Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 316 - Cuộc sống hạnh phúc
Vũ Tuyết Trang dần dần ngẫm nghĩ lại, hình như có gì đó sai sai, sao có con ma nào cười rực rỡ thế được,Trần Khả Như trước mặt cô ấy rõ ràng là người sống.
"Chị Khả Như, em không nằm mơ chứ, không phải giám đốc Việt tổ chức tang lễ cho chị sao? Chẳng lẽ chị là chị em song sinh của chị Khả Như? Hay phẫu thuật thẩm mỹ?" Vũ Tuyết Trang đứng dậy, tiến đến gần đối phương, nói năng không mạch lạc: "Không đúng, xùy xùy, phẫu thuật thẩm mỹ làm gì sửa giống được thế?"
"Con bé ngốc này, cái xác đó không phải chị, mà là em gái cùng cha khác mẹ của chị, Trương Băng, lúc nào có thời gian chị sẽ giải thích cho em."
Trần Khả Như cười nói. Lúc này Vũ Tuyết Trang mới dám sờ cằm cô, tim đập bình bịch... Cuối cùng tim cũng bình tĩnh lại, bạn học Vũ Tuyết Trang khí khái không khỏi giật mình kêu lên một tiếng, lại bắt đầu khóc òa.
Trần Khả Như mới vừa đang suy nghĩ, biểu hiện lần này và lần trước của con bé khác biệt trời vực, chủ yếu lần trước là do cô ấy gián tiếp gây ra, lần này cơ bản không liên quan, cho nên mấy cái tự trừng phạt, tự đày ải, miễn đi.
Hai người nói chuyện một lúc, giải thích nguyên do với đồng nghiệp bên ngoài, Trần Khả Như không đề cập tới chuyện đã trải qua ở nước Ý.
Dẫu sao thời gian đó giống như một vết nhơ với hoàng thất nước Ý, cô cũng không nên tung mọi chuyện ra. Vì vậy, cô chỉ nói mình ra nước ngoài.
"Chị Khả Như, chị không coi em là bạn thân gì cả, về hơn một tháng mà cũng chẳng nói cho em, làm em chẳng thiết ăn uống, còn lo lắng chị ở chỗ diêm vương có ổn không."
"... Thôi đi cô, chị thấy cô còn thêm mấy cân thịt đấy, Vũ Tuyết Trang, nếu em lại béo lên, thực sự không ai muốn nữa."
"Chị Khả Như, chị trách oan em rồi, em gãy xương nằm trên giường bệnh hai tháng, mới chuyển từ khoa chỉnh hình sang khoa sản mấy ngày... Đồ ăn trong bệnh viện ngon đến mức khiến em không thể nhịn được, hoàn toàn không tự chủ được. Hơn nữa mỗi khi em ăn, quyết dùng đồ ăn đổ tiêu hóa bi phẫn, em còn ăn thay cả phần của chị."
Trần Khả Như thầm nghĩ: Đồ ăn trong bệnh viện ngon từ lúc nào? Hay cô bé này ăn suất đặc biệt?
"Chị thấy mặt em hoa đào lất phất, gió xuân mơn mang mi mắt, đang yêu hả?"
"... Không, chị đúng là, em không nói chuyện với chị nữa, đến giờ làm rồi, em đến phòng khám đây."
Vũ Tuyết Trang bỏ chạy, hai má đỏ bừng.
Trần Khả Như khẽ cười, sau khi trở về Trung Quốc, nhìn thứ gì cũng thấy thuận mắt vô cùng, thế Vũ Tuyết Trang đang yêu ai?
Trong chuyện Lê Chí Cường có chút rề rà, lại hơi đần, nên để cậu ta chịu khổ một chút.
Sau đó, Trần Khả Như mới biết, Lê Chí Cường chính là người mỗi ngày mang suất ăn đặc biệt cho Vũ Tuyết Trang.
