Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 61 NHÀ CỦA CHÍNH MÌNH
CHƯƠNG 61: NHÀ CỦA CHÍNH MÌNH
Ô tô xuyên qua dòng xe, bên trong xe rất yên tĩnh, tôi và anh ấy đều không nói gì.
Qua hồi lâu, tôi mới lên tiếng: “Bốn người chết, trong đó có một người ở bên cạnh nhà em. Em nhìn thấy thi thể của cô ấy rồi. Khi cảnh sát khiêng xuống, mảnh vải trắng đang đắp trên người cô ấy tuột xuống một đoạn.”
“Cô ấy bị người ta bóp chết… Em lần đầu tiên nhìn thấy người chết… Thật đáng sợ…”
“Trên báo viết, tất cả người chết đều là những cô gái… Anh Trác, anh biết không, em suýt chút nữa thì…”
Giọng nói của tôi bắt đầu run run, anh ấy giơ một tay ra, đặt lên trên mu bàn tay tôi, vỗ nhẹ nhàng: “Không sao, không sao cả, em không phải là ổn rồi sao?”
“Không!” Giọng nói của tôi đột nhiên cất cao: “Thật sự chỉ thiếu một chút nữa thôi, anh biết không?”
“Khi em về đến nhà, có cảnh sát trong nhà. Nhà của em đã bị lục lọi, là bị hung thủ giết người lục lọi! Sau khi hung thủ lên trên tầng, lục lọi nhà đầu tiên, nhà em là nhà thứ hai. Trong nhà đầu tiên và nhà thứ hai đều không có người, nhà thứ ba chính là nhà có người chết đó.”
“Anh biết không, nếu em ở nhà, người bị chết chính là em!”
Tâm trạng của tôi rất không ổn định, rất dễ nhận thấy, anh ấy cũng bị tin tức bất thình lình này làm kinh ngạc. Anh ấy tìm một chỗ dừng xe lại, ôm tôi vào trong lòng, lòng bàn tay không ngững vỗ lên lưng tôi, từng tiếng từng tiếng vỗ về: “Đừng sợ…”
Anh ấy ngồi ở ghế điều khiển, tôi ngồi ở ghế lái phụ. Từ vị trí của anh ấy ôm tôi, cho dù là tôi hay anh ấy đều sẽ rất không thoải mái. Nhưng tôi không động đậy, tôi tham lam hít hà mùi của anh ấy, dường như chỉ có khí dương kiên cường của đàn ông có thể xua tan sự sợ hãi trong lòng tôi.
Anh ấy không hỏi tôi tình tiết cụ thể, chỉ đợi những run rẩy trên người tôi dần dần ngừng lại, anh ấy lại ôm tôi một lúc, lúc này mới buông ra.
“Đỡ hơn chưa?” Anh ấy hỏi.
Tôi gật đầu.
“Sau này có dự định gì?”
“Có thể em sẽ thuê một căn nhà lại lần nữa.”
“Muốn thuê căn nhà như thế nào?” Anh ấy rất tùy ý hỏi.
“Nhà ở khu nhỏ, chừng hơn 50 mét vuông.” Tôi nói.
Anh ấy gật đầu: “Anh tìm cho em, qua mấy ngày nữa đưa em đi xem.”
Tôi có chút bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu.
Chúng tôi ngồi trên xe, sau khi nói chuyện một lúc, anh ấy đưa tôi về cổng trường, từ đầu đến cuối cũng chỉ khoảng hai tiếng.
“Anh…” Mỗi lần gặp mặt đều là trên giường làm chủ đề chính, kiểu một mình tìm tôi nói chuyện thế này, tôi cũng có chút không quen.
“Vốn dĩ đang họp, nghe bọn họ nói đến vụ án này, nghĩ em sống ở ngay gần liền gọi điện thoại cho em.” Anh ấy nói: “Hôm nay anh có việc, hôm khác lại đến tìm em.”
