Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 733
Chương 733: Ném bình sữa vào đứa trẻ
“Không ngờ cô ta lại đáng sợ như vậy, chúng ta thật sự phải cẩn thận. Mấy người chúng ta đều là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt cô ta, nếu không cẩn thận thì có khi sẽ bị cô ta giết chết.”
Cô ta ra vẻ sợ hãi, giả bộ như tin vào lời Tư Mã Ngọc Như.
Tư Mã Ngọc Như chính là muốn làm cho đối phương sợ hãi, nâng tay lên vỗ vai Kiều An tỏ ý an ủi: “Cũng may cô có hai đứa con ở bên, chỉ cần cô cố gắng thì nhất định vẫn có cơ hội leo lên.”
“Bà chủ à, cô nhất định phải giúp tôi nhiều hơn mới được.” Kiều An lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn.
Tư Mã Ngọc Như âm u liếc nhìn tủ lạnh một cái, ánh mặt lộ ra biến hoá kỳ lạ.
Sau khi trở về, cô ta lập tức gọi điện thoại cho em trai: “Em nghĩ cách trộm mang cái bình giống thế này đến đây…”
Buổi sáng ngày hôm sau, mấy đứa trẻ đang phơi nắng và chơi đùa trên cỏ.
Kiều An cũng ôm Niên Niên đến đây.
Tấm đệm rất lớn, Niên Niên đi qua đi lại ở đó.
Kiều An cầm bình sữa cho cậu bé uống, cái đầu nhỏ của cậu bé lắc như trống bỏi, cánh tay nhỏ bé không ngừng quơ quào trong không trung: “Ăn… Ăn…”
Lục Kiến Dao nở nụ cười: “Nhất định là em trai muốn ăn trái cây xay nhuyễn của mẹ cháu làm rồi.”
Kiều An vỗ đầu con trai: “Cục cưng, con chờ chút, mẹ đi lấy cho con.”
Cô ta trở về phòng, lấy trái cây xay nhuyễn đến, chờ nó trở về nhiệt độ bình thường thì mở ra, múc mấy thìa ra bát.
Niên Niên không chờ mẹ đút đã cúi đầu vào bát, bẹp bẹp ăn mấy miếng.
Lục Kiến Dao nhìn thấy thì cười ha ha: “Niên Niên, em đúng thật là con mèo con tham ăn.”
“Em Niên Niên là máy ăn trong truyền thuyết đó nha.” Lục Kiến Diệp tức giận nói.
Kiều An vội vàng bưng bát lên: “Niên Niên, con không thể ăn nhanh như vậy, phải ăn từ từ thôi.”
Tư Mã Ngọc Thanh chậm rãi bước tới, cúi đầu ngửi: “Đây chính là anh đào xay sao? Sao lại có mùi anh đào?”
Hoa Hiền Phương đang nấu lại sữa cho hai đứa nhỏ, nghe thấy thế thì bước tới: “Để tôi ngửi thử xem.”
Cô cầm bát lên, cẩn thận ngửi, giống như thật sự có mùi anh đào.
Tư Mã Ngọc Thanh có khứu giác rất nhạy bén, cho nên có thể dễ dàng ngửi được.
Người bình thường như cô, nếu không có cậu bé nhắc nhở thì nhất định không nhận ra điều gì.
“Kiều An, tạm thời cô đừng cho thằng bé ăn.”
Kiều An nao nao: “Có vấn đề gì à?”
Hoa Hiền Phương không trả lời, cô gọi bảo mẫu cầm một bình trái cây xay đến, mở nắp ra đưa cho Tư Mã Ngọc Thanh.
“Ngọc Thanh, em ngửi thử xem trong bình này có mùi anh đào không.”
Tư Mã Ngọc Thanh ngửi một lát rồi lắc đầu: “Trong này có táo, ô mai, cà chua, có cả kiwi, nhưng không hề có anh đào.”
Cậu bé đang nói thì nhìn thấy Niên Niên “oa” một tiếng rồi nôn ra, sau đó ôm bụng gào khóc.
