Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 77 SUY NGHĨ KHÔNG BẰNG HÀNH ĐỘNG
CHƯƠNG 77: SUY NGHĨ KHÔNG BẰNG HÀNH ĐỘNG
Cô đẩy cửa ra, trong nhà rất yên tĩnh, cô đi vào trong phòng của hai đứa bé, cả hai đứa đều đang ngủ rất ngon, đợi Lê Minh Tùng đến, đích thân anh nói cho hai đứa biết anh là ba của hai đứa, thì không biết hai đứa sẽ phản ứng như thế nào.
Cô không biết, thậm chí còn không dám tưởng tượng.
Hôm nay là một ngày vô cùng lộn xộn, cô đã nói hết tất cả mọi chuyện nhưng trái tim của cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Đi ngủ thôi, ngủ được tốt biết bao nhiêu, không cần phải suy nghĩ gì cả, thời gian cứ thế mà yên lặng trôi đi thôi, nhưng mà bây giờ cô không buồn ngủ, cô chỉ muốn uống rượu thôi.
Cô đi về phòng của mình, mở chai rượu trắng còn lại, cảm giác đầu tiên là cay đắng, rượu cứ liên tục chảy vào trong dạ dày của cô, giống như là cô đang uống nước chứ không phải là uống rượu.
Thật là yên tĩnh, cô bỗng nhiên không thích cái sự yên tĩnh này, bởi nó khiến cho người ta suy nghĩ lung tung, cho dù làm như thế nào cũng không ngủ được.
Cô uống cạn chai rượu, sau đó ngồi co ro ở trước cửa sổ, chiếc rèm cửa bị kéo ra một nửa, ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ bao phủ lấy cơ thể cô, bây giờ chắc Lê Minh Tùng đã gặp được Phương Thu rồi, còn tên Phong Thiếu Dương kia lại thật sự dẫn Phương Thu đi thuê phòng khách sạn.
Người phụ nữ đó xinh đẹp biết nhường nào, vậy mà Phong Thiếu Dương lại có thể nhẫn tâm dằn vặt một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng như vậy.
Ha ha ha, nhưng mà Phương Thu còn có Lê Minh Tùng, cô ta hạnh phúc biết nhường nào.
Trong câu chuyện này, không có ai đúng ai sai, chỉ có cô không hề hay biết mà bước vào thế giới của Lê Minh Tùng.
Anh đã từng nghiêm túc cảnh cáo cô, nhưng mà cô vẫn cứ yêu người đàn ông đó, yêu anh một cách ngốc nghếch.
Lê Minh Tùng không hề sai, người sai là cô, cô khổ sở như thế này cũng là đáng đời.
Cô vẫn ngồi yên ở đó, màn đêm cũng lặng lẽ trôi qua, từng giây từng phút đều vô cùng đau thương.
Một lúc lâu sau, có tia sáng xuất hiện bên ngoài cửa sổ, tia sáng chói mắt kia làm cho Thanh Thu từ từ ngẩng đầu lên, bây giờ hai đứa bé chắc cũng sắp dậy rồi, vậy thì cô không thể giữ nguyên cái dáng vẻ chán chường này được.
Khi cô vịn bệ cửa sổ để đứng dậy thì hai chân đã tê dại, cũng là vì cô ngồi một tư thế quá lâu, phía dưới cũng có cảm giác ướt đẫm mồ hôi, làm cho cô nhớ lại hình ảnh cô quấn quýt với Lê Minh Tùng, cô đỏ mặt, vội vàng chạy về phía nhà tắm, cô phải cố gắng xóa sạch mùi hương và dấu vết của Lê Minh Tùng trên người của cô.
Dòng nước ấm áp chảy xuống cơ thể của cô, cô nhìn mình ở trong gương, trên người chi chít vết đỏ, rốt cuộc là Lê Minh Tùng đã làm gì với cô.
Cô kỳ cọ, nhưng căn bản không thể xóa sạch những vết đỏ kia đi, cái này, chỉ có thời gian mới có thể xóa sạch mà thôi.
