Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Chương 95: Đi suối nước nóng cùng nhau.
Hôm nay Lục Kiều Sam đặc biệt tốt bụng, mời Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương đi tắm suối nước nóng, nói muốn cải thiện quan hệ đang căng thẳng giữa hai người.
Lục Kiến Nghi quyết định cho cô ta một cơ hội.
Đi đến biệt thự có suối nước nóng, anh liền nhìn thấy Hoa Mộng Lan, lông mày bất giác nhíu lại, Lục Kiều Sam lại muốn tính kế anh sao?
“Lục Kiều Sam, tôi chỉ cho cô một cơ hội, sự nhẫn nại của tôi là có hạn!”
“Tất cả mọi người đều là người thân, cùng nhau ra ngoài chơi thôi, chị và Mộng Lan là bạn tốt, bọn chị rất hợp nhau, không giống một số người, luôn luôn bất hòa” Lục Kiều Sam bĩu môi.
Hoa Hiền Phương ở trong lòng hừ nhẹ một tiếng, liền biết người phụ nữ này tuyệt đối sẽ tốt bụng như vậy.
Hoa Mộng Lan đi tới, nhìn Lục Kiến Nghi thấp giọng gọi: “Kiến Nghi!”
Lục Kiến Nghi mặt không đổi sắc, không để ý tới cô ta, dường như cô ta là không khí vô hình.
Cô ta cắn môi dưới, tin rằng rất nhanh, anh sẽ không ngó lơ cô ta như vậy nữa.
“Chị họ, chị không phải trở về Giang Thành sao? Sao chị lại quay lại sớm vậy?” Hoa Hiền Phương hỏi.
Lục Kiều Sam nhìn cô một cái, thay Hoa Mộng Lan trả lời: “Chuyện của mẹ cô ấy, tôi đã tìm chú Hai giải quyết, cô ấy đương nhiên đã trở lại.”
Một tia sáng sắc lạnh lóe lên trong mắt Lục Kiến Nghi “Không cần để ý tới những người không quan trọng. Nói xong nắm lấy tay cô và đi vào bên trong.
“Chị họ của tôi sẽ không tha cho con rùa vàng như anh, chị cả của anh giờ lại bảo vệ cho cô ta như vậy, anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Hoa Hiền Phương cẩn thận nhắc nhở.
Đôi môi mỏng của anh vẽ ra một nụ cười lạnh châm chọc: “Hẳn là cô mới là người cần chuẩn bị tâm lý.”
Lời này như một mũi kim bén nhọn đâm vào tử huyệt của cô.
Thật vậy, nếu anh ta muốn đổi vợ thì danh phận của cô hiện giờ sẽ phải nhường cho người khác.
Cô cúi đầu xuống, một chút u sầu từ trên mặt lặng lẽ hiện lên.
Lục Kiến Nghi cũng không nhận ra, nhưng sự trầm mặc của cô khiến anh bực bội, ghét nhất là thái độ thờ ơ, tiêu cực đối mặt của cô.
Ngay cả chó cũng biết để bảo vệ lãnh thổ của mình, thế mà kẻ ngốc này lại không biết gì cả.
“Tốt nhất cô nên tích cực ứng chiến, nếu không sẽ chuẩn bị cuốn gói khỏi nhà.”
“Tôi biết rồi.” Thanh âm của cô nhẹ như muỗi, rõ ràng là không đủ khí thế.
Cô một là không có tiền, hai không có địa vị, ba không người hộ thuẫn, muốn ứng chiến như thế nào?
Có vẻ như chỉ có thể mặc người chà đạp.
Anh dùng ngón trỏ gõ đầu cô: “Tôi thấy cô một chút cảm giác nguy cơ cũng không có.”
“Tôi có a, mỗi ngày tôi cảm giác nguy cơ bùng nổ, nằm mơ cũng thấy anh đuổi tôi ra khỏi nhà.” Cô mang theo một chút thất vọng nói.
Anh xoay người đẩy cô vào cửa phòng, hai cánh tay cứng rắn chống lên tường, tạo thành một tư thế giam cầm, giống như đang mở phòng thẩm vấn.
“Tại sao tôi không thấy cô có chút hành động nào?”
Cô rụt cổ lại, lè lưỡi: “Tôi hiện tại chủ yếu là phòng ngự.”