“Nguy rồi, nhanh gọi xe cứu thương, có thể là thằng bé trúng độc rồi.” Hoa Hiền Phương vội vàng ôm Niên Niên lên đùi mình, thò tay vào miệng thằng bé, chặn lưỡi của cậu bé lại, giúp cậu bé dễ nôn ra hơn.
Niên Niên “oa” một tiếng, lại nôn ra, những thứ nôn ra phần lớn đều là trái cây xay vừa mới ăn.
Kiều An nhìn thấy thì cả người run lên, cuống quít gọi cho 120.
Lục Kiến Nghi từ xa đi tới, thấy tình huống như vậy thì vội chạy đến: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Niên Niên ăn trái cây xay bị trúng độc.” Kiều An thất thanh khóc rống, hoảng hốt như kiến bò trên chảo nóng: “Kiến Nghi, Niên Niên có thể xảy ra chuyện gì hay không?”
“Cô đừng sốt ruột, Niên Niên mới ăn không lâu, hơn nữa cũng không ăn nhiều, tôi đã giúp thằng bé nôn ra hết rồi, có lẽ sẽ không có vấn đề lớn đâu.” Hoa Hiền Phương an ủi.
Lục Kiến Nghi nhíu mày: “Sao trái cây xay lại có độc?”
Một tiếng nói truyền đến từ sau núi giả: “Trái cây xay là Hoa Hiền Phương đưa, vì sao lại có độc thì nên hỏi Hoa Hiền Phương mới đúng chứ.”
Tư Mã Ngọc Như đứng ở đó từ lâu, chờ khi đứa trẻ trúng độc thì sẽ xuất hiện chỉ ra hung thủ.
Đáng tiếc chính là Ngọc Thanh đột nhiên nhảy ra phá vỡ kế hoạch, làm cho thằng bé không ăn hết trái cây xay.
Thằng bé trúng độc càng sâu thì càng nghiêm trọng, Kiều An và Hoa Hiền Phương chiến đấu mới có thể càng kịch liệt.
Ánh mắt Lục Kiến Nghi trở nên lạnh thấy xương: “Cô lại muốn gây sóng gió đúng không?”
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.” Tư Mã Ngọc Như hừ nhẹ một tiếng.
Hoa Hiền Phương không quan tâm đến cô ta, làm cho đứa bé thoát khỏi nguy hiểm mới là quan trọng.
“Trái cây xay mà Niên Niên ăn quả thật có vấn đề, cần phải đến bệnh viện kiểm tra thật kỹ lưỡng mới được.”
Cô nói xong lại dặn Khải Liên đi thông báo cho bảo vệ ngoài cửa lớn của làng du lịch, từ giờ trở đi, không cho bất cứ kẻ nào đi ra ngoài.
Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Có một số người luôn giả bộ có tâm thánh mẫu, trên thực tế trong lòng lại ác độc vô cùng, am hiểu nhất chính là chiêu giấu đao trong nụ cười, trong bông lại có kim.”
Trán Lục Kiến Nghi nổi gân xanh, anh vung tay lên với vệ sĩ ở ngoài: “Đuổi kẻ điên này ra cho tôi.”
Tư Mã Ngọc Như nổi trận lôi đình: “Lục Kiến Nghi, cậu chính là bị che mắt, không biết mình cười người phụ nữ lòng dạ đáng sợ cỡ nào. Sớm hay muộn gì nhà họ Lục cũng vì cô ta mà cửa nát nhà tan, đến lúc đó cậu chỉ biết khóc mà thôi.”
Lục Kiến Dao thấy cô ta mắng mẹ thì tức giận cực kỳ, cầm bình sữa ném về phía cô ta: “Mụ phù thủy xấu xa, đồ độc ác.”
Bình sữa ném đến bên chân Tư Mã Ngọc Như, Tư Mã Ngọc Như thở hổn hển: “Oắt con, mày đúng là thằng ranh trong mắt không có tôn ti trật tự, mất dạy!”
Cô ta cầm lấy bình sữa dùng sức ném lại, nhưng cô ta không ném về phía Kiến Dao mà là ném về phía Kiến Diệp.