“Cốc cốc”, tiếng gõ cửa làm cho cô tỉnh táo lại, đó không phải là tiếng gõ cửa phòng của cô, mà là tiếng gõ cửa chính.
“Mẹ ơi, có người đến.” Giọng nói của Quỳnh Quỳnh truyền từ bên ngoài vào, làm cho Thanh Thu cảm thấy khẩn trương.
Người đến sớm như vậy, nhất định là...
Cô luống cuống tắm qua một chút, sau đó mặc áo choàng tắm, vừa đi vừa lau khô tóc: “Quỳnh Quỳnh, đừng mở cửa, đừng để ý.” Nhất định là Lê Minh Tùng cho người đến đón Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh rồi, nhưng mà cô bây giờ vô cùng hối hận vì đã nói hết mọi chuyện cho Lê Minh Tùng biết.
Nếu như anh muốn đưa Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi thì sao?
Cô không muốn đến chỗ của anh, một chút cũng không muốn đi, nơi đó chỗ nào cũng có bóng dáng của Phương Thu, còn có cả giọng nói nhỏ nhẹ của Phương Thu nữa, đó là một người phụ nữ có thể làm cho đàn ông nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
“Cốc cốc cốc...” Bởi vì nhà không có chuông cửa nên chỉ có thể liên tục gõ cửa như vậy, Quỳnh Quỳnh cũng rất ngoan ngoãn, con bé quả nhiên cũng nói với Sinh và Thùy Thùy không được mở cửa ra.
Tiếng gõ cửa làm cho nhịp tim của Thanh Thu cũng trở nên nhanh hơn, có thể đừng gõ cửa nữa được không?
Cô thật sự không muốn đi mở cửa, không muốn nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa, cũng không muốn biết những chuyển sắp xảy ra.
Cô bắt đầu giống như một con rùa rụt cổ rồi.
Tóc của cô cũng đã khô được một nửa rồi, cô mở cửa sổ ra, làn gió buổi sáng thổi vào trong phòng, hôm nay là một ngày đẹp trời, nhưng trái tim của cô vẫn cứ nặng trĩu như vậy.
“Mẹ ơi, người kia đi rồi, mẹ mau ra đây đi, hay là mẹ mở cửa đi, mẹ, con và Thùy Thùy đều rất nhớ mẹ.”
Cô cầm khăn mặt đi đến cửa, cánh cửa vừa mở ra là Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy cùng nhau lao vào ôm lấy chân của cô: “Mẹ ơi, người mới đến lúc nãy là ai vậy?”
“Chắc là đi nhầm nhà thôi, chúng ta không cần phải quan tâm, đi nào, mẹ đi nấu bữa sáng cho hai đứa.”
Cô đi đến nhà bếp, thầm nghĩ sẽ nấu bữa sáng cho hai đứa bé, nhưng khi cô chuẩn bị bắt đầu thì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ở ngoài phòng khách bỗng hô lên: “Mẹ ơi, có người đứng ở trước cửa sổ.”
Cô giật mình, phòng của cô cũng không ở tầng một, một nơi cao như vậy thì sao có người có thể leo lên cửa sổ được chứ?
Cô vội vàng đặt những thứ ở trong tay của mình xuống, khi cô đi đến phòng khách thì đúng là có người ở bên ngoài cửa sổ.
Tiểu Ngô gõ cửa sổ, ý bảo cô mở cửa ra.
Kỳ thật, nếu như cô không mở cửa thì Tiểu Ngô cũng không thể làm gì cả.
Đúng là côn đồ mà, cô không mở cửa cho bọn họ thì bọn lại muốn cứng đầu xông vào nhà.
Cô cầm điện thoại để gọi cho Tiểu Ngô, bên kia vừa nghe máy là cô đã lên tiếng: “Là cậu Lê bảo các người đến đón Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh sao?”
“Cô Trọng, nếu như Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con cháu của nhà họ Lê, thì đương nhiên phải chuyển đến sống ở nhà họ Lê.” Tiểu Ngô coi đó là chuyện đương nhiên.
