Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 318 - Lê Mỹ Hoa chết
Hẳn là đã chịu nhiều đau khổ. Ung thư là bệnh nan y, làm hóa trị cùng các phương pháp điều trị khác cộng với cơ thể đau đớn, trong lòng sợ hãi sẽ thành một người bình thường đến tơi bời.
Tuy là vậy, Trần Khả Như không cảm thấy sảng khoái chút nào.
Hận, quá mệt mỏi.
Cần gì phải để ý đến những người bạn không thích.
Lê Mỹ Hoa không chào cô, chỉ dừng trên cái bụng tròn trịa của cô rồi thu tầm mắt.
Ăn được một lúc, Lê Mỹ Hoa đột nhiên đau đầu không chịu nổi, ngã thẳng từ trên bàn ăn xuống đất lăn lộn, miệng gào khóc, co quắp đau đớn, tiếng kêu la hết sức thê thảm, thống khổ.
"Không sao chứ?"
Lê Hoàng Việt đỡ lấy Trần Khả Như, cô lắc đầu, không thể phủ nhận cô thật sự bị Lê Mỹ Hoa dọa sợ, người kia lăn qua lộn lại giãy giụa, đập đầu vào tường, đau đến độ thà chết cho xong.
Những người phụ nữ thích tính kế kia, Trần Khả Hân, Trần Phương Liên, Lương Như... Nhắc tới, kết cục của Lê Mỹ Hoa thảm nhất, phải chết đi trong khổ sở, đau đớn.
"Cha mẹ, con đưa Mỹ Hoa tới bệnh viện."
Lê Hoàng Việt lập tức cúi người, định bế Lê Mỹ Hoa. Nhưng Lê Mỹ Hoa không chịu, cô ta mở đôi mắt đỏ như máu, trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn, khô kiệt: "Không... Em không muốn đến bệnh viện... Không đi..."
Đồng tử co rút kịch liệt, chứng tỏ vô cùng sợ hãi.
Tựa như từng lỗ chân lông trên người cô ta cũng run rẩy theo, thu mình vào xó, ném mình vào chỗ khuất đèn.
Đến bệnh viện, đối với cô ta, đáng sợ thế đấy.
Lê Hoàng Long và Nguyễn Phương Thanh thấy cảnh này không đành lòng, mặc dù Mỹ Hoa trước đây đã phạm rất nhiều lỗi, giờ phút này hai người thân là cha mẹ, hốc mắt ướt đẫm, lòng đau như cắt, nhưng không thể giúp được gì.
Nhìn thấy trạng thái của cô ta, Lê Hoàng Việt cân nhắc thiệt hơn nói: "Được, không đi bệnh viện, anh sẽ đưa em về phòng nghỉ ngơi."
Đối với người bị ung thư giai đoạn cuối, bệnh viện ra thông báo bệnh nguy kịch, yêu cầu gia đình đưa đi ăn uống, chơi bời, đến hay không đến cũng vậy.
Ban đêm, Trần Khả Như ngủ rất trằn trọc.
Không đến mức đồng cảm với Lê Mỹ Hoa, chỉ là trong lòng đột nhiên có muôn vàn cảm khái. Tính mạng con người thật là ngắn ngủi, nhớ đến trước cô hết lần này tới lần khác đem sinh mạng ra làm trò đùa, thực sự có chút hối hận.
Mấy ngày lại qua, Trần Khả Như đến bệnh viện siêu âm bốn chiều. Lúc đó bụng cô, nói không ngoa chưa, phình như khinh khí cầu, theo lý thuyết hơn bốn tháng không thể lớn như vậy, nên rất nhiều người đều bảo cô sinh đôi.
Bản thân Trần Khả Như cũng cảm thấy kỳ lạ, bởi vì kết quả của những lần siêu âm trước đó đều là thai đơn, chắc là do phù nề cộng với u xơ tử cung. Mà chuyện thấy máu đỏ cũng không còn xảy ra nữa.
Lê Hoàng Việt không rảnh, Nguyễn Phương Thanh đi theo cô, tinh thần Lê Mỹ Hoa suy sụp, đội một cái mũ rất to, bước đi run rẩy, cứ nhất quyết chọn hôm nay đi ra ngoài.
