Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 134 TÔI CHỌN CHO CÔ
CHƯƠNG 134: TÔI CHỌN CHO CÔ
Thấy tôi chủ động tìm lối thoát cho anh ta, sắc mặt anh ta mới đỡ hơn một chút.
Sau đó, lúc gắp thức ăn, tôi vô cùng cẩn thận chỉ gắp những món ăn mà anh ta chưa hề gắp cho tôi, để chứng minh mình là người rảnh ăn. Các đồng nghiệp khác đến mời rượu, lần lượt từng người một, tính ra, tôi còn phải uống hơn chục cốc nữa.
May là lúc mấy chị em cạn li với nhau, trong lòng đều hiểu rõ mà nhẹ tay với nhau, rắc rối nhất là đàn ông, đặc biệt là lúc những anh độc thân đến mời rượu, những người khác hò reo, làm như kiểu nếu tôi mà không một ngụm uống hết thì giống như xem thường họ vậy.
Được nửa chừng tôi lại nôn vài lần nữa.
Cái việc “uống rượu rồi nôn”, lần đầu tiên dạ dày có thể chứa nhiều như vậy, chịu đựng lâu như vậy, sau đấy là cảm giác khó chịu tăng dần, mỗi lúc một nhiều thêm.
Ăn mấy món lót dạ, hòa lẫn trong rượu, toàn bộ đều nôn ra ngoài.
Xung quanh có vài người đã bắt đầu đỏ mặt, có người thì lưỡi to ra, một vài người thì bước đi loạng choạng…. còn tôi thì chỉ hơi ngà ngà say thôi.
Nôn nhiều như vậy cơ mà! Men rượu hấp thụ vào cơ thể cũng ít.
“Khương Kha, tôi phát hiện ra là cô uống ngàn chén không say” Trác Hàng nhìn tôi.
“Không phải anh cũng ngàn chén không say đấy thôi?” Tôi nghiêng đầu, cười cười nhìn anh ta.
Cũng không biết là do góc độ, do ánh đèn hay là do uống nhiều quá, cũng có thể là do ảnh hưởng tâm lí, nói tóm lại, khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác anh ta và Trác tiên sinh nhìn rất giống nhau.
Cũng chỉ là giống mà thôi.
Tôi cười ngây ra, đảo mắt, liền nghe thấy anh ta hỏi “Nếu thoải mái mà uống, thì cô có thể uống được bao nhiêu?”
“Tôi cũng không rõ, tầm một lốc gì đấy” tôi đáp.
“Cũng gần bằng tôi, để hôm khác, tôi gọi thêm mấy anh em, cô gọi thêm mấy người bạn, chúng ta cùng uống một bàn?” Anh ta mời.
Tôi có phần kinh ngạc nhìn anh ta, nếu anh ta không phải là con trai Trác tiên sinh, nếu không phải anh ta làm ở phòng kế hoạch, thì câu nói này của anh ta, tôi thật sự sẽ cho rằng tôi gặp phải tên biến thái.
Tôi liếc nhìn mắt anh ta, ánh mắt anh ta vẫn trong veo, chứa đựng nhiều kì vọng.
Tôi có phần nhìn không ra con người này.
Tôi lắc đầu: “Kí túc của nữ sinh chúng tôi thực ra không ở thành phố A.”
“Còn những người bạn khác của cô.” anh ta hỏi.
Tôi vẫn lắc đầu, tránh hết sức phải tiếp xúc với anh ta: “Tôi không có bạn nào khác, vẫn luôn một thân một mình.”
“Lần trước lúc cô hát, tôi nhìn thấy có rất nhiều người cổ vũ cho cô mà! Những người đó đều không phải bạn cô sao?”, anh ta ngưng một lúc, “Hay đều là những người theo đuổi cô?”
Tôi lắc đầu: “Là mấy phòng cạnh nhau, năng lực tổ chức của trưởng nhóm chúng tôi rất mạnh.”
“Không ngại thì tôi làm bạn cô được không?” anh ta nâng cốc lên cụm li với tôi “Cơ hội hợp tác giữa hai phòng chúng ta rất nhiều, hai chúng ta lại còn là người mới, phải đùm bọc lẫn nhau.”
