Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 170 - Hai người ăn cùng nhau đi?
“Loảng xoảng” một tiếng, con dao gọt hoa quả dính đầy máu rơi xuống đất.
Lê Mỹ Hoa xoay người, run rẩy liều mạng nhấn nút thang máy. Có vẻ như cô ta tưởng rằng chỉ cần ngay lập tức trốn thoát, thì mọi chuyện vừa rồi có thể xóa sạch.
"Tổng giám đốc Lê, anh chảy rất nhiều máu!"
Lê Chí Cường vẻ mặt lo lắng, vô cùng chăm chú quan sát.
Lê Hoàng Việt vẫn tiếp tục trong tư thế ngồi xổm người xuống, kệ cho lòng bàn tay đang chảy đầy máu, ánh mắt kiên định chăm chăm nhìn Trần Khả Như.
Anh luôn là như vậy
Bao che sai trái của cô em gái thân yêu, tự cho mình là đúng.
Ngay lúc đó, Trần Khả Như đúng là vô cùng tức giận, nhưng lý trí cũng nhanh chóng quay trở lại. Cô cầm con dao gọt hoa quả một cách điêu luyện, cắt một đường trong bộ quần áo mùa thu của mình, không chút do dự xé một tấm vải dài màu da, băng bó cánh tay phải đang đẫm máu của Lê Hoàng Việt.
Trái tim Lê Chí Cường dần được thả lỏng.
Mặc dù vừa rồi vẻ mặt của phu nhân rất buồn và tuyệt vọng,
Chỉ nghe thấy một tiếng bíp từ tầng thang của máy phát ra, ngay khi cửa mở ra, Lê Mỹ Hoa sốt ruột chạy vào.
"A--"
Một giọng nữ hốt hoảng đáp xuống.
Mọi người ngẩng đầu chỉ nhìn thấy Lê Mỹ Hoa và bác sĩ mặc áo trắng bước ra khỏi thang máy, cô ta xông tới quá đà, thế cho nên cả người đều bật lên trước, ngã nhào xuống đất.
"Bụng tôi đau quá..."
Lê Mỹ Hoa ngã trên gạch lát nền không thể cử động, vẻ mặt đột nhiên trở nên đau đớn, vặn vẹo, ấn vào bụng dưới, tuyệt vọng đau đớn.
Trần Khả Như nhìn quanh, thấy một vũng máu đỏ chảy ra từ mông của Lê Mỹ Hoa.
"Cô ta tự mình chạy vào, tôi không làm gì cả!"
Bác sĩ sững sờ, mồ hôi trên má ướt đẫm, lạnh ngắt, cố gắng giải thích. Anh ta ở đây để cấp cứu cho bệnh nhân, không ai biết sẽ xảy ra tai nạn như vậy.
"Cô ấy có thể đã sảy thai. Hãy đưa cô ấy đến bệnh viện càng sớm càng tốt."
Trần Khả Như ánh mắt bình tĩnh nói, bên trong không hề chút cảm xúc.
Làm thế nào có thể nói rằng cô không ghét Lê Mỹ Hoa?
Lê Mỹ Hoa đã làm chuyện điên cuồng như vậy, cô nghĩ, cô khó có thể tha thứ. Nhưng tại thời điểm này, mang danh là một bác sĩ, cô cũng không thể nhẫn tâm được.
Lê Hoàng Việt đột nhiên đứng lên, Trần Khả Như vẫn chưa băng bó xong cho anh, anh đã nhanh chóng thoát ra.
Khi anh đứng dậy, sức lực quá lớn khiến cơ thể cô mất cảnh giác suýt ngã xuống, Lê Chí Cường dùng tay đỡ để cô giữ thăng bằng.
"Phu nhân..."
Lê Chí Cường lặng lẽ líu lưỡi không nói nên lời, hôm nay những tình huống này thực sự là quá dồn dập xảy ra, không phải là xảy ra chuyện này, thì cũng là người này bị thương, nếu các phóng viên còn ở đó, e rằng là có rất nhiều thứ để viết. "Tôi không sao."
Phụ nữ chính là như vậy, nói rằng không sao, nhưng thực tế họ sẽ vô cùng tính toán so bì.
Cô nhìn thấy Lê Hoàng Việt bỏ mặc bàn tay đang bị thương của mình, ôm Lê Mỹ Hoa chạy vào thang máy, vẻ mặt căng thẳng, lo lắng tột độ.