“Là Lê Minh Tùng cử cậu đến đây sao?” Cô lạnh lùng hỏi lại, trong lòng có chút không vui, từ sau khi Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh sinh ra đến nay, Lê Minh Tùng anh đã làm điều gì cho hai đứa bé sao?
Anh chưa bao giờ làm cái gì cho hai đứa bé nhưng bây giờ lại nói muốn dẫn con của cô đi, anh coi cô là thứ gì chứ?
“Cô Trọng, sao vậy, chị không muốn ư?” Tiểu Ngô có chút ngạc nhiên, bởi vì nếu cô lựa chọn nói ra, đương nhiên chính là muốn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh có thể trở về nhà họ Lê, còn cô thì có thể dựa vào hai đứa bé để trở thanh một thành viên của nhà họ Lê.
“Đúng vậy, tôi không đồng ý, cho nên, mong cậu rời khỏi đây.” Phiền, vô cùng phiền, rõ ràng là anh đã biết Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con ruột của mình, nhưng mà bây giờ anh lại làm như thế nào, chỉ muốn ở bên cạnh Phương Thu, còn ngay cả việc đến đón con cũng để cho Tiểu Ngô đi làm, nếu như vậy thì có phải là việc làm ba cũng có thể nhờ người khác làm hộ hay không?
Cô tắt máy, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ngẩng đầu nhìn cô, giống như là đang hỏi: mẹ ơi, đang xảy ra chuyện gì vậy?
Đúng vậy, có chuyện rồi, Lê Minh Tùng đã biết hai đứa bé là con ruột của anh rồi.
Nhưng mà cô không muốn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh bị dẫn đi, cô cúi người xuống: “Hai đứa muốn đi du lịch không?”
Thùy Thùy chớp chớp mắt: “Mẹ, ý mẹ muốn nói là mẹ sẽ dẫn bọn con đi du lịch sao?”
“Đúng vậy, con có muốn đi không?”
“Ồ yeah, muốn đi ạ, mẹ, khi nào thì chúng ta khởi hành? Bây giờ con đã muốn đi rồi.”
Cô khẽ chạm lên trán của Thùy Thùy: “Đúng là nôn nóng mà, mẹ còn phải lên kế hoạch, sau đó mới quyết định khi nào đi.” Thật ra bây giờ cô chỉ hận không thể biến mất khỏi thành phố F, như vậy thì Lê Minh Tùng sẽ không tìm được cô nữa.
Cô tốt bụng biết nhường nào, cô đang cố gắng chế tạo cơ hội ở chung cho Lê Minh Tùng vào Phương Thu, cô chắc chắn sẽ không để cho hai đứa bé quấy rầy anh và Phương Thu, nếu như cô không thể bước chân vào thế giới của anh thì chỉ đành lặng lẽ rời khỏi thôi.
“Mẹ, vậy mẹ nhanh chóng lên kế hoạch đi, mẹ làm nhanh lên một chút, con không muốn ăn sáng nữa.” Quỳnh Quỳnh đẩy cô, con bé chỉ hận nỗi cô không thể ngay lập tức đưa ra kế hoạch.
Suy nghĩ không bằng hành động, cô làm càng nhanh thì càng có thể dễ dàng trốn tránh được sự tìm kiếm của Lê Minh Tùng.
Cái này gọi là tấn công khi đối phương chưa kịp chuẩn bị.
Cô suy nghĩ một chút, có rồi: “Chúng ta đi đảo Hỏa Sơn có được hay không?” Nơi đó là điểm du lịch gần thành phố F nhất, trước khi cô tốt nghiệp đại học F thì bạn học của cô đến đây một lần, nhưng tiếc là lúc đó cô đang có thai, không thể đi được, bây giờ cô muốn dẫn hai đứa bé đến đây vui chơi một lần.
“Dạ được dạ được, mẹ là tốt nhất.” Hai đứa bé, mỗi người cầm một cánh tay của cô, không ngừng nhảy nhót hoan hô ở xung quanh, vui vẻ đến mức chỉ muốn bây giờ lập tức xuất phát.
“Buông tay mẹ ra nào, hừ hừ, nếu không, mẹ sẽ không dẫn hai đứa đi nữa.”
