Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-314
Chương 314: Kéo cô cùng xuống địa ngục
**********
Lục Kiến Nghi không để lộ một chút biểu cảm nào, nước mắt và lời nói của cô ta không hề khiến anh động lòng “Đưa cô ta ra ngoài." Anh lạnh lùng thốt ra một câu, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào máy tính, chẳng thèm để ý đến cô ta nữa.
Roy đã đưa cô ta ra ngoài.
Cô ta vô cùng thất vọng, nỗi mất mát trong lòng giống như nước sông cuồn cuộn không ngừng.
Sau khi trở về, cô ta bắt đầu giả bệnh, ngăn che tất cả mọi người bao gồm cả Roy ở bên ngoài, không ai nhìn thấy. Finn bước đến: "Kiều An, cô nên biết, sếp ghét nhất là người phụ nữ không chịu nghe lời." "Tôi chỉ muốn có một đứa con, lẽ nào là quá đáng sao?" "Thế phải phụ thuộc và cô muốn sinh con với ai, cô nên hiểu rõ vị trí của mình." Finn nghiêm nghị nói. Cơ mặt Kiều An lại co giật: "Có phải anh cảm thấy tôi muốn sinh con với Lục Kiến Nghi là đang sĩ tâm vọng tưởng sao?" “Không phải si tâm vọng tưởng, mà là nằm mơ giữa ban ngày” Finn nói thắng, đơn giản, thô bạo, không hề khách sáo. Kiều An giống như bị một đòn sấm sét đánh vào ngay giữa đỉnh đầu, đầu óc cứ ong ong: "Tôi tệ như thế sao?" "Sếp chính là thái tử gia của nhà họ Lục." Finn chế nhạo.
Đường nét trên khuôn mặt thanh tú của Kiều An như bị vón thành một cục: "Hoa Hiền Phương có tư cách sinh con cho anh ta sao? Cô ta chính là " “Ai có tư cách, ai không có tư cách, đều do sếp quyết định. Finn nói.
Bàn tay giấu trong túi của Kiều An âm thầm siết chặt: "Hôm nay anh đến là muốn quở trách tôi sao?"
Finn giang hai tay. "Đương nhiên không phải, tôi đến chính là muốn thực hiện nguyện vọng của cô Kiều An hơi giật mình: “Anh muốn giúp tôi thực hiện thể nào?"
Đôi môi mỏng nhợt của Finn lộ ra một nụ cười tà mị: “Tôi đương nhiên có cách để cô mang thai con của sếp, nhưng mà, cô phải đồng ý với tôi hai yêu cầu “Yêu cầu gì?" Kiều An vội vàng nói. "Thứ nhất, con sẽ không thể do cô sinh ra Lời của Finn còn chưa nói xong, đã bị cô ta cắt ngang với vẻ kinh ngạc: “Ý anh là, tìm người đẻ thay?" “Đúng." Finn gật đầu: “Cô nên biết rõ bản thân của cô, cô muốn tốn chín tháng mang thai là chuyện không thể nào" Kiều An dùng sức nuốt một ngụm nước bọt xuống, hỏi: “Còn yêu cầu thứ hai?" “Cô mãi mãi cũng không được nói ra bố của đứa bé này là ai, nếu không cô sẽ lập tức mất đi nó. Giọng điệu nghiêm nghị của Finn gần như là một lời đe dọa.
Cả người cô ta đột nhiên run lên: “Cũng không thể nói cho Lục Kiến Nghi sao?"
Finn nhún vai: "Bây giờ không được, đợi đứa bé lớn rồi thì có thể. Nếu bây giờ cô nói cho anh ta biết, thì tôi sẽ xong đời, tôi mà có mệnh hệ gì, nhất định sẽ kéo cô cùng xuống địa ngục. Đợi đứa bé được sinh ra rồi, Lục Kiến Nghi muốn không
Đôi mắt đen láy của Kiều An chợt lóe lên một tia kỳ dị. Lần này, bất kể Finn có yêu cầu gì cô ta cũng sẽ đồng ý. nhận con cũng không được. "Được, tôi đồng ý với anh.
Finn khẽ mỉm cười: "Hai ngày nay cô cứ ở nhà ngoan ngoãn đợi tin tức của tôi, sau khi tôi sắp xếp ổn thỏa rồi sẽ đưa cô đi bệnh viện. Kiều An cũng mim cười, có con rồi, cô có thể giữ Lục Kiến Nghi bên cạnh mình mãi mãi.
Lúc này, ở thành phố Dương Hà
Tân Nhân Thiên trở lại biệt thự, lúc anh ta bật đèn lên, thì nhìn thấy người đàn ông đang đứng trong đại sảnh, người đàn ông mặc một thân đều là màu đen, đeo một cái mặt nạ trắng bạc, trông giống như một hồn ma.