Đôi mắt của anh sâu thẳm và lãnh đạm, cho đến khi cửa thang máy đóng lại, anh không hề nhìn cô thêm một lần nào nữa.
Tiếng Lê Mỹ Hoa khóc thấu trời thấu đất nhỏ dần khi thang máy đi xuống, rồi dần dần biết mất.
"Phu nhân, tôi đỡ chị."
Trần Khả Như không từ chối lòng tốt của Lê Chí Cường nữa, từ góc độ khác mà nói, hiện tại cô quả thực rất khổ sở, cho dù cô bị thương ít nhất trong số những người này.
Cô thua rồi
Đôi khi Trần Khả Như tự hỏi liệu mình có thực sự đúng theo ý nguyện của Lê Mỹ Hoa, trở nên vô cùng thê thảm, Lê Hoàng Việt mới có thể công bằng một chút đối đãi với cô sao?
Cô không phải là một người phụ nữ tốt, cô có tấm lòng nhỏ nhen, không thể dung nạp quá nhiều thứ phức tạp.
Con của Lê Mỹ Hoa đến hơn một nửa cơ hội là không thể giữ được.
Nhưng mọi người đều cảm thấy rằng ngay từ đầu cô ta chỉ dùng đứa trẻ như một lý do ngụy biện,và cô ta thực sự cũng không có ý định sinh con.
Lê Chí Cường đưa Trần Khả Như đến bệnh viện đa khoa, đã tận tình hộ tống cô đến khoa sản, Trần Khả Như không từ chối.
"Chị Khả Như, sao bây giờ chị mới đến? Gọi điện chị cũng không nghe máy, ca phẫu thuật VIP buổi chiều em làm giúp chị rồi, chị phải nghĩ đi, xem làm sao để trả công em đấy nhé..." Vũ Tuyết Trang nói xong, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén. Khi nhìn thấy một bóng dáng anh tú nào đó, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh lùng hơn.
Trần Khả Như lảng tránh nói: "Vũ Tuyết Trang, cám ơn em đã vất vả, em muốn bữa tối ăn gì?"
Vũ Tuyết Trang cảm thấy chùng xuống khi nghĩ đến việc anh trợ lý bé nhỏ từ chối nghe điện thoại của mình vài ngày trước.
Tuy nhiên, nể tình anh ta cũng đã gọi lại mấy cuộc liền, trong lòng cô ấy cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Kết quả là, bác sĩ Trang để nâng cao giá trị của bản thân, cao ngạo nói: "Lê Chí Cường, tôi nói cho anh biết, cho dù anh đến gặp tôi để xin lỗi, tôi cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh."
Sau khi Lê Chí Cường buồn cười liếc nhìn cô một cái, sau đó mới không quan tâm nữa, trực tiếp chuyển hướng ánh mắt, cung kính nói: "Phu nhân, để tôi đi cùng chị đi vào phòng khử trùng, để tổng giám đốc Lê có thể yên tâm."
Giờ phút này, lại nhắc tới Lê Hoàng Việt, Trần Khả Như đã không còn cảm xúc gì nữa.
Trong mắt anh chỉ có Lê Mỹ Hoa mà thôi, rõ ràng biết rằng không nên quá khắt khe như vậy.
"Trợ lý Cường, tôi không sao, cậu có thể về trước đi, cậu thực sự đã làm tốt lắm rồi."
Lê Chí Cường làm trợ lý nhiều năm như vậy, đoán tâm tư qua sắc mặt và lời nói ít nhất anh ta cũng hiểu được vài phần, anh liếc mắt một cái liền nhìn ra nụ cười miễn cưỡng của Trần Khả Như.
Tổng giám đốc Lê thật quá đáng, đồng thời anh cũng thật sự rất khó xử.
Anh không thể kìm lòng mà đến bênh vực Lê Hoàng Việt: "Phu nhân, tổng giám đốc Lê bỏ lại cô vì Lê tiểu thư bị thương nặng. Vừa rồi cô không nghe thấy, tổng giám đốc Lê đã khiển trách nghiêm khắc rồi ——"
"Lê Chí Cường."
Trần Khả Như ngắt lời anh ta, đôi mày thanh tú, mệt mỏi cùng kiệt lực cau lại, "Cậu trở về đi, tôi không hề hiểu lầm anh ta."
