Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162
Chương 162: Phá hỏng bầu không khí.
Thế nhưng, cô ta đợi một hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng khóc lớn từ bên trong truyền ra, chỉ có âm thanh hít thở nặng nề và tiếng bàn kêu kẽo kẹt.
Cô ta không nhịn được mà mở cửa ra một khe cực nhỏ, nhìn vào bên trong.
Chỉ là vừa nhìn, cô ta bỗng nhiên như bị sét đánh, đầu tóc bốc khói đen.
Cô ta sôi máu, sắp nôn ra rồi.
Cái gọi là trừng phạt của Lục Kiến Nghi lại không phải là đánh cho cô mặt mũi bầm dập.
Móng tay cô ta cào lên tường, âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ đó có thể làm người khác vô cùng khó chịu.
Dây thần kinh của cô ta đã xoắn hết vào nhau, sự đố kỵ và tức giận điên cuồng làm cô ta phát điên, muốn đấm đá, hét lên, thậm chí còn muốn xông vào, dừng bọn họ lại.
Thế nhưng cô ta biết mình không thể làm như vậy, cô ta là một người rất có kinh nghiệm.
Vốn dĩ Lục Kiến Nghi đang tức giận rồi, nếu như cô ta còn xông vào, nói không chừng anh còn đá cô ta ra ngoài cửa.
Hơn nữa sáng nay còn chọc giận anh, sau này phải cẩn thận một chút, không thể đùa với lửa.
Lục Kiến Nghi thích cô ta dịu dàng, ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì cô ta phải phát huy ưu thế của mình hết mức.
Cô ta lặng lẽ đóng cửa lại, quá chói mắt rồi, không thể tiếp tục nhìn được nữa, nếu không sẽ không khống chế được.
Trong phòng sách.
Cho dù con nhím nhỏ có ngoan cường đến đâu thì lúc này cũng chỉ có thể khuất phục.
“Tuy rằng cơ thể cô không sạch, thế nhưng lại thành thật, tốt hơn nhiều so với trái tim thích nói dối của cô.”
“Anh vừa ý là được.” Cô xấu hổ quay đầu sang một bên, yếu ớt trả lời, giống như một loại khiêu khích trá hình.
Ánh mắt của anh trở nên lạnh lùng.
Người phụ nữ không thức thời này đúng là biết phá hỏng tâm trạng, nhiều lần, cảm giác chinh phục của anh không kéo dài được lâu, lại biến thành cảm giác thất bại.
Cảm giác này thật sự làm người tức giận, đúng là muốn đoạt lấy cô, làm cho cô không còn thời gian, sức lực và tâm tư làm anh nghẹn họng nữa.
“Còn lâu mới hài lòng, cô ngốc như vậy, sao có thể làm tôi hài lòng được chứ?”
Cô lại nắm chặt nắm đấm lại, giấu tất cả sự quật cường trong đó: “Xin lỗi, làm anh thất vọng rồi.”
“Sau này học theo Hoa Mộng Lan một chút.” Âm thanh của anh nhẹ như bay, giống như cố ý nói như vậy.
Sau khi sửa sang lại quần áo, anh bước ra ngoài, không nhìn cô nữa, tránh nổi lên xúc động muốn trừng phạt cô.
Hoa Hiền Phương ngồi lên, âm thầm mặc lại quần áo.
Anh nói cô học theo Hoa Mộng Lan!
Cô nhất định sẽ làm anh thất vọng rồi.
Cô không thể học theo Hoa Mộng Lan, cũng không muốn học.
Cô không có khả năng quyến rũ đàn ông.
Nhất định là Hoa Mộng Lan trên giường sẽ linh hoạt như con rắn, thành thạo vô cùng.
Kỹ thuật của cô không bằng người khác, tình nguyện đầu hàng.
Gần tối, bác cả lại đến, mang theo hai hộp cơm.
“Hiền Phương, đây là bánh kem mẹ cháu nhờ bác mang đến cho cháu, hôm qua bác quên đưa cho cháu. Vị lạc là của Mộng Lan, mứt hoa quả là của cháu. Mẹ cháu biết cháu thích ăn mứt hoa quả, bà ấy còn đặc biệt làm các loại vị. Phần to nhất ở bên trong là mứt việt quất mà cháu thích nhất. Mẹ cháu học làm mứt việt quất, mứt ở trong đó là do bà ấy tự làm, cháu nhất định phải thử một chút.”
