Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 259 - Sự điên cuồng của Trần Thế Phong
Bộ dạng của Lê Hoàng Việt khi anh mặt dày nói những lời yêu đương, lại khiến người khác cảm thấy vô cùng mê hoặc, Trần Khả Như không khỏi mềm lòng và xao động, nét mặt cô tươi cười.
“Hai vị, món ăn nguội và hải sản đã đủ cả rồi, mời hai vị từ từ dùng bữa.”
Khi đó, nhân viên phục vụ đã bưng món ăn đến, cắt đứt bầu không khí tràn ngập sự mập mờ giữa hai người.
Lê Hoàng Việt không thích nhất là bị làm phiền vào những khoảnh khắc như thế này, nhưng hôm nay, tâm trạng của anh cực kỳ vui vẻ, khóe miệng nở nụ cười, Trần Khả Như nhanh chóng đi vòng qua, rồi ngồi xuống phía đối diện anh.
Nhưng mà, ngay khi cả hai vừa động đũa thì nhận được một cuộc điện thoại.
Lương Như đã bị kiểm soát rồi.
Bà ta đang ở bên trong một căn phòng tổng thống, tại khách sạn Khánh Hòa trong nội thành.
Lê Hoàng Việt hỏi dò: “Em quay về phòng khám bệnh trước đi, hay là…” Nhà hàng yên tĩnh đến mức ngay cả điện thoại không cần mở loa ngoài, cũng có thể nghe được cuộc nói chuyện của anh một cách rõ ràng.
“Đi cùng nhau đi.”
Trần Khả Như nói rất kiên quyết, nếu như đã bắt được Lương Như rồi thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn, cô có thể hỏi cho ra lẽ chuyện của mẹ mình, như vậy cũng coi như là toàn vẹn rồi.
Cô có một dự cảm rằng hôm nay sẽ là một ngày không giống như những ngày bình thường khác. Trên thực tế, có rất nhiều chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay.
Nhưng chỉ cần cô và Lê Hoàng Việt ở bên nhau thì chẳng có gì là đáng sợ cả. Tại khách sạn Khánh Hoà, Lê Hoàng Việt đã yêu cầu Giám đốc khách sạn sơ tán những vị khách đang nghỉ ở đây và các công nhân viên ra ngoài trước, vì vậy lúc bọn họ đi vào liền cảm thấy chỗ này tuy xa hoa nhưng lại rất vắng vẻ, vương vấn cảm giác lạnh lẽo
Cho dù Lương Như có xóa sạch hết mọi tội danh trước đó, thì ngày hôm nay bà ta cũng không thể chạy thoát khỏi tội chủ mưu của vụ bắt cóc và đánh bom đâu, Trần Phương Liên đã dùng cách gì để tìm ra quả bom, đương nhiên là dựa vào chữ viết tay của Lương Như, Trần Khả Như chính là nhân chứng, Lương Như không thể không dính líu đến chuyện này.
Vậy tại sao Lương Như lại dám nghênh ngang ra mặt chứ? Không phải là bà ta nên chạy thoát thân hay sao? Mặc dù cơ hội trốn thoát là rất nhỏ, Lê Hoàng Việt cũng đã giăng kín lưới ở khắp nơi trong Thành phố Đà Nẵng này... Hay là bà ta đang chuẩn bị cho một âm mưu lớn hơn?
Trần Khả Như không thể biết được lý do tại sao bà ta lại làm như vậy.
Khi cả hai lên tới tầng trên cùng, trong hành lang, một số nhân viên cấp dưới của Lê Hoàng Việt đang bao vây xung quanh cửa vào căn phòng tổng thống, bọn họ được trang bị súng ống và đạn hạt nhân, chỉ đợi Lê Hoàng Việt hạ lệnh một tiếng thì sẽ lập tức xông vào, dùng súng liên thanh để dẹp sạch tất cả mọi thứ.
“Mấy người tránh ra trước đi.”
Lê Hoàng Việt ra lệnh, những người đang đứng ở hai bên liền tản ra.
“Tổng giám đốc Việt, bà chủ, hai người mặc bộ đồ chống cháy nổ này vào đi…”
Lê Chí Cường xách hai cái túi trang bị căng phồng, cơ thể nhỏ bé, gầy gò của anh ta lộ ra giữa hai bộ đồ.
Trần Khả Như sững sờ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ đồ chống cháy nổ, trông nó thật cồng kềnh, bọn họ thực sự phải cái mặc thứ này vào rồi sau đó đi vào trong để đàm phán với Lương Như sao?
“Không phải mặc đâu, Lê Chí Cường, không cần thiết!”
Không ngờ rằng Lê Hoàng Việt lại từ chối mặc nó.