Chỉ là giữa chừng xảy ra một số hiểu lầm, Vũ Tuyết Trang nhận nhầm người, trời xui đất khiến, chuyện tốt đẹp lại trở nên trục trặc, người có tình muốn nên duyên lại gặp trắc trở trùng trùng.
Trần Khả Như tin vào duyên phận, chỉ có duyên phận mới có thể khiến hai người hoàn toàn xa lạ gặp gỡ, yêu nhau và cạnh nhau.
Vì không cố ý quan tâm đến tình hình ở nước Ý, nên dù bản tin hằng ngày có đề cập một số tin tức liên quan cũng rất khó để Trần Khả Như biết.
Một tháng trước.
Kế hoạch của Rocky thất bại, cuối cùng công chúa Thư trở thành tân vương của nước Ý, mặc dù bà không có con nhưng hoàng gia nhất trí ủng hộ bà ta, cho phép bà ta chọn một trong những thành viên hoàng tộc để đào tạo cẩn thận, kế thừa vương vị bao đời.
Kết cục của Rocky có thể được tưởng tượng, công chúa Thư không giết anh ta mà kết án tù chung thân, từ này về sau anh ta chỉ có thể sống cảnh ngục tù, ngồi đó sám hối hành vi của mình.
Mọi việc được thực hiện từng bước, giải quyết ổn thỏa. Đúng như dự liệu, mọi chuyện cũng hợp tình.
Vì vậy, sau này công chúa Thư sẽ không đến làm phiền cô nữa.
Ở một góc độ khác, cô đã tìm thấy mẹ mình, Tô Mi. Quá trình này không khiến người ta vui sướng, cái kết có chút bất ngờ.
Về phần Trương Phước Thành, cô không định nói cho ông biết.
Công chúa Thư đã có công tước Robert làm người bầu bạn đời này, tình cảm bao nhiêu năm phủ đầy bụi kia, hãy để nó vĩnh viễn quên đi.
Ngày hôm sau.
Lê Hoàng Việt đặc biệt dẫn Trần Khả Như tham dự một sự kiện, nhân tiện làm rõ vấn đề đám tang trước đó. Khi đó,Trần Khả Như bị bắt cóc nên chỉ có thể dùng tang lễ để đối phương lơ là, bí mật giải cứu, may mắn là kết quả cuối cùng mỹ mãn.
Mọi người thở dài: Bà Lê thật may mắn! Mấy lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc!
Không biết Nguyễn Phương Thanh nghe được tin này ở đâu, được rồi, có lẽ Lê Hoàng Việt cố tình lỡ miệng, mỗi ngày đều đến biệt thự Di Linh mang canh sâm, đồ bỏ ân cần hỏi thăm, quan tâm chủ toàn.
Trần Khả Như thật sự không quen, hóa ra cô đang mang long thai?
Chỉ có điều, sự ân cần của Nguyễn Phương Thanh bây giờ, cô thật sự có chút không quen. Có thể cô đã quen bị “ăn hành”, mẹ chồng bỗng nhiên ôn hòa coi cô là bảo bối, cô lại thấy quai quái.
"Tổ tiên phù hộ, ông trời phù hộ! Đúng là thuốc của bác sỹ đông y có tác dụng! Nhà họ Lê chúng cuối cùng hậu duệ, có con trai nối dõi!"
Trần Khả Như nghe Nguyễn Phương Thanh nói thế, trong lòng vướng mắc, cô nửa thật nửa giả nói với Lê Hoàng Việt: “Vậy nhỡ em sinh con gái, mẹ chắc sẽ rất thất vọng nhỉ? "
"Không đâu."
Lê Hoàng Việt giữ lấy vai cô, nhếch miệng ẩn ý: "Bà chỉ nói lại sinh thêm một đứa, lại sinh thêm một đứa, không sinh ra con trai, quyết không bỏ qua!"
"..."
Lúc nào cũng hứng chí với mấy thứ đó! Sở thích xấu xa của Lê Hoàng Việt đúng là làm cho người ta vừa yêu, vừa ghét.