Hôm nay bác cả cười vô cùng hiền từ, làm Hoa Hiền Phương cảm thấy sợ hãi.
Từ trước đến giờ bà ta chưa từng dịu dàng với cô như vậy.
“Cảm ơn bác.” Cô nhận lấy bánh mứt hoa quả.
Bánh kem mẹ làm là đồ ngon nhất trên thế giới này.
Rất lâu rồi không được ăn, thật sự rất nhớ.
Trước đây, khi mẹ làm đồ ăn nhẹ, cô và Phi sẽ đứng ở trước cửa bếp, ngửi mùi hương, giương mắt chờ đợi.
Đợi đến khi bánh kem được làm xong, không để ý đến việc nó còn nóng bỏng, đã nhét vào miệng từng miếng.
Thời Thạch cũng thích ăn bánh kem mẹ làm.
Khi đi học, cô sẽ để một hộp lớn trong cặp, đưa cho anh ta ăn.
Những năm tháng đẹp đẽ đó vui vẻ biết bao, tiếc là không thể quay lại nữa.
Sau khi bác cả rời đi, nhìn thấy Lục Kiến Nghi đi đến, cô đưa bánh đến trước mặt anh: “Mẹ tôi làm điểm tâm, anh có muốn thử một chút không?”
“Không có hứng.” Anh hờ hững, không thích ăn bánh ngọt.
Cô bĩu môi: “Bánh kem mẹ tôi làm là ngon nhất trên thế giới này.”
“Cô thấy tôi ăn bánh kem bao giờ chưa?” Lục Kiến Nghi trừng mắt nhìn cô, anh thích cái gì, ghét cái gì, người phụ nữ này nhất định không biết.
“Vậy thì thôi.” Cô đậy hộp vào, cẩn thận để trên bàn, ngày mai đưa đến công ty cùng ăn với đồng nghiệp.
Hoa Mộng Lan bước vào, trong tay cũng cầm một hộp bánh: “Kiến Nghi, anh có muốn ăn bánh không, của em là vị lạc, rất ngon.”
Cô ta cố ý làm như vậy, cô ta chắc chắn Lục Kiến Nghi không ăn đồ của Hoa Hiền Phương mà sẽ ăn của mình.
Đôi mắt đen của Lục Kiến Nghi hơi chuyển động, anh khẽ gật đầu: “Một chút.”
Hoa Mộng Lan lập tức như bông hoa hồng đắm chìm trong ánh nắng, kiều diễm nở rộ, cười đến động lòng người.
Cô ta biết Lục Kiến Nghi nhất định sẽ ăn.
Cô ta xúc một chút đưa vào miệng anh, hai người vô cùng tình cảm.
“Còn muốn nữa không?”
“Không cần.”
Ánh mắt của Hoa Hiền Phương đầy tổn thương.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy trên bầu trời xanh cao kia như có tia sét đánh xuống, không nghiêng lệch, đánh trúng lên đỉnh đầu cô, đốt cháy cả tóc cô.
Đúng là một đòn thật đau!
Rõ ràng là đã nói không thích ăn bánh kem, kết quả là Hoa Mộng Lan bón thì lại ăn.
Xem ra, không phải anh không ăn, chỉ là không thích ăn đồ của cô.
Cô ôm đồ ăn ở trên bàn lên, quay người, đi lên tầng, lòng tự tôn nhỏ bé của cô đã bị đả kích rất nghiêm trọng, vỡ thành những mảnh vụn, không ghép lại được nữa.
Bước vào phòng, cô tự giễu chính mình.
Tại sao phải đau buồn chứ?
Không phải đã quen rồi sao?
Tên đó đã bao giờ ăn đồ của cô? Đã bao giờ đối diện với cô mà có sắc mặt tốt? Đã bao giờ dịu dàng với cô?
Không có!
Từ trước đến giờ chưa từng có!
Cô là một con rối thô tục dơ bẩn, không xứng có được sự thương hại của anh.
Hoa Mộng Lan thuần khiết trong sạch mới xứng.
Dưới tầng, Hoa Mộng Lan vô cùng đắc ý, sau khi cho Hoa Hiền Phương một cú thật đau, cô ta rất vui vẻ.
“Kiến Nghi, có muốn vào phòng em một chút, em có thứ cho anh xem.”
Cô ta chuẩn bị rất nhiều dụng cụ.
Tối hôm nay, phải để Lục Kiến Nghi biết, làm với cô ta còn mất hồn hơn làm với Hoa Hiền Phương.