Lê Chí Cường khó xử nói: “Tổng giám đốc Việt, dù sao thì người cũng ở trong đó rồi, hà cớ gì mà hai người phải vào trong đó chứ, quả thực là quá nguy hiểm. Chúng ta chỉ cần đợi Cảnh sát đến xử lý là được rồi.”
“Tôi cũng cảm thấy không cần thiết phải mặc.”
Trần Khả Như cũng tán thành nói.
Lê Chí Cường nghĩ: Cả hai người này đều không cần mạng nữa rồi sao, quả là một cặp tổ tiên sống của tôi mà.
Trần Khả Như giải thích với anh ta: “Nếu như Lương Như thực sự có ý định nổ chết bọn tôi thì buổi sáng hôm nay, bà ta đã có cơ hội rồi, nhưng mà lại chẳng có chuyện gì xảy ra cả, cho nên tôi cảm thấy có lẽ bà ta còn có mục đích khác nữa.”
Cuối cùng, cả hai người đều không mặc, lúc đang từ từ bước đến gần thì nghe thấy tiếng đàn piano phát ra từ trong căn phòng.
Đó là một bản nhạc tương tự như bản giao hưởng “Định mệnh” số 5 của Beethoven, thanh âm hài hòa với nhau, dường như người đánh hiểu rất rõ bản nhạc này, các âm luật không phải là sở trường của Trần Khả Như, đối với cô, giai điệu quen thuộc nhất cũng chỉ là nhạc chuông của điện thoại Canon, tóm lại thì bây giờ cô có một cảm giác kỳ lạ không sao nói rõ ra được.
Cửa không khóa.
Lê Hoàng Việt mở cánh cửa ra mà chẳng tốn chút sức lực nào, đang là buổi chiều, ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ xuyên qua lớp kính, chiếu vào trong phòng, chiếu lên trên phím đàn đen trắng, tạo nên một vầng hào quang mờ ảo bao quanh hình dáng của người đánh đàn.
Là Lương Như.
Bà ta mặc một chiếc áo dài vừa vặn với cơ thể mình, khoác một chiếc khăn choàng trên vai, trông vô cùng duyên dáng. Những ngón tay của bà ta thon dài, trông có vẻ rất cần được chăm sóc, bất kỳ ai nhìn thấy bà ta cũng sẽ nghĩ rằng Lương Như là một quý bà đoan chính, trang nhã thuộc tầng lớp giàu có, học thức và đạo đức cực kỳ xuất sắc.
Nhưng mà trên thực tế thì sao, Lê Chí Cường nhẹ giọng nghĩ thầm: Người phụ nữ độc ác này, bà ta cho rằng chỉ cần thay bộ quần áo bên ngoài, là có thể che đậy được sự xấu xa và nham hiểm trong lòng mình hay sao? Đánh đàn piano thì liền nghĩ rằng mình là Marie Curie rồi ư! Bà ta chỉ là một người phụ nữ từng tham gia vào xã hội đen, tàn nhẫn, độc ác và giết người như ngóe mà thôi.
“Lương Như, bà đã bị đánh bại rồi, từ bỏ việc chống cự đi.”
Giọng nói trầm thấp của Lê Hoàng Việt cắt ngang bà ta, Lương Như bị lạc nhịp, âm thanh của bà ta thay đổi, xuyên thủng cả căn phòng.
“Tôi biết rồi.”
Bà ta từ từ đóng nắp bàn phím lại rồi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ rộng lớn sát với mặt đất, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của Trần Khả Như.
Lương Như trang điểm đậm, một người phụ nữ trung niên, hơn bốn mươi tuổi với bộ dạng thướt tha, sức hấp dẫn của bà ta vẫn còn mãi. Bà ta lấy một điếu thuốc được đặt trên bàn trà ở bên cạnh, lúc bật lửa lên thì tất cả những người mặc bộ đồ bảo hộ cứng cáp đứng bên ngoài đã giơ súng trong tư thế sẵn sàng, chuẩn bị bắn.
Nhưng mà, nếu không có lệnh của Lê Hoàng Việt, bọn họ sẽ không tuỳ tiện ra tay.
Dường như Lương Như không nghe thấy tiếng đánh lửa, bà ta hút thuốc rồi nhả khói ra, mùi khói thuốc từ từ lan ra xung quanh, bà ta nhàn hạ, cười nói: “Làm sao, không sợ tôi lừa gạt, trêu chọc các người à? Các người đã giết chết em trai ruột của tôi, tôi nhất định phải trả thù cho nó, đó là chuyện hiển nhiên mà thôi.”
Ánh mắt sắc lạnh và hung ác của bà ta đã giảm đi không ít, vô tình khiến người khác nảy sinh ra ảo giác.
Trần Khả Như lạnh lùng nói: “Bà thật buồn cười. Lúc trước là do chính bà đã tham lam tính mạng, sợ chết mà bỏ rơi Lương Huy, nhưng nếu như lúc còn sống, bà có thể lo lắng, do dự với ông ta thêm một chút thì có lẽ sẽ không có chuyện gì, vốn dĩ ông ta sẽ không bị nổ đến mức không còn thấy hài cốt đâu! Chết thật thê thảm!”