“Ồ?” Lông mày anh khẽ nhíu, xẹt qua một tia giễu cợt: “Sao tôi lại cảm thấy giá trị phòng ngự của người cô bằng không.”
Cô nắm chặt hai nắm đấm nhỏ nói: “Làm sao có thể a! Tôi là binh đến tướng ngăn cản, nước đến lấy đất che, Tiểu Tam có thể có, nhưng đừng mong có thể động đến vị trí của tôi.”
Lục Kiến Nghi nghe hiểu ý của cô, trên mặt kéo xuống ba đường đen: “Người cô muốn bảo vệ không phải là chồng của mình mà là vị trí vợ của tôi sao?”
Phải, phải! Trong lòng cô không chút do dự đáp lại.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của anh không đúng, liền nuốt hai chữ này vào cổ họng.
“Anh đã nói, cưới tôi là Lục gia, không phải anh, cho nên tôi chẳng khác nào chỉ có danh mà không có thực!”
Lục Kiến Nghi có một loại cảm giác tức giận đánh như đánh vào tường bông, lời này tựa như nhét một cái xương vào cổ họng, khiến hắn nuốt không nổi mà nhổ ra cũng không xong.
“Một con rối đôi khi cũng có tác dụng, cô tốt nhất nên làm cho mình có chút giá trị.” Anh hừ nhẹ một tiếng, đi vào phòng, đóng cửa lại và nhốt cô ở ngoài.
Cô nhìn anh đóng cửa, khẽ thở dài một tiếng, trốn vào phòng bên cạnh, không dám đi quấy rầy Tu La Ma Vương.
Nằm trên ghế sofa, cô lại chơi điện thoại di động, sau đó ngủ một giấc cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng Zalo triệu hồi của Tu La Ma Vương.
Anh triệu tập cô đến hồ bơi suối nước nóng để phục vụ.
Khi xuống lầu, cô đã bị Lục Kiều Sam ngăn lại.
“Cô đi đâu vậy?” Cô ta sử dụng một giọng điệu chất vấn.
Cô ta cố ý muốn ngăn cản cô, không để cô phá hủy chuyện tốt của Hoa Mộng Lan.
“Kiến Nghi bảo tôi đi tìm anh ấy” Cô nói nhẹ nhàng.
“Tôi vừa vặn có chút chuyện, muốn cô giúp tôi làm một chút.” Lục Kiều Sam nói.
“Vậy đợi tôi trở về sẽ làm giúp chị.” Cô đi thẳng ra ngoài, Tu La Ma Vương tính tình không tốt, anh ta chỉ cho cô 5 phút, cô phải chạy bộ mới kịp, vạn nhất cô đi muộn, anh ta khẳng định nổi giận.
Trên mặt Lục Kiến Sam lướt qua một tia giảo hoạt, một tay túm lấy cánh tay cô, một tay che bụng: “Ôi, bụng tôi rất đau, chỉ là muốn cô lên lầu lấy hộp thuốc cho tôi mà thôi, chẳng lẽ cô thấy chết mà không cứu?”
Hoa Hiền Phương bất đắc dĩ đến cực điểm: “Thuốc gì?”
“Thuốc dạ dày, ngay trong ngăn kéo trong phòng tôi.” Khóe miệng Lục Kiều Sam nhếch lên ý cười quỷ dị.
Hoa Hiền Phương nhanh chóng chạy lên lầu, vào phòng cô ta, đang định mở ngăn kéo ra, nghe thấy cửa phòng phía sau “Bang” một cái đóng lại.
“Chết tiệt!” Cô nguyền rủa một tiếng, ý thức được mình trúng kế, muốn kéo cửa ra, nhưng đã bị Lục Kiều Sam khóa lại.
“Lục Kiều Sam, chị muốn làm gì, thả tôi ra ngoài!” Cô đập mạnh vào cửa.
“Tiện nhân, cô cứ ở trong đó đi”. Lục Kiều Sam cười lạnh hai tiếng, đi xuống.
Người phụ nữ hạ đẳng, còn muốn cùng cô ta thi đấu, chết cũng không biết chết như thế nào.
Trong hồ bơi suối nước nóng.
Lục Kiến Nghi nhìn đồng hồ, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Người phụ nữ ngu ngốc đang lề mề cái gì, dám vượt quá giới hạn thời gian mà mình cho phép. Đợi cô đến đây xem anh sẽ trừng phạt cô như thế nào.