Anh ta đột nhiên run lên kịch liệt: “Anh vào đây bằng cách nào?" “Đương nhiên là đi vào rồi." Người đàn ông hơi nheo mắt, khỏe miệng ẩn sau lớp mặt nạ gợi lên một nụ cười mờ ám. “Đây là nhà của tôi, lập tức cút khỏi đây ngay. Tần Nhân Thiên quát lên. Người đàn ông bước đến gần anh ta. "Cậu em, đã đến lúc mặt đối mặt nói chuyện đàng hoàng với cậu rồi."
Anh ta từ từ cởi bỏ chiếc mặt nạ, thời điểm nhìn thấy khuôn mặt thật của anh ta, Tân Nhân Thiên trừng to hai mắt kinh ngạc, cả người giống như bị điện giật bất động, hết sức ngạc nhiên, giống như là nhìn thấy ma vậy. "Anh... anh." "Có bất ngờ không? Có ngạc nhiên không?" Người đàn ông cười xấu xa.
Tân Nhân Thiên co rúm lại, đột nhiên xông tới, giơ tay muốn xé rách mặt anh ta, muốn xem thử tên này có phải là đang đeo mặt nạ giả dạng hay không.
Người đàn ông hất tay Tân Nhân Thiên ra: “Nhẹ tay thôi, đừng làm hỏng khuôn mặt đẹp trai của tôi." “Anh phẫu thuật thẩm mỹ sao?” Tần Nhân Thiên trầm giọng nói, nếu không phải đeo mặt nạ giả dạng, thì chính là phẫu thuật thẩm mỹ, muốn lừa anh ta à, đâu có dễ như vậy.
Người đàn ông không trả lời, chỉ mỉm cười ẩn ý: “Cậu em, cậu đừng kích động quả, tôi trở về rồi, cậu nên vui mừng mới phải."
Tân Nhân Thiên chỉ cảm thấy sợ hãi, không hề vui mừng tỷ nào. “Anh nên chết rồi chứ, rốt cuộc là muốn làm gì?" "Đương nhiên là để giúp cậu theo đuổi lại vợ, vì chuyện của cậu mà tôi lao tâm khổ trí lắm đấy." Người đàn ông xoa xoa thái dương, làm ra vẻ giống như đau đầu. “Tôi đã nói, chuyện của tôi không cần anh quản." Tân Nhân Thiên lên giọng, giống như đang quát tháo “Thấy cậu bị động như vậy, cô ta sắp sinh một đồng con cho
Lục Kiến Nghỉ luôn rồi." Người đàn ông bặm môi thở dài thườn thượt, âm cuối kéo dài giống như đuôi sao chổi vậy. Tân Nhân Thiên nổi giận đùng đùng: “Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh."
Hoa Hiền Phương là người phụ nữ anh ta yêu nhất trong cuộc đời này, anh ta sẽ không ép buộc cô làm những chuyện mà cô không thích, càng sẽ không làm tổn hại đến một cọng tóc của cô.
Người đàn ông bĩu môi: “Suy cho cùng sai lầm này là do tôi gây ra, tôi có nghĩa vụ giúp cậu bù đắp lại, bất kể cậu có đồng ý hay không, chuyện này tôi nhất định phải làm cho đến cùng. Nói xong, anh ta bất ngờ lấy trong túi quần một chai xịt xịt vào người Tần Nhân Thiên.
Tần Nhân Thiên không hề phòng bị đã bị anh ta xịt trúng mặt, khi Tần Nhân Thiên đưa tay che mũi mình lại thì cũng đã không còn kịp nữa, trước mắt anh tối sầm, rồi ngã xuống ghế so pha.
Người đàn ông vươn tay vuốt ve mặt của anh ta: "Cậu em, tạm thời phải để cậu chịu thiệt thòi rồi, yên tâm tìm một nơi nghỉ ngợi cho tốt đi, đến lúc đó, tôi sẽ đưa Hoa mỹ nhân về lại bên cạnh cậu."
Trong biệt thự ven hồ.
Lục Kiến Nghi ngồi trên ghế so pha, đút vợ ăn nho. Hoa Hiền Phương cảm thấy mình sắp bị anh nuôi biến thành heo rồi. "Ông xã, phụ nữ mang thai phải giữ gìn thân thể, không được ăn quá nhiều, như thể không tốt cho đứa bé và bản thân."
Lục Kiến Nghi dịu dàng vòng tay qua vai cô: "Em ăn không béo, cho dù mang thai, cũng chỉ to ở bụng thôi."