Trần Khả Như nghi ngờ hỏi: "Còn anh? Lần trước anh nói thích con gái là nói dối hả? Thật ra anh giống mẹ anh thích con trai kế thừa gia nghiệp, đúng không?"
“Oan quá, anh chưa bao giờ nói thế.” Lê Hoàng Việt giơ hai tay lên, rất buồn cười.
“Anh và mẹ anh coi em như heo nái đúng không!” Trần Khả Như tiếp tục hùng hổ.
"Bà xã, sao anh dám cơ chứ?"
Hai người ầm ĩ một hồi, không biết làm sao mà lăn lên sô pha, cuộc trò chuyện vốn dĩ trong sáng lại bắt đầu tiến tới bờ vực mập mờ.
Chỉ có điều, giám đốc Việt chỉ hóa giải bề ngoài, tri ngọn không trị gốc.
Trong phòng khách bầu không khí nồng nàn, vừa định hôn lên miệng đối phương thì Nguyễn Phương Thanh đang nấu canh trong bếp bước ra, nhìn thấy hành động của hai người, sắc mặt đại biến, liên tục ngăn cản: “Hai đứa bao nhiêu tuổi rồi, lại còn hành động như trẻ con! Phụ nữ mang thai không được vận động mạnh. Con trai ngoan, mau buông vợ con ra, đúng, đừng đè cháu trai mẹ, không, cháu gái cũng được, tóm lại không được đè.
Lê Hoàng Việt bực mình, chậm rãi đứng lên: "Mẹ, chúng con đùa thôi, con có chừng mực mà."
Ai biết vừa dứt lời, Nguyễn Phương Thanh nghiêm nghị nói: "Tôi còn không biết anh chắc. Không, phải là bản tính của đàn ông các anh. Vợ mang thai không thể thỏa mãn, cho nên dễ ra ngoài ăn vụng nhất..."
Lê Hoàng Việt nâng trán giải thích: "Mẹ, mẹ nói oan cho con rồi. Con vì vợ mà vẫn luôn thủ thân như ngọc."
Trần Khả Như thầm nghĩ, anh dĩ nhiên thủ thân như ngọc, mọi khổ cực, mệt nhọc đều là tôi được không!
"Con trai, mẹ là người từng trải, cha con hồi đó... Dù sao con có một năm là được, một năm nhanh lắm."
"Mẹ nói đúng."
Lê Hoàng Việt nói một đằng nghĩ một nẻo, cái gì mà một năm nhanh lắm? Mẹ chắc là mẹ biết không.
"Cho nên để an toàn, từ hôm nay hai đứa ngủ phòng riêng. Từ nay, mẹ sẽ đích thân chăm sóc con dâu..."
"Mẹ, con nghĩ chuyện chia phòng sau này có thể bàn lại, hoặc thảo luận kỹ hơn..."
Lê Hoàng Việt còn chưa kịp dứt lời, đã bị Nguyễn Phương Thanh cắt phăng: "Sao, con định không không nghe lời mẹ đúng không? Con trai, mẹ làm thế đều là vì con... bla bla..."
“Vâng, vâng.” Lê Hoàng Việt thực sự bị Nguyễn Phương Thanh làm phiền não, cộng thêm bà bị bệnh tim và cao huyết áp, nên không muốn đồng ý, anh cũng phải đồng ý.
Trần Khả Như đứng bên cạnh xem rất vui vẻ. Hai mẹ con Nguyễn Phương Thanh và Lê Hoàng Việt cãi nhau còn sôi động hơn cả phim truyền hình Hàn Quốc. Đừng thấy Lê Hoàng Việt bình thường ở công ty uy phong lẫm liệt, lạnh lùng ra lệnh, chứ thứ anh không chịu nổi nhất là sự công kích của Nguyễn Phương Thanh.
Cô loáng thoáng tưởng tượng được bao nhiêu năm qua của Lê Hoàng Việt như thế nào, bị mẹ nói, nên Lê Hoàng Việt mới sinh ra tính cách ít.
