Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 54 EM THÍCH ANH, CÒN ANH THÌ SAO_
Sau đó, tôi lại bóc cho anh thêm vài con nữa, nhìn anh ăn rất vui vẻ.
Lúc chuẩn bị ra về, chúng tôi thực sự đã ăn hết 2 đĩa tôm tương đương với sáu cân tôm, hơn mười xiên thịt nướng với đậu phộng cũng bị tiêu diệt sạch sẽ, chỉ còn lại mỗi bia.
6 chai bia, những người thường xuyên đến quán ăn đêm như hai chúng tôi không bao giờ uống quá 3 chai.
Ra khỏi tiệm tôm hùm, chúng tôi không lập tức gọi taxi về nhà, mà đi bộ dọc theo con phố, tay nắm tay từ từ đi về phía khách sạn.
Cứ tự nhiên như vậy, giống như một cặp đôi đang yêu nhau thực sự.
"Ăn ngon miệng không?" Anh hỏi.
"No chết mất!" Tôi nói, rồi sờ sờ bụng mình: "Ăn no căng cả bụng rồi, em sợ phải đi bộ một tiếng mới tiêu hết đồ ăn được."
"Không sao, ngày mai không cần dậy sớm, chúng mình về khách sạn đi." Anh nói.
"Vâng." Tôi tựa đầu trên vai anh, cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Đêm hôm đó, ánh trăng trên bầu trời rất đẹp, vừa to lại vừa tròn, ngay cả những ánh đèn nơi thành thị cũng không sáng bằng ánh trăng đêm đó.
"Lâu lắm rồi em không được nhìn thấy ánh trăng sáng như vậy!" Tôi nhìn lên bầu trời.
Anh không nói gì, tôi lại tiếp tục nói: "Em nhớ khi còn bé, chỉ cần trời không mưa, thì buổi tối nào ánh trăng cũng sáng như vậy! Còn có rất nhiều sao, đẹp như vậy..."
"Lúc đó vẫn chưa có điều hòa, mỗi tối mùa hè, tất cả mọi người bọn em, cả trẻ con lẫn người lớn, đều ngồi ở sân dưới lầu hóng mát..."
"Tầng trên nhà em có một chú rất giỏi, chú biết rất nhiều thứ, chú thường kể cho chúng em nghe những câu chuyện kì lạ, giống thể loại truyện liêu trai..."
"Đương nhiên, chú ấy không chỉ biết mỗi những câu truyện liên quan đến ma quỷ, mà còn am hiểu về thái dương hệ, chỉ cho chúng em biết dải ngân hà, Bắc Đẩu thất tinh, còn có rất nhiều chòm sao khác, em rất khâm phục chú, làm sao chú ấy có thể nhìn ra những hình dáng này chứ?"
"Những ngôi sao kia trong mắt em chỉ là những hạt cát vụn..."
Nói đến đây, tôi chợt nở nụ cười, ông chủ Trác cúi đầu, liếc mắt nhìn tôi: "Cười cái gì?"
"Em đột nhiên nghĩ tới hằng tinh đồng bộ?"
"Hằng tinh đồng bộ?"
"Vâng, hằng tinh đồng bộ." Tôi nói: "Khi đó, thỉnh thoảng bọn em nhìn thấy 2 ngôi sao dùng tốc độ giống nhau, một trái một phải cùng di chuyển, chậm rãi xẹt qua bầu trời sao, chú ấy nói với bọn em, đó là hằng tinh đồng bộ, rất hiếm thấy."
"Sau này, vào mỗi đêm hè, thú vui lớn nhất của chúng em đó là đi tìm hằng tinh đồng bộ, về sau nữa, xác suất chúng em nhìn thấy hằng tinh đồng bộ ngày càng nhiều, anh đoán xem là vì sao vậy?" Tôi hỏi.
"Vì sao?" Anh rất phối hợp.
"Bởi vì... đó căn bản không phải là hằng tinh, mà là 2 chiếc đèn của máy bay chuyến đêm." Tôi nói xong liền bật cười: "Lên đại học rồi em mới biết điều này, có mấy lần em thấy rất rõ những chiếc máy bay chuyến đêm, dĩ nhiên là cũng nhìn thấy hai chiếc đèn lớn của nó."
Ông chủ Trác cũng bật cười: "Khi em còn nhỏ, chắc rất hiếm khi được nhìn thấy máy bay."
"Đúng vậy!" Tôi nói: "Khi đó em cảm thấy chỉ có những lãnh đạo của quốc gia mới có thể đi máy bay, em nghĩ rằng cả đời này chắc em không bao giờ được đi máy bay."
"Hồi còn nhỏ em vẫn còn được nhìn thấy máy bay, còn anh khi còn bé chưa bao giờ nhìn thấy máy bay cả." Anh nói: "Xã hội phát triển rất nhanh, khi anh còn bé, được ăn no đã là tốt lắm rồi."
Tôi và anh nhớ lại những kỉ niệm buồn vui ngày xưa, trong chuyện không dứt, trên đường xe cộ qua lại không ngớt, có người vội vã trở về nhà, có những cô gái mặc áo gấm đi dạo trong đêm...
Tôi nhìn bọn họ, nhớ lại những chuyện trước khi ông chủ Trác bao nuôi tôi, tôi vẫn là một trong những cô gái mặc áo gấm đang đi dạo kia, còn bây giờ, tôi lại có thể nhàn nhã tản bộ trên đường.
Tôi không khỏi dừng bước, nhón chân lên, hôn nhẹ một cái lên khuôn mặt của ông chủ Trác, môi của tôi sượt qua bên tai của anh:
"Trác Nguy, em thích anh, còn anh thì sao?"