Lê Hoàng Việt và Nguyễn Phương Thanh lo lắng thân thể cô ta không chịu nổi, cho nên không dám để cô ta đi quá xa, ngày nào cũng ở trong nhà.
Đối với một người biết rõ mình đang chờ chết mà nói, đó là một cực hình.
Ba người vừa xuống xe ở ngã tư đối diện bệnh viện, Lê Mỹ Hoa như đã tính trước, bảo Nguyễn Phương Thanh giúp cô ta đi mua nước. Nguyễn Phương Thanh không nghi ngờ cô ta, liền tự động xóa bỏ mâu thuẫn trước đó, để lại Lê Mỹ Hoa và Trần Khả Như lại.
"Lê Mỹ Hoa, cô muốn nói gì với tôi."
Mặc dù cô ta sắp chết, Trần Khả Như vẫn rất đề phòng cô ta, trong mắt có chút cảnh giác. Bây giờ cô là phụ nữ có thai, bụng lớn, có khi đứng lâu còn mệt chứ đừng nói đến việc chạy.
Đôi mắt vô hồn của Lê Mỹ Hoa cứ dính chặt vào trên bụng cô. Bị nhìn chằm chằm hồi lâu, Trần Khả Như nổi da gà, cô ta muốn làm cái quái gì vậy?
Cô ta u sầu, như đang nói với chính mình: "Trần Khả Như, cô biết không? Tôi thật sự ngưỡng mộ cô, anh trai tôi yêu cô như vậy, cô còn đang mang thai. Người đàn ông tôi từ đầu đến cuối chỉ yêu một mình cô... Tất cả những thứ tốt đẹp trên đời này đều bị cô chiếm hết!"
Cô ta đột ngột chuyển đề tài, ngẩng đầu lên, trong mắt như có ngọn lửa đang đập nhảy nhót, lại như một dòng sông băng đang kết lại, là lời tố cáo ai oán nồng đậm, đặc đến mức không thể tan biến: “Còn tôi, tình yêu của tôi không còn nữa, tôn nghiêm của tôi không còn nữa. Bây giờ tiếng tăm mất, đứa con cũng không còn, sao tôi phải sống thảm như vậy!”
Trần Khả Như chợt lùi lại, nhàn nhạt nói: "Mỗi người đều có mệnh riêng, bệnh tật không thể lường hết được, có trách trời cũng vô dụng. Thà buông ra, nghiêm túc sống những ngày còn lại thật tốt, để không hối hận."
Cô không chắc mình có chọc tức người đối diện hay không, cũng không thể để mình yếu thế, như vậy ngay cả cô cũng khinh bỉ chính mình.
Lê Mỹ Hoa bỗng nhiên cười, trên gương mặt không thịt chỉ còn lại một lớp da bọc xương, nụ cười này cực kỳ rợn người. Dáng vẻ cô ta bây giờ là giống hệt lần đầu tiên cô thấy Trương Phước Thành ở biệt thự Sơn Lâm.
"Cô cười cái gì?"
"Trần Khả Như, tôi hận cô, hận không thể giết được cô."
Ánh mắt cô ta dữ tợn, cuối cùng bước từng bước tới, giống như một bộ xương biết đi.
Khắc đó, Trần Khả Như lạnh buốt sống lưng, lo lắng Lê Mỹ Hoa sẽ làm hại cô hoặc đứa con trong bụng cô. Trong vài giây, cô tính toán kỹ lưỡng các biện pháp đối phó.
Nguyễn Phương Thanh đột nhiên nghĩ tới gì đó, không mua sắm nữa, vội vàng từ trong siêu thị đi ra, hốt hoảng chạy về, gấp đến độ mặt tái nhợt. Vừa rồi sao lại lẩm cẩm để mình Mỹ Hoa và Khả Như lại với nhau, nhỡ xảy ra chuyện thì sao?
Từ xa bà đã thấy biểu hiện của hai người không ổn, trong lòng quặn lên, lồng ngực ngột ngạt phát hoảng, bà đứng tại chỗ một hồi, vịn vào bức tường bên cạnh, phải một lúc sau mới giảm bớt khó chịu..
