Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 22 CÓ NGƯỜI ĐANG CHỜ EM
CHƯƠNG 22: CÓ NGƯỜI ĐANG CHỜ EM
Đồn công an…
Câu nói này đã thành công kích động đám người anh Trương.
Trắng và đen, chuột và mèo, cho dù ở đây không ít người chơi thuốc, nhưng đối với ba chữ “đồn công an” vẫn rất mẫn cảm, sợ hãi vô cùng.
Một đám người vốn dĩ đang vây quanh cũng không nhịn được mà lùi về sau nửa bước.
Tôi nhìn người đàn ông xa lạ này, cũng không dám nói lời nào.
Nực cười, làm nghề này của chúng tôi, người nào không sợ cảnh sát chứ? Về phần vì sao hắn muốn giả mạo cha tôi, tôi cũng không biết.
Đúng lúc này, một người nhanh chóng hành động, từ sau lưng người đàn ông xa lạ đi đến bên cạnh anh Trương, nhỏ giọng nói gì đó.
Là chị Mai.
Tôi không nghe được cụ thể chị nói những gì, chỉ thấy ánh mắt anh Trương quét qua mặt tôi, lại nhìn người đàn ông xa lạ, tuy có chút không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn phải thả người.
Người đàn ông kia kéo một cái, lôi mạnh tôi ra bên ngoài.
Âm nhạc trong phòng đã tắt từ bao giờ, tôi nghe thấy anh Trương hét lên với chị Mai: “Sao mày lại tìm con gái của cớm đến đây vậy?”
“Ai biết được?” Chị Mai phàn nàn: “Chẳng phải em cũng bị lừa sao? Lúc em bị tìm đến, ba hồn cũng bị dọa bay mất hai hồn đó… Anh Trương, anh bớt giận đi, để em gọi cho anh hai em gái khác nhé, đảm bảo chất lượng tốt…”
Sau đó, bọn họ nói cái gì, tôi không nghe thấy nữa, cửa phòng đã đóng lại.
Tay của người đàn ông này có khí lực rất lớn, mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay tôi, kéo tôi đi thẳng về phía trước.
Xung quanh tôi là âm nhạc mơ hồ, hình ảnh lướt qua hai bên.
Bước chân hắn kiên định mà bình tĩnh, sống lưng thẳng tắp, đúng là không phải người bình thường.
“Anh là ai?” Tôi lên tiếng hỏi.
“Đi lấy túi của em đi!” Hắn mở phòng của chị Mai ra, ánh mắt rơi vào chiếc balo của tôi đặt trên ghế sô pha, sau đó buông tay tôi ra, một tay đẩy tôi đi lên.
“Sao em phải đi theo anh chứ? Sao em biết được anh là người tốt hay xấu?” Tuy nói tất cả đều mơ hồ, tựa như một giấc mơ, nhưng tôi vẫn hỏi rõ vấn đề.
“Trương Lập là người tốt hay xấu?” Hắn đứng ở cửa ra vào, thẳng tắp như một cây tùng.
“Trương Lập là ai?” Tôi hỏi.
“Người vừa đè trên người em đó!” Hắn nói.
“Tất nhiên hắn ta không phải người tốt rồi.” Tôi lẩm bẩm, người kia rõ ràng là dân giang hồ, có thể là người tốt sao?
“Thì ra em cũng biết!” Hắn cười lạnh một tiếng, sau đó thúc giục: “Nhanh lên, bên ngoài có người đang chờ em!”
“Là ai?” Tôi đeo balo lên vai, người phụ nữ giống như tôi, ra ngoài cùng ai cũng không có gì khác nhau, chỉ khác là có thể lấy được tiền hay không mà thôi.
“Chú Trác của em đó!” Hắn nói.
Chú Trác? Tôi có chút khó tin.
Ở thành phố này, người tôi qua lại thân cận nhất mà có họ Trác chỉ có ông chủ Trác mà thôi, anh sẽ đến cứu tôi sao? Anh sẽ đến sao?
Nhìn bộ dạng của tôi, người kia lại nhíu mày, thúc giục một tiếng: “Nhanh lên!”
Tôi đi theo sau lưng hắn, ngoan ngoãn đeo balo, đi về bãi đỗ xe.
Đi ra khỏi phòng, bước vào bãi đỗ xe ngoài trời, gió đêm thổi vào người, cảnh tượng xung quanh vẫn mơ hồ, giống như đang nằm mơ vậy.