Lê Chí Cường trầm mặc một hồi, "Được rồi, phu nhân."
Nhìn hai người ở đằng xa, tâm trạng của Vũ Tuyết Trang lúc này vô cùng không vui.
Vừa rồi, cô thật sự đã bị khinh thường?
Lê Chí Cường này sẽ không cho rằng mình hiền nên cố gắng giả bộ trước mặt cô chứ gì không?
Chết tiệt!
Đợi khi mọi người đến gần, Vũ Tuyết Trang đã chuẩn bị sẵn sức lực dồn đến mạnh mẽ,sẵn sàng ra tay.
Nhưng bước chân nhẹ nhàng của Lê Chí Cường đã đặt đến trước mặt cô, anh nâng kính lên sống mũi, đồng thời cảm thấy một khí chất thư sinh và hương vị thượng lưu đang toát ra.
Vũ Tuyết Trang lại trở nên xấu hổ nói năng lắp bắp, cô nuốt nước bọt, muốn nói gì đó, cậu trợ lý bé nhỏ thực ra cũng rất cao đấy. Nhìn bằng mắt thường thì anh ta trông như 1m78. Ai đã bảo anh ta suốt ngày đứng bên cạnh tên đàn ông xấu xa cao to Lê Hoàng Việt? Hai người mà đem ra so sánh, thì rõ rằng anh ta quá nhỏ bé rồi.
"Khoảng thời gian này có chút bận rộn đợi có thời gian tôi sẽ hẹn cô sau."
Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại lọt vào tai.
Sau khi Vũ Tuyết Trang kịp hoàn hồn, cô đã thấy bóng dáng của Lê Chí Cường lặng lẽ rời đi, không hề dời khỏi tầm mắt.
Cô lập tức hai má nóng lên, khó chịu: "Ai muốn hẹn với anh, đúng là đồ trợ lý kiêu ngạo!"
Có một chút ngọt ngào trào dâng trong tim, không đáng lẽ, cô ấy nên tức giận.
Y tá trẻ Ngô Thanh Trúc tình cờ đi ngang qua, ngạc nhiên nói: "Vũ Tuyết Trang, sao mặt cậu đỏ dữ vậy? Có phải là vừa xem được phim gì hay, mà không gọi tớ đúng không..."
"Xem cái đầu nhà cậu, tớ là con gái nhà lành đấy nhé."
Vũ Tuyết Trang cười mắng, che mặt đang ửng đỏ, vội vàng đuổi theo Trần Khả Như ở phía trước. Lê Chí Cường tên đáng chết này thật là đáng ghét!
Vũ Tuyết Trang vỗ vỗ vai Trần Khả Như, không khỏi kinh ngạc: "Ơ, áo len của chị dính nhiều máu quá? Chị bị thương à?"
Trần Khả Như lắc đầu: "Đã xảy ra chút chuyện, nhưng không phải máu của chị, là của Lê Hoàng Việt."
Vũ Tuyết Trang vẻ mặt kinh hãi, trong đầu không ngừng nghi ngờ, khi nhìn thấy vẻ mặt hơi tái nhợt,cố gắng muốn giấu kín mọi chuyện của cô, liền vội vàng nói: “Chị Khả Như, chị nên thay quần áo trước đi, người khác sẽ nghĩ chị gây ra án mạng nào đó mất? "
"Ừ."
Trần Khả Như nghe theo lời mà đáp lại.
Vũ Tuyết Trang đứng tại chỗ khẽ thở dài: Người đàn ông xấu xa họ Lê này và chị Khả Như chỉ vừa mới hòa giải, làm sao lại xảy ra chuyện gì rồi?
Khi nào thì ông trời cho bọn họ hai người yêu nhau như vậy được yên ổn về một nhà, rồi sinh ra một cậu nhóc mập mạp và cuộc sống yên bình!
Trong phòng làm việc, Trần Khả Như đã thay xong quần áo, nhưng trên người cũng không hết được mùi tanh của máu tươi.
Giờ cô chỉ cảm thấy toàn thân kiệt sức, sống qua ngày, trước nay chưa bao giờ nghĩ đến lại khó khăn như vậy.
Cô không muốn bị dao động, nhưng lại càng không muốn dễ dàng buông bỏ đoạn tình cảm mà bọn họ khó khăn lắm mới xây dựng nên được.
"Chị Khả Như, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Không hề gõ cửa, Vũ Tuyết Trang trực tiếp xông vào.
