữ cuối cùng vừa nói xong thì tay ông cũng buông xuôi, yên lòng nhìn Thanh Thu, không cử động thêm nữa.
“Ông… nội…” Cô gào khóc. Ở chung hơn một tháng đã khiến cô hòa nhập vào thế giới của ông rồi. Cô tựa như đã quen có một ông lão ở bên cạnh mình, ở bên ông cùng nhìn đời người qua đi. Có lẽ, chờ đến khi cô già rồi ngoảnh đầu lại sẽ thấy đời người đẹp đẽ hư thế.
Ông nói, ông chưa bao giờ hối hận vì đã sinh ra trên đời này.
Ông nói, hy vọng lớn nhất của ông là cháu trai sinh cho mình một đứa chắt trai.
Khi cô nói ra, rốt cuộc ông nội cũng nhắm mắt thanh thản.
Cô khóc thương tâm đến thế, lời ông nói vẫn văng vẳng mãi ở bên tai: “Ông nội, cháu chắc chắn sẽ sinh con xong rồi lại dẫn nó đến gặp ông, chắc chắn.”
“Trọng Thanh Thu, cô nói đủ chưa?” Bỗng nhiên phía sau vang lên giọng nói đầy tức giận của Lê Minh Tùng. Nếu không phải do ông nội vừa mất thì bây giờ anh ta thật sự muốn tát cho cô hai bạt tai. Anh ta chưa từng động vào cô thì lấy đâu ra con chứ, chẳng lẽ cô ta muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này với anh sao?
Nhưng anh ta quên mất rằng, ông nội đi rồi thì anh ta cũng nên dừng cuộc hôn nhân của họ lại. Bởi vì giấy chứng nhận kết hôn bọn họ cũng không lấy, vì thế nên mọi chuyện đều trở nên đơn giản.
Vì ông nội, anh ta đã hy sinh lễ cưới đầu tiên trong cuộc đời cho cô.
Giọng nói ác liệt này khiến cô lập tức tỉnh táo lại, ban ngày không phải cô đã quyết định giấu kín rồi sao?
Cô phải nói thế nào đây?
Anh ta biết chuyện của đứa nhỏ rồi thì chờ đến lúc sinh xong, anh ta sẽ cướp đi đứa nhỏ bên cạnh cô.
Hoảng loạn quay đầu lại nhìn anh ta: “Minh Tùng, xin lỗi.”
“Trọng Thanh Thu, nếu như không phải đang nể mặt ông nội thì bây giờ tôi đã mời cô đi ra khỏi căn phòng này rồi, cô rất muốn níu kéo cuộc hôn nhân giả tạo này với tôi sao?”
Cô ngẩn ra, trong chốc lát không hiểu được ý tứ của anh ta.
“Cô muốn dùng đứa con để ràng buộc tôi sao? Nói, là con của ai?”
Trọng Thanh Thu choáng váng, cô không có, cô thật sự chỉ là không muốn để ông nội mang theo luyến tiếc mà rời đi, nhưng bây giờ Lê Minh Tùng lại cho rằng cô nói chuyện này là có mục đích gì khác.
Cô không có, cô thật sự không có, cố gắng ổn định lại tâm trạng đang hỗn loạn của mình, cô đứng lên mạnh mẽ kéo cánh tay của anh ta lôi ra khỏi phòng bệnh của ông nội, đứng ngay trên hàng lang, cô nhìn thẳng vào mắt anh ta mà nhả từng chữ từng chữ một: “Lê Minh Tùng, không có đứa con nào cả, chẳng có gì hết, tôi chỉ muốn ông nội ra đi thanh thản mà thôi.”
Mỗi chữ cô nói ra thì tim như đang rỉ máu từng giọt, anh ta có thể bảo cô nói dối, nhưng không thể sỉ nhục cô.
Trọng Thanh Thu không biết mình đã rời khỏi bệnh viện bằng cách nào. Trở về biệt thự, cô thu xếp đồ vật của mình, những vật kia hầu như đều là do anh ta mua. Thật ra chỉ cần đưa lấy tiền của nhà họ Bùi trả lại hết cho anh ta thì cô cũng chẳng còn nợ nần gì anh ta cả.