Hoa Mộng Lan từ rừng trúc lặng lẽ vòng qua, cô chỉ quấn một cái khăn tắm, tiện cho Lục Kiến Nghi nhìn rõ thân thể xinh đẹp của cô.
Từ xa, cô thấy người đàn ông ngâm mình trong hồ bơi suối nước nóng, khuôn mặt hoàn hảo, thân hình quyến rũ. Cảm giác màu da và cơ bắp vững chắc, làm cho trái tim thiếu nữ của cô nhộn nhạo, hận không thể ngay lập tức lao vào nước, hiến dâng bản thân cho anh.
Lục Kiến Nghi nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng bước chân, cho rằng đó là Hoa Hiền Phương đến, gầm nhẹ một tiếng: Đến muộn mười phút, đến đây chịu phạt.”
Hoa Mộng Lan biết anh nhận nhầm người, nhưng nhìn hắn không mở mắt, liền yên lặng đi vào trong hồ.
Một mùi nước hoa nhàn nhạt tản ra trong không khí, anh hơi ngẩn ra, lập tức mở mắt ra.
Hoa Hiền Phương không trang điểm, cũng không bôi nước hoa, trên người cô có mùi thơm tự nhiên của con gái, không phải mùi nước hoa nhân tạo.
Hoa Mộng Lan chỉ cảm thấy một trận khí lạnh lẽo bắn thẳng tới, khiến cô giật mình run rẩy.
“Kiến Nghi!” Cô nhỏ giọng kêu lên, thanh âm còn chưa rơi xuống đất, đã bị thanh âm lạnh lẽo của Lục Kiến Nghi cắt đứt: “Lập tức cút đi!”
Khóe miệng cô giật giật, xoay người, nhưng không nhúc nhích.
Cô vẫn đang chờ, chờ Lục Kiến Nghi nhìn thấy hình xăm trên lưng cô.
Nhưng rõ ràng là anh không nhìn thấy nó.
Ánh mắt chắn ghét của Lục Kiến Nghi quét qua người cô, liền rơi vào hình xăm trên người, một chút thâm trầm không thể diễn tả được từ đáy mắt lặng lẽ xẹt qua.
“Trên lưng cô có cái gì?”
Hôm nay Lục Kiều Sam đặc biệt tốt bụng, mời Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương đi tắm suối nước nóng, nói muốn cải thiện quan hệ đang căng thẳng giữa hai người.
Lục Kiến Nghi quyết định cho cô ta một cơ hội.
Đi đến biệt thự có suối nước nóng, anh liền nhìn thấy Hoa Mộng Lan, lông mày bất giác nhíu lại, Lục Kiều Sam lại muốn tính kế anh sao?
“Lục Kiều Sam, tôi chỉ cho cô một cơ hội, sự nhẫn nại của tôi là có hạn!”
“Tất cả mọi người đều là người thân, cùng nhau ra ngoài chơi thôi, chị và Mộng Lan là bạn tốt, bọn chị rất hợp nhau, không giống một số người, luôn luôn bất hòa” Lục Kiều Sam bĩu môi.
Hoa Hiền Phương ở trong lòng hừ nhẹ một tiếng, liền biết người phụ nữ này tuyệt đối sẽ tốt bụng như vậy.
Hoa Mộng Lan đi tới, nhìn Lục Kiến Nghi thấp giọng gọi: “Kiến Nghi!”
Lục Kiến Nghi mặt không đổi sắc, không để ý tới cô ta, dường như cô ta là không khí vô hình.
Cô ta cắn môi dưới, tin rằng rất nhanh, anh sẽ không ngó lơ cô ta như vậy nữa.
“Chị họ, chị không phải trở về Giang Thành sao? Sao chị lại quay lại sớm vậy?” Hoa Hiền Phương hỏi.
Lục Kiều Sam nhìn cô một cái, thay Hoa Mộng Lan trả lời: “Chuyện của mẹ cô ấy, tôi đã tìm chú Hai giải quyết, cô ấy đương nhiên đã trở lại.”
Một tia sáng sắc lạnh lóe lên trong mắt Lục Kiến Nghi “Không cần để ý tới những người không quan trọng. Nói xong nắm lấy tay cô và đi vào bên trong.
“Chị họ của tôi sẽ không tha cho con rùa vàng như anh, chị cả của anh giờ lại bảo vệ cho cô ta như vậy, anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Hoa Hiền Phương cẩn thận nhắc nhở.