Cô tiếp tục nói: “Bà có biết không, sau vụ đánh bom ngày hôm đó, các Bác sĩ pháp y hoàn toàn không tìm thấy hài cốt đâu cả, từng mảnh, từng mảnh một, không thể nào nhận biết được.”
“Im đi, Trần Khả Như, cô im ngay đi cho tôi!”
Lương Như kích động ngắt lời cô, Trần Khả Như thề rằng cô không hề có cái hứng thú độc ác như thế, người ta vẫn thường nói gần mực thì đen, gần đèn thì rạng và có lẽ đúng là như vậy, cô là người đã chịu tác động của môi trường xung quanh mà thay đổi, chịu ảnh hưởng của Lê Hoàng Việt.
Lê Hoàng Việt nhìn người phụ nữ của mình đầy tán thưởng, đột nhiên anh cảm thấy cô ngày càng mạnh mẽ hơn.
“Nếu như ngày hôm nay, bà chỉ định bảo chúng tôi đến đây để xem bà hút thuốc hoặc là đánh đàn piano thì tôi nghĩ rằng điều đó đã không cần thiết nữa rồi.”
“Tôi đã sai người giết chết Tô Mi thông qua Phan Lệ Thu, bởi vì tôi hận cô ta, hận cô ta đã cướp chồng tôi đi!” Đột nhiên, Lương Như hét lên đầy kích động.
Bây giờ, Trần Khả Như nghe thấy sự thật này, căn bản cô không thể làm nổi lên bất cứ cơn sóng lớn nào nữa: “Lương Huy từng nói với tôi rằng, mẹ tôi và Trương Phước Thành đã yêu nhau từ trước khi ông ta kết hôn với bà. E rằng con gái của bà và Trương Phước Thành còn ít tuổi hơn tôi đó nhỉ, bà có tư cách gì mà nói vậy!”
“Tô Mi là một con đ* có nguồn gốc không rõ ràng, tại sao cô ta lại có thể khiến cả Trương Phước Thành lẫn Trần Thế Phong đều quyết một lòng như vậy chứ? Cô ta đáng chết, tôi chỉ sai người giết chết cô ta mà thôi, điều này cũng coi như là có hời cho cô ta rồi!”
Lương Như trở nên độc ác hơn, khi nhắc đến Tô Mi, trong ánh mắt của bà ta có một mối hận thù quá lớn không thể tan biến được. Ngay cả sau khi đã kết hôn với Trương Phước Thành, từ trước đến nay, bà ta vẫn chưa bao giờ có được một chút tình yêu nào của ông ta, nếu có thì cũng chỉ là sự thờ ơ, lạnh nhạt, bà ta đã chịu đựng đủ cái kiểu cuộc sống đó rồi.
Trần Khả Như bị những lời nói lặp đi lặp lại của hai chị em nhà này làm cho choáng váng: “Lương Huy không hề nói rằng mẹ tôi vẫn còn sống, quả nhiên ông ta đã nói dối tôi.”
Lương Như làm như thể bà ta không nghe thấy lời cô rồi nói: “Trương Phước Thành và tôi là những người giống nhau, chúng tôi đều là kẻ đi ra từ trong mưa bom bão đạn, giết người như ngóe, trong tay của chúng tôi tràn đầy máu tươi, tội ác tày trời, vì vậy một người có tính cách yếu đuối như Tô Mi làm sao có thể hợp với ông ta được chứ? Ngay từ đầu, Trương Phước Thành và mẹ của cô đã không nên ở bên nhau rồi, bọn họ không phải là người của cùng một thế giới!”
Trần Khả Như thuận theo lời bà ta nói: “Vậy cho nên bà đã mưu tính mọi chuyện để giành lại tình yêu của mình, lập âm mưu kế hoạch với Trương Phước Thành, với mẹ tôi, với Trần Thế Phong và với tất cả những người khác chỉ để thỏa mãn ham muốn ích kỷ của bà sao?”
Tâm trạng của Lương Như kích động, bà ta trực tiếp ném tàn thuốc xuống dưới đất, sau đó dùng giày cao gót giẫm mạnh lên nó nhiều lần để dập tắt.
“Bà cố ý đợi chúng tôi ở đây, rốt cuộc thì bà muốn nói cái gì?”
Trần Khả Như cảm thấy rằng đáng lẽ ra vấn đề này chỉ nên nhắc đến một đoạn, xong phải kết thúc từ lâu rồi, nhưng cứ liên tục nhắc đi nhắc lại về nó, đã làm tiêu tan lòng căm thù và sự kiên nhẫn của bà ta một cách sạch sẽ.
