Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35 - Vậy lấy lòng tôi đi
Dưới sự phản chiếu từ màn hình tinh thể lỏng, khuôn mặt anh lúc sáng lúc tối hiện ra càng trở nên góc cạnh và lay động lòng người, làn khói thuốc từ trong miệng vuốt ve khóe môi gợi cảm mà tràn ra, lượn lờ trong không khí. Đôi chân thon dài thoải mái gác lên bàn trà, trái phải hai bên ngồi hai thiếu nữ dáng vẻ rất trong sáng nhưng vẫn có chút quyến rũ, khuôn mặt mang đầy vẻ si mê không giấu diếm.
Trần Khả Như chưa bao giờ thấy người nào có phong thái hút thuốc lười biếng lại không hề phản cảm như vậy. Giữa màn sương khói, đường nét ngũ quan của anh trở nên vô thực tựa mộng ảo.
Lê Hoàng Việt có một loại mị lực có thể khiến cho tất cả nữ giới đều trở nên điên cuồng.
Đột nhiên, một thanh âm đùa giỡn bất cần vang lên kéo tâm trí cô lại: "Chà, cô bé là người mới phải không, nhìn qua rất có khí chất đấy."
Chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi hoa vươn ngón tay muốn nâng cằm cô lên. Trong mắt Trần Khả Như tràn ra sự chán ghét cùng cực, vội vã tránh thoát, làm cho đối phương chạm phải hư vô.
"Xem ra mị lực của cậu chủ Nhân chưa đủ rồi... Haha..."
"Biết đâu là nai tơ ngại ngùng thì sao!"
Mấy tên ăn chơi trác táng bắt đầu nhốn nháo làm ồn, không khí trong phòng càng trở nên trụy lạc xa hoa.
Khó khăn lắm Trần Khả Như mới cố chịu đựng sự khó chịu cả về thính giác và dạ dày để đứng vững được, vừa nhìn lên lại đã bắt gặp nụ cười nhạt nơi khóe miệng của Lê Hoàng Việt.
Mơ hồ rồi lại vô cùng ma mị. Nhưng rõ ràng là đang rất hả hê chuẩn bị nhìn cô bị cười nhạo.
Cậu chủ Nhân phẫn nộ rụt tay lại, sắc mặt không vui mà đánh mắt sang quản lí quán bar đang đứng bên cạnh, "Tôi bảo này chú Bình, mấy cô gái nhà ông bị ông dung túng đến mức ngày càng không biết trên dưới gì rồi."
Trước tới giờ đều là con gái người ta lấy lòng anh ta, đâu ra một người dám không nể nang gì như vậy.
Quán lí Bình vội nịnh bợ: "Thật ngại quá, cậu chủ Nhân, tôi nhất định sẽ dạy bảo lại thật chu đáo."
Ông ta vừa đi tới trước mặt Trần Khả Như vừa tỉ mỉ quan sát, trong mắt đầy kinh ngạc. Cô gái này bộ dáng thật sự rất tinh xảo nhưng sao ông ta lại không hề có chút ấn tượng nào nhỉ? Chắc chắn là do mấy ngày nay nhiều người quá nhớ không nổi, ông ta nghiêm mặt hỏi: "Là ai dẫn cô tới đây, sao không hiểu phép tắc gì vậy! Đây chính là cậu chủ của tập đoàn Bình Tân tiếng tăm lừng lẫy Trương Phúc Nhân, còn không nhanh tay kính cậu ấy ly rượu để chuộc lỗi đi, không muốn đi làm nữa có phải không?"
"Xin lỗi, tôi tới tìm người, không phải nhân viên của quán bar các anh."
Trần Khả Như đáp lại, mặt đông cứng vô cảm. Người con gái trước mắt đây vẻ mặt cao quý, cả người mang theo khí chất tao nhã bẩm sinh tựa như tiểu thư khuê các, hoàn toàn khác hẳn những cô gái bán hoa ở đây.
Quản lí Bình toát mồ hôi hột, vừa rồi ông ta bị hoa mắt hay sao, nhỡ đâu cô gái này là bạn gái hay họ hàng của vị thiếu gia nào đó trong phòng VIP... nếu thế thì có thể ông ta đã đắc tội với người ta rồi.