“Cho nên, trước khi cô chết, muốn kéo tôi chết cùng cô, chuẩn bị giết vợ và đứa con duy nhất của anh trai cô sao?”Trần Khả Như bình tĩnh hòa hoãn thời gian, cô để ý thấy Lê Mỹ Hoa đang quan sát gì đó xung quanh, tiếp đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
"Hóa ra cô hiểu rồi hả?"
Lê Mỹ Hoa cười khó đoán, nhưng hận ý trong mắt nhạt đi rất nhiều, trên người càng thêm phức tạp thâm sâu: "Cô biết không? Hiện tại tôi rất đau, mỗi phút mỗi giây đều vô cùng khổ sở, vốn tôi định kéo cô chết cùng tôi, nhưng mà..."
Đột nhiên, bóng người trước mặt Trần Khả Như đung đưa, trong mắt lộ ra vẻ kinh hoàng.
Thấy Lê Mỹ Hoa còn chưa nói xong, thân hình như một đống mảnh vụn vỡ tan, không chút do dự nhảy ra, đập vào một chiếc xe đang phóng nhanh.
Cô ngạc nhiên che miệng lại, ngăn mình phát ra tiếng kêu thảng thốt.
Tiếp theo là tiếng phanh xe của tài xế, sau một đoạn dài, thân thể Lê Mỹ Hoa văng ra, nặng nề ngã xuống đất, màu nhanh chóng trào ra.
"Cô ta tự dưng nhảy ra, rõ ràng tôi đang lái xe bình thường!"
Anh tài xế ra sức giải bày, anh ta thực sự xui xẻo, tự dưng đâm phải một người phụ nữ muốn tự tử, đen chết mất!
Càng ngày càng có nhiều người vây quanh,Trần Khả Như đứng tại chỗ không biết nên làm gì hay nói gì, hóa ra Lê Mỹ Hoa đã muốn tự sát từ lâu, căn bản không có ý định hại mình.
Bên cạnh có một bệnh viện, các bác sĩ và y tá nhanh chóng chạy đến cấp cứu. Lê Mỹ Hoa chết ngay tại chỗ, hai mắt mở to, nhưng mặt mũi lại không có biểu cảm không cam lòng. . Truyện Tiên Hiệp
Cái chết, đối với cô ta mà nói, là một sự giải thoát.
Nhìn thân thể Lê Mỹ Hoa, Nguyễn Phương Thanh bắt đầu khóc rống, khuyên như thế nào cũng không ngừng được.
Làm sao bà biết được con bé này kích động đến mức tự sát, nó bảo người làm mẹ này sao chịu nổi đây?
Không bao lâu, Lê Hoàng Việt đến.
Đầu tiên anh nhìn vào cô, sau khi kiểm tra, xác nhận rằng cô bình yên vô sự, mới đi tới chỗ Nguyễn Phương Thanh kéo bà.
Trần Khả Như bây giờ rất hài lòng vì cuối cùng Lê Hoàng Việt đã đặt cô ấy lên hàng đầu. Cô từng rất băn khoăn, để ý chuyện này, bây giờ nhìn quả thực buồn cười lại hơi nhỏ nhen.
Vẻ mặt Lê Hoàng Việt trầm mặc, nặng nề, nghiêm túc nói: "Hôm nay không kiểm tra nữa, anh đưa hai mẹ con trở về?"
“Không cần đâu, Vũ Tuyết Trang sẽ cùng tôi đi siêu âm bốn chiều. Đã hẹn trước rồi, anh cứ mẹ về trước đi.” Trần Khả Như thúc giục.
Bóng dáng cao lớn của Lê Hoàng Việt đâm sầm vào trước mặt cô, không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lẽo, mím chặt môi, không lên tiếng.
Không nói có nghĩa là không đồng ý.
"Em biết anh đang lo lắng điều gì. Bây giờ em rất ổn, không sao cả. Em gái anh chết nhưng không làm hại em. Cuối cùng cô ấy vẫn còn chút lương tri và nhân tính." Trần Khả Như tự giễu nói.
Ánh mắt Lê Hoàng Việt lại rõ ràng nói: "Bà xã, sau này em không cần như vậy. Ít nhất ở trước mặt anh, em không cần giả bộ như mình không sợ gì."