“Dạ được, vậy bao giờ chúng ta xuất phát ạ?” Hai cánh tay bé nhỏ kia lập tức buông tay cô ra.
Cô tính toán một chút số tiền trong tay mình, chỉ đủ để tiêu xài trong nửa tháng, sau chuyến đi đảo Hỏa Sơn này thì chắc tiền ăn cũng trở thành vấn đề rồi.
Nhưng khi cô nghĩ đến Tiểu Ngô, người đứng ở ngoài cửa sổ mới rời khỏi và Lê Minh Tùng thì khẽ cắn môi, sau đó nói với hai đứa bé: “Đi thu dọn đồ đạc thôi, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.”
“Yeah, mẹ đúng là quá tuyệt vời.”
“Thanh Thu, chuyện của Tiểu Ngô là như thế nào vậy?” Khi mà hai đứa bé đang nhảy múa hoan hô thì Sinh cất tiếng hỏi.
“Không... không có chuyện gì cả, Sinh, chị xem, em...” Bây giờ trong tay cô cũng không có tiền, lúc đầu cô muốn đưa Sinh đi cùng, nhưng bây giờ thì không thể.
“Em dẫn bọn nhỏ đi đi, chị ở nhà để trông chừng nhà cửa.” Sinh cười: “Nhưng mà, nếu như bọn họ lại đến tìm em cùng với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thì chị phải trả lời như thế nào?”
“Chị nhất định không được nói em đi đâu, chỉ cần nói là em đi du lịch là được.”
“Được rồi, vậy mẹ con em đi đi.”
Cũng không có gì để mang theo cả, thật ra đi du lịch thì chỉ cần mang theo tiền, vài bộ quần áo, còn có cả máy ảnh nữa, chỉ cần một cái balo là được, đây cũng chính là ưu điểm của mùa hè, quần áo đều rất mỏng, không tốn diện tích.
Quỳnh Quỳnh nhảy chân sáo ra khỏi cửa, sau đó chạy nhanh đến chỗ cầu thang máy.
“Quỳnh Quỳnh, đứng lại.”
“Mẹ, mẹ đổi ý sao?” Đứa bé kia quay đầu lại, bởi vì cho rằng Thanh Thu không muốn đi nên khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự lo lắng.
“Không phải, chúng ta sẽ đi cầu thang bộ.” Cô hành động nhanh như vậy thì chắc là Tiểu Ngô nhất định sẽ không nghĩ đến việc cô lặng lẽ rời khỏi, lại còn đi cửa sau nữa, khi cô đến xem phòng thì chủ nhà đã chỉ cho cô biết nơi này còn có một cánh cửa sau để dùng trong trường hợp khẩn cấp, như vậy thì cô không lo sẽ gặp phải Tiểu Ngô nữa.
Không phải là cô chột dạ, mà là cô không muốn nói chuyện với người của Lê Minh Tùng.
Lặng lẽ rời khỏi, nghĩ đến việc có thể trốn được Lê Minh Tùng thì cô lập tức cảm thấy vui vẻ.
“Mẹ...”
“Suỵt, đừng lên tiếng, cô cẩn thận mở cửa, xem Tiểu Ngô có cử người đứng ở bên ngoài hay không, cô thật sự không muốn đến nhà họ Lê, trong căn biệt thự đó không có ông nội, cũng không có tình thân, mà chỉ là một căn nhà lạnh lẽo, làm cho cô không muốn vào ở.
Cửa mở ra, bên ngoài không có lấy một bóng người, cô đeo balo, mỗi tay dắt một đứa, cảm giác đi dưới ánh mặt trời thật là tốt.
“Mẹ, hôm qua Mập Mạp ở nhà trẻ nói có rất nhiều xe đi đến đảo Hỏa Sơn, chỉ cần đứng ở bên đường bên kia là có thể bắt được xe rồi.” Quỳnh Quỳnh vừa nói vừa chỉ tay về phía ngã tư bên kia, giọng nói tràn ngập sự chờ mong.
