Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Phát hiện
Điều khiến tâm trạng của con người ta vui nhất chính là khi được đi mua sắm với chồng, đã vậy còn thoải mái chọn đồ không cần nhìn giá.
Cầm Du được Diệp Lục Bắc dẫn đến trung tâm thương mại. Có vẻ như hắn xuất hiện ở đâu nhân viên đều biết đến hắn thì phải.
Cầm Du còn chưa chưa tiếng thì nhân viên đã biết ý đem tất cả những món đồ hiệu đắt nhất ra bày trước mặt cô. Cầm Du kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Trước đây, kinh tế của cô cũng khá giả, cùng lắm mỗi tháng cũng chỉ mua 1 món đồ hiệu. Giờ lấy Diệp Lục Bắc, cô không nghĩ hắn lại giàu đến vậy. Phải nói là, mấy món đồ kia nhìn qua cũng khiến cho người ta xót ví. Con số để mang về không phải là một con số nhỏ.
Thấy Cầm Du đang còn do dự, Diệp Lục Bắc liền giơ tay cưng chiều vuốt tóc cô nói.
- Không phải đắn đo. Em cứ chọn những gì mà em thích. Nếu không mua nguyên cả cái cửa hàng này cũng được.
- Anh nhiều tiền đến vậy sao?
- Em nghĩ xem.
Diệp Lục Bắc bị bộ dáng của cô làm cho chọc cười. Chính vì vậy, hắn đã gọi nhân viên đến mang tất cả những phiên bản túi xách và quần áo mới nhất gói hết lại.
Trong khi Cầm Du còn chưa kịp hiểu cái chuyện gì thì đã thấy nhân viên túi lớn túi nhỏ đem đồ đến rồi. Hắn đưa cho quản lý danh thiếp rồi nói.
- Chuyển đồ đến Diệp Gia.
- Dạ vâng.
Cứ thế, Diệp Lục Bắc kéo cô đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. Dùng cách tương tự mua rất nhiều thứ cho cô. Nhìn dáng vẻ hắn chuyên tâm chọn đồ chơi trẻ con, Cầm Du bất giác sờ lên bụng mình. Có thể nói, đời này cô lấy Diệp Lục Bắc thì chẳng còn gì để hối tiếc nữa rồi…
Sau một ngày đi mua đồ khá là vất vả, Diệp Lục Bắc đưa Cầm Du đến một nhà hàng u dùng bữa. Có điều, cô không được chọn món mà phải ngồi đợi chuyên gia dinh dưỡng lên danh sách rồi kêu đầu bếp làm, cuối cùng mới đem lên cho cô. Nhưng có vẻ Cầm Du không được vui cho lắm. Cô nhìn Diệp Lục Bắc mà tức giận nói.
- Đến cả chuyện ăn uống mà anh cũng quản em như thế…
- Anh chỉ quan tâm đến sức khỏe của em và con thôi. Đừng giận nữa.
- Em mới không thèm giận. Dẫn em đi mua đồ, lại không hỏi ý kiến em. Đem gần nửa cái cửa hàng nhà người ta về nữa. Bộ, anh không phải thanh toán sao?
Diệp Lục Bắc đang uống nước thì bỗng dưng bị sặc lên sặc xuống. Hắn nhìn Cầm Du, gương mặt hơi đỏ lên vì nghẹn.
- Tại sao anh phải thanh toán chứ?
- Anh muốn quỵt tiền?
- Cầm Du, em thông minh như vậy mà lại không biết cách tiêu tiền của tài phiệt sao?
Sau một hồi giải thích, cuối cùng Diệp Lục Bắc đã khiến cho Cầm Du hiểu ra vấn đề.
Con nhà giàu, hay người trong giới tài phiệt ra ngoài rất ít khi cầm tiền. Nếu muốn mua món đồ nào, hoặc là sẽ do người hầu theo sau trả tiền, hoặc là dsẽ đưa cho quản lý cửa hàng danh thiếp đem đồ đến tận nhà, khi ấy quản gia sẽ có nhiệm vụ sai người hầu sắp xếp những món đồ đó vào tủ cho chủ và dùng thẻ đen gia đình thanh toán trong vòng 1 nốt nhạc.
Cầm Du không ngờ Diệp Gia lại có thể giàu đến như vậy. Cô hiện tại như 1 đứa nhà quê vừa ra thành phố vậy.
Tầm khoảng mấy phút sau, đồ ăn riêng dành cho cô cuối cùng cũng đã được đem lên. Cầm Du gắp từng miếng lên ăn một cách ngon lành.
Đột nhiên, Diệp Lục Bắc nhìn Cầm Du rồi nói.
- Sắp tới anh sẽ đi công tác tầm nửa tháng. Em nhớ ở nhà ăn uống đầy đủ, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho anh ngay.