"… Vâng."
Trần Khả Như vốn chỉ nói đùa để làm dịu sự sợ bóng sợ gió của Lê Hoàng Việt.
Lê Hoàng Việt đi tới, ôm lấy cái bụng căng phồng của cô.
Rất... ấm áp.
So với khi hai người ôm nhau trước kia, có ít nhiều khác biệt.
“Giám đốc Việt trở thành người nũng nịu như vậy từ khi nào thế?” Trần Khả Như trêu ghẹo.
Từ anh không còn chút dấu vết lạnh lùng thờ ơ ban đầu.
Lê Hoàng Việt không trả lời. Lúc này, Vũ Tuyết Trang đi ra khỏi bệnh viện, Trần Khả Như đẩy anh ra, vẫy tay: "Anh đưa mẹ về nhà trước đi."
Sau đó, cô khoác lên tay Vũ Tuyết Trang.
Vũ Tuyết Trang cười híp mắt nói: "Giám đốc Việt, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bà Lê và giám đốc nhỏ tương lai."
Mấy phút sau.
Vừa nằm trên giường siêu âm bốn chiều, cơ thể Trần Khả Như Nhi căng cứng, hình ảnh máu me trong đầu vẫn chưa phai mờ, cô còn sợ thấy kết quả siêu âm hơn.
"Chị Khả Như, chị cứ thả lỏng đi."
Vũ Tuyết Trang dùng đầu dò ấn vào chiếc bụng căng phồng của cô, chăm chú nhìn vào màn hình LCD trên tường.
Màn hình LCD hiển thị mô hình thu nhỏ của bụng mẹ.
Trần Khả Như hơi ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy rõ ràng cử động của thai nhi trong bụng và đường ranh mơ hồ.
Coo từng giúp các bà bầu khác làm 4D mấy lần, nhìn đến chán ngắt rồi, giờ đến lượt mình, cảm xúc lại trào dâng mãnh liệt, có thể cảm nhận được tim mình đập và cử động thai nhi rõ ràng.
Thật thần kỳ!
Vũ Tuyết Trang đột nhiên lên tiếng: "Chị Khả Như, chị mau xem chỗ này, gì đây?"
Tuy là vậy, Trần Khả Như không cảm thấy sảng khoái chút nào.
Hận, quá mệt mỏi.
Cần gì phải để ý đến những người bạn không thích.
Lê Mỹ Hoa không chào cô, chỉ dừng trên cái bụng tròn trịa của cô rồi thu tầm mắt.
Ăn được một lúc, Lê Mỹ Hoa đột nhiên đau đầu không chịu nổi, ngã thẳng từ trên bàn ăn xuống đất lăn lộn, miệng gào khóc, co quắp đau đớn, tiếng kêu la hết sức thê thảm, thống khổ.
"Không sao chứ?"
Lê Hoàng Việt đỡ lấy Trần Khả Như, cô lắc đầu, không thể phủ nhận cô thật sự bị Lê Mỹ Hoa dọa sợ, người kia lăn qua lộn lại giãy giụa, đập đầu vào tường, đau đến độ thà chết cho xong.
Những người phụ nữ thích tính kế kia, Trần Khả Hân, Trần Phương Liên, Lương Như... Nhắc tới, kết cục của Lê Mỹ Hoa thảm nhất, phải chết đi trong khổ sở, đau đớn.
"Cha mẹ, con đưa Mỹ Hoa tới bệnh viện."
Lê Hoàng Việt lập tức cúi người, định bế Lê Mỹ Hoa. Nhưng Lê Mỹ Hoa không chịu, cô ta mở đôi mắt đỏ như máu, trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn, khô kiệt: "Không... Em không muốn đến bệnh viện... Không đi..."
Đồng tử co rút kịch liệt, chứng tỏ vô cùng sợ hãi.
Tựa như từng lỗ chân lông trên người cô ta cũng run rẩy theo, thu mình vào xó, ném mình vào chỗ khuất đèn.
Đến bệnh viện, đối với cô ta, đáng sợ thế đấy.