Tôi đương nhiên sẽ không gò ép, rất nhanh xuống xe, lại đi ăn một bát mì gạo, trở về phòng ngủ tiếp tục ngủ.
.
Ba ngày sau, tôi ngồi trên xe của ông chủ Trác đi xem nhà.
Anh ấy đã chọn ba khu nhỏ, ba căn nhà. Ba khu đều là những tòa nhà đang bán mấy năm gần đây, đều là khu hạng sang.
Tôi chỉ nghe tên của mấy khu đó, trong lòng liền lo ngay ngáy.
Bởi vì tất cả đều là giá thị trường, tất cả đều là những căn nhà của những doanh nghiệp phát triển nổi tiếng. Giá nhà lúc đầu không hề rẻ, giá tiền thuê bây giờ sẽ càng không rẻ.
Ông chủ Trác mỗi tháng đã cho tôi ba mươi triệu rồi, tiền thuê này cho dù thế nào tôi cũng nên bỏ ra.
Lúc đó tôi nghĩ, nếu anh ấy đã đưa tôi đến, chỉ cần tiền thuê ở trong phạm vi tôi có thể chịu đựng được, tôi có cắn răng cũng phải thuê bằng được!
Nào ngờ, căn nhà thứ nhất là nhà xây thô, căn thứ hai là nhà xây thô, căn thứ ba vẫn là nhà xây thô!
Nhà xây thô, thế này làm sao ở được?
Ngay cả các thiết bị lắp đặt cơ bản đơn giản nhất cũng không có!
Chẳng nhẽ còn muốn tôi tự lắp đặt? Làm gì có căn nhà cho thuê nào như vậy?
“Em cảm thấy thế nào? Có thích hay không?” Sau khi xem qua ba căn nhà anh ấy hỏi tôi.
“Không tốt.” Tôi nói thẳng: “Chỗ này căn bản không có cách nào ở được, em không thể thuê một căn nhà mà còn phải tự mình lắp đặt được.”
Anh ấy cười: “Em không muốn một căn nhà của chính mình sao?”
Ô tô xuyên qua dòng xe, bên trong xe rất yên tĩnh, tôi và anh ấy đều không nói gì.
Qua hồi lâu, tôi mới lên tiếng: “Bốn người chết, trong đó có một người ở bên cạnh nhà em. Em nhìn thấy thi thể của cô ấy rồi. Khi cảnh sát khiêng xuống, mảnh vải trắng đang đắp trên người cô ấy tuột xuống một đoạn.”
“Cô ấy bị người ta bóp chết… Em lần đầu tiên nhìn thấy người chết… Thật đáng sợ…”
“Trên báo viết, tất cả người chết đều là những cô gái… Anh Trác, anh biết không, em suýt chút nữa thì…”
Giọng nói của tôi bắt đầu run run, anh ấy giơ một tay ra, đặt lên trên mu bàn tay tôi, vỗ nhẹ nhàng: “Không sao, không sao cả, em không phải là ổn rồi sao?”
“Không!” Giọng nói của tôi đột nhiên cất cao: “Thật sự chỉ thiếu một chút nữa thôi, anh biết không?”
“Khi em về đến nhà, có cảnh sát trong nhà. Nhà của em đã bị lục lọi, là bị hung thủ giết người lục lọi! Sau khi hung thủ lên trên tầng, lục lọi nhà đầu tiên, nhà em là nhà thứ hai. Trong nhà đầu tiên và nhà thứ hai đều không có người, nhà thứ ba chính là nhà có người chết đó.”
“Anh biết không, nếu em ở nhà, người bị chết chính là em!”