Thật sự không nợ nần gì cả.
Chỉ là, trong quá trình này, cô tựa như đã mất đi một trái tim.
Lúc đeo ba lô nhỏ ra khỏi phòng thì Trọng Thanh Thu ngẩng cao đầu lên, đi ra ngoài, cô sẽ lấy tim của mình về, chôn vùi cảm giác yêu thương này lại, cô không hề yêu anh ta.
Cũng sắp đến ngày thi rồi, Trọng Thanh Thu bận đến nỗi tối tăm mặt mũi, nhưng dù có bận đến thế nào thì cô đều dành ra một chút thời gian đi dự tang lễ của ông nội.
Trong trường học, các tin đồn về cô càng ngày càng nhiều lên, bởi vì Lê Minh Tùng không xuất hiện nữa, rất nhiều người đều nói rằng cô đã bị vứt đi rồi.
Cô nghe xong cũng chỉ cười cho qua chuyện chứ không trả lời, cứ đi trên con đường của mình là được. Bây giờ cô chỉ một lòng một dạ chờ đến lúc tốt nghiệp, sau đó tìm một nơi yên tĩnh mà thầm lặng sinh con.
Đi khám bác sĩ lấy một ít thuốc có thể giảm nôn nghén, bây giờ cô không muốn để cho ai biết chuyện về đứa con cả. Cô chỉ muốn khi rời xa Lê Minh Tùng thì đừng xảy ra thêm chuyện gì nữa. Anh ta từng nói, thời gian kết thúc thỏa thuận này là do anh ta quyết định.
Lễ tang lần này của ông nội quá bận rộn nên anh ta cũng chưa nói đến, hay là anh ta muốn cho cô chút mặt mũi để cô tự mình nói ra trước?
Trái lại chuyện tách ra chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cô không cho anh ta chạm vào mình, anh ta cũng không tài nào chịu nỗi người phụ nữ như cô.
Buổi chiều lại thi xong thêm một môn nữa, sau đó là bảo vệ luận văn tốt nghiệp rồi. Thanh Thu định ra ngoài trường tìm một quán cơm nhỏ vệ sinh sạch sẽ ăn trưa. Bây giờ cô không phải chỉ có một mình, cô còn có con nữa, càng nghĩ càng thấy mình như điên rồi. Chưa kết hôn đã mang thai rồi, nhưng khi đã hạ quyết tâm thì cô cũng không muốn thay đổi nữa.
Trường học vào mùa hè xum xuê bóng cây xanh mướt, lúc đi qua cả biển hoa rực rỡ cô mới phát hiện trong bồn hoa có một mảnh hoa đồng tiền lớn. Điều này khiến cô nhớ đến hằng ngày Lê Minh Tùng đều sai người chuyển loại hoa Đồng Tiền này vào trong căn hộ của mình. Chúng đẹp đến nỗi khiến cô không nỡ rời mắt, đưa tay khẽ chạm vào cánh hoa này, thơm thật đấy.
Một bóng người dừng lại ở cạnh cô, giọng nói khinh thường của cô gái vang lên: “Trọng Thanh Thu, đồ bị vứt bỏ, có phải đang chuẩn bị tìm một đại gia mới bao nuôi cô đúng không?”
Chẳng biết từ lúc nào mà Cận Nhược Tuyết đã xuất hiện bên cạnh cô, Thanh Thu ngẩn ra, đứng dậy muốn lướt qua khỏi người cô ta, thì cô ta lại cười khẩy, kiêu căng hất cằm lên: “Bà đây về thi rồi đây, bây giờ không có ai bảo kê cho cô đúng chứ. Trọng Thanh Thu, tôi nói cho cô biết, Hoàng Cảnh Hưng vẫn là người đàn ông của tôi, đừng tưởng Lê Minh Tùng vứt cô đi thì cô lại về đây quyến rũ Hoàng Cảnh Hưng.”
Ngồi dậy khẽ nở nụ cười: “Cận Nhược Tuyết, cô biết hạng người nào thích nhất kiểu tự cho đối thủ ở trước mắt mình rồi lên mặt thị uy không? Chính là loại không có tự tin và năng lực nhất như cô đấy.”