“Được, chúng ta đi đến đó để bắt xe.” Tốt nhất là không đến bến xe, để Lê Minh Tùng không thể điều tra được dấu vết của ba mẹ con cô.
Cô đẩy cửa ra, trong nhà rất yên tĩnh, cô đi vào trong phòng của hai đứa bé, cả hai đứa đều đang ngủ rất ngon, đợi Lê Minh Tùng đến, đích thân anh nói cho hai đứa biết anh là ba của hai đứa, thì không biết hai đứa sẽ phản ứng như thế nào.
Cô không biết, thậm chí còn không dám tưởng tượng.
Hôm nay là một ngày vô cùng lộn xộn, cô đã nói hết tất cả mọi chuyện nhưng trái tim của cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Đi ngủ thôi, ngủ được tốt biết bao nhiêu, không cần phải suy nghĩ gì cả, thời gian cứ thế mà yên lặng trôi đi thôi, nhưng mà bây giờ cô không buồn ngủ, cô chỉ muốn uống rượu thôi.
Cô đi về phòng của mình, mở chai rượu trắng còn lại, cảm giác đầu tiên là cay đắng, rượu cứ liên tục chảy vào trong dạ dày của cô, giống như là cô đang uống nước chứ không phải là uống rượu.
Thật là yên tĩnh, cô bỗng nhiên không thích cái sự yên tĩnh này, bởi nó khiến cho người ta suy nghĩ lung tung, cho dù làm như thế nào cũng không ngủ được.
Cô uống cạn chai rượu, sau đó ngồi co ro ở trước cửa sổ, chiếc rèm cửa bị kéo ra một nửa, ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ bao phủ lấy cơ thể cô, bây giờ chắc Lê Minh Tùng đã gặp được Phương Thu rồi, còn tên Phong Thiếu Dương kia lại thật sự dẫn Phương Thu đi thuê phòng khách sạn.
Người phụ nữ đó xinh đẹp biết nhường nào, vậy mà Phong Thiếu Dương lại có thể nhẫn tâm dằn vặt một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng như vậy.
Ha ha ha, nhưng mà Phương Thu còn có Lê Minh Tùng, cô ta hạnh phúc biết nhường nào.
Trong câu chuyện này, không có ai đúng ai sai, chỉ có cô không hề hay biết mà bước vào thế giới của Lê Minh Tùng.
Anh đã từng nghiêm túc cảnh cáo cô, nhưng mà cô vẫn cứ yêu người đàn ông đó, yêu anh một cách ngốc nghếch.
Lê Minh Tùng không hề sai, người sai là cô, cô khổ sở như thế này cũng là đáng đời.
Cô vẫn ngồi yên ở đó, màn đêm cũng lặng lẽ trôi qua, từng giây từng phút đều vô cùng đau thương.
Một lúc lâu sau, có tia sáng xuất hiện bên ngoài cửa sổ, tia sáng chói mắt kia làm cho Thanh Thu từ từ ngẩng đầu lên, bây giờ hai đứa bé chắc cũng sắp dậy rồi, vậy thì cô không thể giữ nguyên cái dáng vẻ chán chường này được.
Khi cô vịn bệ cửa sổ để đứng dậy thì hai chân đã tê dại, cũng là vì cô ngồi một tư thế quá lâu, phía dưới cũng có cảm giác ướt đẫm mồ hôi, làm cho cô nhớ lại hình ảnh cô quấn quýt với Lê Minh Tùng, cô đỏ mặt, vội vàng chạy về phía nhà tắm, cô phải cố gắng xóa sạch mùi hương và dấu vết của Lê Minh Tùng trên người của cô.
Dòng nước ấm áp chảy xuống cơ thể của cô, cô nhìn mình ở trong gương, trên người chi chít vết đỏ, rốt cuộc là Lê Minh Tùng đã làm gì với cô.
Cô kỳ cọ, nhưng căn bản không thể xóa sạch những vết đỏ kia đi, cái này, chỉ có thời gian mới có thể xóa sạch mà thôi.
“Cốc cốc”, tiếng gõ cửa làm cho cô tỉnh táo lại, đó không phải là tiếng gõ cửa phòng của cô, mà là tiếng gõ cửa chính.
