Đây là câu chuyện mình viết về cuộc hôn nhân của cô gái tên Nhã Uyên và chồng cô tên Tuấn Khải . Khi Nhã Uyên hai mươi tuổi cô đã phải kết hôn theo sự sắp đặt của người lớn hai bên gia đình vì ba mẹ cô đã nợ gia đình anh Tuấn Khải một số tiền rất lớn .
Trích đoạn :
Nhã Uyên đứng bên cửa sổ lầu hai nhìn xuống dưới sân thấy anh Tuấn Khải vừa nghe điện thoại vừa leo lên xe rồ ga chạy vút ra khỏi cánh cổng màu trắng to lớn, mà sau cánh cổng đó Nhã Uyên tự cho mình là cô công chúa bị lãng quên trong lâu đài mà lòng cô cũng nguội lạnh miệng thì thầm nói :
_Có lẽ đã đến lúc chúng ta li hôn rồi anh Tuấn Khải à .