Kể từ khi biết mình lên chức mẹ, cô càng trở nên khoan dung hơn, cũng bao dung hơn với Nguyễn Phương Thanh.
Cho dù tâm Nguyễn Phương Thanh không, hoàn toàn chỉ vì đứa trẻ, cô cũng sẽ nhận phần tình này.
"Bà chủ, canh sắp khét rồi!"
Trong phòng bếp, chị Hoa gọi toáng lên, Nguyễn Phương Thanh vội vàng nói: "Tới đây" liền sải bước chạy tới.
Người có chuyện vui, tinh thần cũng sảng khoái, khí sắc và trạng thái của Nguyễn Phương Thanh tốt hơn trước rất nhiều.
Sau khi Nguyễn Phương Thanh đi khỏi tầm mắt, Lê Hoàng Việt đi tới, nhìn thấy cô cười trên sự đau khổ của người khác, nhướng mày, dùng ánh mắt đe dọa hỏi: "... em rất vui?"
“Không, em không.” Trần Khả Như lắc đầu như trống, ánh mắt đầy chân thành.
“Không vui thì tốt.” Lê Hoàng Việt cười thâm thúy, càng ngày càng sâu.
Nói thật, Trần Khả Như rất biết ơn Nguyễn Phương Thanh, cô không cần phải để ý việc lao động mỗi ngày, nhưng sợ ai đó nhịn quá cực khổ. Việc tách giường và phòng ít nhất sẽ phân tán một chút sự chú ý.
Sau bữa tối, Nguyễn Phương Thanh hỏi Trần Khả Như cô có cần sống ở nhà họ Lê không, để bà có thể chăm sóc, ngày ngày bồi bổ cô. Trần Khả Như tùy tiện tìm cớ từ chối, mặc dù bây giờ Nguyễn Phương Thanh đối xử với cô vô cùng tốt, nhưng mẹ chồng con dâu sống với nhau lâu rồi, sẽ xảy ra vấn đề. Các cụ nói rồi “xa thơm gần thối”.
Lê Hoàng Việt không cảm kích, Nguyễn Phương Thanh ở biệt thự Di Linh bốn năm ngày rồi bị anh đuổi đi.
"Hoàng Việt, anh như thế này, mẹ sẽ không vui."
"Quan tâm bà ấy vui hay không làm gì, dù sao anh cũng không vui."
"... Tổng giám đốc Việt, anh bao nhiêu tuổi rồi, sao còn cứng đầu như vậy?"
"..."
Ngày hôm sau.
Lúc Trần Khả Như dậy, Nguyễn Phương Thanh mới sáng sớm đã đến nằm vùng, ngon ngọt nói đi mua đồ dùng cho trẻ sơ sinh.
Trần Khả Như nhíu mày, ngập ngừng nói: "Mẹ, vẫn chưa biết giới tính của thai nhi, bây giờ có phải hơi sớm hơn không?"
Nguyễn Phương Thanh nói: "Không sao, không thành vấn đề, chọn màu trai gái đều có thể mặc là được... Mẹ nói con nghe, đồ dùng cho trẻ sơ sinh phải chuẩn bị sớm, sau đó giặt nước nóng, sau phơi khô... bla bla..."
Trần Khả Như nghe từng cái một, bắt đầu cảm thấy rườm rà, nhưng sau đó nghĩ lại thì cũng không vô lý.
Chỉ là khi đến cửa hàng bà mẹ và trẻ em, Nguyễn Phương Thanh cơ bản chọn hàng loạt áo, quần màu xanh lam, miệng thì bảo không, nhưng tay chân thì rất thành thật.
Mẹ, dục vọng có cháu trai của mẹ còn có thể mạnh hơn không?
Mẹ chồng con dâu mua đồ cho trẻ sơ sinh phải dùng bốn chiếc xe đẩy hàng để chứa, Nguyễn Phương Thanh vẫn còn chưa thỏa.
