Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 193 TÔI MUỐN HÔN CÔ
CHƯƠNG 193: TÔI MUỐN HÔN CÔ
Nếu đã hỏi như thế thì vô cùng hiển nhiên rằng lần đầu tiên tôi và cậu gặp mặt chắc hẳn không phải ở công ty.
Tôi lắc đầu.
“Là ở trường.” Cậu chỉ chỉ đất ở dưới chân mình: “Ngay tại ngôi trường này của chúng ta.”
Cậu dừng lại: “Là ở hội trường.”
Hội trường... Nếu nói là hội trường thì tôi đã biết cậu nói đến lúc nào rồi.
Cuộc thi ca hát cấp trường.. Hôm đó là ngày Trác tiên sinh đến, cũng là ngày đầu tiên tôi gặp Trác Hàng. Lúc ấy chỉ nhìn thoáng qua bóng lưng thôi, xem bộ cậu và Trác tiên sinh rất thân mật, tôi còn hơi ăn dấm chút nữa, cứ cho rằng nam nữ Trác tiên sinh đều thích. Cũng là ngày hôm đó Trác tiên sinh nói cho tôi biết, đấy là con trai của anh. “Hôm đấy ba đến trường đón tôi, chúng tôi còn cùng nhau ăn tối nữa. Lúc rời đi có đi ngang qua hội trường, ông ấy thấy hoạt động của ca hát vườn trường thì cảm thấy có chút hứng thú thế nên tôi với ông cùng vào xem sao, có thấy màn biểu diễn của cô, lúc đó cô còn hay nhìn về hướng tôi đứng nữa.” Nói đến đây thì cậu bật cười: “Tôi còn tưởng cô nhìn tôi đấy chứ! Sau đó chúng ta gặp nhau ở công ty, tôi thấy nét mặt của cô như thế thì biết ngay rằng lúc đó cô vốn chẳng thấy tôi. Uổng công tôi tưởng bở lâu đến như vậy!” Trong nháy mắt, lòng tôi pha tạp đủ mùi vị.
Đây là duyên phận khiến người ta phải xoắn xuýt đến bao nhiêu chứ! Lúc đấy tôi quả thật có nhìn về phía cậu ấy, nhưng đích đến tôi muốn thấy là Trác tiên sinh. Hơn nữa ngày hôm ấy nếu tôi đoán không nhầm thì không phải Trác tiên sinh chủ động đến trường đón Trác Hàng ăn cơm rồi nhân tiện đến xem cuộc thi ca hát ở trường, rồi trùng hợp nghe tôi hát, mà là--- Để nghe tôi hát nên chủ động tìm cái cớ đến trường của chúng tôi, nhưng anh sợ bị con trai mình gặp được nên gọi cậu ấy cùng đi ăn cơm luôn, còn vừa khéo nghe tôi hát... Tôi còn nhớ rõ đêm đó Trác tiên sinh đứng ở dưới bóng râm của cây cổ thụ ngoài ký túc xá nữ, tôi mang dép lê chạy ra ngoài, chúng tôi ngóng nhìn nhau qua một cánh cổng, tựa như là xa cách thời không. Tôi nhớ Trác tiên sinh.
“Khương Kha..” Trác Hàng hô lên: “Rốt cuộc cô có đang nghe tôi nói không đấy?” “Có nghe chứ! Tôi nghe mà!” Tôi nói: “Cửa hội trường có nhiều người đứng như thế, căn bản không thấy ai ra ai được mà.”
“Sao cô biết tôi đứng ở cửa hội trường?” Cậu hỏi.
“Không phải cậu vừa nói rồi à, các cậu ăn cơm tối xong rồi mới đến, lúc đó đã chẳng còn chỗ vào rồi, không đứng ở cửa thì đứng ở đâu?” Tôi cũng coi như là nhanh trí. Cậu cười khẽ nói: “Không ngờ năng lực quan sát phân tích của cô tốt như vậy đấy! Cho dù không làm ở phòng kế hoạch thì cũng có thể làm trinh thám đấy!” Tôi cười vang, rồi lập tức nghe cậu hỏi: “Đúng rồi, sao lúc đó cô nhìn đâu không nhìn, lại chăm chú nhìn về phía cửa thế?”