Nói xong, cô thong thả rời đi.
Cũng sắp tốt nghiệp rồi nên nửa tháng này trên trường không có tiết nào cả, chỉ còn chờ đến lúc thi tốt nghiệp thôi. Khoảnh khắc đấy cũng là lúc tất cả sẽ kết thúc, khi đó cô sẽ tìm một nơi an tĩnh sinh hạ đứa bé này, về sau…
Nghĩ đến những chuyện này thì trái tim cô lại đập thình thịch, chưa kết hôn mà đã sinh con, gan cô cũng lớn quá rồi.
Nhưng vừa nghĩ đến Lê Minh Tùng thì cô càng thêm quyết tâm sinh đứa bé này ra.
Có lẽ, ngày đó cô cảm động vì những chuyện anh ấy đã làm vì nhà họ Bùi và Cận Như Tuyết. Cô vẫn luôn ghi nhớ cho đến tận hôm nay.
Đi một lúc lâu thì thấy trời đã sắp tối rồi, bấy giờ cô mới sực nhớ ra mình phải về nhà, không thì ông nội sẽ lo lắng lắm, kỳ lạ là điện thoại của cô không reo lên, chẳng lẽ cô không nghe thấy sao?
Trọng Thanh Thu lấy điện thoại từ trong túi ra thì thấy điện thoại của mình đã hết pin rồi.
Ban ngày có lẽ Lê Minh Tùng đã điện cho cô.
Vội chạy trở về phía bệnh viện, nếu anh ta có gọi đến thì cô sẽ ngại lắm.
Gần như là xông vào đại sảnh của bệnh viện, đứng trong thang máy lại không biết tại sao mà bỗng nhiên căng thẳng, ngay cả bản thân cô cũng không hiểu nổi nữa.
Đến được tầng ông nội nằm, cô vội vàng chạy ra ngoài. Trong tầm mắt cô lúc này thấy trước phòng bệnh của ông nội có rất nhiều bác sĩ cùng y tá đang lo lắng ra ra vào vào, trong lòng bỗng nhảy “thịch” lên một cái, ông nội làm sao thế?
Vẫn không thể tin được lại nhanh như thế. Lúc cô xông vào phòng bệnh thì đập ngay vào mặt chỉ số trên tâm điện đồ, các bác sĩ và y tá xung quanh bận rộn vô cùng. Trong khoảnh khắc đó, cô thực sự muốn chạy trốn. Cô không muốn thấy hình ảnh như thế, đó là hình ảnh khiến người ta đau đớn vô cùng.
Quá nhanh.
Hơn một tháng trước ông nội còn khỏe mạnh là vậy, thế mà bây giờ hiện thực tàn khốc đã nói cho cô biết rằng, ông nội thật sự không chịu được nữa rồi, tựa như ba và mẹ của cô vậy.
Thế giới ở thiên đường tốt đẹp lắm sao?
Cô không biết, nhưng cho dù có tốt đẹp đến đâu thì cô đều hy vọng có thể giữ ông nội lại đây.
Cảm giác giữa người và người thật kỳ lạ. Lần đầu thấy ông nội cô đã có cảm giác thân thiết, cô thích ông nội.
Trước giường của ông nội có nhiều người như thế, Lê Minh Tùng cũng ở đấy. Đây là lần đầu tiên thấy được nét bối rối của anh, trên trán đang lấm tấm đầy mồ hôi, cô biết anh ta rất yêu quý ông, nếu không cũng sẽ chẳng vì ông nội mà chọn cô.
Nhưng có lúc cô cũng sẽ cảm thấy lạ lùng thay, tại sao một người có nhiều đàn bà vây quanh như anh ta lại chỉ chọn mỗi cô chứ?
Lẽ nào đúng như lời Lý Ngọc Huyền nói, là do cô giống một người nào chăng?
Thật ra cô vẫn luôn ương bướng, anh ta vì ông nội mà muốn một đứa con trong khi cô nhất nhất không theo. Giờ thì hay rồi, trong bụng cô lúc này đã mang con của anh ta.