Con ranh chết tiệt kia không kế thừa được gia sản, có đập chết cũng vô dụng.
Con trai mới mà đối tượng công kích trọng điểm của cô ta.
Cô ta phải ném chết đứa con hoang của Hoa Hiền Phương, cho dù không ném chết cũng muốn ném vỡ đầu, ném thành đứa ngốc thì xem nó còn kế thừa gia sản nhà họ Lục thế nào được nữa đây.
Lục Kiến Nghi lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đá một cước, cú đá hoàn mỹ khiến cái bình đang bay giữa không trung quay về nơi xuất phát.
Bình sữa lao nhanh về phía Tư Mã Ngọc Như như tia chớp.
Tư Mã Ngọc Như căn bản không kịp tránh, bị bình sữa đập mạnh vào mũi, máu tươi lập tức văng ra khắp nơi.
Cô ta ôm mũi la hét ầm lên: “Người đâu, giết người rồi.”
Bốn phía không ai để ý đến cô ta, giống như cô ta là một kẻ thần kinh vậy.
Xe cứu thương đến đây, Niên Niên được đưa lên xe, Tư Mã Ngọc Như cũng nhảy lên theo: “Mũi của tôi bị gãy rồi, tôi cũng phải đi bệnh viện.”
Hoa Hiền Phương đưa bình trái cây xay cho bác sĩ đi kiểm tra, như vậy mới có thể xác định rốt cuộc đứa bé đã bị trúng độc gì.
Trên xe cứu thương, Tư Mã Ngọc Như gọi điện thoại cho Lục Vinh Hàn, vừa khóc vừa tố cáo tội ác của Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương.
Cô ta không biết lúc này Lục Sênh Hạ đã dẫn Tư Mã Ngọc Thanh đi tìm Lục Vinh Hàn rồi, nói lại toàn bộ tội ác của cô ta cho ông ấy.
“Dượng, cô lại nổi điên, cô ta cầm bình sữa ném Kiến Diệp, thật là khủng khiếp, con không muốn trở về ở cùng cô ta đâu, con không muốn chết.” Tư Mã Ngọc Thanh sợ lạnh run.
“Không ngờ cô ta lại đáng sợ như vậy, chúng ta thật sự phải cẩn thận. Mấy người chúng ta đều là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt cô ta, nếu không cẩn thận thì có khi sẽ bị cô ta giết chết.”
Cô ta ra vẻ sợ hãi, giả bộ như tin vào lời Tư Mã Ngọc Như.
Tư Mã Ngọc Như chính là muốn làm cho đối phương sợ hãi, nâng tay lên vỗ vai Kiều An tỏ ý an ủi: “Cũng may cô có hai đứa con ở bên, chỉ cần cô cố gắng thì nhất định vẫn có cơ hội leo lên.”
“Bà chủ à, cô nhất định phải giúp tôi nhiều hơn mới được.” Kiều An lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn.
Tư Mã Ngọc Như âm u liếc nhìn tủ lạnh một cái, ánh mặt lộ ra biến hoá kỳ lạ.
Sau khi trở về, cô ta lập tức gọi điện thoại cho em trai: “Em nghĩ cách trộm mang cái bình giống thế này đến đây…”
Buổi sáng ngày hôm sau, mấy đứa trẻ đang phơi nắng và chơi đùa trên cỏ.
Kiều An cũng ôm Niên Niên đến đây.
Tấm đệm rất lớn, Niên Niên đi qua đi lại ở đó.
Kiều An cầm bình sữa cho cậu bé uống, cái đầu nhỏ của cậu bé lắc như trống bỏi, cánh tay nhỏ bé không ngừng quơ quào trong không trung: “Ăn… Ăn…”
Lục Kiến Dao nở nụ cười: “Nhất định là em trai muốn ăn trái cây xay nhuyễn của mẹ cháu làm rồi.”
Kiều An vỗ đầu con trai: “Cục cưng, con chờ chút, mẹ đi lấy cho con.”
Cô ta trở về phòng, lấy trái cây xay nhuyễn đến, chờ nó trở về nhiệt độ bình thường thì mở ra, múc mấy thìa ra bát.