“Mẹ ơi, có người đến.” Giọng nói của Quỳnh Quỳnh truyền từ bên ngoài vào, làm cho Thanh Thu cảm thấy khẩn trương.
Người đến sớm như vậy, nhất định là...
Cô luống cuống tắm qua một chút, sau đó mặc áo choàng tắm, vừa đi vừa lau khô tóc: “Quỳnh Quỳnh, đừng mở cửa, đừng để ý.” Nhất định là Lê Minh Tùng cho người đến đón Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh rồi, nhưng mà cô bây giờ vô cùng hối hận vì đã nói hết mọi chuyện cho Lê Minh Tùng biết.
Nếu như anh muốn đưa Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi thì sao?
Cô không muốn đến chỗ của anh, một chút cũng không muốn đi, nơi đó chỗ nào cũng có bóng dáng của Phương Thu, còn có cả giọng nói nhỏ nhẹ của Phương Thu nữa, đó là một người phụ nữ có thể làm cho đàn ông nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
“Cốc cốc cốc...” Bởi vì nhà không có chuông cửa nên chỉ có thể liên tục gõ cửa như vậy, Quỳnh Quỳnh cũng rất ngoan ngoãn, con bé quả nhiên cũng nói với Sinh và Thùy Thùy không được mở cửa ra.
Tiếng gõ cửa làm cho nhịp tim của Thanh Thu cũng trở nên nhanh hơn, có thể đừng gõ cửa nữa được không?
Cô thật sự không muốn đi mở cửa, không muốn nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa, cũng không muốn biết những chuyển sắp xảy ra.
Cô bắt đầu giống như một con rùa rụt cổ rồi.
Tóc của cô cũng đã khô được một nửa rồi, cô mở cửa sổ ra, làn gió buổi sáng thổi vào trong phòng, hôm nay là một ngày đẹp trời, nhưng trái tim của cô vẫn cứ nặng trĩu như vậy.
“Mẹ ơi, người kia đi rồi, mẹ mau ra đây đi, hay là mẹ mở cửa đi, mẹ, con và Thùy Thùy đều rất nhớ mẹ.”
Cô cầm khăn mặt đi đến cửa, cánh cửa vừa mở ra là Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy cùng nhau lao vào ôm lấy chân của cô: “Mẹ ơi, người mới đến lúc nãy là ai vậy?”
“Chắc là đi nhầm nhà thôi, chúng ta không cần phải quan tâm, đi nào, mẹ đi nấu bữa sáng cho hai đứa.”
Cô đi đến nhà bếp, thầm nghĩ sẽ nấu bữa sáng cho hai đứa bé, nhưng khi cô chuẩn bị bắt đầu thì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ở ngoài phòng khách bỗng hô lên: “Mẹ ơi, có người đứng ở trước cửa sổ.”
Cô giật mình, phòng của cô cũng không ở tầng một, một nơi cao như vậy thì sao có người có thể leo lên cửa sổ được chứ?
Cô vội vàng đặt những thứ ở trong tay của mình xuống, khi cô đi đến phòng khách thì đúng là có người ở bên ngoài cửa sổ.
Tiểu Ngô gõ cửa sổ, ý bảo cô mở cửa ra.
Kỳ thật, nếu như cô không mở cửa thì Tiểu Ngô cũng không thể làm gì cả.
Đúng là côn đồ mà, cô không mở cửa cho bọn họ thì bọn lại muốn cứng đầu xông vào nhà.
Cô cầm điện thoại để gọi cho Tiểu Ngô, bên kia vừa nghe máy là cô đã lên tiếng: “Là cậu Lê bảo các người đến đón Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh sao?”
“Cô Trọng, nếu như Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con cháu của nhà họ Lê, thì đương nhiên phải chuyển đến sống ở nhà họ Lê.” Tiểu Ngô coi đó là chuyện đương nhiên.
“Là Lê Minh Tùng cử cậu đến đây sao?” Cô lạnh lùng hỏi lại, trong lòng có chút không vui, từ sau khi Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh sinh ra đến nay, Lê Minh Tùng anh đã làm điều gì cho hai đứa bé sao?