Con, đó là điều mà ông nội luôn muốn.
Cô muốn xông lên phía trước mà ôm lấy ông nội. Sau đó cô sẽ thì thầm bên tai ông rằng, cô có rồi. Nếu ông nghe thấy chuyện này, có phải ông sẽ sống lại đúng không?
Nước mắt cứ từng giọt lăn dài, cô thật sự làm vậy: “Ông nội, Thanh Thu đến rồi.”
Đi tới, nắm lấy bàn tay gầy gò như củi của ông.
Ông nội vẫn không khúc khích, đôi mắt nhắm chặt không có chút sức sống nào.
Tại sao chỉ mới rời đi một buổi chiều mà ông nội lại thành ra như vậy chứ?
“Anh Lê, chúng tôi đã cố gắng hết sức.” Bác sĩ đã dừng cấp cứu lại, giọng nói tiếc nuối tuyên bố với Lê Minh Tùng khả năng sẽ xảy ra.
Một chuỗi tiếng bước chân trầm thấp, nặng nề bước ra khỏi phòng bệnh. Rất nhanh sau đó, trong phòng bệnh chỉ còn lại Trọng Thanh Thu cùng Lê Minh Tùng. Bọn họ biết, đây là thời gian mà bác sĩ để cho họ cáo biệt lần cuối với ông nội.
Tiếng nấc nghẹn đầy đau khổ, nước mắt nhạt nhòa hoen bờ mi.
“Thanh Thu, chúng ta đã cố gắng hết sức.” Phía sau, Lê Minh Tùng nhẹ giọng nói.
Đúng thế, bọn họ đã cố gắng hết sức, vì để cho ông nội vui vẻ mà cô đã thành vợ trên danh nghĩa của anh ta.
Nhưng cô thật sự không muốn mất ông nội.
Cô bắt đầu dốc sức lay lay tay của ông nội: “Ông nội, ông tỉnh lại đi, cháu kể cho ông nghe một tin vui, ông nội sắp có chắt trai rồi.” Cô cảm thấy mình phải nói ra, nếu không nói thì sẽ nuối tiếc cả đời, cô muốn để ông nội yên tâm mà ra đi.
Trên vai bỗng nhiên bị kéo căng, Lê Minh Tùng nắm lấy vai cô: “ Thanh Thu, em nói cái gì?”
“Em mang thai rồi.” Cô không chút nghĩ ngợi gì mà nói ra, vì ông nội, cô sẽ bất chấp hậu quả mà nói ra.
“Trọng Thanh Thu, em không thể…” Khuôn mặt của Lê Minh Tùng trở nên lạnh lẽo. Anh ta làm gì thì anh ta biết, từ trước đến nay anh ta chưa từng chạm qua dù chỉ là đầu ngón tay của cô. Nhưng bây giờ cô lại nói như thế, hơn nữa còn nói ngay trước mặt ông nội.
Nhưng anh ta chưa kịp dứt lời thì ông nội trên giường như có phép màu mà mở mắt ra: “Chắt… Chắt trai…”
Trọng Thanh Thu vui mừng, trong đôi mắt ngấn lệ lại mang theo ý cười: “Ông nội, đúng thế, cháu mang thai rồi.”
Tay ông khẽ vươn lên, vươn lên như thể có phép màu vậy, ông sờ sờ khuôn mặt của Thanh Thu: “Đứa trẻ ngoan, phải làm một cô vợ thật tốt của nhà họ Lê chúng ta đấy, ông nội thích cháu…” Mỗi một chữ đều đứt quãng không nói liền mạch được, nhưng vẫn rõ ràng như vậy, khiến cho Lê Minh Tùng cùng Trọng Thanh Thu nghe rõ mồn một.
Đó là hiện tượng hồi quang phản chiếu sao?
Thanh Thu không biết, cô chỉ muốn ông nội vui vẻ mà thôi: “Cảm ơn ông nội, Thanh Thu cũng thích ông lắm.”
“Nếu sinh ra rồi thì sau này dẫn nó… Đến… Gặp… Gặp ông…” Chữ cuối cùng vừa nói xong thì tay ông cũng buông xuôi, yên lòng nhìn Thanh Thu, không cử động thêm nữa.