"Có chuyện gì vậy?"
Vũ Tuyết Trang từ lâu đã quen với sự bình tĩnh của đối phương, hít một hơi, rất nhanh nói: "Một bệnh nhân vừa được chuyển đến từ phòng cấp cứu, chị có biết là ai không?"
Một ánh nhìn kì lạ hiện lên trong mắt Trần Khả Như và hỏi, "Ai?"
"Em chồng của chị, Lê Mỹ Hoa, cô ta vừa phẫu thuật xong sau đó được chuyển đến khoa sản của chúng ta."
Vũ Tuyết Trang thở dài, biết rằng Lê Mỹ Hoa và Trần Khả Như có mâu thuẫn với nhau, cái tốt cái xấu cô ấy đều nói ra hết, "Ngô Thanh Trúc và họ đều nói rằng đứa trẻ trong bụng Lê Mỹ Hoa không phải là của Tống Quốc Minh, mà là bị người khác lừa gạt... Lúc trước không phải trên tạp chí hàng tuần có nói rằng cô ấy và con trai thứ hai của một công ty nào đó sắp kết hôn sao? Tại sao đúng vào giờ phút quan trọng lại còn xảy ra chuyện nữa? "
"Tuy nhiên, cô ta cũng rất đáng thương. Bác sĩ La, bác sĩ phẫu thuật chính cho cô ta, nói rằng dù cô ta dù có hồi phục sức khỏe thì sau này cũng có thể sẽ mất đi khả năng sinh con... Đúng rồi, chị Khả Như, tên đàn ông xấu xa họ Lê của chị cũng đang ở bên cạnh không hề rời đi nửa bước, hay là chị có muốn tới xem thử không? Chính là ở giường 48"
Vũ Tuyết Trang đang cảm thấy có chút kỳ lạ, cô ấy lẩm bẩm một mình hồi lâu nhưng không hề phản ứng lại.
Trần Khả Như nhàn nhạt nói: "Chị biết rồi, còn có báo cáo chưa phân loại, em ra ngoài trước đi."
Biểu cảm này?
Rõ ràng là đã trong dự liệu.
Sau khi cập nhật facebook và zalo tin tức của ngày hôm nay, Vũ Tuyết Trang cuối cùng đã hiểu tại sao phản ứng của bác sĩ Như lại lạnh lùng như vậy và máu trên quần áo của cô là đến từ đâu.
Tại phòng bệnh.
Lê Mỹ Hoa lăn ra ngủ sau khi được gây mê và giảm đau.
Khi Phan Đức Sơn vừa bước vào phòng, ánh mắt đầu tiên của ông ta đã nhận thấy vết thương trên tay của Lê Hoàng Việt, nói một cách ân cần: "Tổng giám đốc Lê, tôi sẽ để y tá sát trùng và băng bó cho anh."
"Không cần."
Giọng anh vẫn trầm như nước.
Phan Đức Sơn rất tinh tế và khéo léo,giải quyết mọi thứ vô cùng chu toàn. Dù với khuôn mặt Lê Hoàng Việt vẫn lạnh lùng không quan tâm, ông ấy vẫn nở nụ cười trên môi, mặt thực sự rất dày: "Tổng giám đốc Lê, vết thương của em gái anh đã ổn định. Chúng tôi đã cử y tá giỏi nhất của bệnh viện đến chăm sóc cho cô ấy. Nếu anh không chê, thì-- "
Phan Đức Sơn chưa kịp nói xong, Lê Hoàng Việt đã nghiêng mắt liếc nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, lòng anh lúc này nặng trĩu ưu tư.
"Trần Khả Như đâu?"
Anh đột nhiên hỏi.
Phan Đức Sơn trợn tròn mắt: "Khả Như, cô ấy đang viết báo cáo trong văn phòng, tôi đã bảo cô ấy về từ lâu rồi, nhưng anh cũng biết tính cách của cô ấy, luôn luôn tận tâm với công việc!"
Ngay lập tức, Phan Đức Sơn đưa đề nghị một cách thận trọng: "Tổng giám đốc Lê, cả hai người đều chưa ăn tối. Sao anh không để y tá chuyển đồ ăn đến văn phòng của cô ấy? Hai người ăn cùng nhau đi?"
Lê Hoàng Việt hàm hơi khép lại, anh lẩm nhẩm trả lời gần như không thể nghe được.