Mắt quản lí Bình đảo một vòng, tạm thời không dám chắc điều gì, vội vã vuốt đuôi: "Thật có lỗi, xin hỏi cô muốn tìm ai?" Lời còn chưa dứt đã bị người khác chặn họng.
"Người đẹp, chỗ bọn anh nhiều anh trai mưa như vậy, em nhìn trúng ai thì tối nay người đó sẽ theo em, được không?"
"Có điều, cậu chủ Nhân của chúng ta rất có hứng thú với em, cậu Nhân trước giờ nổi tiếng hào phóng, đi theo anh ấy em không thiệt đâu."
Đám đàn ông nháo nhào cả lên, Trần Khả Như chỉ thấy não như sắp nổ tung... Nhưng có thể đi theo Lê Hoàng Việt tung hoành thì không thể là con nhà giàu sổi tầm thường được, chắc hẳn đều là các nhân vật có máu mặt ở thành phố Đà Nẵng này.
Cậu chủ Nhân nghe thế vô cùng hưởng thụ, trong đám có một tên mặt mũi hèn hạ có vẻ là kẻ theo đuôi thôi, không biết đã lẻn tới phía sau Trần Khả Như từ bao giờ, bất ngờ đẩy cô một cái.
Trần Khả Như hoảng sợ, không kịp phản ứng mà ngã về phía trước, trước mặt cô lại chính là tên họ Nhân đang cười híp cả mắt kia.
"Ôm nhau đi, ôm nhau đi!"
"Cậu Nhân có phúc thật, được người đẹp yêu thương."
"..."
Trần Khả Như không thể tin được Lê Hoàng Việt lại có thể lạnh lùng ngồi xem kịch như thế, không phải anh ta đã nói là không cho phép cô tiếp xúc với đàn ông sao?
Cậu chủ Nhân vốn là một tên ong bướm, mĩ nhân trong ngực lẽ nào không dám công khai lợi dụng.
"Người đẹp, em thơm quá đi, còn có mùi thuốc sát trùng nữa. Em là y tá sao? Anh thích nhất là y tá đó!"
Trần Khả Như ôm chặt lấy ngực, khoảnh khắc cô bị tên họ Nhân kia ôm lấy. Khoảnh khắc mà tất cả đám người kia cười phá lên, giây phút mà Lê Hoàng Việt khoanh tay đứng nhìn ấy, chính là giây phút cô cảm thấy bị lăng nhục, uất ức không chịu nổi.
Cô chỉ hận không thể lập tức buông bỏ mọi thứ mà tông cửa chạy đi.
Nhưng...
Cô phải nhẫn nhịn. Nếu đã tới tận đây rồi thì không thể có chuyện bỏ cuộc giữa chừng được.
"Buông ra!"
Thanh âm lạnh băng của cô tựa như từ đáy hồ sâu thẳm vọng lại, mang theo cả hơi thở uy hiếp. Mọi người trong đó có cả cậu chủ Nhân đều sửng sốt đôi chút, rồi lại ồn ào cười lớn, không ngờ là cô gái này lại có cá tính như vậy đấy. Trong giới này quá nhiều cô nàng ôn nhu quyến rũ, thiếu nhiều nhất chính là sự nóng nảy như lửa thiêu, cô gái này vừa hay lại là kiểu vừa lạnh vừa nhạt, đúng lúc gợi lên ham muốn chinh phục của đám đàn ông.
"Tôi là người của Lê Hoàng Việt, anh muốn động vào tôi thì phải nhìn lại xem bản thân có cái gan đó không." Trần Khả Như gằn từng chữ một, giọng nói rắn rỏi đanh thép.
Vừa dứt lời, cả căn phòng như bị nhấn nút tạm dừng, tất cả tạp âm đều nhỏ lại. Lê Hoàng Việt là ai chứ, cả cái Đà Nẵng này ai mà dám không nể mặt anh. Nói thẳng ra là cả cái giới này đa số là phải kiêng kị anh ta vài phần.