Lê Hoàng Long và Nguyễn Phương Thanh thấy cảnh này không đành lòng, mặc dù Mỹ Hoa trước đây đã phạm rất nhiều lỗi, giờ phút này hai người thân là cha mẹ, hốc mắt ướt đẫm, lòng đau như cắt, nhưng không thể giúp được gì.
Nhìn thấy trạng thái của cô ta, Lê Hoàng Việt cân nhắc thiệt hơn nói: "Được, không đi bệnh viện, anh sẽ đưa em về phòng nghỉ ngơi."
Đối với người bị ung thư giai đoạn cuối, bệnh viện ra thông báo bệnh nguy kịch, yêu cầu gia đình đưa đi ăn uống, chơi bời, đến hay không đến cũng vậy.
Ban đêm, Trần Khả Như ngủ rất trằn trọc.
Không đến mức đồng cảm với Lê Mỹ Hoa, chỉ là trong lòng đột nhiên có muôn vàn cảm khái. Tính mạng con người thật là ngắn ngủi, nhớ đến trước cô hết lần này tới lần khác đem sinh mạng ra làm trò đùa, thực sự có chút hối hận.
Mấy ngày lại qua, Trần Khả Như đến bệnh viện siêu âm bốn chiều. Lúc đó bụng cô, nói không ngoa chưa, phình như khinh khí cầu, theo lý thuyết hơn bốn tháng không thể lớn như vậy, nên rất nhiều người đều bảo cô sinh đôi.
Bản thân Trần Khả Như cũng cảm thấy kỳ lạ, bởi vì kết quả của những lần siêu âm trước đó đều là thai đơn, chắc là do phù nề cộng với u xơ tử cung. Mà chuyện thấy máu đỏ cũng không còn xảy ra nữa.
Lê Hoàng Việt không rảnh, Nguyễn Phương Thanh đi theo cô, tinh thần Lê Mỹ Hoa suy sụp, đội một cái mũ rất to, bước đi run rẩy, cứ nhất quyết chọn hôm nay đi ra ngoài.
Lê Hoàng Việt và Nguyễn Phương Thanh lo lắng thân thể cô ta không chịu nổi, cho nên không dám để cô ta đi quá xa, ngày nào cũng ở trong nhà.
Đối với một người biết rõ mình đang chờ chết mà nói, đó là một cực hình.
Ba người vừa xuống xe ở ngã tư đối diện bệnh viện, Lê Mỹ Hoa như đã tính trước, bảo Nguyễn Phương Thanh giúp cô ta đi mua nước. Nguyễn Phương Thanh không nghi ngờ cô ta, liền tự động xóa bỏ mâu thuẫn trước đó, để lại Lê Mỹ Hoa và Trần Khả Như lại.
"Lê Mỹ Hoa, cô muốn nói gì với tôi."
Mặc dù cô ta sắp chết, Trần Khả Như vẫn rất đề phòng cô ta, trong mắt có chút cảnh giác. Bây giờ cô là phụ nữ có thai, bụng lớn, có khi đứng lâu còn mệt chứ đừng nói đến việc chạy.
Đôi mắt vô hồn của Lê Mỹ Hoa cứ dính chặt vào trên bụng cô. Bị nhìn chằm chằm hồi lâu, Trần Khả Như nổi da gà, cô ta muốn làm cái quái gì vậy?
Cô ta u sầu, như đang nói với chính mình: "Trần Khả Như, cô biết không? Tôi thật sự ngưỡng mộ cô, anh trai tôi yêu cô như vậy, cô còn đang mang thai. Người đàn ông tôi từ đầu đến cuối chỉ yêu một mình cô... Tất cả những thứ tốt đẹp trên đời này đều bị cô chiếm hết!"
Cô ta đột ngột chuyển đề tài, ngẩng đầu lên, trong mắt như có ngọn lửa đang đập nhảy nhót, lại như một dòng sông băng đang kết lại, là lời tố cáo ai oán nồng đậm, đặc đến mức không thể tan biến: “Còn tôi, tình yêu của tôi không còn nữa, tôn nghiêm của tôi không còn nữa. Bây giờ tiếng tăm mất, đứa con cũng không còn, sao tôi phải sống thảm như vậy!”
