Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 270 NGƯỜI YÊU CỦA ANH ẤY
CHƯƠNG 270: NGƯỜI YÊU CỦA ANH ẤY
Tôi vẫn còn nhớ như in buổi tối hôm đó, khi trở về nhà, khoảnh khắc mở cửa ra , ánh đén ấm áp chiếu vào tôi, tôi đột nhiên rơi đẫm lệ.
“Tại sao lại khóc?” Anh Trác có chút ngạc nhiên, ôm tôi vào lòng.
“ Có người bắt nạt em sao? Không phải là em tham gia bữa tiệc của bộ kế hoạch sao?”
“ Chẳng có ai bắt nạt em cả” Tôi sụt sịt mũi , có chút ngại ngùng “ Chỉ là em cảm động”.
“Cảm động gì vậy” Giọng nói ấm áp, vui vẻ của anh Trác, tay anh đặt trên lưng tôi và vỗ nhẹ nhàng.
“ Có người ở nhà đợi em, em cảm động quá!” Tôi vừa nói vừa quay người lại đổi đôi dép, thật là mất mặt quá mà!
“ Lẽ nào chỉ vì uống rượu thôi mà trở nên đa sầu đa cảm như vậy rồi à?” Anh lại cười, “ Anh nhớ là đây không phải là lần đầu tiên anh đợi em, sao hôm nay em lại cảm động đến vậy?”
“Em cũng không biết nữa.” Tôi nói với giọng nhỏ nhẹ, ngại ngùng, chủ động sà vào lòng của , ôm chặt lấy eo của anh. “ Anh Trác à, có anh yêu em, thật tốt.”
“ Đồ ngốc ạ”, vẫn là giọng nói ấm áp, nuông chiều nâng niu, anh càng ôm tôi chặt hơn
……
Ngày hôm đó tại sao tôi lại cảm động đến vậy?
Bởi vì trên đường về nhà, ngồi trên xe của trưởng phòng, anh ta không để ý đã nói với tôi.
Anh ta hỏi quê của tôi ở đâu? Anh ta nói anh ấy đến từ Quảng Đông.
Anh ấy hỏi về mối quan hệ giữa tôi và bạn trai có tốt không? Thắc mắc rằng tại sao từ trước đến giờ chưa thấy bạn trai đến đón tôi? Đặc biệt là những buổi tối xã giao như thế này, bạn trai đáng lẽ ra nên đi đón.
Lúc đó, tôi nghĩ, nếu như bạn trai có đến đón thì cũng sẽ tạo cho mọi người một cú sốc. Tôi trả lời rằng , mặc dù anh không đến đón tôi nhưng anh đang đợi tôi ở nhà, đang chuẩn bị cho tôi những món ăn giải rượu.
Trưởng phòng cảm kích, có người đợi thật hạnh phúc.
Tôi nhìn anh ấy, có lẽ buổi tối hôm đó không khí rất tốt, hoặc cũng có lẽ có sự chuyển biến mới trong mối quan hệ giữa trưởng phòng Thích và trưởng phòng La, nên anh ta nói một chút về chuyện tình cảm của anh ta.
Anh ta nói, anh và người yêu làm chung một ngành, trước đây khi ở bên nhau, mối quan hệ rất tốt. Nếu như có một người phải đi tiếp khách thì người còn lại đều sẽ đứng đợi ở dưới tầng.
Sau này, sự nghiệp ngày càng phát triển , cũng có nhiều việc phải làm hơn, những buổi tiệc tùng xã giao cũng ngày càng nhiều hơn, hai người cũng không thể nào đợi lẫn nhau. Rất nhiều lần trong lúc anh ấy đi tiệc tùng xã giao thì người yêu anh ta cũng đi.
Anh ta uống rượu say rồi mới về nhà , vốn nghĩ rằng sẽ có một cái ôm thật chặt, có người chờ đợi anh ta. Nhưng chỉ có màn đêm tối, người yêu của anh ta có thể chưa về hoặc có khi đã ngủ từ lâu rồi.
Không có ai biết được điều mà anh ta cần, có thể chỉ là một ngọn đèn đợi chờ.
Tôi hỏi: “ Sau đó thì sao?”
“ Đương nhiên là chia tay rồi.” Anh ấy quay sang nhìn tôi, “ Tôi và cậu ấy đều muốn người đó chăm sóc mình, tôi và cậu ấy không hợp nhau. “
“ Thế bây giờ thì sao” Tôi lại hỏi, trong lòng thấp thỏm, tò mò.
“ Bây giờ....” Anh ta chỉ nhắc đi nhắc lại hai từ này, lắc đầu và không nói gì.
……
Đêm đến, tôi hỏi trước: “ Anh Trác à, trưởng phòng Thích và trưởng phòng La, ai vào công ty sớm hơn vậy ạ?”
“Thích Hiên”.
“ Vậy anh có biết trong hai người họ, ai đến thành phố A trước?”
“ Có lẽ là Thích Hiên”
“ Nói như vậy thì , trưởng phòng La đi theo trưởng phòng Thích , từ Quảng Đông đến?”
“ Có lẽ vậy.” Anh Trác gật đầu, cười nhìn tôi, “ Em bây giờ ngày càng nhiều chuyện để buôn nhỉ ?”
“ Đáng yêu không?” tôi không ngại ngần gì cố tình trêu anh ấy
“ Đáng yêu, phù hợp với độ tuổi của em.”