Đột nhiên, có một người lao ra từ phía sau bọn họ.
“Con điếm kia, tao phải giết mày!”
Với cái giọng nói thô bạo này, anh không thể đoán được rằng lúc này đây, khi khách sạn Khánh Hòa đang bị phong tỏa, lại có người có thể đột nhập được vào.
Một bóng người lao ra rồi đấu đá lung tung, ngay khi nhìn thấy người đó có ý định đụng vào người Trần Khả Như, Lê Hoàng Việt liền kéo cô ra, kiềm chế để không đập vào giữa ngực của ông ta.
“Em không sao chứ?”
Anh quan tâm hỏi, Trần Khả Như lắc đầu, nhưng cô lại kinh ngạc khi thấy người đàn ông đó lao tới, với mái tóc dài bạc phơ, bù xù, xõa ngang vai, ông ta cầm một con dao gọt hoa quả trong tay, nhào đến trước mặt Lương Như đang không có chút phòng bị nào.
“Con điếm, tao nhất định phải giết chết mày, con mất dạy!”
“Đồ điên, thả tôi ra!”
Cả hai vật lộn với nhau, Lương Như hét lên một tiếng chói tai.
Trần Khả Như hoảng hốt che miệng lại, thất thanh kêu lên: “Bố!”
Mọi người đều kinh ngạc, nhìn theo mái tóc bù xù và vẻ mặt của người đàn ông đã trải qua một cuộc đời ê chề, có thể nhận biết được rằng người đàn ông này chính là Trần Thế Phong, người mà bao nhiêu lâu nay chưa từng lộ diện.
Trần Thế Phong?
Không phải ông ta đang bị nhốt trong bệnh viện tâm thần hay sao?
Ngay cả Trần Khả Như cũng đã rất lâu rồi không gặp ông ta, chỉ là trước đây, cô đã trả đủ tiền thuốc men và điều dưỡng cho ông ta trong vài năm.
Nghe vậy, Lương Như lập tức hoàn hồn trở lại và hét lên mắng chửi ông ta: “Trần Thế Phong, ông thật sự là một tên điên rồi, thay vì đến đây để giết tôi thì tốt hơn là ông nên đi tìm Trương Phước Thành để trả thù ấy, ông bị lâm vào cảnh này cũng chẳng phải là do tôi hại! Hơn nữa, Tô Mi còn cắm cho ông một cặp sừng lên đầu, tôi đã giúp ông giải quyết cô ta, đây không phải là chuyện tốt sao?”
“Con điếm, tao phải giết chết mày!”
Vẻ mặt Trần Thế Phong hỗn loạn, ánh mắt giống như bị trúng tà, nhìn thấy con dao gọt hoa quả của ông ta chuẩn bị cắt vào cổ của Lương Như.
Lê Hoàng Việt không nói lời nào, tất cả mọi người đều không có ý định ngăn cản ông ta.
Đối với Trần Khả Như mà nói, cả hai người này đều không phải người tốt đẹp gì cho cam, bọn họ đã cùng nhau hại chết mẹ của cô. Kể từ giây phút bắt đầu cuộc đấu tranh kịch liệt của Lương Như, đã cho thấy rằng bà ta không muốn chết. Điều này hoàn toàn khác với mục đích thu hút bọn họ đến đây của Lương Như.
Vậy rốt cuộc là vì sao chứ?
Lương Như ra sức chống cự, ngăn cản sự áp chế của đối phương, cả người bị đẩy sát vào cửa sổ thủy tinh trong suốt, bà ta muốn chạy trốn nhưng không thể thoát ra được, khoảnh khắc nguy hiểm, ngàn cân treo sợi tóc.
Nhưng mà, bà ta cắn răng, từ trong kẽ răng nôn ra một cách dữ dội: “Trần Thế Phong, đông là đồ đần độn, ông đã nuôi con gái hộ kẻ khác biết bao nhiêu năm như vậy, trên đời này làm sao lại có người ngu xuẩn như ông chứ! Đáng đời ông bị phá sản!”
Nghe thấy vậy, dường như cảm xúc của Trần Thế Phong đã bị chọc đến đỉnh điểm của sự tức giận, Trần Thế Phong có hai cô con gái, lúc này, Lương Như nói như vậy thật quá mơ hồ và không rõ ràng, điều này đã thu hút, khiến người khác suy nghĩ, tưởng tượng xa vời.
Trần Khả Như bắt đầu căng thẳng, bồn chồn, Lê Hoàng Việt nắm lấy tay cô, anh đủ bình tĩnh và mạnh mẽ để chống đỡ, hai người không cần phải giao tiếp với nhau bằng mắt quá nhiều nhưng vẫn có thể ngầm hiểu ý của đối phương ở trong lòng.
