Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 235 ANH VỀ CÙNG EM
CHƯƠNG 235: ANH VỀ CÙNG EM
Việc về nhà, tôi nói với anh Trác rồi, cả việc số tiền 340 triệu kia cũng nói.
Có lẽ do đã ở bên anh khá lâu, về vấn đề tiền nong, tôi đã không còn thận trọng dè dặt nữa, tôi nói với anh, tôi muốn mỗi lần về nhà đưa 170 triệu, lần sau đưa nốt 170 triệu, như thế bớt một lần gặp nhau, tôi không muốn gặp bọn họ nhiều.
Anh Trác lắc đầu, không nói ngay vì sao không tán thành, anh chỉ hỏi thăm về chuyện gia đình tôi.
Tôi kể lại những việc hồi còn bé, những việc ngày học cấp ba, rồi kể vì muốn học đại học, tôi đã phải kiếm tiền như thế nào, đi nhặt rác ra sao, kể cả việc lần trước về nhà, gia đình đối xử với tôi thế nào...
Tôi cố kìm nước mắt, không để nước mắt tuôn rơi...
Anh trầm mặc, sắc mặt cũng không tốt lắm, mãi cho đến khi tôi kể xong, anh mới kéo tôi vào lòng, vỗ vỗ lưng tôi: “Em muốn khóc thì cứ khóc đi ...”
“Em không muốn khóc.” Tôi buồn buồn nói.
Bao năm nay, cái gia đình đó đã khiến tôi rơi bao nhiêu nước mắt, khi bố tôi đồng ý với dì Tống, để tôi dùng 350 triệu mua đứt việc chấm dứt mối quan hệ với họ, tôi đã thề rằng, cả đời này, sẽ không rơi thêm giọt nước mắt nào vì họ nữa.
Anh Trác chỉ lặng lẽ ôm lấy tôi, qua một lúc lâu, anh mới hỏi: “Em đã hạ quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ rồi sao?”
“Rồi.” Tôi lau nước mắt.
Con đường sau này, nếu anh Trác còn cần tôi, thì tôi sẽ ở cạnh anh, còn nếu anh không cần tôi nữa, thì tôi ở một mình cũng được.
Con người là động vật bầy đàn, nhưng dường như tôi sinh ra đã có thể sống cô độc.
“Nếu em đã hạ quyết tâm muốn đoạn tuyệt quan hệ, thì đừng đưa 170 triệu một lần lần, anh không nói là em không đủ tiền, cũng không phải vì anh tiếc tiền, mà là vì để tránh một số phiền phức sau này.” Anh ấy nói.
“Em nghĩ đi, một người vừa mới tốt nghiệp đại học, có bao nhiêu khả năng để dành ra được 170 triệu trong vòng nửa năm?” Anh Trác nói: “Nếu em đưa cho họ 170 triệu, em nghĩ điều đầu tiên họ nghĩ là gì?”
“Em không cần biết họ nghĩ gì đầu tiên, chẳng phải nghĩ rằng em trúng mánh lớn rồi sao? Đúng là em trúng mánh lớn rồi đấy!” Tôi thực sự không để ý, tôi cần gì quan tâm họ nghĩ như thế nào.
“Em cho rằng, nếu họ đoán được em tìm được một người bạn trai giàu có, thì họ chỉ lấy 340 triệu thôi hay sao? Họ có nỡ cắt đứt quan hệ với em không?” Anh Trác hỏi, “con của dì Tống em bao nhiêu tuổi rồi? Sau này cần dùng bao nhiêu tiền, bọn họ có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Nếu họ biết có thể dễ dàng lấy tiền từ em, có thể dễ dàng cho họ một công việc tốt, thì họ có tha cho em không?”
Tôi lập tức trầm tư, tôi nghĩ đến một từ: quỷ hút máu.
Nếu họ biết anh Trác của tôi là một người có bản lĩnh, liệu họ có dễ dàng tha cho tôi không?
“Vậy thì em vẫn cứ cầm 68 triệu về thôi vậy!” Tôi nói.