Trần Khả Như chợt lùi lại, nhàn nhạt nói: "Mỗi người đều có mệnh riêng, bệnh tật không thể lường hết được, có trách trời cũng vô dụng. Thà buông ra, nghiêm túc sống những ngày còn lại thật tốt, để không hối hận."
Cô không chắc mình có chọc tức người đối diện hay không, cũng không thể để mình yếu thế, như vậy ngay cả cô cũng khinh bỉ chính mình.
Lê Mỹ Hoa bỗng nhiên cười, trên gương mặt không thịt chỉ còn lại một lớp da bọc xương, nụ cười này cực kỳ rợn người. Dáng vẻ cô ta bây giờ là giống hệt lần đầu tiên cô thấy Trương Phước Thành ở biệt thự Sơn Lâm.
"Cô cười cái gì?"
"Trần Khả Như, tôi hận cô, hận không thể giết được cô."
Ánh mắt cô ta dữ tợn, cuối cùng bước từng bước tới, giống như một bộ xương biết đi.
Khắc đó, Trần Khả Như lạnh buốt sống lưng, lo lắng Lê Mỹ Hoa sẽ làm hại cô hoặc đứa con trong bụng cô. Trong vài giây, cô tính toán kỹ lưỡng các biện pháp đối phó.
Nguyễn Phương Thanh đột nhiên nghĩ tới gì đó, không mua sắm nữa, vội vàng từ trong siêu thị đi ra, hốt hoảng chạy về, gấp đến độ mặt tái nhợt. Vừa rồi sao lại lẩm cẩm để mình Mỹ Hoa và Khả Như lại với nhau, nhỡ xảy ra chuyện thì sao?
Từ xa bà đã thấy biểu hiện của hai người không ổn, trong lòng quặn lên, lồng ngực ngột ngạt phát hoảng, bà đứng tại chỗ một hồi, vịn vào bức tường bên cạnh, phải một lúc sau mới giảm bớt khó chịu..
“Cho nên, trước khi cô chết, muốn kéo tôi chết cùng cô, chuẩn bị giết vợ và đứa con duy nhất của anh trai cô sao?”Trần Khả Như bình tĩnh hòa hoãn thời gian, cô để ý thấy Lê Mỹ Hoa đang quan sát gì đó xung quanh, tiếp đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
"Hóa ra cô hiểu rồi hả?"
Lê Mỹ Hoa cười khó đoán, nhưng hận ý trong mắt nhạt đi rất nhiều, trên người càng thêm phức tạp thâm sâu: "Cô biết không? Hiện tại tôi rất đau, mỗi phút mỗi giây đều vô cùng khổ sở, vốn tôi định kéo cô chết cùng tôi, nhưng mà..."
Đột nhiên, bóng người trước mặt Trần Khả Như đung đưa, trong mắt lộ ra vẻ kinh hoàng.
Thấy Lê Mỹ Hoa còn chưa nói xong, thân hình như một đống mảnh vụn vỡ tan, không chút do dự nhảy ra, đập vào một chiếc xe đang phóng nhanh.
Cô ngạc nhiên che miệng lại, ngăn mình phát ra tiếng kêu thảng thốt.
Tiếp theo là tiếng phanh xe của tài xế, sau một đoạn dài, thân thể Lê Mỹ Hoa văng ra, nặng nề ngã xuống đất, màu nhanh chóng trào ra.
"Cô ta tự dưng nhảy ra, rõ ràng tôi đang lái xe bình thường!"
Anh tài xế ra sức giải bày, anh ta thực sự xui xẻo, tự dưng đâm phải một người phụ nữ muốn tự tử, đen chết mất!
Càng ngày càng có nhiều người vây quanh,Trần Khả Như đứng tại chỗ không biết nên làm gì hay nói gì, hóa ra Lê Mỹ Hoa đã muốn tự sát từ lâu, căn bản không có ý định hại mình.
Bên cạnh có một bệnh viện, các bác sĩ và y tá nhanh chóng chạy đến cấp cứu. Lê Mỹ Hoa chết ngay tại chỗ, hai mắt mở to, nhưng mặt mũi lại không có biểu cảm không cam lòng. . Truyện Tiên Hiệp
Cái chết, đối với cô ta mà nói, là một sự giải thoát.
