Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 300 CHẲNG QUA LÀ ANH KHÔNG CHỊU THUA THÔI
CHƯƠNG 300: CHẲNG QUA LÀ ANH KHÔNG CHỊU THUA THÔI
Cũng là cảnh đợi người ta đi tắm, cũng là tiếng nước phun từ vòi xuống, cũng là tôi ở trên giường đợi trước, thế nhưng tâm trạng tôi lúc này hoàn toàn ngược lại với trước kia.
Trước đây, khi ở bên cạnh anh Trác, tôi giống như một bông hoa đợi người yêu hoa tới nâng niu chăm bón; Thế nhưng bây giờ lại đổi thành con trai của anh, tôi chỉ mong anh ta đừng bao giờ xuất hiện trên đời này, đầu óc tôi lúc này chẳng nghĩ được gì nữa.
Trong đầu tôi đã vô số lần nghĩ tới Trác Hàng của ngày hôm nay.
Hình ảnh Trác Hàng từng đi bên cạnh anh Trác ở trong vườn trường giống như hai người anh em, rồi ánh mắt của anh ta khi nói với bố anh ta rằng tôi và anh ta là bạn học cùng trường, anh ta của ngày đó khác hoàn toàn với anh ta của bây giờ.....
Bây giờ anh ta ở trong bộ dạng thế nào chứ, ánh mắt anh ta, khuôn mặt anh ta chắc chắn thay đổi rồi, đáng sợ hơn xưa.
Tôi chỉ là một người qua đường, sao anh ta lại đối xử với tôi như vậy?
Tôi không tin một người lại có tình cảm sâu sắc tới mức dù có phải hủy hoại đối phương cũng phải có được đối phương như thế.
Anh ta quá ích kỉ, anh ta chỉ là quá yêu bản thân mình, thứ anh ta đã thích thì nhất định cũng phải thích anh ta, còn tôi, lại thích bố anh ta, vì thế, anh ta tức giận!
Thà hủy hoại tất cả cũng phải có được thứ anh ta muốn có.
Chỉ thế mà thôi.
Tiếng nước trong nhà tắm rất nhanh đã ngừng lại rồi, tôi không kiểm soát được mà run lên lẩy bẩy, cảnh tượng của đêm trước đó lại hiện lên trong đầu tôi.
Đó không phải là sự hân hoan, là sự thỏa mãn một phía.
Tôi đau muốn chết, toàn thân chỗ nào cũng ê ẩm.
Anh ta cũng chẳng khá hơn tôi là bao, làm chuyện đó với một kẻ chỉ như một thi thể, anh ta làm thế chỉ là để giày vò tôi, từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc, tuy anh ta cũng có lúc cảm thấy thỏa mãn nhưng đa phần thời gian tôi cảm nhận được đó là sự đau khổ, anh ta rên lên như một loài dã thú.
“Bảo bối, đã nghĩ xong chưa?”
Tiếng anh ta truyền vào, rồi anh ta chiếm một phần trên chiếc giường.
Tôi thực sự hối hận hơn bao giờ hết, bị điên nên mới gọi anh ta tới đây, đoán được ra thân phận của anh ta rồi nhưng chẳng có tác dụng gì cả, bây giờ giống như một cực hình đang chờ đợi tôi phía trước.
“Mấy ngày rồi tôi không tắm.” Tôi khẽ nói.
“Ha ha!” Anh ta bật cười, dường như tâm trạng anh ta rất tốt, anh ta kéo chăn ra, chẳng mấy chốc anh ta đã đè lên người tôi.
Chỉ dựa vào cảm giác da thịt chạm vào nhau, tôi biết lúc này anh ta chẳng mặc gì trên người cả.
Hơi thở của anh ta phả vào bờ vai tôi, sau đó là cái lưỡi ấm nóng lướt trên da thịt tôi.
“Nhanh thế đã biết làm cho tôi vui rồi?” Anh ta khẽ cắn, “Lại còn biết tắm rửa sạch sẽ nữa.”
Tôi không nói gì.
Anh ta lại khẽ cười, rồi bế tôi lên bước vào phòng tắm.
“Chẳng phải đã nói là sẽ bỏ khăn che mắt cho tôi à?” So với nỗi sợ hãi ngày hôm đó, hôm nay tôi bình tĩnh hơn nhiều rồi.
“Cũng được, tôi càng muốn cô nhìn cho rõ xem ai đang nằm lên cơ thể cô!” Anh ta nói rồi liền bỏ khăn bịt mắt cho tôi, rồi vứt chiếc khăn đó đi.
Tôi nhìn thấy chiếc khăn đã bịt mắt tôi mấy ngày hôm nay, thực tế là một mảnh vải băng, cũng nhìn thấy Trác Hàng đang ngồi bên mép bồn tắm với cơ thể không mặc gì.
Tôi chỉ liếc nhìn rồi lập tức thu ánh mắt về.
“Có cảm thấy cơ thể tôi cường tráng hơn lão già ấy không? Thứ đó cũng to hơn mà!” Anh ta hỏi: “Thực sự không biết mỗi lần tay cô chạm vào làn da chẳng còn chút đàn hồi nào của lão ấy thì cô cảm thấy thế nào?”
Ánh nhìn của tôi sớm đã hướng về phía cơ thể mình, thực sự rất khó coi!
Những vết tím lớn nhỏ hiện rõ trên làn da trắng khắp cơ thể.....