Anh chưa bao giờ làm cái gì cho hai đứa bé nhưng bây giờ lại nói muốn dẫn con của cô đi, anh coi cô là thứ gì chứ?
“Cô Trọng, sao vậy, chị không muốn ư?” Tiểu Ngô có chút ngạc nhiên, bởi vì nếu cô lựa chọn nói ra, đương nhiên chính là muốn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh có thể trở về nhà họ Lê, còn cô thì có thể dựa vào hai đứa bé để trở thanh một thành viên của nhà họ Lê.
“Đúng vậy, tôi không đồng ý, cho nên, mong cậu rời khỏi đây.” Phiền, vô cùng phiền, rõ ràng là anh đã biết Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con ruột của mình, nhưng mà bây giờ anh lại làm như thế nào, chỉ muốn ở bên cạnh Phương Thu, còn ngay cả việc đến đón con cũng để cho Tiểu Ngô đi làm, nếu như vậy thì có phải là việc làm ba cũng có thể nhờ người khác làm hộ hay không?
Cô tắt máy, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ngẩng đầu nhìn cô, giống như là đang hỏi: mẹ ơi, đang xảy ra chuyện gì vậy?
Đúng vậy, có chuyện rồi, Lê Minh Tùng đã biết hai đứa bé là con ruột của anh rồi.
Nhưng mà cô không muốn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh bị dẫn đi, cô cúi người xuống: “Hai đứa muốn đi du lịch không?”
Thùy Thùy chớp chớp mắt: “Mẹ, ý mẹ muốn nói là mẹ sẽ dẫn bọn con đi du lịch sao?”
“Đúng vậy, con có muốn đi không?”
“Ồ yeah, muốn đi ạ, mẹ, khi nào thì chúng ta khởi hành? Bây giờ con đã muốn đi rồi.”
Cô khẽ chạm lên trán của Thùy Thùy: “Đúng là nôn nóng mà, mẹ còn phải lên kế hoạch, sau đó mới quyết định khi nào đi.” Thật ra bây giờ cô chỉ hận không thể biến mất khỏi thành phố F, như vậy thì Lê Minh Tùng sẽ không tìm được cô nữa.
Cô tốt bụng biết nhường nào, cô đang cố gắng chế tạo cơ hội ở chung cho Lê Minh Tùng vào Phương Thu, cô chắc chắn sẽ không để cho hai đứa bé quấy rầy anh và Phương Thu, nếu như cô không thể bước chân vào thế giới của anh thì chỉ đành lặng lẽ rời khỏi thôi.
“Mẹ, vậy mẹ nhanh chóng lên kế hoạch đi, mẹ làm nhanh lên một chút, con không muốn ăn sáng nữa.” Quỳnh Quỳnh đẩy cô, con bé chỉ hận nỗi cô không thể ngay lập tức đưa ra kế hoạch.
Suy nghĩ không bằng hành động, cô làm càng nhanh thì càng có thể dễ dàng trốn tránh được sự tìm kiếm của Lê Minh Tùng.
Cái này gọi là tấn công khi đối phương chưa kịp chuẩn bị.
Cô suy nghĩ một chút, có rồi: “Chúng ta đi đảo Hỏa Sơn có được hay không?” Nơi đó là điểm du lịch gần thành phố F nhất, trước khi cô tốt nghiệp đại học F thì bạn học của cô đến đây một lần, nhưng tiếc là lúc đó cô đang có thai, không thể đi được, bây giờ cô muốn dẫn hai đứa bé đến đây vui chơi một lần.
“Dạ được dạ được, mẹ là tốt nhất.” Hai đứa bé, mỗi người cầm một cánh tay của cô, không ngừng nhảy nhót hoan hô ở xung quanh, vui vẻ đến mức chỉ muốn bây giờ lập tức xuất phát.
“Buông tay mẹ ra nào, hừ hừ, nếu không, mẹ sẽ không dẫn hai đứa đi nữa.”
“Dạ được, vậy bao giờ chúng ta xuất phát ạ?” Hai cánh tay bé nhỏ kia lập tức buông tay cô ra.
