Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
" Người tốt nhất là người xấu xa nhất, người xấu xa nhất là người yêu mình nhất "
~ Carolyn Nguyễn ~
" Tách ... tách"
Cả thân thể tôi đau đớn tràn ngập vết roi, máu không ngừng chảy ra như suối rơi xuống sàn. Henrold thu cây roi lại quăng mạnh ra chỗ khác, bực mình nhìn tôi.
-Đúng là, tên Mars thích ngươi vì ngươi ngoan cố thật. Ngươi làm ta hứng thú thêm rồi đó
Quần áo của tôi đã rách rưới hết, Henrold cởi còng ra cho tôi, quàng chiếc khăn màu trắng khắp người tôi, bế tôi đến nơi nào đó. Đừng có tỏ vẻ yếu như vậy!
-A...
Tôi mở mắt ra, chỉ thấy có một màu đen ngòm và có ánh lửa lóe ra bên ngoài chiếc còng sắt. Henrold đứng nhìn tôi chờ đợi ngoài chiếc còng sắt ấy, lạnh lùng hỏi tôi
-Tỉnh dậy rồi hả?
-Im đi tên...độc ác...khụ khụ _ Tôi cố vướn đến hắn để giết hắn nhưng trên người tôi vết thương được chằn chịt bao quanh lớp dải băng trắng y tế làm tôi đau đớn.
-Carolyn, cô có vẻ cứng đầu nhỉ?
Tôi trừng mắt nhìn hắn, quan sát biểu hiện của hắn
-Jonathan...ngay từ đầu đã không...có... Mars đúng không?
" Keng..."
Henrold tựa vào thanh sắt, nhìn tôi bằng ánh mắt màu đỏ ngầu của hắn, lãnh đạm ác quỷ đến kinh dị làm cả người tôi run rẩy.
-Thông minh thế cơ à?_ Hắn nói thầm
-Hả?
-Mars chết rồi... Hắn đã quá yếu đuối, ta đã giết hắn
-Nói láo, anh là Mars, ngay từ đầu anh chỉ muốn dụ dỗ tôi, để anh thực hiện hành vi này.
-Ta là Mars, nhưng không phải là Mars, chúng ta không phải là tính cách thật sự của thân thể này. Henrold? Chỉ là cách để kìm giữ ta thôi.
-Thì tại sao anh lại không giết tôi ngay từ đâu luôn đi!
Henrold yên lặng, hắn cũng không thật sự là muốn giết cô. Hắn đang đau đầu đây.
-Mars chỉ vì ngươi làm trái mệnh lệnh ta, ta rất muốn giết ngươi, nhưng ngươi làm ta chút hứng thú cũng rất phiền phức... Ta biết hắn đang lợi dụng ngươi để giết ta, giết oách hắn luôn cho lành.
-Nhưng...
-Cứ ở đây đi, đừng làm gì ngu ngốc, ta sẽ giết ngươi KHÔNG CÒN THẤY XÁC đấy
Henrold bỏ đi, để tôi chìm trong bóng tối của chốn địa ngục này. Mars không có thực, hắn chỉ là tính cách chữa lành tổn thương, còn thật sự tính cách của thân thể đó là ... Henrold.
~~
Harry đứng nhìn từ cửa nhìn xuống sân, Lucy gõ cửa dù cửa đã mở, mời cậu xuống ăn tối. Bà khoanh hai tay lại trước ngực, mỉm cười với cậu
-Xuống ăn tối đi Harry, bà Kate có làm món cậu thích đấy.
-Lucy... _ Anh bập bẹ thốt ra - mất con?
Đôi mắt bà lại thâm trầm buồn bã, quay lại nhìn Harry
-Sao cậu biết?
-Mike nói..._ Harry nói
Lucy thất kinh người, Mike là tên của con trai bà, bà đã tìm mọi cách để liên lạc nhưng vẫn không thể, tại sao Harry lại có thể.
-Mike...Mike còn nói gì với cậu không?_ Bà lau nước mắt đang rơi xuống mắt, mong ngóng được nghe con trai nhiều hơn
-Mẹ ơi, con yêu mẹ. Mike nói
Lucy cắn chặt răng cho nước mắt khỏi rơi, đóng cửa lại, ngồi dưới chân cầu thang mà buồn rũ rượi
Harry nhìn ra cửa sổ, thì thấy con mèo màu đen đứng trên cành cây nhìn anh. Anh mở cửa ra cho con mèo đen vào nhà, con mèo đen biến lớn lại thành Rumple
-Tyson..._ Harry vui mừng vì tìm được người bạn cũ của mình
Vẻ mặt của Rumple không có gì là vui lắm, sắc mặt khó coi và càng tệ hơn.