Niên Niên không chờ mẹ đút đã cúi đầu vào bát, bẹp bẹp ăn mấy miếng.
Lục Kiến Dao nhìn thấy thì cười ha ha: “Niên Niên, em đúng thật là con mèo con tham ăn.”
“Em Niên Niên là máy ăn trong truyền thuyết đó nha.” Lục Kiến Diệp tức giận nói.
Kiều An vội vàng bưng bát lên: “Niên Niên, con không thể ăn nhanh như vậy, phải ăn từ từ thôi.”
Tư Mã Ngọc Thanh chậm rãi bước tới, cúi đầu ngửi: “Đây chính là anh đào xay sao? Sao lại có mùi anh đào?”
Hoa Hiền Phương đang nấu lại sữa cho hai đứa nhỏ, nghe thấy thế thì bước tới: “Để tôi ngửi thử xem.”
Cô cầm bát lên, cẩn thận ngửi, giống như thật sự có mùi anh đào.
Tư Mã Ngọc Thanh có khứu giác rất nhạy bén, cho nên có thể dễ dàng ngửi được.
Người bình thường như cô, nếu không có cậu bé nhắc nhở thì nhất định không nhận ra điều gì.
“Kiều An, tạm thời cô đừng cho thằng bé ăn.”
Kiều An nao nao: “Có vấn đề gì à?”
Hoa Hiền Phương không trả lời, cô gọi bảo mẫu cầm một bình trái cây xay đến, mở nắp ra đưa cho Tư Mã Ngọc Thanh.
“Ngọc Thanh, em ngửi thử xem trong bình này có mùi anh đào không.”
Tư Mã Ngọc Thanh ngửi một lát rồi lắc đầu: “Trong này có táo, ô mai, cà chua, có cả kiwi, nhưng không hề có anh đào.”
Cậu bé đang nói thì nhìn thấy Niên Niên “oa” một tiếng rồi nôn ra, sau đó ôm bụng gào khóc.
“Nguy rồi, nhanh gọi xe cứu thương, có thể là thằng bé trúng độc rồi.” Hoa Hiền Phương vội vàng ôm Niên Niên lên đùi mình, thò tay vào miệng thằng bé, chặn lưỡi của cậu bé lại, giúp cậu bé dễ nôn ra hơn.
Niên Niên “oa” một tiếng, lại nôn ra, những thứ nôn ra phần lớn đều là trái cây xay vừa mới ăn.
Kiều An nhìn thấy thì cả người run lên, cuống quít gọi cho 120.
Lục Kiến Nghi từ xa đi tới, thấy tình huống như vậy thì vội chạy đến: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Niên Niên ăn trái cây xay bị trúng độc.” Kiều An thất thanh khóc rống, hoảng hốt như kiến bò trên chảo nóng: “Kiến Nghi, Niên Niên có thể xảy ra chuyện gì hay không?”
“Cô đừng sốt ruột, Niên Niên mới ăn không lâu, hơn nữa cũng không ăn nhiều, tôi đã giúp thằng bé nôn ra hết rồi, có lẽ sẽ không có vấn đề lớn đâu.” Hoa Hiền Phương an ủi.
Lục Kiến Nghi nhíu mày: “Sao trái cây xay lại có độc?”
Một tiếng nói truyền đến từ sau núi giả: “Trái cây xay là Hoa Hiền Phương đưa, vì sao lại có độc thì nên hỏi Hoa Hiền Phương mới đúng chứ.”
Tư Mã Ngọc Như đứng ở đó từ lâu, chờ khi đứa trẻ trúng độc thì sẽ xuất hiện chỉ ra hung thủ.
Đáng tiếc chính là Ngọc Thanh đột nhiên nhảy ra phá vỡ kế hoạch, làm cho thằng bé không ăn hết trái cây xay.
Thằng bé trúng độc càng sâu thì càng nghiêm trọng, Kiều An và Hoa Hiền Phương chiến đấu mới có thể càng kịch liệt.
Ánh mắt Lục Kiến Nghi trở nên lạnh thấy xương: “Cô lại muốn gây sóng gió đúng không?”