Cô tính toán một chút số tiền trong tay mình, chỉ đủ để tiêu xài trong nửa tháng, sau chuyến đi đảo Hỏa Sơn này thì chắc tiền ăn cũng trở thành vấn đề rồi.
Nhưng khi cô nghĩ đến Tiểu Ngô, người đứng ở ngoài cửa sổ mới rời khỏi và Lê Minh Tùng thì khẽ cắn môi, sau đó nói với hai đứa bé: “Đi thu dọn đồ đạc thôi, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.”
“Yeah, mẹ đúng là quá tuyệt vời.”
“Thanh Thu, chuyện của Tiểu Ngô là như thế nào vậy?” Khi mà hai đứa bé đang nhảy múa hoan hô thì Sinh cất tiếng hỏi.
“Không... không có chuyện gì cả, Sinh, chị xem, em...” Bây giờ trong tay cô cũng không có tiền, lúc đầu cô muốn đưa Sinh đi cùng, nhưng bây giờ thì không thể.
“Em dẫn bọn nhỏ đi đi, chị ở nhà để trông chừng nhà cửa.” Sinh cười: “Nhưng mà, nếu như bọn họ lại đến tìm em cùng với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thì chị phải trả lời như thế nào?”
“Chị nhất định không được nói em đi đâu, chỉ cần nói là em đi du lịch là được.”
“Được rồi, vậy mẹ con em đi đi.”
Cũng không có gì để mang theo cả, thật ra đi du lịch thì chỉ cần mang theo tiền, vài bộ quần áo, còn có cả máy ảnh nữa, chỉ cần một cái balo là được, đây cũng chính là ưu điểm của mùa hè, quần áo đều rất mỏng, không tốn diện tích.
Quỳnh Quỳnh nhảy chân sáo ra khỏi cửa, sau đó chạy nhanh đến chỗ cầu thang máy.
“Quỳnh Quỳnh, đứng lại.”
“Mẹ, mẹ đổi ý sao?” Đứa bé kia quay đầu lại, bởi vì cho rằng Thanh Thu không muốn đi nên khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự lo lắng.
“Không phải, chúng ta sẽ đi cầu thang bộ.” Cô hành động nhanh như vậy thì chắc là Tiểu Ngô nhất định sẽ không nghĩ đến việc cô lặng lẽ rời khỏi, lại còn đi cửa sau nữa, khi cô đến xem phòng thì chủ nhà đã chỉ cho cô biết nơi này còn có một cánh cửa sau để dùng trong trường hợp khẩn cấp, như vậy thì cô không lo sẽ gặp phải Tiểu Ngô nữa.
Không phải là cô chột dạ, mà là cô không muốn nói chuyện với người của Lê Minh Tùng.
Lặng lẽ rời khỏi, nghĩ đến việc có thể trốn được Lê Minh Tùng thì cô lập tức cảm thấy vui vẻ.
“Mẹ...”
“Suỵt, đừng lên tiếng, cô cẩn thận mở cửa, xem Tiểu Ngô có cử người đứng ở bên ngoài hay không, cô thật sự không muốn đến nhà họ Lê, trong căn biệt thự đó không có ông nội, cũng không có tình thân, mà chỉ là một căn nhà lạnh lẽo, làm cho cô không muốn vào ở.
Cửa mở ra, bên ngoài không có lấy một bóng người, cô đeo balo, mỗi tay dắt một đứa, cảm giác đi dưới ánh mặt trời thật là tốt.
“Mẹ, hôm qua Mập Mạp ở nhà trẻ nói có rất nhiều xe đi đến đảo Hỏa Sơn, chỉ cần đứng ở bên đường bên kia là có thể bắt được xe rồi.” Quỳnh Quỳnh vừa nói vừa chỉ tay về phía ngã tư bên kia, giọng nói tràn ngập sự chờ mong.
“Được, chúng ta đi đến đó để bắt xe.” Tốt nhất là không đến bến xe, để Lê Minh Tùng không thể điều tra được dấu vết của ba mẹ con cô.