Thế nhưng, cô ta đợi một hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng khóc lớn từ bên trong truyền ra, chỉ có âm thanh hít thở nặng nề và tiếng bàn kêu kẽo kẹt.
Cô ta không nhịn được mà mở cửa ra một khe cực nhỏ, nhìn vào bên trong.
Chỉ là vừa nhìn, cô ta bỗng nhiên như bị sét đánh, đầu tóc bốc khói đen.
Cô ta sôi máu, sắp nôn ra rồi.
Cái gọi là trừng phạt của Lục Kiến Nghi lại không phải là đánh cho cô mặt mũi bầm dập.
Móng tay cô ta cào lên tường, âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ đó có thể làm người khác vô cùng khó chịu.
Dây thần kinh của cô ta đã xoắn hết vào nhau, sự đố kỵ và tức giận điên cuồng làm cô ta phát điên, muốn đấm đá, hét lên, thậm chí còn muốn xông vào, dừng bọn họ lại.
Thế nhưng cô ta biết mình không thể làm như vậy, cô ta là một người rất có kinh nghiệm.
Vốn dĩ Lục Kiến Nghi đang tức giận rồi, nếu như cô ta còn xông vào, nói không chừng anh còn đá cô ta ra ngoài cửa.
Hơn nữa sáng nay còn chọc giận anh, sau này phải cẩn thận một chút, không thể đùa với lửa.
Lục Kiến Nghi thích cô ta dịu dàng, ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì cô ta phải phát huy ưu thế của mình hết mức.
Cô ta lặng lẽ đóng cửa lại, quá chói mắt rồi, không thể tiếp tục nhìn được nữa, nếu không sẽ không khống chế được.
Trong phòng sách.
Cho dù con nhím nhỏ có ngoan cường đến đâu thì lúc này cũng chỉ có thể khuất phục.
“Tuy rằng cơ thể cô không sạch, thế nhưng lại thành thật, tốt hơn nhiều so với trái tim thích nói dối của cô.”
“Anh vừa ý là được.” Cô xấu hổ quay đầu sang một bên, yếu ớt trả lời, giống như một loại khiêu khích trá hình.
Ánh mắt của anh trở nên lạnh lùng.
Người phụ nữ không thức thời này đúng là biết phá hỏng tâm trạng, nhiều lần, cảm giác chinh phục của anh không kéo dài được lâu, lại biến thành cảm giác thất bại.
Cảm giác này thật sự làm người tức giận, đúng là muốn đoạt lấy cô, làm cho cô không còn thời gian, sức lực và tâm tư làm anh nghẹn họng nữa.
“Còn lâu mới hài lòng, cô ngốc như vậy, sao có thể làm tôi hài lòng được chứ?”
Cô lại nắm chặt nắm đấm lại, giấu tất cả sự quật cường trong đó: “Xin lỗi, làm anh thất vọng rồi.”
“Sau này học theo Hoa Mộng Lan một chút.” Âm thanh của anh nhẹ như bay, giống như cố ý nói như vậy.
Sau khi sửa sang lại quần áo, anh bước ra ngoài, không nhìn cô nữa, tránh nổi lên xúc động muốn trừng phạt cô.
Hoa Hiền Phương ngồi lên, âm thầm mặc lại quần áo.
Anh nói cô học theo Hoa Mộng Lan!
Cô nhất định sẽ làm anh thất vọng rồi.
Cô không thể học theo Hoa Mộng Lan, cũng không muốn học.
Cô không có khả năng quyến rũ đàn ông.
Nhất định là Hoa Mộng Lan trên giường sẽ linh hoạt như con rắn, thành thạo vô cùng.
Kỹ thuật của cô không bằng người khác, tình nguyện đầu hàng.
Gần tối, bác cả lại đến, mang theo hai hộp cơm.
“Hiền Phương, đây là bánh kem mẹ cháu nhờ bác mang đến cho cháu, hôm qua bác quên đưa cho cháu. Vị lạc là của Mộng Lan, mứt hoa quả là của cháu. Mẹ cháu biết cháu thích ăn mứt hoa quả, bà ấy còn đặc biệt làm các loại vị. Phần to nhất ở bên trong là mứt việt quất mà cháu thích nhất. Mẹ cháu học làm mứt việt quất, mứt ở trong đó là do bà ấy tự làm, cháu nhất định phải thử một chút.”