“Chờ một người đấy!” Tôi bảo.
“Bạn trai cô à?” Cậu hỏi. “Ừ, anh ấy không rảnh để đến, nhưng tôi vẫn ngóng người ấy xuất hiện.” Tôi cười bảo.
“Tình cảm của cô với anh ta thật tốt… Không, phải nói là tình cảm của cô đối với anh ta sâu đậm thật.” Cậu nói: “Nếu như tôi là anh ta thì cho dù bận rộn đi nữa cũng chắc chắn sẽ dẹp qua mọi chuyện để đến bên cô.” “Anh ấy đối xử với tôi rất tốt.” Tôi nói.
“Sau đó thì sao? Anhta có tới không?” Cậu hỏi.
“Tới chứ.”
“Tiếc thật, không gặp được anh ta.”
“Cho dù cậu có thấy thì cậu cũng đâu chắc có thể nhận ra được!” Tôi phì cười. “Muốn xem thử tôi thua dưới tay người nào, có thể khiến cô yêu sâu đậm như thế thì chắc hẳn là một người đàn anh ưu tú.”
“Đúng thế, anh ấy rất ưu tú.” Lúc nói câu này thì chân mày khóe miệng của tôi đều cong cong lên.
“Cô cười tươi thế, không để lại cho tôi chút mặt mũi nào sao?”
“Nếu anh ấy biết tôi với bạn nam khác tản bộ ở bãi tập thì chắc chắn sẽ ghen đấy.” Tôi nói. Ngay sau đó là một khoảng thinh lặng.
Một lát sau cậu lại mở miệng lần nữa, nhưng giọng nói lại nhẹ tênh: “Khương Kha…”
“Ừ?” Tôi ngẩng đầu. Vì trong đầu đang nghĩ tới Trác tiên sinh nên trong tôi tràn ngập ngọt ngào.
“Tôi muốn hôn cô.” Cậu bảo.
Nếu đã hỏi như thế thì vô cùng hiển nhiên rằng lần đầu tiên tôi và cậu gặp mặt chắc hẳn không phải ở công ty.
Tôi lắc đầu.
“Là ở trường.” Cậu chỉ chỉ đất ở dưới chân mình: “Ngay tại ngôi trường này của chúng ta.”
Cậu dừng lại: “Là ở hội trường.”
Hội trường... Nếu nói là hội trường thì tôi đã biết cậu nói đến lúc nào rồi.
Cuộc thi ca hát cấp trường.. Hôm đó là ngày Trác tiên sinh đến, cũng là ngày đầu tiên tôi gặp Trác Hàng. Lúc ấy chỉ nhìn thoáng qua bóng lưng thôi, xem bộ cậu và Trác tiên sinh rất thân mật, tôi còn hơi ăn dấm chút nữa, cứ cho rằng nam nữ Trác tiên sinh đều thích. Cũng là ngày hôm đó Trác tiên sinh nói cho tôi biết, đấy là con trai của anh. “Hôm đấy ba đến trường đón tôi, chúng tôi còn cùng nhau ăn tối nữa. Lúc rời đi có đi ngang qua hội trường, ông ấy thấy hoạt động của ca hát vườn trường thì cảm thấy có chút hứng thú thế nên tôi với ông cùng vào xem sao, có thấy màn biểu diễn của cô, lúc đó cô còn hay nhìn về hướng tôi đứng nữa.” Nói đến đây thì cậu bật cười: “Tôi còn tưởng cô nhìn tôi đấy chứ! Sau đó chúng ta gặp nhau ở công ty, tôi thấy nét mặt của cô như thế thì biết ngay rằng lúc đó cô vốn chẳng thấy tôi. Uổng công tôi tưởng bở lâu đến như vậy!” Trong nháy mắt, lòng tôi pha tạp đủ mùi vị.