Con dao gọt hoa quả của Trần Thế Phong đã cắt vào da của Lương Như, chất lỏng màu đỏ tươi chảy ra, khuôn mặt của ông ta hung ác và dữ tợn, mất đi lý trí, đôi mắt đỏ rực.
“Hai vị, món ăn nguội và hải sản đã đủ cả rồi, mời hai vị từ từ dùng bữa.”
Khi đó, nhân viên phục vụ đã bưng món ăn đến, cắt đứt bầu không khí tràn ngập sự mập mờ giữa hai người.
Lê Hoàng Việt không thích nhất là bị làm phiền vào những khoảnh khắc như thế này, nhưng hôm nay, tâm trạng của anh cực kỳ vui vẻ, khóe miệng nở nụ cười, Trần Khả Như nhanh chóng đi vòng qua, rồi ngồi xuống phía đối diện anh.
Nhưng mà, ngay khi cả hai vừa động đũa thì nhận được một cuộc điện thoại.
Lương Như đã bị kiểm soát rồi.
Bà ta đang ở bên trong một căn phòng tổng thống, tại khách sạn Khánh Hòa trong nội thành.
Lê Hoàng Việt hỏi dò: “Em quay về phòng khám bệnh trước đi, hay là…” Nhà hàng yên tĩnh đến mức ngay cả điện thoại không cần mở loa ngoài, cũng có thể nghe được cuộc nói chuyện của anh một cách rõ ràng.
“Đi cùng nhau đi.”
Trần Khả Như nói rất kiên quyết, nếu như đã bắt được Lương Như rồi thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn, cô có thể hỏi cho ra lẽ chuyện của mẹ mình, như vậy cũng coi như là toàn vẹn rồi.
Cô có một dự cảm rằng hôm nay sẽ là một ngày không giống như những ngày bình thường khác. Trên thực tế, có rất nhiều chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay.
Nhưng chỉ cần cô và Lê Hoàng Việt ở bên nhau thì chẳng có gì là đáng sợ cả. Tại khách sạn Khánh Hoà, Lê Hoàng Việt đã yêu cầu Giám đốc khách sạn sơ tán những vị khách đang nghỉ ở đây và các công nhân viên ra ngoài trước, vì vậy lúc bọn họ đi vào liền cảm thấy chỗ này tuy xa hoa nhưng lại rất vắng vẻ, vương vấn cảm giác lạnh lẽo
Cho dù Lương Như có xóa sạch hết mọi tội danh trước đó, thì ngày hôm nay bà ta cũng không thể chạy thoát khỏi tội chủ mưu của vụ bắt cóc và đánh bom đâu, Trần Phương Liên đã dùng cách gì để tìm ra quả bom, đương nhiên là dựa vào chữ viết tay của Lương Như, Trần Khả Như chính là nhân chứng, Lương Như không thể không dính líu đến chuyện này.
Vậy tại sao Lương Như lại dám nghênh ngang ra mặt chứ? Không phải là bà ta nên chạy thoát thân hay sao? Mặc dù cơ hội trốn thoát là rất nhỏ, Lê Hoàng Việt cũng đã giăng kín lưới ở khắp nơi trong Thành phố Đà Nẵng này... Hay là bà ta đang chuẩn bị cho một âm mưu lớn hơn?
Trần Khả Như không thể biết được lý do tại sao bà ta lại làm như vậy.
Khi cả hai lên tới tầng trên cùng, trong hành lang, một số nhân viên cấp dưới của Lê Hoàng Việt đang bao vây xung quanh cửa vào căn phòng tổng thống, bọn họ được trang bị súng ống và đạn hạt nhân, chỉ đợi Lê Hoàng Việt hạ lệnh một tiếng thì sẽ lập tức xông vào, dùng súng liên thanh để dẹp sạch tất cả mọi thứ.
“Mấy người tránh ra trước đi.”
Lê Hoàng Việt ra lệnh, những người đang đứng ở hai bên liền tản ra.
“Tổng giám đốc Việt, bà chủ, hai người mặc bộ đồ chống cháy nổ này vào đi…”
Lê Chí Cường xách hai cái túi trang bị căng phồng, cơ thể nhỏ bé, gầy gò của anh ta lộ ra giữa hai bộ đồ.
Trần Khả Như sững sờ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ đồ chống cháy nổ, trông nó thật cồng kềnh, bọn họ thực sự phải cái mặc thứ này vào rồi sau đó đi vào trong để đàm phán với Lương Như sao?
“Không phải mặc đâu, Lê Chí Cường, không cần thiết!”
Không ngờ rằng Lê Hoàng Việt lại từ chối mặc nó.
Lê Chí Cường khó xử nói: “Tổng giám đốc Việt, dù sao thì người cũng ở trong đó rồi, hà cớ gì mà hai người phải vào trong đó chứ, quả thực là quá nguy hiểm. Chúng ta chỉ cần đợi Cảnh sát đến xử lý là được rồi.”