Tôi gật đầu, liên quan đến công việc, tất nhiên phải lấy đại cục làm trọng rồi.
Anh ta vui mừng uống hết một cốc, còn tôi chỉ uống nửa cốc.
.
Ăn uống xong thì đi karaoke, đã đặt chỗ trước rồi, là một phòng sang trọng.
Trong phòng đã bày sẵn hai lốc bia, hai chai rượu vang, vô số nước ngọt, đang chờ mở nắp, đồ ăn vặt các loại được đựng trong cái đĩa, được bọc thêm một lớp màng bảo vệ, cũng được đặt trên bàn.
Một vài người bước đi liêu xiêu ngồi trên ghế sofa, có người thì chạy đi chọn bài hát, có người thì lại đòi mở rượu….
Tôi ngồi ở một chỗ hơi xa một chút.
Không phải tôi tự cho mình thanh cao gì đâu, mà theo tôi thấy, tôi chỉ là con tép riu nhỏ nhất trong hai phòng, tôi phải tự biết chừng mực.
Trước đó mời rượu, Chung Giai đã nói tôi có khí chất.
Khí chất ư, đây là một ưu điểm, nhưng còn phải tùy hoàn cảnh nữa. Đối với một người vừa mới đến như tôi, nếu mạnh mẽ quá, rất dễ bị người ta chèn ép.
“Muốn hát bài gì? Tôi đi chọn cho cô”
Một giọng nói phát ra, tôi nghiêng đầu liền nhìn thấy Trác Hàng, anh ta lại ngồi cạnh tôi.
“Chiếc lá? Còn gì nữa?” anh ta hỏi.
“Bài Chiếc lá thôi!” tôi đáp.
“Cô ở vòng loại hát bài gì đấy? Tôi nghe nói là làm kinh động tứ phương, được vào vòng 2, cô hát cho tôi nghe được không?” anh ta nói.
“Bài Hô hấp của Thái Kiện Nhã”
“Tôi đi chọn cho cô” nói xong anh ta liền đứng dậy, bước đến bục chọn bài hát.
Thấy tôi chủ động tìm lối thoát cho anh ta, sắc mặt anh ta mới đỡ hơn một chút.
Sau đó, lúc gắp thức ăn, tôi vô cùng cẩn thận chỉ gắp những món ăn mà anh ta chưa hề gắp cho tôi, để chứng minh mình là người rảnh ăn. Các đồng nghiệp khác đến mời rượu, lần lượt từng người một, tính ra, tôi còn phải uống hơn chục cốc nữa.
May là lúc mấy chị em cạn li với nhau, trong lòng đều hiểu rõ mà nhẹ tay với nhau, rắc rối nhất là đàn ông, đặc biệt là lúc những anh độc thân đến mời rượu, những người khác hò reo, làm như kiểu nếu tôi mà không một ngụm uống hết thì giống như xem thường họ vậy.
Được nửa chừng tôi lại nôn vài lần nữa.
Cái việc “uống rượu rồi nôn”, lần đầu tiên dạ dày có thể chứa nhiều như vậy, chịu đựng lâu như vậy, sau đấy là cảm giác khó chịu tăng dần, mỗi lúc một nhiều thêm.
Ăn mấy món lót dạ, hòa lẫn trong rượu, toàn bộ đều nôn ra ngoài.
Xung quanh có vài người đã bắt đầu đỏ mặt, có người thì lưỡi to ra, một vài người thì bước đi loạng choạng…. còn tôi thì chỉ hơi ngà ngà say thôi.
Nôn nhiều như vậy cơ mà! Men rượu hấp thụ vào cơ thể cũng ít.
“Khương Kha, tôi phát hiện ra là cô uống ngàn chén không say” Trác Hàng nhìn tôi.
“Không phải anh cũng ngàn chén không say đấy thôi?” Tôi nghiêng đầu, cười cười nhìn anh ta.
Cũng không biết là do góc độ, do ánh đèn hay là do uống nhiều quá, cũng có thể là do ảnh hưởng tâm lí, nói tóm lại, khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác anh ta và Trác tiên sinh nhìn rất giống nhau.
