Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 111 ĐÂY CŨNG LÀ NHÀ TÔI
CHƯƠNG 111: ĐÂY CŨNG LÀ NHÀ TÔI
Nấu cơm cùng với dì Tống chẳng có gì vui vẻ, nhưng cũng không đến mức quá khó chịu.
“Khương Kha, trước đó không nghĩ con cũng ăn cơm ở nhà, nên chuẩn bị hơi ít đồ ăn, con chạy ra chợ xem có gì ăn không. Nếu muốn ăn vịt quay thì mua nửa con.” Dì Tống dặn dò.
“Vâng.” Tôi đứng ở bếp chờ bà đưa tiền cho.
“Con còn nhìn dì làm gì? Không mau đi mua đi!” Dì Tống thúc giục.
“Dì vẫn chưa đưa tiền cho con.” Tôi liền đưa tay ra đòi tiền.
“Ơ, bảo cô đi mua có ít thức ăn thôi mà cũng đòi tiền tôi ư!” Giọng dì Tống đầy coi thường, người hơi tựa vào bồn dửa bát, “Mỗi năm cô đều về nhà ăn nhờ ở đậu, bây giờ bỏ tiền ra mua có chút đồ ăn cũng khó khăn à?”
“Dì Tống, đây cũng là nhà tôi, dì nói ăn nhờ ở đậu mà nghe được à?” Tôi liếc bà ta.
“Sao lại không được? Cô cũng chả phải tôi sinh ra!” Bà ta nói, “Còn nữa, tôi với bố cô nuôi cô bao nhiêu năm, tiền học phí năm nhất cũng là tôi cho cô đấy!”
“Là một học kì, không phải một năm.” Tôi nói.
“Được, dù chỉ có một học kì, cô cũng nên biết ơn! Nếu không có tiền học phí tôi cho cô, thì cô làm sao có thể học được đại học!” Dì Tống gằn lên.
Tôi với bà ta không nói to, vì không muốn để người ngoài phòng khách nghe thấy rồi trở thành trò cười cho người ta.
“Khương Kha, tôi không ngờ cô học xong bốn năm đại học, lương tâm lại bị chó tha mất! Hôm nay tôi bảo cô đi mua ít đồ ăn cô cũng không bằng lòng, đợi đến khi bố cô già rồi, có khi cô cũng không thèm chăm sóc đâu nhỉ?” Dì Tống nói.
“Không phải chỉ là mua chút đồ ăn sao? Dì Tống, đừng tức giận vậy chứ!” Tôi quay người ra khỏi phòng bếp, “Tôi đi mua là được chứ gì.”
Dì Tống lập tức cười tươi, lớn tiếng dặn dò: “Nhớ mua thêm một đùi thỏ, em con thích ăn cái đó.”
...
Tôi lấy túi tiền lẻ trong túi đồ ra, bên trong còn hơn ba trăm rưỡi.
Đang định lấy tiền đi ra ngoài, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại lấy cả túi xách ra, vứt ví tiền với túi tiền lẻ vào trong, ví tiền của tôi có hơn ba triệu.
Số tiền này vào thời buổi đó tuy không nhiều nhưng cũng chẳng phải ít.
Sinh hoạt phí của những sinh viên như phòng tôi một tháng không quá triệu rưỡi, hơn ba triệu cũng là cả hai tháng tiền sinh hoạt phí.
Thật may lúc đó tôi đã làm như vậy, bởi vì khoảng nửa tiếng sau khi tôi mua đồ ăn về, liền nhìn thấy thằng em tôi đang ngồi nghịch máy học ngoại ngữ.
Cái máy học ngoại ngữ đó là Trác tiên sinh mua cho em trai giúp tôi, dù gì cũng sẽ đưa cho nó, nhưng tôi vẫn chưa đưa mà?
Vậy mà đã ở trên tay của nó rồi, chỉ có thể là nó tự ý lục đồ của tôi.
“An An, sao còn chưa chào chị!” Dì Tống nhìn thấy tôi đứng ở phòng khách, tay vẫn cầm đồ ăn mà nhìn chằm chằm vào chiếc máy học ngoại ngữ đang ở trên tay Khương An.
Khương An quay đầu liếc tôi một cái, từ nhỏ đến lớn, nó nghe bố tôi với mẹ nó xoi mói tôi nhiều rồi, vì thế nên ở cái nhà này, tôi là người mà nó khinh thường nhất.
Nó chào một tiếng qua loa: “Chị.”
“Khương An, đồ trên tay em lấy ở đâu ra?” Tôi trầm giọng hỏi.
“Mẹ em cho em.” Nó không thèm quay đầu lại, quơ quơ máy ghi âm trong tay rồi cười khiêu khích, “Chị, không phải chị đang ghen tị chứ? Em có, chị không có.”
“Đúng, là chị ghen tị.” Tôi không những không giận mà còn cười, quay lại nhìn dì Tống, “Dì Tống, thật không ngờ, chúng ta có mắt nhìn thật giống nhau! Ngay cả mua máy học ngoại ngữ cũng giống nhau từ nhãn mác đến kích cỡ.”
Mặt dì Tống sắp nhịn không nổi nữa rồi, nếu như trong nhà không có người ngoài, bà ta đã nổi đóa lên, nhưng lúc này bà ta chỉ có thể cười làm lành.
“An An, con nói nhảm gì đó? Cái máy học ngoại ngữ này là của chị con đấy! Mẹ chỉ lấy cho con xem thôi, nếu con thích, hôm nào mẹ mua cho con!”