Tâm trạng của tôi rất không ổn định, rất dễ nhận thấy, anh ấy cũng bị tin tức bất thình lình này làm kinh ngạc. Anh ấy tìm một chỗ dừng xe lại, ôm tôi vào trong lòng, lòng bàn tay không ngững vỗ lên lưng tôi, từng tiếng từng tiếng vỗ về: “Đừng sợ…”
Anh ấy ngồi ở ghế điều khiển, tôi ngồi ở ghế lái phụ. Từ vị trí của anh ấy ôm tôi, cho dù là tôi hay anh ấy đều sẽ rất không thoải mái. Nhưng tôi không động đậy, tôi tham lam hít hà mùi của anh ấy, dường như chỉ có khí dương kiên cường của đàn ông có thể xua tan sự sợ hãi trong lòng tôi.
Anh ấy không hỏi tôi tình tiết cụ thể, chỉ đợi những run rẩy trên người tôi dần dần ngừng lại, anh ấy lại ôm tôi một lúc, lúc này mới buông ra.
“Đỡ hơn chưa?” Anh ấy hỏi.
Tôi gật đầu.
“Sau này có dự định gì?”
“Có thể em sẽ thuê một căn nhà lại lần nữa.”
“Muốn thuê căn nhà như thế nào?” Anh ấy rất tùy ý hỏi.
“Nhà ở khu nhỏ, chừng hơn 50 mét vuông.” Tôi nói.
Anh ấy gật đầu: “Anh tìm cho em, qua mấy ngày nữa đưa em đi xem.”
Tôi có chút bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu.
Chúng tôi ngồi trên xe, sau khi nói chuyện một lúc, anh ấy đưa tôi về cổng trường, từ đầu đến cuối cũng chỉ khoảng hai tiếng.
“Anh…” Mỗi lần gặp mặt đều là trên giường làm chủ đề chính, kiểu một mình tìm tôi nói chuyện thế này, tôi cũng có chút không quen.
“Vốn dĩ đang họp, nghe bọn họ nói đến vụ án này, nghĩ em sống ở ngay gần liền gọi điện thoại cho em.” Anh ấy nói: “Hôm nay anh có việc, hôm khác lại đến tìm em.”
Tôi đương nhiên sẽ không gò ép, rất nhanh xuống xe, lại đi ăn một bát mì gạo, trở về phòng ngủ tiếp tục ngủ.
.
Ba ngày sau, tôi ngồi trên xe của ông chủ Trác đi xem nhà.
Anh ấy đã chọn ba khu nhỏ, ba căn nhà. Ba khu đều là những tòa nhà đang bán mấy năm gần đây, đều là khu hạng sang.
Tôi chỉ nghe tên của mấy khu đó, trong lòng liền lo ngay ngáy.
Bởi vì tất cả đều là giá thị trường, tất cả đều là những căn nhà của những doanh nghiệp phát triển nổi tiếng. Giá nhà lúc đầu không hề rẻ, giá tiền thuê bây giờ sẽ càng không rẻ.
Ông chủ Trác mỗi tháng đã cho tôi ba mươi triệu rồi, tiền thuê này cho dù thế nào tôi cũng nên bỏ ra.
Lúc đó tôi nghĩ, nếu anh ấy đã đưa tôi đến, chỉ cần tiền thuê ở trong phạm vi tôi có thể chịu đựng được, tôi có cắn răng cũng phải thuê bằng được!
Nào ngờ, căn nhà thứ nhất là nhà xây thô, căn thứ hai là nhà xây thô, căn thứ ba vẫn là nhà xây thô!
Nhà xây thô, thế này làm sao ở được?
Ngay cả các thiết bị lắp đặt cơ bản đơn giản nhất cũng không có!
Chẳng nhẽ còn muốn tôi tự lắp đặt? Làm gì có căn nhà cho thuê nào như vậy?
“Em cảm thấy thế nào? Có thích hay không?” Sau khi xem qua ba căn nhà anh ấy hỏi tôi.
“Không tốt.” Tôi nói thẳng: “Chỗ này căn bản không có cách nào ở được, em không thể thuê một căn nhà mà còn phải tự mình lắp đặt được.”
Anh ấy cười: “Em không muốn một căn nhà của chính mình sao?”