Phan Đức Sơn vui mừng khôn xiết, bắt đầu thu xếp.
Lê Mỹ Hoa xoay người, run rẩy liều mạng nhấn nút thang máy. Có vẻ như cô ta tưởng rằng chỉ cần ngay lập tức trốn thoát, thì mọi chuyện vừa rồi có thể xóa sạch.
"Tổng giám đốc Lê, anh chảy rất nhiều máu!"
Lê Chí Cường vẻ mặt lo lắng, vô cùng chăm chú quan sát.
Lê Hoàng Việt vẫn tiếp tục trong tư thế ngồi xổm người xuống, kệ cho lòng bàn tay đang chảy đầy máu, ánh mắt kiên định chăm chăm nhìn Trần Khả Như.
Anh luôn là như vậy
Bao che sai trái của cô em gái thân yêu, tự cho mình là đúng.
Ngay lúc đó, Trần Khả Như đúng là vô cùng tức giận, nhưng lý trí cũng nhanh chóng quay trở lại. Cô cầm con dao gọt hoa quả một cách điêu luyện, cắt một đường trong bộ quần áo mùa thu của mình, không chút do dự xé một tấm vải dài màu da, băng bó cánh tay phải đang đẫm máu của Lê Hoàng Việt.
Trái tim Lê Chí Cường dần được thả lỏng.
Mặc dù vừa rồi vẻ mặt của phu nhân rất buồn và tuyệt vọng,
Chỉ nghe thấy một tiếng bíp từ tầng thang của máy phát ra, ngay khi cửa mở ra, Lê Mỹ Hoa sốt ruột chạy vào.
"A--"
Một giọng nữ hốt hoảng đáp xuống.
Mọi người ngẩng đầu chỉ nhìn thấy Lê Mỹ Hoa và bác sĩ mặc áo trắng bước ra khỏi thang máy, cô ta xông tới quá đà, thế cho nên cả người đều bật lên trước, ngã nhào xuống đất.
"Bụng tôi đau quá..."
Lê Mỹ Hoa ngã trên gạch lát nền không thể cử động, vẻ mặt đột nhiên trở nên đau đớn, vặn vẹo, ấn vào bụng dưới, tuyệt vọng đau đớn.
Trần Khả Như nhìn quanh, thấy một vũng máu đỏ chảy ra từ mông của Lê Mỹ Hoa.
"Cô ta tự mình chạy vào, tôi không làm gì cả!"
Bác sĩ sững sờ, mồ hôi trên má ướt đẫm, lạnh ngắt, cố gắng giải thích. Anh ta ở đây để cấp cứu cho bệnh nhân, không ai biết sẽ xảy ra tai nạn như vậy.
"Cô ấy có thể đã sảy thai. Hãy đưa cô ấy đến bệnh viện càng sớm càng tốt."
Trần Khả Như ánh mắt bình tĩnh nói, bên trong không hề chút cảm xúc.
Làm thế nào có thể nói rằng cô không ghét Lê Mỹ Hoa?
Lê Mỹ Hoa đã làm chuyện điên cuồng như vậy, cô nghĩ, cô khó có thể tha thứ. Nhưng tại thời điểm này, mang danh là một bác sĩ, cô cũng không thể nhẫn tâm được.
Lê Hoàng Việt đột nhiên đứng lên, Trần Khả Như vẫn chưa băng bó xong cho anh, anh đã nhanh chóng thoát ra.
Khi anh đứng dậy, sức lực quá lớn khiến cơ thể cô mất cảnh giác suýt ngã xuống, Lê Chí Cường dùng tay đỡ để cô giữ thăng bằng.
"Phu nhân..."
Lê Chí Cường lặng lẽ líu lưỡi không nói nên lời, hôm nay những tình huống này thực sự là quá dồn dập xảy ra, không phải là xảy ra chuyện này, thì cũng là người này bị thương, nếu các phóng viên còn ở đó, e rằng là có rất nhiều thứ để viết. "Tôi không sao."
Phụ nữ chính là như vậy, nói rằng không sao, nhưng thực tế họ sẽ vô cùng tính toán so bì.
Cô nhìn thấy Lê Hoàng Việt bỏ mặc bàn tay đang bị thương của mình, ôm Lê Mỹ Hoa chạy vào thang máy, vẻ mặt căng thẳng, lo lắng tột độ.