Nấu cơm cùng với dì Tống chẳng có gì vui vẻ, nhưng cũng không đến mức quá khó chịu.
“Khương Kha, trước đó không nghĩ con cũng ăn cơm ở nhà, nên chuẩn bị hơi ít đồ ăn, con chạy ra chợ xem có gì ăn không. Nếu muốn ăn vịt quay thì mua nửa con.” Dì Tống dặn dò.
“Vâng.” Tôi đứng ở bếp chờ bà đưa tiền cho.
“Con còn nhìn dì làm gì? Không mau đi mua đi!” Dì Tống thúc giục.
“Dì vẫn chưa đưa tiền cho con.” Tôi liền đưa tay ra đòi tiền.
“Ơ, bảo cô đi mua có ít thức ăn thôi mà cũng đòi tiền tôi ư!” Giọng dì Tống đầy coi thường, người hơi tựa vào bồn dửa bát, “Mỗi năm cô đều về nhà ăn nhờ ở đậu, bây giờ bỏ tiền ra mua có chút đồ ăn cũng khó khăn à?”
“Dì Tống, đây cũng là nhà tôi, dì nói ăn nhờ ở đậu mà nghe được à?” Tôi liếc bà ta.
“Sao lại không được? Cô cũng chả phải tôi sinh ra!” Bà ta nói, “Còn nữa, tôi với bố cô nuôi cô bao nhiêu năm, tiền học phí năm nhất cũng là tôi cho cô đấy!”
“Là một học kì, không phải một năm.” Tôi nói.
“Được, dù chỉ có một học kì, cô cũng nên biết ơn! Nếu không có tiền học phí tôi cho cô, thì cô làm sao có thể học được đại học!” Dì Tống gằn lên.
Tôi với bà ta không nói to, vì không muốn để người ngoài phòng khách nghe thấy rồi trở thành trò cười cho người ta.
“Khương Kha, tôi không ngờ cô học xong bốn năm đại học, lương tâm lại bị chó tha mất! Hôm nay tôi bảo cô đi mua ít đồ ăn cô cũng không bằng lòng, đợi đến khi bố cô già rồi, có khi cô cũng không thèm chăm sóc đâu nhỉ?” Dì Tống nói.
“Không phải chỉ là mua chút đồ ăn sao? Dì Tống, đừng tức giận vậy chứ!” Tôi quay người ra khỏi phòng bếp, “Tôi đi mua là được chứ gì.”
Dì Tống lập tức cười tươi, lớn tiếng dặn dò: “Nhớ mua thêm một đùi thỏ, em con thích ăn cái đó.”
...
Tôi lấy túi tiền lẻ trong túi đồ ra, bên trong còn hơn ba trăm rưỡi.
Đang định lấy tiền đi ra ngoài, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại lấy cả túi xách ra, vứt ví tiền với túi tiền lẻ vào trong, ví tiền của tôi có hơn ba triệu.
Số tiền này vào thời buổi đó tuy không nhiều nhưng cũng chẳng phải ít.
Sinh hoạt phí của những sinh viên như phòng tôi một tháng không quá triệu rưỡi, hơn ba triệu cũng là cả hai tháng tiền sinh hoạt phí.
Thật may lúc đó tôi đã làm như vậy, bởi vì khoảng nửa tiếng sau khi tôi mua đồ ăn về, liền nhìn thấy thằng em tôi đang ngồi nghịch máy học ngoại ngữ.
Cái máy học ngoại ngữ đó là Trác tiên sinh mua cho em trai giúp tôi, dù gì cũng sẽ đưa cho nó, nhưng tôi vẫn chưa đưa mà?
Vậy mà đã ở trên tay của nó rồi, chỉ có thể là nó tự ý lục đồ của tôi.
“An An, sao còn chưa chào chị!” Dì Tống nhìn thấy tôi đứng ở phòng khách, tay vẫn cầm đồ ăn mà nhìn chằm chằm vào chiếc máy học ngoại ngữ đang ở trên tay Khương An.
Khương An quay đầu liếc tôi một cái, từ nhỏ đến lớn, nó nghe bố tôi với mẹ nó xoi mói tôi nhiều rồi, vì thế nên ở cái nhà này, tôi là người mà nó khinh thường nhất.
Nó chào một tiếng qua loa: “Chị.”
“Khương An, đồ trên tay em lấy ở đâu ra?” Tôi trầm giọng hỏi.
“Mẹ em cho em.” Nó không thèm quay đầu lại, quơ quơ máy ghi âm trong tay rồi cười khiêu khích, “Chị, không phải chị đang ghen tị chứ? Em có, chị không có.”
“Đúng, là chị ghen tị.” Tôi không những không giận mà còn cười, quay lại nhìn dì Tống, “Dì Tống, thật không ngờ, chúng ta có mắt nhìn thật giống nhau! Ngay cả mua máy học ngoại ngữ cũng giống nhau từ nhãn mác đến kích cỡ.”
Mặt dì Tống sắp nhịn không nổi nữa rồi, nếu như trong nhà không có người ngoài, bà ta đã nổi đóa lên, nhưng lúc này bà ta chỉ có thể cười làm lành.
“An An, con nói nhảm gì đó? Cái máy học ngoại ngữ này là của chị con đấy! Mẹ chỉ lấy cho con xem thôi, nếu con thích, hôm nào mẹ mua cho con!”