“Tôi cũng cảm thấy không cần thiết phải mặc.”
Trần Khả Như cũng tán thành nói.
Lê Chí Cường nghĩ: Cả hai người này đều không cần mạng nữa rồi sao, quả là một cặp tổ tiên sống của tôi mà.
Trần Khả Như giải thích với anh ta: “Nếu như Lương Như thực sự có ý định nổ chết bọn tôi thì buổi sáng hôm nay, bà ta đã có cơ hội rồi, nhưng mà lại chẳng có chuyện gì xảy ra cả, cho nên tôi cảm thấy có lẽ bà ta còn có mục đích khác nữa.”
Cuối cùng, cả hai người đều không mặc, lúc đang từ từ bước đến gần thì nghe thấy tiếng đàn piano phát ra từ trong căn phòng.
Đó là một bản nhạc tương tự như bản giao hưởng “Định mệnh” số 5 của Beethoven, thanh âm hài hòa với nhau, dường như người đánh hiểu rất rõ bản nhạc này, các âm luật không phải là sở trường của Trần Khả Như, đối với cô, giai điệu quen thuộc nhất cũng chỉ là nhạc chuông của điện thoại Canon, tóm lại thì bây giờ cô có một cảm giác kỳ lạ không sao nói rõ ra được.
Cửa không khóa.
Lê Hoàng Việt mở cánh cửa ra mà chẳng tốn chút sức lực nào, đang là buổi chiều, ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ xuyên qua lớp kính, chiếu vào trong phòng, chiếu lên trên phím đàn đen trắng, tạo nên một vầng hào quang mờ ảo bao quanh hình dáng của người đánh đàn.
Là Lương Như.
Bà ta mặc một chiếc áo dài vừa vặn với cơ thể mình, khoác một chiếc khăn choàng trên vai, trông vô cùng duyên dáng. Những ngón tay của bà ta thon dài, trông có vẻ rất cần được chăm sóc, bất kỳ ai nhìn thấy bà ta cũng sẽ nghĩ rằng Lương Như là một quý bà đoan chính, trang nhã thuộc tầng lớp giàu có, học thức và đạo đức cực kỳ xuất sắc.
Nhưng mà trên thực tế thì sao, Lê Chí Cường nhẹ giọng nghĩ thầm: Người phụ nữ độc ác này, bà ta cho rằng chỉ cần thay bộ quần áo bên ngoài, là có thể che đậy được sự xấu xa và nham hiểm trong lòng mình hay sao? Đánh đàn piano thì liền nghĩ rằng mình là Marie Curie rồi ư! Bà ta chỉ là một người phụ nữ từng tham gia vào xã hội đen, tàn nhẫn, độc ác và giết người như ngóe mà thôi.
“Lương Như, bà đã bị đánh bại rồi, từ bỏ việc chống cự đi.”
Giọng nói trầm thấp của Lê Hoàng Việt cắt ngang bà ta, Lương Như bị lạc nhịp, âm thanh của bà ta thay đổi, xuyên thủng cả căn phòng.
“Tôi biết rồi.”
Bà ta từ từ đóng nắp bàn phím lại rồi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ rộng lớn sát với mặt đất, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của Trần Khả Như.
Lương Như trang điểm đậm, một người phụ nữ trung niên, hơn bốn mươi tuổi với bộ dạng thướt tha, sức hấp dẫn của bà ta vẫn còn mãi. Bà ta lấy một điếu thuốc được đặt trên bàn trà ở bên cạnh, lúc bật lửa lên thì tất cả những người mặc bộ đồ bảo hộ cứng cáp đứng bên ngoài đã giơ súng trong tư thế sẵn sàng, chuẩn bị bắn.
Nhưng mà, nếu không có lệnh của Lê Hoàng Việt, bọn họ sẽ không tuỳ tiện ra tay.
Dường như Lương Như không nghe thấy tiếng đánh lửa, bà ta hút thuốc rồi nhả khói ra, mùi khói thuốc từ từ lan ra xung quanh, bà ta nhàn hạ, cười nói: “Làm sao, không sợ tôi lừa gạt, trêu chọc các người à? Các người đã giết chết em trai ruột của tôi, tôi nhất định phải trả thù cho nó, đó là chuyện hiển nhiên mà thôi.”
Ánh mắt sắc lạnh và hung ác của bà ta đã giảm đi không ít, vô tình khiến người khác nảy sinh ra ảo giác.
Trần Khả Như lạnh lùng nói: “Bà thật buồn cười. Lúc trước là do chính bà đã tham lam tính mạng, sợ chết mà bỏ rơi Lương Huy, nhưng nếu như lúc còn sống, bà có thể lo lắng, do dự với ông ta thêm một chút thì có lẽ sẽ không có chuyện gì, vốn dĩ ông ta sẽ không bị nổ đến mức không còn thấy hài cốt đâu! Chết thật thê thảm!”