Trong đêm nay, tôi chỉ uống một chén rượu, không hề say, cảm giác giống như nằm mơ này chính là do viên thuốc kia.
Vài phút đồng hồ sau, tôi thật sự giống như nằm mơ, nhìn thấy ông chủ Trác.
Tôi không nhào tới, vẫn ngoan ngoãn đi theo sau lưng người đàn ông xa lạ kia.
“Lão Trác, tôi mang người đến cho anh rồi đây!” Người đàn ông xa lạ nói.
“Cảm ơn!” Ông chủ Trác vỗ vỗ vào tay người đàn ông kia, ánh mắt lại chuyển hướng về phía tôi, nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra vậy? Không biết gọi người tới sao?”
“Chú Trác.” Tôi nhỏ giọng nói.
Thuốc kia có lẽ có tác dụng kích thích thần kinh, cũng có lẽ sẽ kích thích hoóc môn nào đó trong cơ thể người, có thể không ảnh hưởng đến trí tuệ, nhưng đến giờ phút này, cho dù tôi ngu ngốc thì cũng có thể đoán được ông chủ Trác đã mời người tới cứu tôi.
Bởi vì đối phương là anh Trương nên anh không tiện ra mặt.
Thấy tôi phối hợp, ông chủ Trác hơi gật đầu, thở dài một hơi, bộ dạng hận rèn sắt không thành thép.
“Còn không mau qua đây?” Người đàn ông xa lạ né người sang một bên, ngữ khí ra lệnh, vô cùng nghiêm túc: “Vẫn còn lưu luyến chỗ này sao?”
Tôi vội vàng lắc đầu, cúi đầu thật thấp, đi đến bên cạnh ông chủ Trác.
“Nhìn ánh mắt cô bé thì có lẽ là đã cắn thuốc rồi, anh mang cô ấy đi rửa ruột trước đi.” Người đàn ông xa lạ tốt bụng nhắc nhở.
Ông chủ Trác gật đầu.
Người đàn ông xa lạ mở cửa một chiếc ô tô nhỏ đỗ bên cạnh, trước khi ngồi vào xe, còn cảm thán một câu: “Con gái người bạn này của anh, về sau anh nên quản nhiều một chút, chỗ này, sau này không thể tới!”
Đồn công an…
Câu nói này đã thành công kích động đám người anh Trương.
Trắng và đen, chuột và mèo, cho dù ở đây không ít người chơi thuốc, nhưng đối với ba chữ “đồn công an” vẫn rất mẫn cảm, sợ hãi vô cùng.
Một đám người vốn dĩ đang vây quanh cũng không nhịn được mà lùi về sau nửa bước.
Tôi nhìn người đàn ông xa lạ này, cũng không dám nói lời nào.
Nực cười, làm nghề này của chúng tôi, người nào không sợ cảnh sát chứ? Về phần vì sao hắn muốn giả mạo cha tôi, tôi cũng không biết.
Đúng lúc này, một người nhanh chóng hành động, từ sau lưng người đàn ông xa lạ đi đến bên cạnh anh Trương, nhỏ giọng nói gì đó.
Là chị Mai.
Tôi không nghe được cụ thể chị nói những gì, chỉ thấy ánh mắt anh Trương quét qua mặt tôi, lại nhìn người đàn ông xa lạ, tuy có chút không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn phải thả người.
Người đàn ông kia kéo một cái, lôi mạnh tôi ra bên ngoài.
Âm nhạc trong phòng đã tắt từ bao giờ, tôi nghe thấy anh Trương hét lên với chị Mai: “Sao mày lại tìm con gái của cớm đến đây vậy?”
“Ai biết được?” Chị Mai phàn nàn: “Chẳng phải em cũng bị lừa sao? Lúc em bị tìm đến, ba hồn cũng bị dọa bay mất hai hồn đó… Anh Trương, anh bớt giận đi, để em gọi cho anh hai em gái khác nhé, đảm bảo chất lượng tốt…”
Sau đó, bọn họ nói cái gì, tôi không nghe thấy nữa, cửa phòng đã đóng lại.
Tay của người đàn ông này có khí lực rất lớn, mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay tôi, kéo tôi đi thẳng về phía trước.
Xung quanh tôi là âm nhạc mơ hồ, hình ảnh lướt qua hai bên.
Bước chân hắn kiên định mà bình tĩnh, sống lưng thẳng tắp, đúng là không phải người bình thường.