Ông chủ Trác lắc đầu: “Cầm khoảng hơn 50 triệu về thôi, rồi nói là con vốn dĩ định cầm 68 triệu, nhưng chủ nhà nói sắp tết rồi, nhất quyết đòi con trả 1một năm tiền nhà.”
Tôi lại gật đầu: “Oa, anh Trác, anh đúng là biết tính toán đấy!”
Nếu làm theo cách này, chí ít sẽ tạo cho bố tôi và dì Tống cảm giác là tôi cũng có chút khó khăn, tiền nong phải là dư dả.
Anh Trác không có ý kiến đối với nhận xét “biết tính toán” của tôi, hình như anh còn hơi gật đầu, như đang thừa nhận bản thân mình biết suy tính.
“Em cứ tưởng anh sẽ khuyên em cơ.” Tôi nói.
“Khuyên em làm gì?” Anh hỏi lại.
“Dù gì cũng là bố đẻ.” Tôi nói.
“Ông ấy đã nỡ đối xử với em như vậy rồi, còn xứng đáng làm bố đẻ không?” Anh hỏi.
“Nếu là anh, anh sẽ xử lý như thế nào?” Tôi lại hỏi.
“Không nhận luôn, em mềm lòng hơn anh.” Anh nói “Nhưng mà, con gái mềm lòng một chút, không phải là chuyện gì xấu cả.”
Anh khựng lại một lát: “Dự định bao giờ về thế, tới lúc đó anh về cùng em.”
Tôi trợn tròn hai mắt, anh về cùng tôi? Như thế không phải là tất cả mọi người đều biết tôi có một người bạn trai giàu có ư? Thế thì lời nói dối hơn 50 triệu kia lừa được ai?
Anh cười một cái, dường như đã đoán ra tôi nghĩ gì: “Anh đợi em ở huyện, em tự bắt xe về, có chuyện gì thì gọi điện cho anh, anh lo lại giống như lần trước, em bị bắt nạt đến nỗi phát sốt rồi ngất xỉu...” Giọng điệu của anh không được tốt lắm.
Việc về nhà, tôi nói với anh Trác rồi, cả việc số tiền 340 triệu kia cũng nói.
Có lẽ do đã ở bên anh khá lâu, về vấn đề tiền nong, tôi đã không còn thận trọng dè dặt nữa, tôi nói với anh, tôi muốn mỗi lần về nhà đưa 170 triệu, lần sau đưa nốt 170 triệu, như thế bớt một lần gặp nhau, tôi không muốn gặp bọn họ nhiều.
Anh Trác lắc đầu, không nói ngay vì sao không tán thành, anh chỉ hỏi thăm về chuyện gia đình tôi.
Tôi kể lại những việc hồi còn bé, những việc ngày học cấp ba, rồi kể vì muốn học đại học, tôi đã phải kiếm tiền như thế nào, đi nhặt rác ra sao, kể cả việc lần trước về nhà, gia đình đối xử với tôi thế nào...
Tôi cố kìm nước mắt, không để nước mắt tuôn rơi...
Anh trầm mặc, sắc mặt cũng không tốt lắm, mãi cho đến khi tôi kể xong, anh mới kéo tôi vào lòng, vỗ vỗ lưng tôi: “Em muốn khóc thì cứ khóc đi ...”
“Em không muốn khóc.” Tôi buồn buồn nói.
Bao năm nay, cái gia đình đó đã khiến tôi rơi bao nhiêu nước mắt, khi bố tôi đồng ý với dì Tống, để tôi dùng 350 triệu mua đứt việc chấm dứt mối quan hệ với họ, tôi đã thề rằng, cả đời này, sẽ không rơi thêm giọt nước mắt nào vì họ nữa.
Anh Trác chỉ lặng lẽ ôm lấy tôi, qua một lúc lâu, anh mới hỏi: “Em đã hạ quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ rồi sao?”
“Rồi.” Tôi lau nước mắt.