Đôi mắt của anh sâu thẳm và lãnh đạm, cho đến khi cửa thang máy đóng lại, anh không hề nhìn cô thêm một lần nào nữa.
Tiếng Lê Mỹ Hoa khóc thấu trời thấu đất nhỏ dần khi thang máy đi xuống, rồi dần dần biết mất.
"Phu nhân, tôi đỡ chị."
Trần Khả Như không từ chối lòng tốt của Lê Chí Cường nữa, từ góc độ khác mà nói, hiện tại cô quả thực rất khổ sở, cho dù cô bị thương ít nhất trong số những người này.
Cô thua rồi
Đôi khi Trần Khả Như tự hỏi liệu mình có thực sự đúng theo ý nguyện của Lê Mỹ Hoa, trở nên vô cùng thê thảm, Lê Hoàng Việt mới có thể công bằng một chút đối đãi với cô sao?
Cô không phải là một người phụ nữ tốt, cô có tấm lòng nhỏ nhen, không thể dung nạp quá nhiều thứ phức tạp.
Con của Lê Mỹ Hoa đến hơn một nửa cơ hội là không thể giữ được.
Nhưng mọi người đều cảm thấy rằng ngay từ đầu cô ta chỉ dùng đứa trẻ như một lý do ngụy biện,và cô ta thực sự cũng không có ý định sinh con.
Lê Chí Cường đưa Trần Khả Như đến bệnh viện đa khoa, đã tận tình hộ tống cô đến khoa sản, Trần Khả Như không từ chối.
"Chị Khả Như, sao bây giờ chị mới đến? Gọi điện chị cũng không nghe máy, ca phẫu thuật VIP buổi chiều em làm giúp chị rồi, chị phải nghĩ đi, xem làm sao để trả công em đấy nhé..." Vũ Tuyết Trang nói xong, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén. Khi nhìn thấy một bóng dáng anh tú nào đó, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh lùng hơn.
Trần Khả Như lảng tránh nói: "Vũ Tuyết Trang, cám ơn em đã vất vả, em muốn bữa tối ăn gì?"
Vũ Tuyết Trang cảm thấy chùng xuống khi nghĩ đến việc anh trợ lý bé nhỏ từ chối nghe điện thoại của mình vài ngày trước.
Tuy nhiên, nể tình anh ta cũng đã gọi lại mấy cuộc liền, trong lòng cô ấy cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Kết quả là, bác sĩ Trang để nâng cao giá trị của bản thân, cao ngạo nói: "Lê Chí Cường, tôi nói cho anh biết, cho dù anh đến gặp tôi để xin lỗi, tôi cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh."
Sau khi Lê Chí Cường buồn cười liếc nhìn cô một cái, sau đó mới không quan tâm nữa, trực tiếp chuyển hướng ánh mắt, cung kính nói: "Phu nhân, để tôi đi cùng chị đi vào phòng khử trùng, để tổng giám đốc Lê có thể yên tâm."
Giờ phút này, lại nhắc tới Lê Hoàng Việt, Trần Khả Như đã không còn cảm xúc gì nữa.
Trong mắt anh chỉ có Lê Mỹ Hoa mà thôi, rõ ràng biết rằng không nên quá khắt khe như vậy.
"Trợ lý Cường, tôi không sao, cậu có thể về trước đi, cậu thực sự đã làm tốt lắm rồi."
Lê Chí Cường làm trợ lý nhiều năm như vậy, đoán tâm tư qua sắc mặt và lời nói ít nhất anh ta cũng hiểu được vài phần, anh liếc mắt một cái liền nhìn ra nụ cười miễn cưỡng của Trần Khả Như.
Tổng giám đốc Lê thật quá đáng, đồng thời anh cũng thật sự rất khó xử.
Anh không thể kìm lòng mà đến bênh vực Lê Hoàng Việt: "Phu nhân, tổng giám đốc Lê bỏ lại cô vì Lê tiểu thư bị thương nặng. Vừa rồi cô không nghe thấy, tổng giám đốc Lê đã khiển trách nghiêm khắc rồi ——"
"Lê Chí Cường."
Trần Khả Như ngắt lời anh ta, đôi mày thanh tú, mệt mỏi cùng kiệt lực cau lại, "Cậu trở về đi, tôi không hề hiểu lầm anh ta."
Lê Chí Cường trầm mặc một hồi, "Được rồi, phu nhân."