- Sao đi gấp thế?
- Thực ra thì anh phải đi vào tuần trước, nhưng vì chuyện của em vẫn chưa xong nên anh đã hoãn lại. Giờ không thể trì hoãn thêm được nữa. Bên phía đối tác đang thúc giục.
Thực ra thì từ sau khi Diệp lão gia tuyên bố sẽ trao quyền thừa kế cho Diệp Lục Bắc, cũng đồng nghĩa hắn phải gánh một trọng trách nặng nề hơn. Điều khiến cho Diệp Lục Bắc không vui đó chính là hắn không có thời gian để ý đến Cầm Du nhiều hơn. Hiện cô đang trong quá trình mang thai, chỉ cần rời mắt ra một chút là hắn cảm thấy rất không yên tâm một chút nào cả.
Thấy hắn có vẻ lo lắng, Cầm Du đặt cái dĩa xuống rồi nắm lấy tay của hắn an ủi.
- Anh yên tâm đi. Em sẽ ở nhà và cố gắng ăn uống đầy đủ nhất có thể.
Kỳ thực, dù cho cô có nói vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy không an tâm một chút nào.
***
Vậy là mấy ngày sau Diệp Lục Bắc đã lên đường đi công tác, chỉ còn lại Cầm Du ở lại cả căn dinh thự rộng lớn kia. Thi thoảng khi chán cô lại lấy đồ mới mua ra thử, nhưng khổ nỗi nhiều đồ quá cô thử không có hết. Diệp Lục Bắc mua quá nhiều đồ cho cô, chất cả một gian phòng lớn hệt như một cửa hàng.
Những món đồ với nhãn hiệu nổi tiếng được người giúp việc cẩn thận đặt trong tủ kính, giày, quần áo, túi xách, phụ kiện hầu như Cầm Du không cần phải bảo quản. Nhiệm vụ của cô là chỉ mặc chúng, còn tất cả những thứ khác đã được người làm dọn dẹp và thay cô bảo quản.
Hiện tại bụng của Cầm Du ngày càng to ra, cô dần hình thành một thói quen đó chính là mỗi sáng đều vuốt nhẹ lên bụng, cảm nhận cục cưng vào mỗi sáng.
Được cái, tuy Diệp Lục Bắc đi công tác nhưng trước khi đi hắn đã cho người lắp mấy chiếc camera trong dinh thự để giám sát cô. Còn có, mỗi ngày sẽ có một chuyên gia dinh dưỡng đến lên danh sách món ăn. Vệ sĩ bên ngoài tăng cường gấp đôi, thêm cả mấy người giúp việc nữa phòng trường hợp cô cần gì đó.
Hôm ấy, Cầm Du do quá là buồn chán nên định ra ngoài đi dạo một chút. Thật không ngờ, khi đi ra khuôn viên sau vườn nối với biệt thự phía Tây, chợt bước chân cô dừng lại khi nghe thấy được cuộc nói chuyện giữa hai người.
- Tối nay em sẽ mang đoạn băng ghi hình này đi thiêu hủy! Ngày nào còn để lại nó thì em không thể nào yên tâm được.
- Tối nay để anh đi. Tối em không nên ra ngoài, sẽ bị người ta chú ý. Cũng tại em cơ, nếu không phải lúc đó em đẩy Giang Niên xuống, chúng ta cũng chẳng lâm vào cái hoàn cảnh này!
- Còn không phải lúc đó em vì cứu anh nên mới vậy sao? Anh là đang muốn đổ lỗi cho em à?
Chẳng hiểu hôm ấy, Lý Tiểu Mân thấy Diệp Hải Lâm thất thường nên cô ta mới bám theo anh ta. Lúc cô ta chạy lên sân thượng thì thấy Diệp Hải Lâm đang cùng Giang Niên xảy ra xô xát. Ngay khi thấy Diệp Hải Lâm bị đẩy xuống lan can, Lý Tiểu Mân mới cắn răng chịu đựng cơn đau vừa mới sinh mà chạy đến đẩy Giang Niên xuống.
Lúc đó, Giang Niên đã túm lấy tay cô ta, nhưng Lý Tiểu Mân lại chọn sang kéo Diệp Hải Lâm suýt bị lộn cổ xuống lan can mà đẩy Giang Niên xuống. Đến khi mọi chuyện êm xuôi, cô ta mới dám nhìn xuống phía dưới thì đã thấy Giang Niên nằm trong vũng máu rồi.
Phải biết lúc đó Lý Tiểu Mân sợ xanh mặt, nếu không phải Diệp Hải Lâm đến đỡ cô ta thì cô ta đã ngã xuống đấy rồi.
Lúc đó, Lý Tiểu Mân như mất đi lý trí mà túm chặt lấy tay áo của Diệp Hải Lâm mà nói.