Trần Khả Như đột nhiên cảm thấy bụng dưới đau nhói, mi tâm nhíu lại.
"Chị Khả Như, em không nằm mơ chứ, không phải giám đốc Việt tổ chức tang lễ cho chị sao? Chẳng lẽ chị là chị em song sinh của chị Khả Như? Hay phẫu thuật thẩm mỹ?" Vũ Tuyết Trang đứng dậy, tiến đến gần đối phương, nói năng không mạch lạc: "Không đúng, xùy xùy, phẫu thuật thẩm mỹ làm gì sửa giống được thế?"
"Con bé ngốc này, cái xác đó không phải chị, mà là em gái cùng cha khác mẹ của chị, Trương Băng, lúc nào có thời gian chị sẽ giải thích cho em."
Trần Khả Như cười nói. Lúc này Vũ Tuyết Trang mới dám sờ cằm cô, tim đập bình bịch... Cuối cùng tim cũng bình tĩnh lại, bạn học Vũ Tuyết Trang khí khái không khỏi giật mình kêu lên một tiếng, lại bắt đầu khóc òa.
Trần Khả Như mới vừa đang suy nghĩ, biểu hiện lần này và lần trước của con bé khác biệt trời vực, chủ yếu lần trước là do cô ấy gián tiếp gây ra, lần này cơ bản không liên quan, cho nên mấy cái tự trừng phạt, tự đày ải, miễn đi.
Hai người nói chuyện một lúc, giải thích nguyên do với đồng nghiệp bên ngoài, Trần Khả Như không đề cập tới chuyện đã trải qua ở nước Ý.
Dẫu sao thời gian đó giống như một vết nhơ với hoàng thất nước Ý, cô cũng không nên tung mọi chuyện ra. Vì vậy, cô chỉ nói mình ra nước ngoài.
"Chị Khả Như, chị không coi em là bạn thân gì cả, về hơn một tháng mà cũng chẳng nói cho em, làm em chẳng thiết ăn uống, còn lo lắng chị ở chỗ diêm vương có ổn không."
"... Thôi đi cô, chị thấy cô còn thêm mấy cân thịt đấy, Vũ Tuyết Trang, nếu em lại béo lên, thực sự không ai muốn nữa."
"Chị Khả Như, chị trách oan em rồi, em gãy xương nằm trên giường bệnh hai tháng, mới chuyển từ khoa chỉnh hình sang khoa sản mấy ngày... Đồ ăn trong bệnh viện ngon đến mức khiến em không thể nhịn được, hoàn toàn không tự chủ được. Hơn nữa mỗi khi em ăn, quyết dùng đồ ăn đổ tiêu hóa bi phẫn, em còn ăn thay cả phần của chị."
Trần Khả Như thầm nghĩ: Đồ ăn trong bệnh viện ngon từ lúc nào? Hay cô bé này ăn suất đặc biệt?
"Chị thấy mặt em hoa đào lất phất, gió xuân mơn mang mi mắt, đang yêu hả?"
"... Không, chị đúng là, em không nói chuyện với chị nữa, đến giờ làm rồi, em đến phòng khám đây."
Vũ Tuyết Trang bỏ chạy, hai má đỏ bừng.
Trần Khả Như khẽ cười, sau khi trở về Trung Quốc, nhìn thứ gì cũng thấy thuận mắt vô cùng, thế Vũ Tuyết Trang đang yêu ai?
Trong chuyện Lê Chí Cường có chút rề rà, lại hơi đần, nên để cậu ta chịu khổ một chút.
Sau đó, Trần Khả Như mới biết, Lê Chí Cường chính là người mỗi ngày mang suất ăn đặc biệt cho Vũ Tuyết Trang.
Chỉ là giữa chừng xảy ra một số hiểu lầm, Vũ Tuyết Trang nhận nhầm người, trời xui đất khiến, chuyện tốt đẹp lại trở nên trục trặc, người có tình muốn nên duyên lại gặp trắc trở trùng trùng.
