Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 209 ĐÚNG LÚC TÌM NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÁC
CHƯƠNG 209: ĐÚNG LÚC TÌM NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÁC
Tôi đúng là đầu óc cặn bã mà, tư tưởng trong nháy mắt cũng không thuần khiết nữa, trên mặt như có lửa đốt nóng ran.
Tôi cùng anh, tuy những chuyện ngọt ngào cũng đã làm nhiều lần, thế nhưng ở trường hợp công cộng thế này, còn là nơi làm việc, anh lại ở chỗ này tán tỉnh!
Tôi hốt hoảng ngẩng đầu, đầu tiên nhìn chung quanh một chút, lại lập tức thấy biểu cảm ranh mãnh của anh.
"Anh cũng không sợ bị người ta nghe thấy sao?" Tôi nhỏ giọng trách cứ.
"Giờ tan tầm đã qua lâu rồi, hai tầng lầu vào lúc này, trừ em cũng chỉ có tôi."
"Vạn nhất còn có những người khác thì sao? Hoặc là có người quên đồ trở lại lấy, bắt gặp thì thế nào?" Trong lòng tôi vô cùng bất mãn. "Anh đây là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho phép trăm họ đốt đèn sao! Tổng giám đốc Trác!"
"Được rồi." Anh Trác cười vẻ cưng chiều. "Đã không còn sớm nữa, về nhà thôi, tôi cũng không phát tiền làm thêm giờ cho em.”
Tôi gật đầu một cái, nhìn điện thoại di động, không ngờ đã 8 giờ tối.
"Bây giờ mới xem đồng hồ sao? Còn chưa ăn cơm phải không, mau đi ăn cơm thôi!" Cằm anh hất ra phía ngoài cửa.
Tôi lại gật đầu lần nữa, nhanh chóng thu thập đồ đạc, anh Trác đứng ở bên cạnh tôi đợi.
"Những ông chủ khác đều thích nhân viên làm thêm giờ, ông chủ như anh thật khác biệt nha.”
"Đó là những nhân viên thông thương, nhưng em không giống vậy. Em là người phụ nữ của tôi, nếu như khiến em mệt lả đi, vậy tôi làm thế nào?"
"Đúng lúc tìm những đàn bà khác thôi!" Tôi thuận miệng trả lời.
Tôi nghe anh cười khẽ, nhưng không lên tiếng.
"Đúng rồi, tối nay anh?" Trong lòng tôi mong đợi anh nói cùng tôi về nhà, thế nhưng tôi biết điều đó không thực tế chút nào, anh đã mấy ngày nay không về nhà rồi.
“Buổi tối tôi có việc, hôm nay không đến cùng em được.” Anh nói.
Trong lòng biết rõ câu trả lời, trong lòng tôi vẫn cảm thấy mất mát, nhưng chỉ có thể giả vờ như không thèm để ý, buột miệng: "Vậy anh chờ ở đây làm gì?"
"Chờ em tan việc, đưa em về nhà." Giọng nói anh vô cùng bình tĩnh.
Tôi "Hừm hừm" hai tiếng, thu thập đồ đạc xong xuôi, tắt đèn đóng cửa, đi theo anh xuống hầm đậu xe.
Trên xe, tôi không nói câu nào, đôi mắt thẳng tắp nhìn phương xa, không thoải mái cũng không khó chịu!
Tôi biết tôi kiểu cách, tham lam, đi quá giới hạn, thế nhưng tôi chính là không nhịn được.
Tôi khó chịu... Nghĩ đến anh ở bên cạnh những người đàn bà khác, trong lòng tôi giống như bị mèo cào.
Anh không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi một cái, mỗi lần anh nhìn tôi, tôi liền "hừ" một tiếng.
Cho đến khi chỉ còn chừng trăm thước là đến tiểu khu của chúng tôi, lúc này anh mới lên tiếng, trong lời nói mang theo ý cười: "Bình giấm chua!"
"Chính là ghen đấy!" Tôi nghiến răng.
Xe hơi yên lặng dừng lại, tôi tháo đai an toàn ra, anh nghiêng người tới, đặt trên trán tôi một nụ hôn: "Ngoan, trước tiên tìm một quán dưới lầu ăn cơm đi, buổi tối nhớ ngủ sớm một chút."
Nụ hôn của anh làm dịu đi rất nhiều bất mãn của tôi. Tôi "ừm" một tiếng, bụng đầy chua xót: "Em có phải rất đáng ghét đúng không?"
"Sao có thể?" Anh cười hỏi ngược lại. "Em ghen là bởi vì em quan tâm tôi, tôi vui còn chẳng kịp."
Tôi khẽ khàng thở dài một hơi, biết thì đã sao, hiểu thì đã sao, yêu anh sâu nặng thì đã sao? Quan hệ của tôi và anh đã sớm định trước...
"Tối nay tôi hẹn người ta tới bàn công việc." Có lẽ thấy tôi quá buồn bã, anh vẫn là không nhịn được mà giải thích một câu.
Tôi không biết những lời này là thật hay giả, buồn rầu "ừm " một tiếng, sau đó xuống xe rời đi.
Ban đêm, anh quả nhiên không tới, ngược lại là lúc 11 giờ, anh gọi điện thoại cho tôi.
"Anh đang ở đâu? Về nhà chưa?"
"Về rồi, em đang làm gì?"
"Em đang đọc sách."
"Nghỉ ngơi sớm một chút."