- Hải Lâm… Em… Em giết người rồi…
Cầm Du được Diệp Lục Bắc dẫn đến trung tâm thương mại. Có vẻ như hắn xuất hiện ở đâu nhân viên đều biết đến hắn thì phải.
Cầm Du còn chưa chưa tiếng thì nhân viên đã biết ý đem tất cả những món đồ hiệu đắt nhất ra bày trước mặt cô. Cầm Du kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Trước đây, kinh tế của cô cũng khá giả, cùng lắm mỗi tháng cũng chỉ mua 1 món đồ hiệu. Giờ lấy Diệp Lục Bắc, cô không nghĩ hắn lại giàu đến vậy. Phải nói là, mấy món đồ kia nhìn qua cũng khiến cho người ta xót ví. Con số để mang về không phải là một con số nhỏ.
Thấy Cầm Du đang còn do dự, Diệp Lục Bắc liền giơ tay cưng chiều vuốt tóc cô nói.
- Không phải đắn đo. Em cứ chọn những gì mà em thích. Nếu không mua nguyên cả cái cửa hàng này cũng được.
- Anh nhiều tiền đến vậy sao?
- Em nghĩ xem.
Diệp Lục Bắc bị bộ dáng của cô làm cho chọc cười. Chính vì vậy, hắn đã gọi nhân viên đến mang tất cả những phiên bản túi xách và quần áo mới nhất gói hết lại.
Trong khi Cầm Du còn chưa kịp hiểu cái chuyện gì thì đã thấy nhân viên túi lớn túi nhỏ đem đồ đến rồi. Hắn đưa cho quản lý danh thiếp rồi nói.
- Chuyển đồ đến Diệp Gia.
- Dạ vâng.
Cứ thế, Diệp Lục Bắc kéo cô đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. Dùng cách tương tự mua rất nhiều thứ cho cô. Nhìn dáng vẻ hắn chuyên tâm chọn đồ chơi trẻ con, Cầm Du bất giác sờ lên bụng mình. Có thể nói, đời này cô lấy Diệp Lục Bắc thì chẳng còn gì để hối tiếc nữa rồi…
Sau một ngày đi mua đồ khá là vất vả, Diệp Lục Bắc đưa Cầm Du đến một nhà hàng u dùng bữa. Có điều, cô không được chọn món mà phải ngồi đợi chuyên gia dinh dưỡng lên danh sách rồi kêu đầu bếp làm, cuối cùng mới đem lên cho cô. Nhưng có vẻ Cầm Du không được vui cho lắm. Cô nhìn Diệp Lục Bắc mà tức giận nói.
- Đến cả chuyện ăn uống mà anh cũng quản em như thế…
- Anh chỉ quan tâm đến sức khỏe của em và con thôi. Đừng giận nữa.
- Em mới không thèm giận. Dẫn em đi mua đồ, lại không hỏi ý kiến em. Đem gần nửa cái cửa hàng nhà người ta về nữa. Bộ, anh không phải thanh toán sao?
Diệp Lục Bắc đang uống nước thì bỗng dưng bị sặc lên sặc xuống. Hắn nhìn Cầm Du, gương mặt hơi đỏ lên vì nghẹn.
- Tại sao anh phải thanh toán chứ?
- Anh muốn quỵt tiền?
- Cầm Du, em thông minh như vậy mà lại không biết cách tiêu tiền của tài phiệt sao?
Sau một hồi giải thích, cuối cùng Diệp Lục Bắc đã khiến cho Cầm Du hiểu ra vấn đề.
Con nhà giàu, hay người trong giới tài phiệt ra ngoài rất ít khi cầm tiền. Nếu muốn mua món đồ nào, hoặc là sẽ do người hầu theo sau trả tiền, hoặc là dsẽ đưa cho quản lý cửa hàng danh thiếp đem đồ đến tận nhà, khi ấy quản gia sẽ có nhiệm vụ sai người hầu sắp xếp những món đồ đó vào tủ cho chủ và dùng thẻ đen gia đình thanh toán trong vòng 1 nốt nhạc.
Cầm Du không ngờ Diệp Gia lại có thể giàu đến như vậy. Cô hiện tại như 1 đứa nhà quê vừa ra thành phố vậy.
Tầm khoảng mấy phút sau, đồ ăn riêng dành cho cô cuối cùng cũng đã được đem lên. Cầm Du gắp từng miếng lên ăn một cách ngon lành.
Đột nhiên, Diệp Lục Bắc nhìn Cầm Du rồi nói.
- Sắp tới anh sẽ đi công tác tầm nửa tháng. Em nhớ ở nhà ăn uống đầy đủ, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho anh ngay.
- Sao đi gấp thế?