Lúc chuẩn bị ra về, chúng tôi thực sự đã ăn hết 2 đĩa tôm tương đương với sáu cân tôm, hơn mười xiên thịt nướng với đậu phộng cũng bị tiêu diệt sạch sẽ, chỉ còn lại mỗi bia.
6 chai bia, những người thường xuyên đến quán ăn đêm như hai chúng tôi không bao giờ uống quá 3 chai.
Ra khỏi tiệm tôm hùm, chúng tôi không lập tức gọi taxi về nhà, mà đi bộ dọc theo con phố, tay nắm tay từ từ đi về phía khách sạn.
Cứ tự nhiên như vậy, giống như một cặp đôi đang yêu nhau thực sự.
"Ăn ngon miệng không?" Anh hỏi.
"No chết mất!" Tôi nói, rồi sờ sờ bụng mình: "Ăn no căng cả bụng rồi, em sợ phải đi bộ một tiếng mới tiêu hết đồ ăn được."
"Không sao, ngày mai không cần dậy sớm, chúng mình về khách sạn đi." Anh nói.
"Vâng." Tôi tựa đầu trên vai anh, cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Đêm hôm đó, ánh trăng trên bầu trời rất đẹp, vừa to lại vừa tròn, ngay cả những ánh đèn nơi thành thị cũng không sáng bằng ánh trăng đêm đó.
"Lâu lắm rồi em không được nhìn thấy ánh trăng sáng như vậy!" Tôi nhìn lên bầu trời.
Anh không nói gì, tôi lại tiếp tục nói: "Em nhớ khi còn bé, chỉ cần trời không mưa, thì buổi tối nào ánh trăng cũng sáng như vậy! Còn có rất nhiều sao, đẹp như vậy..."
"Lúc đó vẫn chưa có điều hòa, mỗi tối mùa hè, tất cả mọi người bọn em, cả trẻ con lẫn người lớn, đều ngồi ở sân dưới lầu hóng mát..."
"Tầng trên nhà em có một chú rất giỏi, chú biết rất nhiều thứ, chú thường kể cho chúng em nghe những câu chuyện kì lạ, giống thể loại truyện liêu trai..."
"Đương nhiên, chú ấy không chỉ biết mỗi những câu truyện liên quan đến ma quỷ, mà còn am hiểu về thái dương hệ, chỉ cho chúng em biết dải ngân hà, Bắc Đẩu thất tinh, còn có rất nhiều chòm sao khác, em rất khâm phục chú, làm sao chú ấy có thể nhìn ra những hình dáng này chứ?"
"Những ngôi sao kia trong mắt em chỉ là những hạt cát vụn..."
Nói đến đây, tôi chợt nở nụ cười, ông chủ Trác cúi đầu, liếc mắt nhìn tôi: "Cười cái gì?"
"Em đột nhiên nghĩ tới hằng tinh đồng bộ?"
"Hằng tinh đồng bộ?"
"Vâng, hằng tinh đồng bộ." Tôi nói: "Khi đó, thỉnh thoảng bọn em nhìn thấy 2 ngôi sao dùng tốc độ giống nhau, một trái một phải cùng di chuyển, chậm rãi xẹt qua bầu trời sao, chú ấy nói với bọn em, đó là hằng tinh đồng bộ, rất hiếm thấy."
"Sau này, vào mỗi đêm hè, thú vui lớn nhất của chúng em đó là đi tìm hằng tinh đồng bộ, về sau nữa, xác suất chúng em nhìn thấy hằng tinh đồng bộ ngày càng nhiều, anh đoán xem là vì sao vậy?" Tôi hỏi.
"Vì sao?" Anh rất phối hợp.
"Bởi vì... đó căn bản không phải là hằng tinh, mà là 2 chiếc đèn của máy bay chuyến đêm." Tôi nói xong liền bật cười: "Lên đại học rồi em mới biết điều này, có mấy lần em thấy rất rõ những chiếc máy bay chuyến đêm, dĩ nhiên là cũng nhìn thấy hai chiếc đèn lớn của nó."
Ông chủ Trác cũng bật cười: "Khi em còn nhỏ, chắc rất hiếm khi được nhìn thấy máy bay."
"Đúng vậy!" Tôi nói: "Khi đó em cảm thấy chỉ có những lãnh đạo của quốc gia mới có thể đi máy bay, em nghĩ rằng cả đời này chắc em không bao giờ được đi máy bay."
"Hồi còn nhỏ em vẫn còn được nhìn thấy máy bay, còn anh khi còn bé chưa bao giờ nhìn thấy máy bay cả." Anh nói: "Xã hội phát triển rất nhanh, khi anh còn bé, được ăn no đã là tốt lắm rồi."
Tôi và anh nhớ lại những kỉ niệm buồn vui ngày xưa, trong chuyện không dứt, trên đường xe cộ qua lại không ngớt, có người vội vã trở về nhà, có những cô gái mặc áo gấm đi dạo trong đêm...
Tôi nhìn bọn họ, nhớ lại những chuyện trước khi ông chủ Trác bao nuôi tôi, tôi vẫn là một trong những cô gái mặc áo gấm đang đi dạo kia, còn bây giờ, tôi lại có thể nhàn nhã tản bộ trên đường.
Tôi không khỏi dừng bước, nhón chân lên, hôn nhẹ một cái lên khuôn mặt của ông chủ Trác, môi của tôi sượt qua bên tai của anh:
"Trác Nguy, em thích anh, còn anh thì sao?"