Nhìn hai người ở đằng xa, tâm trạng của Vũ Tuyết Trang lúc này vô cùng không vui.
Vừa rồi, cô thật sự đã bị khinh thường?
Lê Chí Cường này sẽ không cho rằng mình hiền nên cố gắng giả bộ trước mặt cô chứ gì không?
Chết tiệt!
Đợi khi mọi người đến gần, Vũ Tuyết Trang đã chuẩn bị sẵn sức lực dồn đến mạnh mẽ,sẵn sàng ra tay.
Nhưng bước chân nhẹ nhàng của Lê Chí Cường đã đặt đến trước mặt cô, anh nâng kính lên sống mũi, đồng thời cảm thấy một khí chất thư sinh và hương vị thượng lưu đang toát ra.
Vũ Tuyết Trang lại trở nên xấu hổ nói năng lắp bắp, cô nuốt nước bọt, muốn nói gì đó, cậu trợ lý bé nhỏ thực ra cũng rất cao đấy. Nhìn bằng mắt thường thì anh ta trông như 1m78. Ai đã bảo anh ta suốt ngày đứng bên cạnh tên đàn ông xấu xa cao to Lê Hoàng Việt? Hai người mà đem ra so sánh, thì rõ rằng anh ta quá nhỏ bé rồi.
"Khoảng thời gian này có chút bận rộn đợi có thời gian tôi sẽ hẹn cô sau."
Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại lọt vào tai.
Sau khi Vũ Tuyết Trang kịp hoàn hồn, cô đã thấy bóng dáng của Lê Chí Cường lặng lẽ rời đi, không hề dời khỏi tầm mắt.
Cô lập tức hai má nóng lên, khó chịu: "Ai muốn hẹn với anh, đúng là đồ trợ lý kiêu ngạo!"
Có một chút ngọt ngào trào dâng trong tim, không đáng lẽ, cô ấy nên tức giận.
Y tá trẻ Ngô Thanh Trúc tình cờ đi ngang qua, ngạc nhiên nói: "Vũ Tuyết Trang, sao mặt cậu đỏ dữ vậy? Có phải là vừa xem được phim gì hay, mà không gọi tớ đúng không..."
"Xem cái đầu nhà cậu, tớ là con gái nhà lành đấy nhé."
Vũ Tuyết Trang cười mắng, che mặt đang ửng đỏ, vội vàng đuổi theo Trần Khả Như ở phía trước. Lê Chí Cường tên đáng chết này thật là đáng ghét!
Vũ Tuyết Trang vỗ vỗ vai Trần Khả Như, không khỏi kinh ngạc: "Ơ, áo len của chị dính nhiều máu quá? Chị bị thương à?"
Trần Khả Như lắc đầu: "Đã xảy ra chút chuyện, nhưng không phải máu của chị, là của Lê Hoàng Việt."
Vũ Tuyết Trang vẻ mặt kinh hãi, trong đầu không ngừng nghi ngờ, khi nhìn thấy vẻ mặt hơi tái nhợt,cố gắng muốn giấu kín mọi chuyện của cô, liền vội vàng nói: “Chị Khả Như, chị nên thay quần áo trước đi, người khác sẽ nghĩ chị gây ra án mạng nào đó mất? "
"Ừ."
Trần Khả Như nghe theo lời mà đáp lại.
Vũ Tuyết Trang đứng tại chỗ khẽ thở dài: Người đàn ông xấu xa họ Lê này và chị Khả Như chỉ vừa mới hòa giải, làm sao lại xảy ra chuyện gì rồi?
Khi nào thì ông trời cho bọn họ hai người yêu nhau như vậy được yên ổn về một nhà, rồi sinh ra một cậu nhóc mập mạp và cuộc sống yên bình!
Trong phòng làm việc, Trần Khả Như đã thay xong quần áo, nhưng trên người cũng không hết được mùi tanh của máu tươi.
Giờ cô chỉ cảm thấy toàn thân kiệt sức, sống qua ngày, trước nay chưa bao giờ nghĩ đến lại khó khăn như vậy.
Cô không muốn bị dao động, nhưng lại càng không muốn dễ dàng buông bỏ đoạn tình cảm mà bọn họ khó khăn lắm mới xây dựng nên được.
"Chị Khả Như, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Không hề gõ cửa, Vũ Tuyết Trang trực tiếp xông vào.
"Có chuyện gì vậy?"