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.” Tư Mã Ngọc Như hừ nhẹ một tiếng.
Hoa Hiền Phương không quan tâm đến cô ta, làm cho đứa bé thoát khỏi nguy hiểm mới là quan trọng.
“Trái cây xay mà Niên Niên ăn quả thật có vấn đề, cần phải đến bệnh viện kiểm tra thật kỹ lưỡng mới được.”
Cô nói xong lại dặn Khải Liên đi thông báo cho bảo vệ ngoài cửa lớn của làng du lịch, từ giờ trở đi, không cho bất cứ kẻ nào đi ra ngoài.
Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Có một số người luôn giả bộ có tâm thánh mẫu, trên thực tế trong lòng lại ác độc vô cùng, am hiểu nhất chính là chiêu giấu đao trong nụ cười, trong bông lại có kim.”
Trán Lục Kiến Nghi nổi gân xanh, anh vung tay lên với vệ sĩ ở ngoài: “Đuổi kẻ điên này ra cho tôi.”
Tư Mã Ngọc Như nổi trận lôi đình: “Lục Kiến Nghi, cậu chính là bị che mắt, không biết mình cười người phụ nữ lòng dạ đáng sợ cỡ nào. Sớm hay muộn gì nhà họ Lục cũng vì cô ta mà cửa nát nhà tan, đến lúc đó cậu chỉ biết khóc mà thôi.”
Lục Kiến Dao thấy cô ta mắng mẹ thì tức giận cực kỳ, cầm bình sữa ném về phía cô ta: “Mụ phù thủy xấu xa, đồ độc ác.”
Bình sữa ném đến bên chân Tư Mã Ngọc Như, Tư Mã Ngọc Như thở hổn hển: “Oắt con, mày đúng là thằng ranh trong mắt không có tôn ti trật tự, mất dạy!”
Cô ta cầm lấy bình sữa dùng sức ném lại, nhưng cô ta không ném về phía Kiến Dao mà là ném về phía Kiến Diệp.
Con ranh chết tiệt kia không kế thừa được gia sản, có đập chết cũng vô dụng.
Con trai mới mà đối tượng công kích trọng điểm của cô ta.
Cô ta phải ném chết đứa con hoang của Hoa Hiền Phương, cho dù không ném chết cũng muốn ném vỡ đầu, ném thành đứa ngốc thì xem nó còn kế thừa gia sản nhà họ Lục thế nào được nữa đây.
Lục Kiến Nghi lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đá một cước, cú đá hoàn mỹ khiến cái bình đang bay giữa không trung quay về nơi xuất phát.
Bình sữa lao nhanh về phía Tư Mã Ngọc Như như tia chớp.
Tư Mã Ngọc Như căn bản không kịp tránh, bị bình sữa đập mạnh vào mũi, máu tươi lập tức văng ra khắp nơi.
Cô ta ôm mũi la hét ầm lên: “Người đâu, giết người rồi.”
Bốn phía không ai để ý đến cô ta, giống như cô ta là một kẻ thần kinh vậy.
Xe cứu thương đến đây, Niên Niên được đưa lên xe, Tư Mã Ngọc Như cũng nhảy lên theo: “Mũi của tôi bị gãy rồi, tôi cũng phải đi bệnh viện.”
Hoa Hiền Phương đưa bình trái cây xay cho bác sĩ đi kiểm tra, như vậy mới có thể xác định rốt cuộc đứa bé đã bị trúng độc gì.
Trên xe cứu thương, Tư Mã Ngọc Như gọi điện thoại cho Lục Vinh Hàn, vừa khóc vừa tố cáo tội ác của Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương.
Cô ta không biết lúc này Lục Sênh Hạ đã dẫn Tư Mã Ngọc Thanh đi tìm Lục Vinh Hàn rồi, nói lại toàn bộ tội ác của cô ta cho ông ấy.
“Dượng, cô lại nổi điên, cô ta cầm bình sữa ném Kiến Diệp, thật là khủng khiếp, con không muốn trở về ở cùng cô ta đâu, con không muốn chết.” Tư Mã Ngọc Thanh sợ lạnh run.