Cô bĩu môi: "Như thế cũng chưa chắc, nếu em sinh con xong, cơ thể thay đổi, khắp bụng đều là vết rạn, cả người phi ra, chắc là anh sẽ một cước đã em bay ra khỏi dải ngân hà mất "
**********
Lục Kiến Nghi không để lộ một chút biểu cảm nào, nước mắt và lời nói của cô ta không hề khiến anh động lòng “Đưa cô ta ra ngoài." Anh lạnh lùng thốt ra một câu, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào máy tính, chẳng thèm để ý đến cô ta nữa.
Roy đã đưa cô ta ra ngoài.
Cô ta vô cùng thất vọng, nỗi mất mát trong lòng giống như nước sông cuồn cuộn không ngừng.
Sau khi trở về, cô ta bắt đầu giả bệnh, ngăn che tất cả mọi người bao gồm cả Roy ở bên ngoài, không ai nhìn thấy. Finn bước đến: "Kiều An, cô nên biết, sếp ghét nhất là người phụ nữ không chịu nghe lời." "Tôi chỉ muốn có một đứa con, lẽ nào là quá đáng sao?" "Thế phải phụ thuộc và cô muốn sinh con với ai, cô nên hiểu rõ vị trí của mình." Finn nghiêm nghị nói. Cơ mặt Kiều An lại co giật: "Có phải anh cảm thấy tôi muốn sinh con với Lục Kiến Nghi là đang sĩ tâm vọng tưởng sao?" “Không phải si tâm vọng tưởng, mà là nằm mơ giữa ban ngày” Finn nói thắng, đơn giản, thô bạo, không hề khách sáo. Kiều An giống như bị một đòn sấm sét đánh vào ngay giữa đỉnh đầu, đầu óc cứ ong ong: "Tôi tệ như thế sao?" "Sếp chính là thái tử gia của nhà họ Lục." Finn chế nhạo.
Đường nét trên khuôn mặt thanh tú của Kiều An như bị vón thành một cục: "Hoa Hiền Phương có tư cách sinh con cho anh ta sao? Cô ta chính là " “Ai có tư cách, ai không có tư cách, đều do sếp quyết định. Finn nói.
Bàn tay giấu trong túi của Kiều An âm thầm siết chặt: "Hôm nay anh đến là muốn quở trách tôi sao?"
Finn giang hai tay. "Đương nhiên không phải, tôi đến chính là muốn thực hiện nguyện vọng của cô Kiều An hơi giật mình: “Anh muốn giúp tôi thực hiện thể nào?"
Đôi môi mỏng nhợt của Finn lộ ra một nụ cười tà mị: “Tôi đương nhiên có cách để cô mang thai con của sếp, nhưng mà, cô phải đồng ý với tôi hai yêu cầu “Yêu cầu gì?" Kiều An vội vàng nói. "Thứ nhất, con sẽ không thể do cô sinh ra Lời của Finn còn chưa nói xong, đã bị cô ta cắt ngang với vẻ kinh ngạc: “Ý anh là, tìm người đẻ thay?" “Đúng." Finn gật đầu: “Cô nên biết rõ bản thân của cô, cô muốn tốn chín tháng mang thai là chuyện không thể nào" Kiều An dùng sức nuốt một ngụm nước bọt xuống, hỏi: “Còn yêu cầu thứ hai?" “Cô mãi mãi cũng không được nói ra bố của đứa bé này là ai, nếu không cô sẽ lập tức mất đi nó. Giọng điệu nghiêm nghị của Finn gần như là một lời đe dọa.
Cả người cô ta đột nhiên run lên: “Cũng không thể nói cho Lục Kiến Nghi sao?"
Finn nhún vai: "Bây giờ không được, đợi đứa bé lớn rồi thì có thể. Nếu bây giờ cô nói cho anh ta biết, thì tôi sẽ xong đời, tôi mà có mệnh hệ gì, nhất định sẽ kéo cô cùng xuống địa ngục. Đợi đứa bé được sinh ra rồi, Lục Kiến Nghi muốn không
Đôi mắt đen láy của Kiều An chợt lóe lên một tia kỳ dị. Lần này, bất kể Finn có yêu cầu gì cô ta cũng sẽ đồng ý. nhận con cũng không được. "Được, tôi đồng ý với anh.
Finn khẽ mỉm cười: "Hai ngày nay cô cứ ở nhà ngoan ngoãn đợi tin tức của tôi, sau khi tôi sắp xếp ổn thỏa rồi sẽ đưa cô đi bệnh viện. Kiều An cũng mim cười, có con rồi, cô có thể giữ Lục Kiến Nghi bên cạnh mình mãi mãi.
Lúc này, ở thành phố Dương Hà
Tân Nhân Thiên trở lại biệt thự, lúc anh ta bật đèn lên, thì nhìn thấy người đàn ông đang đứng trong đại sảnh, người đàn ông mặc một thân đều là màu đen, đeo một cái mặt nạ trắng bạc, trông giống như một hồn ma.