Vũ Tuyết Trang từ lâu đã quen với sự bình tĩnh của đối phương, hít một hơi, rất nhanh nói: "Một bệnh nhân vừa được chuyển đến từ phòng cấp cứu, chị có biết là ai không?"
Một ánh nhìn kì lạ hiện lên trong mắt Trần Khả Như và hỏi, "Ai?"
"Em chồng của chị, Lê Mỹ Hoa, cô ta vừa phẫu thuật xong sau đó được chuyển đến khoa sản của chúng ta."
Vũ Tuyết Trang thở dài, biết rằng Lê Mỹ Hoa và Trần Khả Như có mâu thuẫn với nhau, cái tốt cái xấu cô ấy đều nói ra hết, "Ngô Thanh Trúc và họ đều nói rằng đứa trẻ trong bụng Lê Mỹ Hoa không phải là của Tống Quốc Minh, mà là bị người khác lừa gạt... Lúc trước không phải trên tạp chí hàng tuần có nói rằng cô ấy và con trai thứ hai của một công ty nào đó sắp kết hôn sao? Tại sao đúng vào giờ phút quan trọng lại còn xảy ra chuyện nữa? "
"Tuy nhiên, cô ta cũng rất đáng thương. Bác sĩ La, bác sĩ phẫu thuật chính cho cô ta, nói rằng dù cô ta dù có hồi phục sức khỏe thì sau này cũng có thể sẽ mất đi khả năng sinh con... Đúng rồi, chị Khả Như, tên đàn ông xấu xa họ Lê của chị cũng đang ở bên cạnh không hề rời đi nửa bước, hay là chị có muốn tới xem thử không? Chính là ở giường 48"
Vũ Tuyết Trang đang cảm thấy có chút kỳ lạ, cô ấy lẩm bẩm một mình hồi lâu nhưng không hề phản ứng lại.
Trần Khả Như nhàn nhạt nói: "Chị biết rồi, còn có báo cáo chưa phân loại, em ra ngoài trước đi."
Biểu cảm này?
Rõ ràng là đã trong dự liệu.
Sau khi cập nhật facebook và zalo tin tức của ngày hôm nay, Vũ Tuyết Trang cuối cùng đã hiểu tại sao phản ứng của bác sĩ Như lại lạnh lùng như vậy và máu trên quần áo của cô là đến từ đâu.
Tại phòng bệnh.
Lê Mỹ Hoa lăn ra ngủ sau khi được gây mê và giảm đau.
Khi Phan Đức Sơn vừa bước vào phòng, ánh mắt đầu tiên của ông ta đã nhận thấy vết thương trên tay của Lê Hoàng Việt, nói một cách ân cần: "Tổng giám đốc Lê, tôi sẽ để y tá sát trùng và băng bó cho anh."
"Không cần."
Giọng anh vẫn trầm như nước.
Phan Đức Sơn rất tinh tế và khéo léo,giải quyết mọi thứ vô cùng chu toàn. Dù với khuôn mặt Lê Hoàng Việt vẫn lạnh lùng không quan tâm, ông ấy vẫn nở nụ cười trên môi, mặt thực sự rất dày: "Tổng giám đốc Lê, vết thương của em gái anh đã ổn định. Chúng tôi đã cử y tá giỏi nhất của bệnh viện đến chăm sóc cho cô ấy. Nếu anh không chê, thì-- "
Phan Đức Sơn chưa kịp nói xong, Lê Hoàng Việt đã nghiêng mắt liếc nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, lòng anh lúc này nặng trĩu ưu tư.
"Trần Khả Như đâu?"
Anh đột nhiên hỏi.
Phan Đức Sơn trợn tròn mắt: "Khả Như, cô ấy đang viết báo cáo trong văn phòng, tôi đã bảo cô ấy về từ lâu rồi, nhưng anh cũng biết tính cách của cô ấy, luôn luôn tận tâm với công việc!"
Ngay lập tức, Phan Đức Sơn đưa đề nghị một cách thận trọng: "Tổng giám đốc Lê, cả hai người đều chưa ăn tối. Sao anh không để y tá chuyển đồ ăn đến văn phòng của cô ấy? Hai người ăn cùng nhau đi?"
Lê Hoàng Việt hàm hơi khép lại, anh lẩm nhẩm trả lời gần như không thể nghe được.
Phan Đức Sơn vui mừng khôn xiết, bắt đầu thu xếp.