Đây là duyên phận khiến người ta phải xoắn xuýt đến bao nhiêu chứ! Lúc đấy tôi quả thật có nhìn về phía cậu ấy, nhưng đích đến tôi muốn thấy là Trác tiên sinh. Hơn nữa ngày hôm ấy nếu tôi đoán không nhầm thì không phải Trác tiên sinh chủ động đến trường đón Trác Hàng ăn cơm rồi nhân tiện đến xem cuộc thi ca hát ở trường, rồi trùng hợp nghe tôi hát, mà là--- Để nghe tôi hát nên chủ động tìm cái cớ đến trường của chúng tôi, nhưng anh sợ bị con trai mình gặp được nên gọi cậu ấy cùng đi ăn cơm luôn, còn vừa khéo nghe tôi hát... Tôi còn nhớ rõ đêm đó Trác tiên sinh đứng ở dưới bóng râm của cây cổ thụ ngoài ký túc xá nữ, tôi mang dép lê chạy ra ngoài, chúng tôi ngóng nhìn nhau qua một cánh cổng, tựa như là xa cách thời không. Tôi nhớ Trác tiên sinh.
“Khương Kha..” Trác Hàng hô lên: “Rốt cuộc cô có đang nghe tôi nói không đấy?” “Có nghe chứ! Tôi nghe mà!” Tôi nói: “Cửa hội trường có nhiều người đứng như thế, căn bản không thấy ai ra ai được mà.”
“Sao cô biết tôi đứng ở cửa hội trường?” Cậu hỏi.
“Không phải cậu vừa nói rồi à, các cậu ăn cơm tối xong rồi mới đến, lúc đó đã chẳng còn chỗ vào rồi, không đứng ở cửa thì đứng ở đâu?” Tôi cũng coi như là nhanh trí. Cậu cười khẽ nói: “Không ngờ năng lực quan sát phân tích của cô tốt như vậy đấy! Cho dù không làm ở phòng kế hoạch thì cũng có thể làm trinh thám đấy!” Tôi cười vang, rồi lập tức nghe cậu hỏi: “Đúng rồi, sao lúc đó cô nhìn đâu không nhìn, lại chăm chú nhìn về phía cửa thế?”
“Chờ một người đấy!” Tôi bảo.
“Bạn trai cô à?” Cậu hỏi. “Ừ, anh ấy không rảnh để đến, nhưng tôi vẫn ngóng người ấy xuất hiện.” Tôi cười bảo.
“Tình cảm của cô với anh ta thật tốt… Không, phải nói là tình cảm của cô đối với anh ta sâu đậm thật.” Cậu nói: “Nếu như tôi là anh ta thì cho dù bận rộn đi nữa cũng chắc chắn sẽ dẹp qua mọi chuyện để đến bên cô.” “Anh ấy đối xử với tôi rất tốt.” Tôi nói.
“Sau đó thì sao? Anhta có tới không?” Cậu hỏi.
“Tới chứ.”
“Tiếc thật, không gặp được anh ta.”
“Cho dù cậu có thấy thì cậu cũng đâu chắc có thể nhận ra được!” Tôi phì cười. “Muốn xem thử tôi thua dưới tay người nào, có thể khiến cô yêu sâu đậm như thế thì chắc hẳn là một người đàn anh ưu tú.”
“Đúng thế, anh ấy rất ưu tú.” Lúc nói câu này thì chân mày khóe miệng của tôi đều cong cong lên.
“Cô cười tươi thế, không để lại cho tôi chút mặt mũi nào sao?”
“Nếu anh ấy biết tôi với bạn nam khác tản bộ ở bãi tập thì chắc chắn sẽ ghen đấy.” Tôi nói. Ngay sau đó là một khoảng thinh lặng.
Một lát sau cậu lại mở miệng lần nữa, nhưng giọng nói lại nhẹ tênh: “Khương Kha…”
“Ừ?” Tôi ngẩng đầu. Vì trong đầu đang nghĩ tới Trác tiên sinh nên trong tôi tràn ngập ngọt ngào.
“Tôi muốn hôn cô.” Cậu bảo.