Anh ta đột nhiên run lên kịch liệt: “Anh vào đây bằng cách nào?" “Đương nhiên là đi vào rồi." Người đàn ông hơi nheo mắt, khỏe miệng ẩn sau lớp mặt nạ gợi lên một nụ cười mờ ám. “Đây là nhà của tôi, lập tức cút khỏi đây ngay. Tần Nhân Thiên quát lên. Người đàn ông bước đến gần anh ta. "Cậu em, đã đến lúc mặt đối mặt nói chuyện đàng hoàng với cậu rồi."
Anh ta từ từ cởi bỏ chiếc mặt nạ, thời điểm nhìn thấy khuôn mặt thật của anh ta, Tân Nhân Thiên trừng to hai mắt kinh ngạc, cả người giống như bị điện giật bất động, hết sức ngạc nhiên, giống như là nhìn thấy ma vậy. "Anh... anh." "Có bất ngờ không? Có ngạc nhiên không?" Người đàn ông cười xấu xa.
Tân Nhân Thiên co rúm lại, đột nhiên xông tới, giơ tay muốn xé rách mặt anh ta, muốn xem thử tên này có phải là đang đeo mặt nạ giả dạng hay không.
Người đàn ông hất tay Tân Nhân Thiên ra: “Nhẹ tay thôi, đừng làm hỏng khuôn mặt đẹp trai của tôi." “Anh phẫu thuật thẩm mỹ sao?” Tần Nhân Thiên trầm giọng nói, nếu không phải đeo mặt nạ giả dạng, thì chính là phẫu thuật thẩm mỹ, muốn lừa anh ta à, đâu có dễ như vậy.
Người đàn ông không trả lời, chỉ mỉm cười ẩn ý: “Cậu em, cậu đừng kích động quả, tôi trở về rồi, cậu nên vui mừng mới phải."
Tân Nhân Thiên chỉ cảm thấy sợ hãi, không hề vui mừng tỷ nào. “Anh nên chết rồi chứ, rốt cuộc là muốn làm gì?" "Đương nhiên là để giúp cậu theo đuổi lại vợ, vì chuyện của cậu mà tôi lao tâm khổ trí lắm đấy." Người đàn ông xoa xoa thái dương, làm ra vẻ giống như đau đầu. “Tôi đã nói, chuyện của tôi không cần anh quản." Tân Nhân Thiên lên giọng, giống như đang quát tháo “Thấy cậu bị động như vậy, cô ta sắp sinh một đồng con cho
Lục Kiến Nghỉ luôn rồi." Người đàn ông bặm môi thở dài thườn thượt, âm cuối kéo dài giống như đuôi sao chổi vậy. Tân Nhân Thiên nổi giận đùng đùng: “Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh."
Hoa Hiền Phương là người phụ nữ anh ta yêu nhất trong cuộc đời này, anh ta sẽ không ép buộc cô làm những chuyện mà cô không thích, càng sẽ không làm tổn hại đến một cọng tóc của cô.
Người đàn ông bĩu môi: “Suy cho cùng sai lầm này là do tôi gây ra, tôi có nghĩa vụ giúp cậu bù đắp lại, bất kể cậu có đồng ý hay không, chuyện này tôi nhất định phải làm cho đến cùng. Nói xong, anh ta bất ngờ lấy trong túi quần một chai xịt xịt vào người Tần Nhân Thiên.
Tần Nhân Thiên không hề phòng bị đã bị anh ta xịt trúng mặt, khi Tần Nhân Thiên đưa tay che mũi mình lại thì cũng đã không còn kịp nữa, trước mắt anh tối sầm, rồi ngã xuống ghế so pha.
Người đàn ông vươn tay vuốt ve mặt của anh ta: "Cậu em, tạm thời phải để cậu chịu thiệt thòi rồi, yên tâm tìm một nơi nghỉ ngợi cho tốt đi, đến lúc đó, tôi sẽ đưa Hoa mỹ nhân về lại bên cạnh cậu."
Trong biệt thự ven hồ.
Lục Kiến Nghi ngồi trên ghế so pha, đút vợ ăn nho. Hoa Hiền Phương cảm thấy mình sắp bị anh nuôi biến thành heo rồi. "Ông xã, phụ nữ mang thai phải giữ gìn thân thể, không được ăn quá nhiều, như thể không tốt cho đứa bé và bản thân."
Lục Kiến Nghi dịu dàng vòng tay qua vai cô: "Em ăn không béo, cho dù mang thai, cũng chỉ to ở bụng thôi."
Cô bĩu môi: "Như thế cũng chưa chắc, nếu em sinh con xong, cơ thể thay đổi, khắp bụng đều là vết rạn, cả người phi ra, chắc là anh sẽ một cước đã em bay ra khỏi dải ngân hà mất "