Con đường sau này, nếu anh Trác còn cần tôi, thì tôi sẽ ở cạnh anh, còn nếu anh không cần tôi nữa, thì tôi ở một mình cũng được.
Con người là động vật bầy đàn, nhưng dường như tôi sinh ra đã có thể sống cô độc.
“Nếu em đã hạ quyết tâm muốn đoạn tuyệt quan hệ, thì đừng đưa 170 triệu một lần lần, anh không nói là em không đủ tiền, cũng không phải vì anh tiếc tiền, mà là vì để tránh một số phiền phức sau này.” Anh ấy nói.
“Em nghĩ đi, một người vừa mới tốt nghiệp đại học, có bao nhiêu khả năng để dành ra được 170 triệu trong vòng nửa năm?” Anh Trác nói: “Nếu em đưa cho họ 170 triệu, em nghĩ điều đầu tiên họ nghĩ là gì?”
“Em không cần biết họ nghĩ gì đầu tiên, chẳng phải nghĩ rằng em trúng mánh lớn rồi sao? Đúng là em trúng mánh lớn rồi đấy!” Tôi thực sự không để ý, tôi cần gì quan tâm họ nghĩ như thế nào.
“Em cho rằng, nếu họ đoán được em tìm được một người bạn trai giàu có, thì họ chỉ lấy 340 triệu thôi hay sao? Họ có nỡ cắt đứt quan hệ với em không?” Anh Trác hỏi, “con của dì Tống em bao nhiêu tuổi rồi? Sau này cần dùng bao nhiêu tiền, bọn họ có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Nếu họ biết có thể dễ dàng lấy tiền từ em, có thể dễ dàng cho họ một công việc tốt, thì họ có tha cho em không?”
Tôi lập tức trầm tư, tôi nghĩ đến một từ: quỷ hút máu.
Nếu họ biết anh Trác của tôi là một người có bản lĩnh, liệu họ có dễ dàng tha cho tôi không?
“Vậy thì em vẫn cứ cầm 68 triệu về thôi vậy!” Tôi nói.
Ông chủ Trác lắc đầu: “Cầm khoảng hơn 50 triệu về thôi, rồi nói là con vốn dĩ định cầm 68 triệu, nhưng chủ nhà nói sắp tết rồi, nhất quyết đòi con trả 1một năm tiền nhà.”
Tôi lại gật đầu: “Oa, anh Trác, anh đúng là biết tính toán đấy!”
Nếu làm theo cách này, chí ít sẽ tạo cho bố tôi và dì Tống cảm giác là tôi cũng có chút khó khăn, tiền nong phải là dư dả.
Anh Trác không có ý kiến đối với nhận xét “biết tính toán” của tôi, hình như anh còn hơi gật đầu, như đang thừa nhận bản thân mình biết suy tính.
“Em cứ tưởng anh sẽ khuyên em cơ.” Tôi nói.
“Khuyên em làm gì?” Anh hỏi lại.
“Dù gì cũng là bố đẻ.” Tôi nói.
“Ông ấy đã nỡ đối xử với em như vậy rồi, còn xứng đáng làm bố đẻ không?” Anh hỏi.
“Nếu là anh, anh sẽ xử lý như thế nào?” Tôi lại hỏi.
“Không nhận luôn, em mềm lòng hơn anh.” Anh nói “Nhưng mà, con gái mềm lòng một chút, không phải là chuyện gì xấu cả.”
Anh khựng lại một lát: “Dự định bao giờ về thế, tới lúc đó anh về cùng em.”
Tôi trợn tròn hai mắt, anh về cùng tôi? Như thế không phải là tất cả mọi người đều biết tôi có một người bạn trai giàu có ư? Thế thì lời nói dối hơn 50 triệu kia lừa được ai?
Anh cười một cái, dường như đã đoán ra tôi nghĩ gì: “Anh đợi em ở huyện, em tự bắt xe về, có chuyện gì thì gọi điện cho anh, anh lo lại giống như lần trước, em bị bắt nạt đến nỗi phát sốt rồi ngất xỉu...” Giọng điệu của anh không được tốt lắm.