Anh ngừng một lúc rồi không nhịn được nhắc nhở: “Có chuyện gì thì cũng phải chú ý mức độ là được.”
Tôi vẫn còn nhớ như in buổi tối hôm đó, khi trở về nhà, khoảnh khắc mở cửa ra , ánh đén ấm áp chiếu vào tôi, tôi đột nhiên rơi đẫm lệ.
“Tại sao lại khóc?” Anh Trác có chút ngạc nhiên, ôm tôi vào lòng.
“ Có người bắt nạt em sao? Không phải là em tham gia bữa tiệc của bộ kế hoạch sao?”
“ Chẳng có ai bắt nạt em cả” Tôi sụt sịt mũi , có chút ngại ngùng “ Chỉ là em cảm động”.
“Cảm động gì vậy” Giọng nói ấm áp, vui vẻ của anh Trác, tay anh đặt trên lưng tôi và vỗ nhẹ nhàng.
“ Có người ở nhà đợi em, em cảm động quá!” Tôi vừa nói vừa quay người lại đổi đôi dép, thật là mất mặt quá mà!
“ Lẽ nào chỉ vì uống rượu thôi mà trở nên đa sầu đa cảm như vậy rồi à?” Anh lại cười, “ Anh nhớ là đây không phải là lần đầu tiên anh đợi em, sao hôm nay em lại cảm động đến vậy?”
“Em cũng không biết nữa.” Tôi nói với giọng nhỏ nhẹ, ngại ngùng, chủ động sà vào lòng của , ôm chặt lấy eo của anh. “ Anh Trác à, có anh yêu em, thật tốt.”
“ Đồ ngốc ạ”, vẫn là giọng nói ấm áp, nuông chiều nâng niu, anh càng ôm tôi chặt hơn
……
Ngày hôm đó tại sao tôi lại cảm động đến vậy?
Bởi vì trên đường về nhà, ngồi trên xe của trưởng phòng, anh ta không để ý đã nói với tôi.
Anh ta hỏi quê của tôi ở đâu? Anh ta nói anh ấy đến từ Quảng Đông.
Anh ấy hỏi về mối quan hệ giữa tôi và bạn trai có tốt không? Thắc mắc rằng tại sao từ trước đến giờ chưa thấy bạn trai đến đón tôi? Đặc biệt là những buổi tối xã giao như thế này, bạn trai đáng lẽ ra nên đi đón.
Lúc đó, tôi nghĩ, nếu như bạn trai có đến đón thì cũng sẽ tạo cho mọi người một cú sốc. Tôi trả lời rằng , mặc dù anh không đến đón tôi nhưng anh đang đợi tôi ở nhà, đang chuẩn bị cho tôi những món ăn giải rượu.
Trưởng phòng cảm kích, có người đợi thật hạnh phúc.
Tôi nhìn anh ấy, có lẽ buổi tối hôm đó không khí rất tốt, hoặc cũng có lẽ có sự chuyển biến mới trong mối quan hệ giữa trưởng phòng Thích và trưởng phòng La, nên anh ta nói một chút về chuyện tình cảm của anh ta.
Anh ta nói, anh và người yêu làm chung một ngành, trước đây khi ở bên nhau, mối quan hệ rất tốt. Nếu như có một người phải đi tiếp khách thì người còn lại đều sẽ đứng đợi ở dưới tầng.
Sau này, sự nghiệp ngày càng phát triển , cũng có nhiều việc phải làm hơn, những buổi tiệc tùng xã giao cũng ngày càng nhiều hơn, hai người cũng không thể nào đợi lẫn nhau. Rất nhiều lần trong lúc anh ấy đi tiệc tùng xã giao thì người yêu anh ta cũng đi.
Anh ta uống rượu say rồi mới về nhà , vốn nghĩ rằng sẽ có một cái ôm thật chặt, có người chờ đợi anh ta. Nhưng chỉ có màn đêm tối, người yêu của anh ta có thể chưa về hoặc có khi đã ngủ từ lâu rồi.
Không có ai biết được điều mà anh ta cần, có thể chỉ là một ngọn đèn đợi chờ.
Tôi hỏi: “ Sau đó thì sao?”
“ Đương nhiên là chia tay rồi.” Anh ấy quay sang nhìn tôi, “ Tôi và cậu ấy đều muốn người đó chăm sóc mình, tôi và cậu ấy không hợp nhau. “
“ Thế bây giờ thì sao” Tôi lại hỏi, trong lòng thấp thỏm, tò mò.
“ Bây giờ....” Anh ta chỉ nhắc đi nhắc lại hai từ này, lắc đầu và không nói gì.
……
Đêm đến, tôi hỏi trước: “ Anh Trác à, trưởng phòng Thích và trưởng phòng La, ai vào công ty sớm hơn vậy ạ?”
“Thích Hiên”.
“ Vậy anh có biết trong hai người họ, ai đến thành phố A trước?”
“ Có lẽ là Thích Hiên”
“ Nói như vậy thì , trưởng phòng La đi theo trưởng phòng Thích , từ Quảng Đông đến?”
“ Có lẽ vậy.” Anh Trác gật đầu, cười nhìn tôi, “ Em bây giờ ngày càng nhiều chuyện để buôn nhỉ ?”
“ Đáng yêu không?” tôi không ngại ngần gì cố tình trêu anh ấy
“ Đáng yêu, phù hợp với độ tuổi của em.”
Anh ngừng một lúc rồi không nhịn được nhắc nhở: “Có chuyện gì thì cũng phải chú ý mức độ là được.”