Cô tiếp tục nói: “Bà có biết không, sau vụ đánh bom ngày hôm đó, các Bác sĩ pháp y hoàn toàn không tìm thấy hài cốt đâu cả, từng mảnh, từng mảnh một, không thể nào nhận biết được.”
“Im đi, Trần Khả Như, cô im ngay đi cho tôi!”
Lương Như kích động ngắt lời cô, Trần Khả Như thề rằng cô không hề có cái hứng thú độc ác như thế, người ta vẫn thường nói gần mực thì đen, gần đèn thì rạng và có lẽ đúng là như vậy, cô là người đã chịu tác động của môi trường xung quanh mà thay đổi, chịu ảnh hưởng của Lê Hoàng Việt.
Lê Hoàng Việt nhìn người phụ nữ của mình đầy tán thưởng, đột nhiên anh cảm thấy cô ngày càng mạnh mẽ hơn.
“Nếu như ngày hôm nay, bà chỉ định bảo chúng tôi đến đây để xem bà hút thuốc hoặc là đánh đàn piano thì tôi nghĩ rằng điều đó đã không cần thiết nữa rồi.”
“Tôi đã sai người giết chết Tô Mi thông qua Phan Lệ Thu, bởi vì tôi hận cô ta, hận cô ta đã cướp chồng tôi đi!” Đột nhiên, Lương Như hét lên đầy kích động.
Bây giờ, Trần Khả Như nghe thấy sự thật này, căn bản cô không thể làm nổi lên bất cứ cơn sóng lớn nào nữa: “Lương Huy từng nói với tôi rằng, mẹ tôi và Trương Phước Thành đã yêu nhau từ trước khi ông ta kết hôn với bà. E rằng con gái của bà và Trương Phước Thành còn ít tuổi hơn tôi đó nhỉ, bà có tư cách gì mà nói vậy!”
“Tô Mi là một con đ* có nguồn gốc không rõ ràng, tại sao cô ta lại có thể khiến cả Trương Phước Thành lẫn Trần Thế Phong đều quyết một lòng như vậy chứ? Cô ta đáng chết, tôi chỉ sai người giết chết cô ta mà thôi, điều này cũng coi như là có hời cho cô ta rồi!”
Lương Như trở nên độc ác hơn, khi nhắc đến Tô Mi, trong ánh mắt của bà ta có một mối hận thù quá lớn không thể tan biến được. Ngay cả sau khi đã kết hôn với Trương Phước Thành, từ trước đến nay, bà ta vẫn chưa bao giờ có được một chút tình yêu nào của ông ta, nếu có thì cũng chỉ là sự thờ ơ, lạnh nhạt, bà ta đã chịu đựng đủ cái kiểu cuộc sống đó rồi.
Trần Khả Như bị những lời nói lặp đi lặp lại của hai chị em nhà này làm cho choáng váng: “Lương Huy không hề nói rằng mẹ tôi vẫn còn sống, quả nhiên ông ta đã nói dối tôi.”
Lương Như làm như thể bà ta không nghe thấy lời cô rồi nói: “Trương Phước Thành và tôi là những người giống nhau, chúng tôi đều là kẻ đi ra từ trong mưa bom bão đạn, giết người như ngóe, trong tay của chúng tôi tràn đầy máu tươi, tội ác tày trời, vì vậy một người có tính cách yếu đuối như Tô Mi làm sao có thể hợp với ông ta được chứ? Ngay từ đầu, Trương Phước Thành và mẹ của cô đã không nên ở bên nhau rồi, bọn họ không phải là người của cùng một thế giới!”
Trần Khả Như thuận theo lời bà ta nói: “Vậy cho nên bà đã mưu tính mọi chuyện để giành lại tình yêu của mình, lập âm mưu kế hoạch với Trương Phước Thành, với mẹ tôi, với Trần Thế Phong và với tất cả những người khác chỉ để thỏa mãn ham muốn ích kỷ của bà sao?”
Tâm trạng của Lương Như kích động, bà ta trực tiếp ném tàn thuốc xuống dưới đất, sau đó dùng giày cao gót giẫm mạnh lên nó nhiều lần để dập tắt.
“Bà cố ý đợi chúng tôi ở đây, rốt cuộc thì bà muốn nói cái gì?”
Trần Khả Như cảm thấy rằng đáng lẽ ra vấn đề này chỉ nên nhắc đến một đoạn, xong phải kết thúc từ lâu rồi, nhưng cứ liên tục nhắc đi nhắc lại về nó, đã làm tiêu tan lòng căm thù và sự kiên nhẫn của bà ta một cách sạch sẽ.
Đột nhiên, có một người lao ra từ phía sau bọn họ.
“Con điếm kia, tao phải giết mày!”