- Thực ra thì anh phải đi vào tuần trước, nhưng vì chuyện của em vẫn chưa xong nên anh đã hoãn lại. Giờ không thể trì hoãn thêm được nữa. Bên phía đối tác đang thúc giục.
Thực ra thì từ sau khi Diệp lão gia tuyên bố sẽ trao quyền thừa kế cho Diệp Lục Bắc, cũng đồng nghĩa hắn phải gánh một trọng trách nặng nề hơn. Điều khiến cho Diệp Lục Bắc không vui đó chính là hắn không có thời gian để ý đến Cầm Du nhiều hơn. Hiện cô đang trong quá trình mang thai, chỉ cần rời mắt ra một chút là hắn cảm thấy rất không yên tâm một chút nào cả.
Thấy hắn có vẻ lo lắng, Cầm Du đặt cái dĩa xuống rồi nắm lấy tay của hắn an ủi.
- Anh yên tâm đi. Em sẽ ở nhà và cố gắng ăn uống đầy đủ nhất có thể.
Kỳ thực, dù cho cô có nói vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy không an tâm một chút nào.
***
Vậy là mấy ngày sau Diệp Lục Bắc đã lên đường đi công tác, chỉ còn lại Cầm Du ở lại cả căn dinh thự rộng lớn kia. Thi thoảng khi chán cô lại lấy đồ mới mua ra thử, nhưng khổ nỗi nhiều đồ quá cô thử không có hết. Diệp Lục Bắc mua quá nhiều đồ cho cô, chất cả một gian phòng lớn hệt như một cửa hàng.
Những món đồ với nhãn hiệu nổi tiếng được người giúp việc cẩn thận đặt trong tủ kính, giày, quần áo, túi xách, phụ kiện hầu như Cầm Du không cần phải bảo quản. Nhiệm vụ của cô là chỉ mặc chúng, còn tất cả những thứ khác đã được người làm dọn dẹp và thay cô bảo quản.
Hiện tại bụng của Cầm Du ngày càng to ra, cô dần hình thành một thói quen đó chính là mỗi sáng đều vuốt nhẹ lên bụng, cảm nhận cục cưng vào mỗi sáng.
Được cái, tuy Diệp Lục Bắc đi công tác nhưng trước khi đi hắn đã cho người lắp mấy chiếc camera trong dinh thự để giám sát cô. Còn có, mỗi ngày sẽ có một chuyên gia dinh dưỡng đến lên danh sách món ăn. Vệ sĩ bên ngoài tăng cường gấp đôi, thêm cả mấy người giúp việc nữa phòng trường hợp cô cần gì đó.
Hôm ấy, Cầm Du do quá là buồn chán nên định ra ngoài đi dạo một chút. Thật không ngờ, khi đi ra khuôn viên sau vườn nối với biệt thự phía Tây, chợt bước chân cô dừng lại khi nghe thấy được cuộc nói chuyện giữa hai người.
- Tối nay em sẽ mang đoạn băng ghi hình này đi thiêu hủy! Ngày nào còn để lại nó thì em không thể nào yên tâm được.
- Tối nay để anh đi. Tối em không nên ra ngoài, sẽ bị người ta chú ý. Cũng tại em cơ, nếu không phải lúc đó em đẩy Giang Niên xuống, chúng ta cũng chẳng lâm vào cái hoàn cảnh này!
- Còn không phải lúc đó em vì cứu anh nên mới vậy sao? Anh là đang muốn đổ lỗi cho em à?
Chẳng hiểu hôm ấy, Lý Tiểu Mân thấy Diệp Hải Lâm thất thường nên cô ta mới bám theo anh ta. Lúc cô ta chạy lên sân thượng thì thấy Diệp Hải Lâm đang cùng Giang Niên xảy ra xô xát. Ngay khi thấy Diệp Hải Lâm bị đẩy xuống lan can, Lý Tiểu Mân mới cắn răng chịu đựng cơn đau vừa mới sinh mà chạy đến đẩy Giang Niên xuống.
Lúc đó, Giang Niên đã túm lấy tay cô ta, nhưng Lý Tiểu Mân lại chọn sang kéo Diệp Hải Lâm suýt bị lộn cổ xuống lan can mà đẩy Giang Niên xuống. Đến khi mọi chuyện êm xuôi, cô ta mới dám nhìn xuống phía dưới thì đã thấy Giang Niên nằm trong vũng máu rồi.
Phải biết lúc đó Lý Tiểu Mân sợ xanh mặt, nếu không phải Diệp Hải Lâm đến đỡ cô ta thì cô ta đã ngã xuống đấy rồi.
Lúc đó, Lý Tiểu Mân như mất đi lý trí mà túm chặt lấy tay áo của Diệp Hải Lâm mà nói.
- Hải Lâm… Em… Em giết người rồi…