Thân hình cậu chủ Nhân khẽ run lên, hai tay dần buông lỏng. Trần Khả Như nhân cơ hội này thoát khỏi anh ta, chạy tới cửa đứng rồi thở hắt ra một hơi. Đúng là vật họp theo loài, cô không ngừng tự cảnh báo bản thân rằng Lê Hoàng Việt và đám người này không có gì khác nhau cả, bọn họ cá mè một lứa, chưa nói tới phụ nữ thì ngay cả đàn ông cũng chưa chắc đã chịu nổi.
Cô phải từ bỏ, cô phải từ bỏ!
“Hoàng Việt, cô ấy là người phụ nữ của anh à?”
Nếu đó là người phụ nữ của Lê Hoàng Việt, vậy thì những gì họ vừa làm lúc nãy có vẻ hơi quá rồi. Trần Khả Như nghĩ nếu Lê Hoàng Việt giả vờ không biết cô, cô sẽ điên cuồng cầm chai rượu đập thẳng vào khuôn mặt không biết xấu hổ của anh ta.
“Ồ? Cô ấy nói mình là người phụ nữ của tôi à?”
Giọng nói của Lê Hoàng Việt ngạc nhiên lạ thường. Anh ta chầm chậm vứt điếu thuốc, hai má ửng đỏ như say rượu, nói: “Tối quá, đến đây để tôi xem có phải không nào.”
Trần Khả Như không thể phân biệt được anh ta đang giả vờ say hay thật say. Cô cắn răng, bước từng bước về phía anh ta, nghiêm túc nói: “Anh Việt, nhìn rõ chưa?”
Ngọn lửa của Lê Hoàng Việt không dập tắt mà còn bị Trần Khả Như châm dầu thêm.
“Nếu anh say tới mức không nhìn rõ thì hẹn gặp vào ngày mai, tôi đi trước đây.”
Trần Khả Như chợt nhận ra khoảng cách của họ quá mơ hồ, cô nhấc chân muốn rời đi.
“Nếu cô dám đi một bước, cô có tin tối nay Trần Khả Hân sẽ phải ngồi tù không?”
Thành thật mà nói, Trần Khả Như muốn Trần Khả Hân ngồi tù thật, nhưng cô không thể làm những gì cô muốn được.
“Trần Khả Như, cô nên có thái độ cầu xin đi.”
“Tôi thành thật cầu xin tổng giám đốc Việt giơ cao đánh khẽ, dù sao thì Trần Khả Hân cũng là người tình của anh mà.”
Hẹn hò với em vợ? Những người có mặt ở đó bất động ngơ ngác nhìn hai người họ.
“Được rồi, vì mối quan hệ của tôi với Trần Khả Hân, nếu cô uống hết rượu trên bàn thì tôi lập tức bảo Đàm Thu Trang rút đơn kiện, thế nào?”
Trên bàn có trên dưới mười chia rượu, đừng nói phụ nữ, ngay cả đàn ông e rằng cũng không uống nổi. Lê Hoàng Việt rõ ràng là đang muốn làm khó dễ cô gái này? Chuyện gì xảy ra vậy?
Cậu chủ Nhân- kẻ đã cùng Lê Hoàng Việt ăn chơi trác táng suốt bấy lâu- híp mắt đánh giá. Lê Hoàng Việt trước giờ đối với phụ nữ thì đều là kiểu kéo quần lên là hết trách nhiệm, có bao giờ tốn công tốn sức mà đùa giỡn như thế này... Trực giác nói cho anh ta biết, hai người này chắc chắn là… có gian tình!
"Được."
Trần Khả Như không hề lưỡng lự mà sảng khoái đáp lại.
Ánh cười trong mắt Lê Hoàng Việt như cứng lại, vẻ mặt trở nên vô cùng phức tạp, đáy mắt toát ra tia sắc bén lạnh như băng. Con đàn bà vừa cứng nhắc vừa đáng ghét này không thể biết điều một chút hả, muốn cô ta chịu thua cầu xin tha thứ lại khó như vậy sao?
"Lê Hoàng Việt, anh đường đường là một tổng giám đốc, nói lời phải giữ lấy lời."
Trần Khả Như nghĩ đêm nay có lẽ mình điên mất rồi, thuận tay cầm lấy một chai rượu, ngang ngược mà mở nắp ra. Giống như uống nước lọc mà nuốt xuống từng ngụm mặc cho cảm giác nóng cháy đang lan tỏa khắp cổ họng.