Hôm nay bác cả cười vô cùng hiền từ, làm Hoa Hiền Phương cảm thấy sợ hãi.
Từ trước đến giờ bà ta chưa từng dịu dàng với cô như vậy.
“Cảm ơn bác.” Cô nhận lấy bánh mứt hoa quả.
Bánh kem mẹ làm là đồ ngon nhất trên thế giới này.
Rất lâu rồi không được ăn, thật sự rất nhớ.
Trước đây, khi mẹ làm đồ ăn nhẹ, cô và Phi sẽ đứng ở trước cửa bếp, ngửi mùi hương, giương mắt chờ đợi.
Đợi đến khi bánh kem được làm xong, không để ý đến việc nó còn nóng bỏng, đã nhét vào miệng từng miếng.
Thời Thạch cũng thích ăn bánh kem mẹ làm.
Khi đi học, cô sẽ để một hộp lớn trong cặp, đưa cho anh ta ăn.
Những năm tháng đẹp đẽ đó vui vẻ biết bao, tiếc là không thể quay lại nữa.
Sau khi bác cả rời đi, nhìn thấy Lục Kiến Nghi đi đến, cô đưa bánh đến trước mặt anh: “Mẹ tôi làm điểm tâm, anh có muốn thử một chút không?”
“Không có hứng.” Anh hờ hững, không thích ăn bánh ngọt.
Cô bĩu môi: “Bánh kem mẹ tôi làm là ngon nhất trên thế giới này.”
“Cô thấy tôi ăn bánh kem bao giờ chưa?” Lục Kiến Nghi trừng mắt nhìn cô, anh thích cái gì, ghét cái gì, người phụ nữ này nhất định không biết.
“Vậy thì thôi.” Cô đậy hộp vào, cẩn thận để trên bàn, ngày mai đưa đến công ty cùng ăn với đồng nghiệp.
Hoa Mộng Lan bước vào, trong tay cũng cầm một hộp bánh: “Kiến Nghi, anh có muốn ăn bánh không, của em là vị lạc, rất ngon.”
Cô ta cố ý làm như vậy, cô ta chắc chắn Lục Kiến Nghi không ăn đồ của Hoa Hiền Phương mà sẽ ăn của mình.
Đôi mắt đen của Lục Kiến Nghi hơi chuyển động, anh khẽ gật đầu: “Một chút.”
Hoa Mộng Lan lập tức như bông hoa hồng đắm chìm trong ánh nắng, kiều diễm nở rộ, cười đến động lòng người.
Cô ta biết Lục Kiến Nghi nhất định sẽ ăn.
Cô ta xúc một chút đưa vào miệng anh, hai người vô cùng tình cảm.
“Còn muốn nữa không?”
“Không cần.”
Ánh mắt của Hoa Hiền Phương đầy tổn thương.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy trên bầu trời xanh cao kia như có tia sét đánh xuống, không nghiêng lệch, đánh trúng lên đỉnh đầu cô, đốt cháy cả tóc cô.
Đúng là một đòn thật đau!
Rõ ràng là đã nói không thích ăn bánh kem, kết quả là Hoa Mộng Lan bón thì lại ăn.
Xem ra, không phải anh không ăn, chỉ là không thích ăn đồ của cô.
Cô ôm đồ ăn ở trên bàn lên, quay người, đi lên tầng, lòng tự tôn nhỏ bé của cô đã bị đả kích rất nghiêm trọng, vỡ thành những mảnh vụn, không ghép lại được nữa.
Bước vào phòng, cô tự giễu chính mình.
Tại sao phải đau buồn chứ?
Không phải đã quen rồi sao?
Tên đó đã bao giờ ăn đồ của cô? Đã bao giờ đối diện với cô mà có sắc mặt tốt? Đã bao giờ dịu dàng với cô?
Không có!
Từ trước đến giờ chưa từng có!
Cô là một con rối thô tục dơ bẩn, không xứng có được sự thương hại của anh.
Hoa Mộng Lan thuần khiết trong sạch mới xứng.
Dưới tầng, Hoa Mộng Lan vô cùng đắc ý, sau khi cho Hoa Hiền Phương một cú thật đau, cô ta rất vui vẻ.
“Kiến Nghi, có muốn vào phòng em một chút, em có thứ cho anh xem.”
Cô ta chuẩn bị rất nhiều dụng cụ.
Tối hôm nay, phải để Lục Kiến Nghi biết, làm với cô ta còn mất hồn hơn làm với Hoa Hiền Phương.