“Trác Hàng, anh có từng nghĩ rằng anh không hề yêu tôi như anh tưởng tượng, chẳng qua là anh không chịu thua thôi!” Tôi nói.
Cũng là cảnh đợi người ta đi tắm, cũng là tiếng nước phun từ vòi xuống, cũng là tôi ở trên giường đợi trước, thế nhưng tâm trạng tôi lúc này hoàn toàn ngược lại với trước kia.
Trước đây, khi ở bên cạnh anh Trác, tôi giống như một bông hoa đợi người yêu hoa tới nâng niu chăm bón; Thế nhưng bây giờ lại đổi thành con trai của anh, tôi chỉ mong anh ta đừng bao giờ xuất hiện trên đời này, đầu óc tôi lúc này chẳng nghĩ được gì nữa.
Trong đầu tôi đã vô số lần nghĩ tới Trác Hàng của ngày hôm nay.
Hình ảnh Trác Hàng từng đi bên cạnh anh Trác ở trong vườn trường giống như hai người anh em, rồi ánh mắt của anh ta khi nói với bố anh ta rằng tôi và anh ta là bạn học cùng trường, anh ta của ngày đó khác hoàn toàn với anh ta của bây giờ.....
Bây giờ anh ta ở trong bộ dạng thế nào chứ, ánh mắt anh ta, khuôn mặt anh ta chắc chắn thay đổi rồi, đáng sợ hơn xưa.
Tôi chỉ là một người qua đường, sao anh ta lại đối xử với tôi như vậy?
Tôi không tin một người lại có tình cảm sâu sắc tới mức dù có phải hủy hoại đối phương cũng phải có được đối phương như thế.
Anh ta quá ích kỉ, anh ta chỉ là quá yêu bản thân mình, thứ anh ta đã thích thì nhất định cũng phải thích anh ta, còn tôi, lại thích bố anh ta, vì thế, anh ta tức giận!
Thà hủy hoại tất cả cũng phải có được thứ anh ta muốn có.
Chỉ thế mà thôi.
Tiếng nước trong nhà tắm rất nhanh đã ngừng lại rồi, tôi không kiểm soát được mà run lên lẩy bẩy, cảnh tượng của đêm trước đó lại hiện lên trong đầu tôi.
Đó không phải là sự hân hoan, là sự thỏa mãn một phía.
Tôi đau muốn chết, toàn thân chỗ nào cũng ê ẩm.
Anh ta cũng chẳng khá hơn tôi là bao, làm chuyện đó với một kẻ chỉ như một thi thể, anh ta làm thế chỉ là để giày vò tôi, từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc, tuy anh ta cũng có lúc cảm thấy thỏa mãn nhưng đa phần thời gian tôi cảm nhận được đó là sự đau khổ, anh ta rên lên như một loài dã thú.
“Bảo bối, đã nghĩ xong chưa?”
Tiếng anh ta truyền vào, rồi anh ta chiếm một phần trên chiếc giường.
Tôi thực sự hối hận hơn bao giờ hết, bị điên nên mới gọi anh ta tới đây, đoán được ra thân phận của anh ta rồi nhưng chẳng có tác dụng gì cả, bây giờ giống như một cực hình đang chờ đợi tôi phía trước.
“Mấy ngày rồi tôi không tắm.” Tôi khẽ nói.
“Ha ha!” Anh ta bật cười, dường như tâm trạng anh ta rất tốt, anh ta kéo chăn ra, chẳng mấy chốc anh ta đã đè lên người tôi.
Chỉ dựa vào cảm giác da thịt chạm vào nhau, tôi biết lúc này anh ta chẳng mặc gì trên người cả.
Hơi thở của anh ta phả vào bờ vai tôi, sau đó là cái lưỡi ấm nóng lướt trên da thịt tôi.
“Nhanh thế đã biết làm cho tôi vui rồi?” Anh ta khẽ cắn, “Lại còn biết tắm rửa sạch sẽ nữa.”
Tôi không nói gì.
Anh ta lại khẽ cười, rồi bế tôi lên bước vào phòng tắm.
“Chẳng phải đã nói là sẽ bỏ khăn che mắt cho tôi à?” So với nỗi sợ hãi ngày hôm đó, hôm nay tôi bình tĩnh hơn nhiều rồi.
“Cũng được, tôi càng muốn cô nhìn cho rõ xem ai đang nằm lên cơ thể cô!” Anh ta nói rồi liền bỏ khăn bịt mắt cho tôi, rồi vứt chiếc khăn đó đi.
Tôi nhìn thấy chiếc khăn đã bịt mắt tôi mấy ngày hôm nay, thực tế là một mảnh vải băng, cũng nhìn thấy Trác Hàng đang ngồi bên mép bồn tắm với cơ thể không mặc gì.
Tôi chỉ liếc nhìn rồi lập tức thu ánh mắt về.
“Có cảm thấy cơ thể tôi cường tráng hơn lão già ấy không? Thứ đó cũng to hơn mà!” Anh ta hỏi: “Thực sự không biết mỗi lần tay cô chạm vào làn da chẳng còn chút đàn hồi nào của lão ấy thì cô cảm thấy thế nào?”
Ánh nhìn của tôi sớm đã hướng về phía cơ thể mình, thực sự rất khó coi!
Những vết tím lớn nhỏ hiện rõ trên làn da trắng khắp cơ thể.....
“Trác Hàng, anh có từng nghĩ rằng anh không hề yêu tôi như anh tưởng tượng, chẳng qua là anh không chịu thua thôi!” Tôi nói.