Trần Khả Như tin vào duyên phận, chỉ có duyên phận mới có thể khiến hai người hoàn toàn xa lạ gặp gỡ, yêu nhau và cạnh nhau.
Vì không cố ý quan tâm đến tình hình ở nước Ý, nên dù bản tin hằng ngày có đề cập một số tin tức liên quan cũng rất khó để Trần Khả Như biết.
Một tháng trước.
Kế hoạch của Rocky thất bại, cuối cùng công chúa Thư trở thành tân vương của nước Ý, mặc dù bà không có con nhưng hoàng gia nhất trí ủng hộ bà ta, cho phép bà ta chọn một trong những thành viên hoàng tộc để đào tạo cẩn thận, kế thừa vương vị bao đời.
Kết cục của Rocky có thể được tưởng tượng, công chúa Thư không giết anh ta mà kết án tù chung thân, từ này về sau anh ta chỉ có thể sống cảnh ngục tù, ngồi đó sám hối hành vi của mình.
Mọi việc được thực hiện từng bước, giải quyết ổn thỏa. Đúng như dự liệu, mọi chuyện cũng hợp tình.
Vì vậy, sau này công chúa Thư sẽ không đến làm phiền cô nữa.
Ở một góc độ khác, cô đã tìm thấy mẹ mình, Tô Mi. Quá trình này không khiến người ta vui sướng, cái kết có chút bất ngờ.
Về phần Trương Phước Thành, cô không định nói cho ông biết.
Công chúa Thư đã có công tước Robert làm người bầu bạn đời này, tình cảm bao nhiêu năm phủ đầy bụi kia, hãy để nó vĩnh viễn quên đi.
Ngày hôm sau.
Lê Hoàng Việt đặc biệt dẫn Trần Khả Như tham dự một sự kiện, nhân tiện làm rõ vấn đề đám tang trước đó. Khi đó,Trần Khả Như bị bắt cóc nên chỉ có thể dùng tang lễ để đối phương lơ là, bí mật giải cứu, may mắn là kết quả cuối cùng mỹ mãn.
Mọi người thở dài: Bà Lê thật may mắn! Mấy lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc!
Không biết Nguyễn Phương Thanh nghe được tin này ở đâu, được rồi, có lẽ Lê Hoàng Việt cố tình lỡ miệng, mỗi ngày đều đến biệt thự Di Linh mang canh sâm, đồ bỏ ân cần hỏi thăm, quan tâm chủ toàn.
Trần Khả Như thật sự không quen, hóa ra cô đang mang long thai?
Chỉ có điều, sự ân cần của Nguyễn Phương Thanh bây giờ, cô thật sự có chút không quen. Có thể cô đã quen bị “ăn hành”, mẹ chồng bỗng nhiên ôn hòa coi cô là bảo bối, cô lại thấy quai quái.
"Tổ tiên phù hộ, ông trời phù hộ! Đúng là thuốc của bác sỹ đông y có tác dụng! Nhà họ Lê chúng cuối cùng hậu duệ, có con trai nối dõi!"
Trần Khả Như nghe Nguyễn Phương Thanh nói thế, trong lòng vướng mắc, cô nửa thật nửa giả nói với Lê Hoàng Việt: “Vậy nhỡ em sinh con gái, mẹ chắc sẽ rất thất vọng nhỉ? "
"Không đâu."
Lê Hoàng Việt giữ lấy vai cô, nhếch miệng ẩn ý: "Bà chỉ nói lại sinh thêm một đứa, lại sinh thêm một đứa, không sinh ra con trai, quyết không bỏ qua!"
"..."
Lúc nào cũng hứng chí với mấy thứ đó! Sở thích xấu xa của Lê Hoàng Việt đúng là làm cho người ta vừa yêu, vừa ghét.
Trần Khả Như nghi ngờ hỏi: "Còn anh? Lần trước anh nói thích con gái là nói dối hả? Thật ra anh giống mẹ anh thích con trai kế thừa gia nghiệp, đúng không?"