-Tyson?
-Harry, hắn bắt chị tôi rồi... hắn bắt Carolyn rồi.
Tyson hốt hoảng, nắm chạt cổ áo Rumple
-Ai? Ai đã bắt Carolyn?
-Harry, bình tĩnh._ Rumple vỗ về Harry.
Rumple gặp Harry khi đó cậu được 14t, Lulana rất bất ngờ vì sự phát triển phép thuật của cậu, phái cậu được lên dương gian để thực hiện nhiệm vụ, những kẻ lạc lối. Và ở đây, cậu gặp chàng trai 21 tuổi Harry đang bơ vơ lạc lối trong căn phòng tối om. Cậu là người bạn duy nhất mà Harry có và có thể tin tưởng được. Rumple luôn kể cho Harry nhiều chuyện thế giới bên ngoài, những cuộc phiêu lưu của cậu, ... và người chị tuyệt vời nhất của cậu. Carolyn!
Khi Rumple phát hiện ra Harry đã gặp Carol, ánh mắt của Harry tràn ngập màu ồng khi nhìn về phía Carol làm cậu cảm thấy ghen tỵ.
-Jonathan Henrold! _ Cậu cố lắm mới phát âm được.
Harry đứng im không nhúc nhích, anh biết cái tên này, Rumple nói đó là kẻ mạnh nhất và là chúa quỷ. Không ai có thể làm gì gã và quỷ quyệt mưu mô hơn người.
-Carolyn...sao rồi?
-Tôi không biết... nhưng tôi biết chị ấy đang cảm ấy rất đau đớn. Vết cào của tôi lại nói cho tôi biết. Chị ấy đang bị hành hạ.
Cả bầu không khí chìm trong yên lặng và tối tăm, không ai dám nói một lời nào, không ai dám thở luôn chứ
-Carolyn... ở... đâu?
Rumple lắc đầu không muốn cho biết. Giờ cho biết thì cũng làm được gì, cậu chỉ có thể tin tưởng vào Carolyn có thể thoát ra thôi.
-Địa... ngục?
-Vì sao cậu biết?
Không khí lạnh sống lưng một chút, Harry tỏ ra vẻ đáng sợ nhất của cậu
-Mike nói...
Lời tác giả: Ai da, tác giả rất thích cặp đôi Tyson x Harry :"> Sao bây giờ nhỉ?
~ Carolyn Nguyễn ~
" Tách ... tách"
Cả thân thể tôi đau đớn tràn ngập vết roi, máu không ngừng chảy ra như suối rơi xuống sàn. Henrold thu cây roi lại quăng mạnh ra chỗ khác, bực mình nhìn tôi.
-Đúng là, tên Mars thích ngươi vì ngươi ngoan cố thật. Ngươi làm ta hứng thú thêm rồi đó
Quần áo của tôi đã rách rưới hết, Henrold cởi còng ra cho tôi, quàng chiếc khăn màu trắng khắp người tôi, bế tôi đến nơi nào đó. Đừng có tỏ vẻ yếu như vậy!
-A...
Tôi mở mắt ra, chỉ thấy có một màu đen ngòm và có ánh lửa lóe ra bên ngoài chiếc còng sắt. Henrold đứng nhìn tôi chờ đợi ngoài chiếc còng sắt ấy, lạnh lùng hỏi tôi
-Tỉnh dậy rồi hả?
-Im đi tên...độc ác...khụ khụ _ Tôi cố vướn đến hắn để giết hắn nhưng trên người tôi vết thương được chằn chịt bao quanh lớp dải băng trắng y tế làm tôi đau đớn.
-Carolyn, cô có vẻ cứng đầu nhỉ?
Tôi trừng mắt nhìn hắn, quan sát biểu hiện của hắn
-Jonathan...ngay từ đầu đã không...có... Mars đúng không?
" Keng..."
Henrold tựa vào thanh sắt, nhìn tôi bằng ánh mắt màu đỏ ngầu của hắn, lãnh đạm ác quỷ đến kinh dị làm cả người tôi run rẩy.
-Thông minh thế cơ à?_ Hắn nói thầm
-Hả?
-Mars chết rồi... Hắn đã quá yếu đuối, ta đã giết hắn
-Nói láo, anh là Mars, ngay từ đầu anh chỉ muốn dụ dỗ tôi, để anh thực hiện hành vi này.
-Ta là Mars, nhưng không phải là Mars, chúng ta không phải là tính cách thật sự của thân thể này. Henrold? Chỉ là cách để kìm giữ ta thôi.
-Thì tại sao anh lại không giết tôi ngay từ đâu luôn đi!