Sau khi cúp điện thoại, tôi mất ngủ...
Tôi đúng là đầu óc cặn bã mà, tư tưởng trong nháy mắt cũng không thuần khiết nữa, trên mặt như có lửa đốt nóng ran.
Tôi cùng anh, tuy những chuyện ngọt ngào cũng đã làm nhiều lần, thế nhưng ở trường hợp công cộng thế này, còn là nơi làm việc, anh lại ở chỗ này tán tỉnh!
Tôi hốt hoảng ngẩng đầu, đầu tiên nhìn chung quanh một chút, lại lập tức thấy biểu cảm ranh mãnh của anh.
"Anh cũng không sợ bị người ta nghe thấy sao?" Tôi nhỏ giọng trách cứ.
"Giờ tan tầm đã qua lâu rồi, hai tầng lầu vào lúc này, trừ em cũng chỉ có tôi."
"Vạn nhất còn có những người khác thì sao? Hoặc là có người quên đồ trở lại lấy, bắt gặp thì thế nào?" Trong lòng tôi vô cùng bất mãn. "Anh đây là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho phép trăm họ đốt đèn sao! Tổng giám đốc Trác!"
"Được rồi." Anh Trác cười vẻ cưng chiều. "Đã không còn sớm nữa, về nhà thôi, tôi cũng không phát tiền làm thêm giờ cho em.”
Tôi gật đầu một cái, nhìn điện thoại di động, không ngờ đã 8 giờ tối.
"Bây giờ mới xem đồng hồ sao? Còn chưa ăn cơm phải không, mau đi ăn cơm thôi!" Cằm anh hất ra phía ngoài cửa.
Tôi lại gật đầu lần nữa, nhanh chóng thu thập đồ đạc, anh Trác đứng ở bên cạnh tôi đợi.
"Những ông chủ khác đều thích nhân viên làm thêm giờ, ông chủ như anh thật khác biệt nha.”
"Đó là những nhân viên thông thương, nhưng em không giống vậy. Em là người phụ nữ của tôi, nếu như khiến em mệt lả đi, vậy tôi làm thế nào?"
"Đúng lúc tìm những đàn bà khác thôi!" Tôi thuận miệng trả lời.
Tôi nghe anh cười khẽ, nhưng không lên tiếng.
"Đúng rồi, tối nay anh?" Trong lòng tôi mong đợi anh nói cùng tôi về nhà, thế nhưng tôi biết điều đó không thực tế chút nào, anh đã mấy ngày nay không về nhà rồi.
“Buổi tối tôi có việc, hôm nay không đến cùng em được.” Anh nói.
Trong lòng biết rõ câu trả lời, trong lòng tôi vẫn cảm thấy mất mát, nhưng chỉ có thể giả vờ như không thèm để ý, buột miệng: "Vậy anh chờ ở đây làm gì?"
"Chờ em tan việc, đưa em về nhà." Giọng nói anh vô cùng bình tĩnh.
Tôi "Hừm hừm" hai tiếng, thu thập đồ đạc xong xuôi, tắt đèn đóng cửa, đi theo anh xuống hầm đậu xe.
Trên xe, tôi không nói câu nào, đôi mắt thẳng tắp nhìn phương xa, không thoải mái cũng không khó chịu!
Tôi biết tôi kiểu cách, tham lam, đi quá giới hạn, thế nhưng tôi chính là không nhịn được.
Tôi khó chịu... Nghĩ đến anh ở bên cạnh những người đàn bà khác, trong lòng tôi giống như bị mèo cào.
Anh không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi một cái, mỗi lần anh nhìn tôi, tôi liền "hừ" một tiếng.
Cho đến khi chỉ còn chừng trăm thước là đến tiểu khu của chúng tôi, lúc này anh mới lên tiếng, trong lời nói mang theo ý cười: "Bình giấm chua!"
"Chính là ghen đấy!" Tôi nghiến răng.
Xe hơi yên lặng dừng lại, tôi tháo đai an toàn ra, anh nghiêng người tới, đặt trên trán tôi một nụ hôn: "Ngoan, trước tiên tìm một quán dưới lầu ăn cơm đi, buổi tối nhớ ngủ sớm một chút."
Nụ hôn của anh làm dịu đi rất nhiều bất mãn của tôi. Tôi "ừm" một tiếng, bụng đầy chua xót: "Em có phải rất đáng ghét đúng không?"
"Sao có thể?" Anh cười hỏi ngược lại. "Em ghen là bởi vì em quan tâm tôi, tôi vui còn chẳng kịp."
Tôi khẽ khàng thở dài một hơi, biết thì đã sao, hiểu thì đã sao, yêu anh sâu nặng thì đã sao? Quan hệ của tôi và anh đã sớm định trước...
"Tối nay tôi hẹn người ta tới bàn công việc." Có lẽ thấy tôi quá buồn bã, anh vẫn là không nhịn được mà giải thích một câu.
Tôi không biết những lời này là thật hay giả, buồn rầu "ừm " một tiếng, sau đó xuống xe rời đi.
Ban đêm, anh quả nhiên không tới, ngược lại là lúc 11 giờ, anh gọi điện thoại cho tôi.
"Anh đang ở đâu? Về nhà chưa?"
"Về rồi, em đang làm gì?"
"Em đang đọc sách."
"Nghỉ ngơi sớm một chút."
Sau khi cúp điện thoại, tôi mất ngủ...