“Oan quá, anh chưa bao giờ nói thế.” Lê Hoàng Việt giơ hai tay lên, rất buồn cười.
“Anh và mẹ anh coi em như heo nái đúng không!” Trần Khả Như tiếp tục hùng hổ.
"Bà xã, sao anh dám cơ chứ?"
Hai người ầm ĩ một hồi, không biết làm sao mà lăn lên sô pha, cuộc trò chuyện vốn dĩ trong sáng lại bắt đầu tiến tới bờ vực mập mờ.
Chỉ có điều, giám đốc Việt chỉ hóa giải bề ngoài, tri ngọn không trị gốc.
Trong phòng khách bầu không khí nồng nàn, vừa định hôn lên miệng đối phương thì Nguyễn Phương Thanh đang nấu canh trong bếp bước ra, nhìn thấy hành động của hai người, sắc mặt đại biến, liên tục ngăn cản: “Hai đứa bao nhiêu tuổi rồi, lại còn hành động như trẻ con! Phụ nữ mang thai không được vận động mạnh. Con trai ngoan, mau buông vợ con ra, đúng, đừng đè cháu trai mẹ, không, cháu gái cũng được, tóm lại không được đè.
Lê Hoàng Việt bực mình, chậm rãi đứng lên: "Mẹ, chúng con đùa thôi, con có chừng mực mà."
Ai biết vừa dứt lời, Nguyễn Phương Thanh nghiêm nghị nói: "Tôi còn không biết anh chắc. Không, phải là bản tính của đàn ông các anh. Vợ mang thai không thể thỏa mãn, cho nên dễ ra ngoài ăn vụng nhất..."
Lê Hoàng Việt nâng trán giải thích: "Mẹ, mẹ nói oan cho con rồi. Con vì vợ mà vẫn luôn thủ thân như ngọc."
Trần Khả Như thầm nghĩ, anh dĩ nhiên thủ thân như ngọc, mọi khổ cực, mệt nhọc đều là tôi được không!
"Con trai, mẹ là người từng trải, cha con hồi đó... Dù sao con có một năm là được, một năm nhanh lắm."
"Mẹ nói đúng."
Lê Hoàng Việt nói một đằng nghĩ một nẻo, cái gì mà một năm nhanh lắm? Mẹ chắc là mẹ biết không.
"Cho nên để an toàn, từ hôm nay hai đứa ngủ phòng riêng. Từ nay, mẹ sẽ đích thân chăm sóc con dâu..."
"Mẹ, con nghĩ chuyện chia phòng sau này có thể bàn lại, hoặc thảo luận kỹ hơn..."
Lê Hoàng Việt còn chưa kịp dứt lời, đã bị Nguyễn Phương Thanh cắt phăng: "Sao, con định không không nghe lời mẹ đúng không? Con trai, mẹ làm thế đều là vì con... bla bla..."
“Vâng, vâng.” Lê Hoàng Việt thực sự bị Nguyễn Phương Thanh làm phiền não, cộng thêm bà bị bệnh tim và cao huyết áp, nên không muốn đồng ý, anh cũng phải đồng ý.
Trần Khả Như đứng bên cạnh xem rất vui vẻ. Hai mẹ con Nguyễn Phương Thanh và Lê Hoàng Việt cãi nhau còn sôi động hơn cả phim truyền hình Hàn Quốc. Đừng thấy Lê Hoàng Việt bình thường ở công ty uy phong lẫm liệt, lạnh lùng ra lệnh, chứ thứ anh không chịu nổi nhất là sự công kích của Nguyễn Phương Thanh.
Cô loáng thoáng tưởng tượng được bao nhiêu năm qua của Lê Hoàng Việt như thế nào, bị mẹ nói, nên Lê Hoàng Việt mới sinh ra tính cách ít.