Cũng chỉ là giống mà thôi.
Tôi cười ngây ra, đảo mắt, liền nghe thấy anh ta hỏi “Nếu thoải mái mà uống, thì cô có thể uống được bao nhiêu?”
“Tôi cũng không rõ, tầm một lốc gì đấy” tôi đáp.
“Cũng gần bằng tôi, để hôm khác, tôi gọi thêm mấy anh em, cô gọi thêm mấy người bạn, chúng ta cùng uống một bàn?” Anh ta mời.
Tôi có phần kinh ngạc nhìn anh ta, nếu anh ta không phải là con trai Trác tiên sinh, nếu không phải anh ta làm ở phòng kế hoạch, thì câu nói này của anh ta, tôi thật sự sẽ cho rằng tôi gặp phải tên biến thái.
Tôi liếc nhìn mắt anh ta, ánh mắt anh ta vẫn trong veo, chứa đựng nhiều kì vọng.
Tôi có phần nhìn không ra con người này.
Tôi lắc đầu: “Kí túc của nữ sinh chúng tôi thực ra không ở thành phố A.”
“Còn những người bạn khác của cô.” anh ta hỏi.
Tôi vẫn lắc đầu, tránh hết sức phải tiếp xúc với anh ta: “Tôi không có bạn nào khác, vẫn luôn một thân một mình.”
“Lần trước lúc cô hát, tôi nhìn thấy có rất nhiều người cổ vũ cho cô mà! Những người đó đều không phải bạn cô sao?”, anh ta ngưng một lúc, “Hay đều là những người theo đuổi cô?”
Tôi lắc đầu: “Là mấy phòng cạnh nhau, năng lực tổ chức của trưởng nhóm chúng tôi rất mạnh.”
“Không ngại thì tôi làm bạn cô được không?” anh ta nâng cốc lên cụm li với tôi “Cơ hội hợp tác giữa hai phòng chúng ta rất nhiều, hai chúng ta lại còn là người mới, phải đùm bọc lẫn nhau.”
Tôi gật đầu, liên quan đến công việc, tất nhiên phải lấy đại cục làm trọng rồi.
Anh ta vui mừng uống hết một cốc, còn tôi chỉ uống nửa cốc.
.
Ăn uống xong thì đi karaoke, đã đặt chỗ trước rồi, là một phòng sang trọng.
Trong phòng đã bày sẵn hai lốc bia, hai chai rượu vang, vô số nước ngọt, đang chờ mở nắp, đồ ăn vặt các loại được đựng trong cái đĩa, được bọc thêm một lớp màng bảo vệ, cũng được đặt trên bàn.
Một vài người bước đi liêu xiêu ngồi trên ghế sofa, có người thì chạy đi chọn bài hát, có người thì lại đòi mở rượu….
Tôi ngồi ở một chỗ hơi xa một chút.
Không phải tôi tự cho mình thanh cao gì đâu, mà theo tôi thấy, tôi chỉ là con tép riu nhỏ nhất trong hai phòng, tôi phải tự biết chừng mực.
Trước đó mời rượu, Chung Giai đã nói tôi có khí chất.
Khí chất ư, đây là một ưu điểm, nhưng còn phải tùy hoàn cảnh nữa. Đối với một người vừa mới đến như tôi, nếu mạnh mẽ quá, rất dễ bị người ta chèn ép.
“Muốn hát bài gì? Tôi đi chọn cho cô”
Một giọng nói phát ra, tôi nghiêng đầu liền nhìn thấy Trác Hàng, anh ta lại ngồi cạnh tôi.
“Chiếc lá? Còn gì nữa?” anh ta hỏi.
“Bài Chiếc lá thôi!” tôi đáp.
“Cô ở vòng loại hát bài gì đấy? Tôi nghe nói là làm kinh động tứ phương, được vào vòng 2, cô hát cho tôi nghe được không?” anh ta nói.
“Bài Hô hấp của Thái Kiện Nhã”
“Tôi đi chọn cho cô” nói xong anh ta liền đứng dậy, bước đến bục chọn bài hát.