“Anh là ai?” Tôi lên tiếng hỏi.
“Đi lấy túi của em đi!” Hắn mở phòng của chị Mai ra, ánh mắt rơi vào chiếc balo của tôi đặt trên ghế sô pha, sau đó buông tay tôi ra, một tay đẩy tôi đi lên.
“Sao em phải đi theo anh chứ? Sao em biết được anh là người tốt hay xấu?” Tuy nói tất cả đều mơ hồ, tựa như một giấc mơ, nhưng tôi vẫn hỏi rõ vấn đề.
“Trương Lập là người tốt hay xấu?” Hắn đứng ở cửa ra vào, thẳng tắp như một cây tùng.
“Trương Lập là ai?” Tôi hỏi.
“Người vừa đè trên người em đó!” Hắn nói.
“Tất nhiên hắn ta không phải người tốt rồi.” Tôi lẩm bẩm, người kia rõ ràng là dân giang hồ, có thể là người tốt sao?
“Thì ra em cũng biết!” Hắn cười lạnh một tiếng, sau đó thúc giục: “Nhanh lên, bên ngoài có người đang chờ em!”
“Là ai?” Tôi đeo balo lên vai, người phụ nữ giống như tôi, ra ngoài cùng ai cũng không có gì khác nhau, chỉ khác là có thể lấy được tiền hay không mà thôi.
“Chú Trác của em đó!” Hắn nói.
Chú Trác? Tôi có chút khó tin.
Ở thành phố này, người tôi qua lại thân cận nhất mà có họ Trác chỉ có ông chủ Trác mà thôi, anh sẽ đến cứu tôi sao? Anh sẽ đến sao?
Nhìn bộ dạng của tôi, người kia lại nhíu mày, thúc giục một tiếng: “Nhanh lên!”
Tôi đi theo sau lưng hắn, ngoan ngoãn đeo balo, đi về bãi đỗ xe.
Đi ra khỏi phòng, bước vào bãi đỗ xe ngoài trời, gió đêm thổi vào người, cảnh tượng xung quanh vẫn mơ hồ, giống như đang nằm mơ vậy.
Trong đêm nay, tôi chỉ uống một chén rượu, không hề say, cảm giác giống như nằm mơ này chính là do viên thuốc kia.
Vài phút đồng hồ sau, tôi thật sự giống như nằm mơ, nhìn thấy ông chủ Trác.
Tôi không nhào tới, vẫn ngoan ngoãn đi theo sau lưng người đàn ông xa lạ kia.
“Lão Trác, tôi mang người đến cho anh rồi đây!” Người đàn ông xa lạ nói.
“Cảm ơn!” Ông chủ Trác vỗ vỗ vào tay người đàn ông kia, ánh mắt lại chuyển hướng về phía tôi, nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra vậy? Không biết gọi người tới sao?”
“Chú Trác.” Tôi nhỏ giọng nói.
Thuốc kia có lẽ có tác dụng kích thích thần kinh, cũng có lẽ sẽ kích thích hoóc môn nào đó trong cơ thể người, có thể không ảnh hưởng đến trí tuệ, nhưng đến giờ phút này, cho dù tôi ngu ngốc thì cũng có thể đoán được ông chủ Trác đã mời người tới cứu tôi.
Bởi vì đối phương là anh Trương nên anh không tiện ra mặt.
Thấy tôi phối hợp, ông chủ Trác hơi gật đầu, thở dài một hơi, bộ dạng hận rèn sắt không thành thép.
“Còn không mau qua đây?” Người đàn ông xa lạ né người sang một bên, ngữ khí ra lệnh, vô cùng nghiêm túc: “Vẫn còn lưu luyến chỗ này sao?”
Tôi vội vàng lắc đầu, cúi đầu thật thấp, đi đến bên cạnh ông chủ Trác.
“Nhìn ánh mắt cô bé thì có lẽ là đã cắn thuốc rồi, anh mang cô ấy đi rửa ruột trước đi.” Người đàn ông xa lạ tốt bụng nhắc nhở.
Ông chủ Trác gật đầu.
Người đàn ông xa lạ mở cửa một chiếc ô tô nhỏ đỗ bên cạnh, trước khi ngồi vào xe, còn cảm thán một câu: “Con gái người bạn này của anh, về sau anh nên quản nhiều một chút, chỗ này, sau này không thể tới!”