Nhìn thân thể Lê Mỹ Hoa, Nguyễn Phương Thanh bắt đầu khóc rống, khuyên như thế nào cũng không ngừng được.
Làm sao bà biết được con bé này kích động đến mức tự sát, nó bảo người làm mẹ này sao chịu nổi đây?
Không bao lâu, Lê Hoàng Việt đến.
Đầu tiên anh nhìn vào cô, sau khi kiểm tra, xác nhận rằng cô bình yên vô sự, mới đi tới chỗ Nguyễn Phương Thanh kéo bà.
Trần Khả Như bây giờ rất hài lòng vì cuối cùng Lê Hoàng Việt đã đặt cô ấy lên hàng đầu. Cô từng rất băn khoăn, để ý chuyện này, bây giờ nhìn quả thực buồn cười lại hơi nhỏ nhen.
Vẻ mặt Lê Hoàng Việt trầm mặc, nặng nề, nghiêm túc nói: "Hôm nay không kiểm tra nữa, anh đưa hai mẹ con trở về?"
“Không cần đâu, Vũ Tuyết Trang sẽ cùng tôi đi siêu âm bốn chiều. Đã hẹn trước rồi, anh cứ mẹ về trước đi.” Trần Khả Như thúc giục.
Bóng dáng cao lớn của Lê Hoàng Việt đâm sầm vào trước mặt cô, không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lẽo, mím chặt môi, không lên tiếng.
Không nói có nghĩa là không đồng ý.
"Em biết anh đang lo lắng điều gì. Bây giờ em rất ổn, không sao cả. Em gái anh chết nhưng không làm hại em. Cuối cùng cô ấy vẫn còn chút lương tri và nhân tính." Trần Khả Như tự giễu nói.
Ánh mắt Lê Hoàng Việt lại rõ ràng nói: "Bà xã, sau này em không cần như vậy. Ít nhất ở trước mặt anh, em không cần giả bộ như mình không sợ gì."
"… Vâng."
Trần Khả Như vốn chỉ nói đùa để làm dịu sự sợ bóng sợ gió của Lê Hoàng Việt.
Lê Hoàng Việt đi tới, ôm lấy cái bụng căng phồng của cô.
Rất... ấm áp.
So với khi hai người ôm nhau trước kia, có ít nhiều khác biệt.
“Giám đốc Việt trở thành người nũng nịu như vậy từ khi nào thế?” Trần Khả Như trêu ghẹo.
Từ anh không còn chút dấu vết lạnh lùng thờ ơ ban đầu.
Lê Hoàng Việt không trả lời. Lúc này, Vũ Tuyết Trang đi ra khỏi bệnh viện, Trần Khả Như đẩy anh ra, vẫy tay: "Anh đưa mẹ về nhà trước đi."
Sau đó, cô khoác lên tay Vũ Tuyết Trang.
Vũ Tuyết Trang cười híp mắt nói: "Giám đốc Việt, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bà Lê và giám đốc nhỏ tương lai."
Mấy phút sau.
Vừa nằm trên giường siêu âm bốn chiều, cơ thể Trần Khả Như Nhi căng cứng, hình ảnh máu me trong đầu vẫn chưa phai mờ, cô còn sợ thấy kết quả siêu âm hơn.
"Chị Khả Như, chị cứ thả lỏng đi."
Vũ Tuyết Trang dùng đầu dò ấn vào chiếc bụng căng phồng của cô, chăm chú nhìn vào màn hình LCD trên tường.
Màn hình LCD hiển thị mô hình thu nhỏ của bụng mẹ.
Trần Khả Như hơi ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy rõ ràng cử động của thai nhi trong bụng và đường ranh mơ hồ.
Coo từng giúp các bà bầu khác làm 4D mấy lần, nhìn đến chán ngắt rồi, giờ đến lượt mình, cảm xúc lại trào dâng mãnh liệt, có thể cảm nhận được tim mình đập và cử động thai nhi rõ ràng.
Thật thần kỳ!
Vũ Tuyết Trang đột nhiên lên tiếng: "Chị Khả Như, chị mau xem chỗ này, gì đây?"