Với cái giọng nói thô bạo này, anh không thể đoán được rằng lúc này đây, khi khách sạn Khánh Hòa đang bị phong tỏa, lại có người có thể đột nhập được vào.
Một bóng người lao ra rồi đấu đá lung tung, ngay khi nhìn thấy người đó có ý định đụng vào người Trần Khả Như, Lê Hoàng Việt liền kéo cô ra, kiềm chế để không đập vào giữa ngực của ông ta.
“Em không sao chứ?”
Anh quan tâm hỏi, Trần Khả Như lắc đầu, nhưng cô lại kinh ngạc khi thấy người đàn ông đó lao tới, với mái tóc dài bạc phơ, bù xù, xõa ngang vai, ông ta cầm một con dao gọt hoa quả trong tay, nhào đến trước mặt Lương Như đang không có chút phòng bị nào.
“Con điếm, tao nhất định phải giết chết mày, con mất dạy!”
“Đồ điên, thả tôi ra!”
Cả hai vật lộn với nhau, Lương Như hét lên một tiếng chói tai.
Trần Khả Như hoảng hốt che miệng lại, thất thanh kêu lên: “Bố!”
Mọi người đều kinh ngạc, nhìn theo mái tóc bù xù và vẻ mặt của người đàn ông đã trải qua một cuộc đời ê chề, có thể nhận biết được rằng người đàn ông này chính là Trần Thế Phong, người mà bao nhiêu lâu nay chưa từng lộ diện.
Trần Thế Phong?
Không phải ông ta đang bị nhốt trong bệnh viện tâm thần hay sao?
Ngay cả Trần Khả Như cũng đã rất lâu rồi không gặp ông ta, chỉ là trước đây, cô đã trả đủ tiền thuốc men và điều dưỡng cho ông ta trong vài năm.
Nghe vậy, Lương Như lập tức hoàn hồn trở lại và hét lên mắng chửi ông ta: “Trần Thế Phong, ông thật sự là một tên điên rồi, thay vì đến đây để giết tôi thì tốt hơn là ông nên đi tìm Trương Phước Thành để trả thù ấy, ông bị lâm vào cảnh này cũng chẳng phải là do tôi hại! Hơn nữa, Tô Mi còn cắm cho ông một cặp sừng lên đầu, tôi đã giúp ông giải quyết cô ta, đây không phải là chuyện tốt sao?”
“Con điếm, tao phải giết chết mày!”
Vẻ mặt Trần Thế Phong hỗn loạn, ánh mắt giống như bị trúng tà, nhìn thấy con dao gọt hoa quả của ông ta chuẩn bị cắt vào cổ của Lương Như.
Lê Hoàng Việt không nói lời nào, tất cả mọi người đều không có ý định ngăn cản ông ta.
Đối với Trần Khả Như mà nói, cả hai người này đều không phải người tốt đẹp gì cho cam, bọn họ đã cùng nhau hại chết mẹ của cô. Kể từ giây phút bắt đầu cuộc đấu tranh kịch liệt của Lương Như, đã cho thấy rằng bà ta không muốn chết. Điều này hoàn toàn khác với mục đích thu hút bọn họ đến đây của Lương Như.
Vậy rốt cuộc là vì sao chứ?
Lương Như ra sức chống cự, ngăn cản sự áp chế của đối phương, cả người bị đẩy sát vào cửa sổ thủy tinh trong suốt, bà ta muốn chạy trốn nhưng không thể thoát ra được, khoảnh khắc nguy hiểm, ngàn cân treo sợi tóc.
Nhưng mà, bà ta cắn răng, từ trong kẽ răng nôn ra một cách dữ dội: “Trần Thế Phong, đông là đồ đần độn, ông đã nuôi con gái hộ kẻ khác biết bao nhiêu năm như vậy, trên đời này làm sao lại có người ngu xuẩn như ông chứ! Đáng đời ông bị phá sản!”
Nghe thấy vậy, dường như cảm xúc của Trần Thế Phong đã bị chọc đến đỉnh điểm của sự tức giận, Trần Thế Phong có hai cô con gái, lúc này, Lương Như nói như vậy thật quá mơ hồ và không rõ ràng, điều này đã thu hút, khiến người khác suy nghĩ, tưởng tượng xa vời.
Trần Khả Như bắt đầu căng thẳng, bồn chồn, Lê Hoàng Việt nắm lấy tay cô, anh đủ bình tĩnh và mạnh mẽ để chống đỡ, hai người không cần phải giao tiếp với nhau bằng mắt quá nhiều nhưng vẫn có thể ngầm hiểu ý của đối phương ở trong lòng.
Con dao gọt hoa quả của Trần Thế Phong đã cắt vào da của Lương Như, chất lỏng màu đỏ tươi chảy ra, khuôn mặt của ông ta hung ác và dữ tợn, mất đi lý trí, đôi mắt đỏ rực.