“Ông… nội…” Cô gào khóc. Ở chung hơn một tháng đã khiến cô hòa nhập vào thế giới của ông rồi. Cô tựa như đã quen có một ông lão ở bên cạnh mình, ở bên ông cùng nhìn đời người qua đi. Có lẽ, chờ đến khi cô già rồi ngoảnh đầu lại sẽ thấy đời người đẹp đẽ hư thế.
Ông nói, ông chưa bao giờ hối hận vì đã sinh ra trên đời này.
Ông nói, hy vọng lớn nhất của ông là cháu trai sinh cho mình một đứa chắt trai.
Khi cô nói ra, rốt cuộc ông nội cũng nhắm mắt thanh thản.
Cô khóc thương tâm đến thế, lời ông nói vẫn văng vẳng mãi ở bên tai: “Ông nội, cháu chắc chắn sẽ sinh con xong rồi lại dẫn nó đến gặp ông, chắc chắn.”
“Trọng Thanh Thu, cô nói đủ chưa?” Bỗng nhiên phía sau vang lên giọng nói đầy tức giận của Lê Minh Tùng. Nếu không phải do ông nội vừa mất thì bây giờ anh ta thật sự muốn tát cho cô hai bạt tai. Anh ta chưa từng động vào cô thì lấy đâu ra con chứ, chẳng lẽ cô ta muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này với anh sao?
Nhưng anh ta quên mất rằng, ông nội đi rồi thì anh ta cũng nên dừng cuộc hôn nhân của họ lại. Bởi vì giấy chứng nhận kết hôn bọn họ cũng không lấy, vì thế nên mọi chuyện đều trở nên đơn giản.
Vì ông nội, anh ta đã hy sinh lễ cưới đầu tiên trong cuộc đời cho cô.
Giọng nói ác liệt này khiến cô lập tức tỉnh táo lại, ban ngày không phải cô đã quyết định giấu kín rồi sao?
Cô phải nói thế nào đây?
Anh ta biết chuyện của đứa nhỏ rồi thì chờ đến lúc sinh xong, anh ta sẽ cướp đi đứa nhỏ bên cạnh cô.
Hoảng loạn quay đầu lại nhìn anh ta: “Minh Tùng, xin lỗi.”
“Trọng Thanh Thu, nếu như không phải đang nể mặt ông nội thì bây giờ tôi đã mời cô đi ra khỏi căn phòng này rồi, cô rất muốn níu kéo cuộc hôn nhân giả tạo này với tôi sao?”
Cô ngẩn ra, trong chốc lát không hiểu được ý tứ của anh ta.
“Cô muốn dùng đứa con để ràng buộc tôi sao? Nói, là con của ai?”
Trọng Thanh Thu choáng váng, cô không có, cô thật sự chỉ là không muốn để ông nội mang theo luyến tiếc mà rời đi, nhưng bây giờ Lê Minh Tùng lại cho rằng cô nói chuyện này là có mục đích gì khác.
Cô không có, cô thật sự không có, cố gắng ổn định lại tâm trạng đang hỗn loạn của mình, cô đứng lên mạnh mẽ kéo cánh tay của anh ta lôi ra khỏi phòng bệnh của ông nội, đứng ngay trên hàng lang, cô nhìn thẳng vào mắt anh ta mà nhả từng chữ từng chữ một: “Lê Minh Tùng, không có đứa con nào cả, chẳng có gì hết, tôi chỉ muốn ông nội ra đi thanh thản mà thôi.”
Mỗi chữ cô nói ra thì tim như đang rỉ máu từng giọt, anh ta có thể bảo cô nói dối, nhưng không thể sỉ nhục cô.
Trọng Thanh Thu không biết mình đã rời khỏi bệnh viện bằng cách nào. Trở về biệt thự, cô thu xếp đồ vật của mình, những vật kia hầu như đều là do anh ta mua. Thật ra chỉ cần đưa lấy tiền của nhà họ Bùi trả lại hết cho anh ta thì cô cũng chẳng còn nợ nần gì anh ta cả.
Thật sự không nợ nần gì cả.