Henrold yên lặng, hắn cũng không thật sự là muốn giết cô. Hắn đang đau đầu đây.
-Mars chỉ vì ngươi làm trái mệnh lệnh ta, ta rất muốn giết ngươi, nhưng ngươi làm ta chút hứng thú cũng rất phiền phức... Ta biết hắn đang lợi dụng ngươi để giết ta, giết oách hắn luôn cho lành.
-Nhưng...
-Cứ ở đây đi, đừng làm gì ngu ngốc, ta sẽ giết ngươi KHÔNG CÒN THẤY XÁC đấy
Henrold bỏ đi, để tôi chìm trong bóng tối của chốn địa ngục này. Mars không có thực, hắn chỉ là tính cách chữa lành tổn thương, còn thật sự tính cách của thân thể đó là ... Henrold.
~~
Harry đứng nhìn từ cửa nhìn xuống sân, Lucy gõ cửa dù cửa đã mở, mời cậu xuống ăn tối. Bà khoanh hai tay lại trước ngực, mỉm cười với cậu
-Xuống ăn tối đi Harry, bà Kate có làm món cậu thích đấy.
-Lucy... _ Anh bập bẹ thốt ra - mất con?
Đôi mắt bà lại thâm trầm buồn bã, quay lại nhìn Harry
-Sao cậu biết?
-Mike nói..._ Harry nói
Lucy thất kinh người, Mike là tên của con trai bà, bà đã tìm mọi cách để liên lạc nhưng vẫn không thể, tại sao Harry lại có thể.
-Mike...Mike còn nói gì với cậu không?_ Bà lau nước mắt đang rơi xuống mắt, mong ngóng được nghe con trai nhiều hơn
-Mẹ ơi, con yêu mẹ. Mike nói
Lucy cắn chặt răng cho nước mắt khỏi rơi, đóng cửa lại, ngồi dưới chân cầu thang mà buồn rũ rượi
Harry nhìn ra cửa sổ, thì thấy con mèo màu đen đứng trên cành cây nhìn anh. Anh mở cửa ra cho con mèo đen vào nhà, con mèo đen biến lớn lại thành Rumple
-Tyson..._ Harry vui mừng vì tìm được người bạn cũ của mình
Vẻ mặt của Rumple không có gì là vui lắm, sắc mặt khó coi và càng tệ hơn.
-Tyson?
-Harry, hắn bắt chị tôi rồi... hắn bắt Carolyn rồi.
Tyson hốt hoảng, nắm chạt cổ áo Rumple
-Ai? Ai đã bắt Carolyn?
-Harry, bình tĩnh._ Rumple vỗ về Harry.
Rumple gặp Harry khi đó cậu được 14t, Lulana rất bất ngờ vì sự phát triển phép thuật của cậu, phái cậu được lên dương gian để thực hiện nhiệm vụ, những kẻ lạc lối. Và ở đây, cậu gặp chàng trai 21 tuổi Harry đang bơ vơ lạc lối trong căn phòng tối om. Cậu là người bạn duy nhất mà Harry có và có thể tin tưởng được. Rumple luôn kể cho Harry nhiều chuyện thế giới bên ngoài, những cuộc phiêu lưu của cậu, ... và người chị tuyệt vời nhất của cậu. Carolyn!
Khi Rumple phát hiện ra Harry đã gặp Carol, ánh mắt của Harry tràn ngập màu ồng khi nhìn về phía Carol làm cậu cảm thấy ghen tỵ.
-Jonathan Henrold! _ Cậu cố lắm mới phát âm được.
Harry đứng im không nhúc nhích, anh biết cái tên này, Rumple nói đó là kẻ mạnh nhất và là chúa quỷ. Không ai có thể làm gì gã và quỷ quyệt mưu mô hơn người.
-Carolyn...sao rồi?
-Tôi không biết... nhưng tôi biết chị ấy đang cảm ấy rất đau đớn. Vết cào của tôi lại nói cho tôi biết. Chị ấy đang bị hành hạ.
Cả bầu không khí chìm trong yên lặng và tối tăm, không ai dám nói một lời nào, không ai dám thở luôn chứ
-Carolyn... ở... đâu?
Rumple lắc đầu không muốn cho biết. Giờ cho biết thì cũng làm được gì, cậu chỉ có thể tin tưởng vào Carolyn có thể thoát ra thôi.
-Địa... ngục?
-Vì sao cậu biết?
Không khí lạnh sống lưng một chút, Harry tỏ ra vẻ đáng sợ nhất của cậu
-Mike nói...
Lời tác giả: Ai da, tác giả rất thích cặp đôi Tyson x Harry :"> Sao bây giờ nhỉ?