Đôi môi mỏng của anh vẽ ra một nụ cười lạnh châm chọc: “Hẳn là cô mới là người cần chuẩn bị tâm lý.”
Lời này như một mũi kim bén nhọn đâm vào tử huyệt của cô.
Thật vậy, nếu anh ta muốn đổi vợ thì danh phận của cô hiện giờ sẽ phải nhường cho người khác.
Cô cúi đầu xuống, một chút u sầu từ trên mặt lặng lẽ hiện lên.
Lục Kiến Nghi cũng không nhận ra, nhưng sự trầm mặc của cô khiến anh bực bội, ghét nhất là thái độ thờ ơ, tiêu cực đối mặt của cô.
Ngay cả chó cũng biết để bảo vệ lãnh thổ của mình, thế mà kẻ ngốc này lại không biết gì cả.
“Tốt nhất cô nên tích cực ứng chiến, nếu không sẽ chuẩn bị cuốn gói khỏi nhà.”
“Tôi biết rồi.” Thanh âm của cô nhẹ như muỗi, rõ ràng là không đủ khí thế.
Cô một là không có tiền, hai không có địa vị, ba không người hộ thuẫn, muốn ứng chiến như thế nào?
Có vẻ như chỉ có thể mặc người chà đạp.
Anh dùng ngón trỏ gõ đầu cô: “Tôi thấy cô một chút cảm giác nguy cơ cũng không có.”
“Tôi có a, mỗi ngày tôi cảm giác nguy cơ bùng nổ, nằm mơ cũng thấy anh đuổi tôi ra khỏi nhà.” Cô mang theo một chút thất vọng nói.
Anh xoay người đẩy cô vào cửa phòng, hai cánh tay cứng rắn chống lên tường, tạo thành một tư thế giam cầm, giống như đang mở phòng thẩm vấn.
“Tại sao tôi không thấy cô có chút hành động nào?”
Cô rụt cổ lại, lè lưỡi: “Tôi hiện tại chủ yếu là phòng ngự.”
“Ồ?” Lông mày anh khẽ nhíu, xẹt qua một tia giễu cợt: “Sao tôi lại cảm thấy giá trị phòng ngự của người cô bằng không.”
Cô nắm chặt hai nắm đấm nhỏ nói: “Làm sao có thể a! Tôi là binh đến tướng ngăn cản, nước đến lấy đất che, Tiểu Tam có thể có, nhưng đừng mong có thể động đến vị trí của tôi.”
Lục Kiến Nghi nghe hiểu ý của cô, trên mặt kéo xuống ba đường đen: “Người cô muốn bảo vệ không phải là chồng của mình mà là vị trí vợ của tôi sao?”
Phải, phải! Trong lòng cô không chút do dự đáp lại.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của anh không đúng, liền nuốt hai chữ này vào cổ họng.
“Anh đã nói, cưới tôi là Lục gia, không phải anh, cho nên tôi chẳng khác nào chỉ có danh mà không có thực!”
Lục Kiến Nghi có một loại cảm giác tức giận đánh như đánh vào tường bông, lời này tựa như nhét một cái xương vào cổ họng, khiến hắn nuốt không nổi mà nhổ ra cũng không xong.
“Một con rối đôi khi cũng có tác dụng, cô tốt nhất nên làm cho mình có chút giá trị.” Anh hừ nhẹ một tiếng, đi vào phòng, đóng cửa lại và nhốt cô ở ngoài.
Cô nhìn anh đóng cửa, khẽ thở dài một tiếng, trốn vào phòng bên cạnh, không dám đi quấy rầy Tu La Ma Vương.
Nằm trên ghế sofa, cô lại chơi điện thoại di động, sau đó ngủ một giấc cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng Zalo triệu hồi của Tu La Ma Vương.
Anh triệu tập cô đến hồ bơi suối nước nóng để phục vụ.
Khi xuống lầu, cô đã bị Lục Kiều Sam ngăn lại.
“Cô đi đâu vậy?” Cô ta sử dụng một giọng điệu chất vấn.
Cô ta cố ý muốn ngăn cản cô, không để cô phá hủy chuyện tốt của Hoa Mộng Lan.
“Kiến Nghi bảo tôi đi tìm anh ấy” Cô nói nhẹ nhàng.