Chỉ là, trong quá trình này, cô tựa như đã mất đi một trái tim.
Lúc đeo ba lô nhỏ ra khỏi phòng thì Trọng Thanh Thu ngẩng cao đầu lên, đi ra ngoài, cô sẽ lấy tim của mình về, chôn vùi cảm giác yêu thương này lại, cô không hề yêu anh ta.
Cũng sắp đến ngày thi rồi, Trọng Thanh Thu bận đến nỗi tối tăm mặt mũi, nhưng dù có bận đến thế nào thì cô đều dành ra một chút thời gian đi dự tang lễ của ông nội.
Trong trường học, các tin đồn về cô càng ngày càng nhiều lên, bởi vì Lê Minh Tùng không xuất hiện nữa, rất nhiều người đều nói rằng cô đã bị vứt đi rồi.
Cô nghe xong cũng chỉ cười cho qua chuyện chứ không trả lời, cứ đi trên con đường của mình là được. Bây giờ cô chỉ một lòng một dạ chờ đến lúc tốt nghiệp, sau đó tìm một nơi yên tĩnh mà thầm lặng sinh con.
Đi khám bác sĩ lấy một ít thuốc có thể giảm nôn nghén, bây giờ cô không muốn để cho ai biết chuyện về đứa con cả. Cô chỉ muốn khi rời xa Lê Minh Tùng thì đừng xảy ra thêm chuyện gì nữa. Anh ta từng nói, thời gian kết thúc thỏa thuận này là do anh ta quyết định.
Lễ tang lần này của ông nội quá bận rộn nên anh ta cũng chưa nói đến, hay là anh ta muốn cho cô chút mặt mũi để cô tự mình nói ra trước?
Trái lại chuyện tách ra chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cô không cho anh ta chạm vào mình, anh ta cũng không tài nào chịu nỗi người phụ nữ như cô.
Buổi chiều lại thi xong thêm một môn nữa, sau đó là bảo vệ luận văn tốt nghiệp rồi. Thanh Thu định ra ngoài trường tìm một quán cơm nhỏ vệ sinh sạch sẽ ăn trưa. Bây giờ cô không phải chỉ có một mình, cô còn có con nữa, càng nghĩ càng thấy mình như điên rồi. Chưa kết hôn đã mang thai rồi, nhưng khi đã hạ quyết tâm thì cô cũng không muốn thay đổi nữa.
Trường học vào mùa hè xum xuê bóng cây xanh mướt, lúc đi qua cả biển hoa rực rỡ cô mới phát hiện trong bồn hoa có một mảnh hoa đồng tiền lớn. Điều này khiến cô nhớ đến hằng ngày Lê Minh Tùng đều sai người chuyển loại hoa Đồng Tiền này vào trong căn hộ của mình. Chúng đẹp đến nỗi khiến cô không nỡ rời mắt, đưa tay khẽ chạm vào cánh hoa này, thơm thật đấy.
Một bóng người dừng lại ở cạnh cô, giọng nói khinh thường của cô gái vang lên: “Trọng Thanh Thu, đồ bị vứt bỏ, có phải đang chuẩn bị tìm một đại gia mới bao nuôi cô đúng không?”
Chẳng biết từ lúc nào mà Cận Nhược Tuyết đã xuất hiện bên cạnh cô, Thanh Thu ngẩn ra, đứng dậy muốn lướt qua khỏi người cô ta, thì cô ta lại cười khẩy, kiêu căng hất cằm lên: “Bà đây về thi rồi đây, bây giờ không có ai bảo kê cho cô đúng chứ. Trọng Thanh Thu, tôi nói cho cô biết, Hoàng Cảnh Hưng vẫn là người đàn ông của tôi, đừng tưởng Lê Minh Tùng vứt cô đi thì cô lại về đây quyến rũ Hoàng Cảnh Hưng.”
Ngồi dậy khẽ nở nụ cười: “Cận Nhược Tuyết, cô biết hạng người nào thích nhất kiểu tự cho đối thủ ở trước mắt mình rồi lên mặt thị uy không? Chính là loại không có tự tin và năng lực nhất như cô đấy.”
Nói xong, cô thong thả rời đi.