Kể từ khi biết mình lên chức mẹ, cô càng trở nên khoan dung hơn, cũng bao dung hơn với Nguyễn Phương Thanh.
Cho dù tâm Nguyễn Phương Thanh không, hoàn toàn chỉ vì đứa trẻ, cô cũng sẽ nhận phần tình này.
"Bà chủ, canh sắp khét rồi!"
Trong phòng bếp, chị Hoa gọi toáng lên, Nguyễn Phương Thanh vội vàng nói: "Tới đây" liền sải bước chạy tới.
Người có chuyện vui, tinh thần cũng sảng khoái, khí sắc và trạng thái của Nguyễn Phương Thanh tốt hơn trước rất nhiều.
Sau khi Nguyễn Phương Thanh đi khỏi tầm mắt, Lê Hoàng Việt đi tới, nhìn thấy cô cười trên sự đau khổ của người khác, nhướng mày, dùng ánh mắt đe dọa hỏi: "... em rất vui?"
“Không, em không.” Trần Khả Như lắc đầu như trống, ánh mắt đầy chân thành.
“Không vui thì tốt.” Lê Hoàng Việt cười thâm thúy, càng ngày càng sâu.
Nói thật, Trần Khả Như rất biết ơn Nguyễn Phương Thanh, cô không cần phải để ý việc lao động mỗi ngày, nhưng sợ ai đó nhịn quá cực khổ. Việc tách giường và phòng ít nhất sẽ phân tán một chút sự chú ý.
Sau bữa tối, Nguyễn Phương Thanh hỏi Trần Khả Như cô có cần sống ở nhà họ Lê không, để bà có thể chăm sóc, ngày ngày bồi bổ cô. Trần Khả Như tùy tiện tìm cớ từ chối, mặc dù bây giờ Nguyễn Phương Thanh đối xử với cô vô cùng tốt, nhưng mẹ chồng con dâu sống với nhau lâu rồi, sẽ xảy ra vấn đề. Các cụ nói rồi “xa thơm gần thối”.
Lê Hoàng Việt không cảm kích, Nguyễn Phương Thanh ở biệt thự Di Linh bốn năm ngày rồi bị anh đuổi đi.
"Hoàng Việt, anh như thế này, mẹ sẽ không vui."
"Quan tâm bà ấy vui hay không làm gì, dù sao anh cũng không vui."
"... Tổng giám đốc Việt, anh bao nhiêu tuổi rồi, sao còn cứng đầu như vậy?"
"..."
Ngày hôm sau.
Lúc Trần Khả Như dậy, Nguyễn Phương Thanh mới sáng sớm đã đến nằm vùng, ngon ngọt nói đi mua đồ dùng cho trẻ sơ sinh.
Trần Khả Như nhíu mày, ngập ngừng nói: "Mẹ, vẫn chưa biết giới tính của thai nhi, bây giờ có phải hơi sớm hơn không?"
Nguyễn Phương Thanh nói: "Không sao, không thành vấn đề, chọn màu trai gái đều có thể mặc là được... Mẹ nói con nghe, đồ dùng cho trẻ sơ sinh phải chuẩn bị sớm, sau đó giặt nước nóng, sau phơi khô... bla bla..."
Trần Khả Như nghe từng cái một, bắt đầu cảm thấy rườm rà, nhưng sau đó nghĩ lại thì cũng không vô lý.
Chỉ là khi đến cửa hàng bà mẹ và trẻ em, Nguyễn Phương Thanh cơ bản chọn hàng loạt áo, quần màu xanh lam, miệng thì bảo không, nhưng tay chân thì rất thành thật.
Mẹ, dục vọng có cháu trai của mẹ còn có thể mạnh hơn không?
Mẹ chồng con dâu mua đồ cho trẻ sơ sinh phải dùng bốn chiếc xe đẩy hàng để chứa, Nguyễn Phương Thanh vẫn còn chưa thỏa.
Trần Khả Như đột nhiên cảm thấy bụng dưới đau nhói, mi tâm nhíu lại.