“Tôi vừa vặn có chút chuyện, muốn cô giúp tôi làm một chút.” Lục Kiều Sam nói.
“Vậy đợi tôi trở về sẽ làm giúp chị.” Cô đi thẳng ra ngoài, Tu La Ma Vương tính tình không tốt, anh ta chỉ cho cô 5 phút, cô phải chạy bộ mới kịp, vạn nhất cô đi muộn, anh ta khẳng định nổi giận.
Trên mặt Lục Kiến Sam lướt qua một tia giảo hoạt, một tay túm lấy cánh tay cô, một tay che bụng: “Ôi, bụng tôi rất đau, chỉ là muốn cô lên lầu lấy hộp thuốc cho tôi mà thôi, chẳng lẽ cô thấy chết mà không cứu?”
Hoa Hiền Phương bất đắc dĩ đến cực điểm: “Thuốc gì?”
“Thuốc dạ dày, ngay trong ngăn kéo trong phòng tôi.” Khóe miệng Lục Kiều Sam nhếch lên ý cười quỷ dị.
Hoa Hiền Phương nhanh chóng chạy lên lầu, vào phòng cô ta, đang định mở ngăn kéo ra, nghe thấy cửa phòng phía sau “Bang” một cái đóng lại.
“Chết tiệt!” Cô nguyền rủa một tiếng, ý thức được mình trúng kế, muốn kéo cửa ra, nhưng đã bị Lục Kiều Sam khóa lại.
“Lục Kiều Sam, chị muốn làm gì, thả tôi ra ngoài!” Cô đập mạnh vào cửa.
“Tiện nhân, cô cứ ở trong đó đi”. Lục Kiều Sam cười lạnh hai tiếng, đi xuống.
Người phụ nữ hạ đẳng, còn muốn cùng cô ta thi đấu, chết cũng không biết chết như thế nào.
Trong hồ bơi suối nước nóng.
Lục Kiến Nghi nhìn đồng hồ, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Người phụ nữ ngu ngốc đang lề mề cái gì, dám vượt quá giới hạn thời gian mà mình cho phép. Đợi cô đến đây xem anh sẽ trừng phạt cô như thế nào.
Hoa Mộng Lan từ rừng trúc lặng lẽ vòng qua, cô chỉ quấn một cái khăn tắm, tiện cho Lục Kiến Nghi nhìn rõ thân thể xinh đẹp của cô.
Từ xa, cô thấy người đàn ông ngâm mình trong hồ bơi suối nước nóng, khuôn mặt hoàn hảo, thân hình quyến rũ. Cảm giác màu da và cơ bắp vững chắc, làm cho trái tim thiếu nữ của cô nhộn nhạo, hận không thể ngay lập tức lao vào nước, hiến dâng bản thân cho anh.
Lục Kiến Nghi nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng bước chân, cho rằng đó là Hoa Hiền Phương đến, gầm nhẹ một tiếng: Đến muộn mười phút, đến đây chịu phạt.”
Hoa Mộng Lan biết anh nhận nhầm người, nhưng nhìn hắn không mở mắt, liền yên lặng đi vào trong hồ.
Một mùi nước hoa nhàn nhạt tản ra trong không khí, anh hơi ngẩn ra, lập tức mở mắt ra.
Hoa Hiền Phương không trang điểm, cũng không bôi nước hoa, trên người cô có mùi thơm tự nhiên của con gái, không phải mùi nước hoa nhân tạo.
Hoa Mộng Lan chỉ cảm thấy một trận khí lạnh lẽo bắn thẳng tới, khiến cô giật mình run rẩy.
“Kiến Nghi!” Cô nhỏ giọng kêu lên, thanh âm còn chưa rơi xuống đất, đã bị thanh âm lạnh lẽo của Lục Kiến Nghi cắt đứt: “Lập tức cút đi!”
Khóe miệng cô giật giật, xoay người, nhưng không nhúc nhích.
Cô vẫn đang chờ, chờ Lục Kiến Nghi nhìn thấy hình xăm trên lưng cô.
Nhưng rõ ràng là anh không nhìn thấy nó.
Ánh mắt chắn ghét của Lục Kiến Nghi quét qua người cô, liền rơi vào hình xăm trên người, một chút thâm trầm không thể diễn tả được từ đáy mắt lặng lẽ xẹt qua.
“Trên lưng cô có cái gì?”