Ngay lập tức trong dạ dày cô như đảo lộn hết cả, vừa nóng vừa xót, hai má cũng tựa như phát sốt.
"Được! Lợi hại đấy!"
Không đợi tiếng hò reo xung quanh lắng lại, ngũ quan Trần Khả Như chợt méo mó vặn vẹo. Trong dạ dày tựa như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò qua lại, cô vội vã chạy đến một góc mà nôn thốc nôn tháo. Thống khổ đến mức ngay cả những người xung quanh xem cũng không đành.
Nôn được rồi, cô loạng choạng đi trở lại chỗ cũ, cắn lấy đầu lưỡi cố gắng duy trì một chút tỉnh táo, nói: "Vừa rồi bị nôn ra, chắc là không tính phải không."
Cô cố gắng chống đỡ thân mình, đang chuẩn bị cầm lên một chai rượu khác thì lại bị một đôi tay bất ngờ hất ra. Tiếp theo đó là tiếng thủy tinh rơi xuống sàn vỡ nát.
"Tất cả cút hết cho tôi." Lê Hoàng Việt làm một loạt hành động này rồi quát lớn. Mọi người tuy ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhưng vẫn phải đứng dậy rời đi, sắc mặt Lê Hoàng Việt tái mét dường như tức giận vô cùng.
Đám người biết điều đều rút sạch, cả căn phòng chỉ còn lại hai người nên trở nên rất yên lặng. Trần Khả Như còn đang mơ hồ không rõ vừa xảy ra chuyện gì đã bị Lê Hoàng Việt kéo lại, đè xuống chiếc sô pha bằng da thật.
"Trần Khả Như, không phải cô muốn như này sao. Cô đúng là loại đàn bà cứng đầu ngoan cố." Lê Hoàng Việt nghiến răng nghiến lợi cau mày, không hề ý thức được bản thân rốt cục là vì sao mà nổi giận, anh dữ tợn mắng: "Muốn Trần Khả Hân bình yên vô sự phải không, có một cách càng đơn giản trực tiếp hơn đây. Đó là lấy lòng tôi. Chỉ cần cơ thể của cô khiến tôi vừa lòng, có hiểu không?"
Dứt lời, anh kéo khóa quần xuống, không để cô có cơ hội phản kháng mà mạnh mẽ nắm lấy bàn tay mềm nhũn không xương của cô luồn vào nơi đã sớm khí thế bừng bừng ấy...
Trần Khả Như chưa bao giờ thấy người nào có phong thái hút thuốc lười biếng lại không hề phản cảm như vậy. Giữa màn sương khói, đường nét ngũ quan của anh trở nên vô thực tựa mộng ảo.
Lê Hoàng Việt có một loại mị lực có thể khiến cho tất cả nữ giới đều trở nên điên cuồng.
Đột nhiên, một thanh âm đùa giỡn bất cần vang lên kéo tâm trí cô lại: "Chà, cô bé là người mới phải không, nhìn qua rất có khí chất đấy."
Chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi hoa vươn ngón tay muốn nâng cằm cô lên. Trong mắt Trần Khả Như tràn ra sự chán ghét cùng cực, vội vã tránh thoát, làm cho đối phương chạm phải hư vô.
"Xem ra mị lực của cậu chủ Nhân chưa đủ rồi... Haha..."
"Biết đâu là nai tơ ngại ngùng thì sao!"
Mấy tên ăn chơi trác táng bắt đầu nhốn nháo làm ồn, không khí trong phòng càng trở nên trụy lạc xa hoa.
Khó khăn lắm Trần Khả Như mới cố chịu đựng sự khó chịu cả về thính giác và dạ dày để đứng vững được, vừa nhìn lên lại đã bắt gặp nụ cười nhạt nơi khóe miệng của Lê Hoàng Việt.
Mơ hồ rồi lại vô cùng ma mị. Nhưng rõ ràng là đang rất hả hê chuẩn bị nhìn cô bị cười nhạo.
Cậu chủ Nhân phẫn nộ rụt tay lại, sắc mặt không vui mà đánh mắt sang quản lí quán bar đang đứng bên cạnh, "Tôi bảo này chú Bình, mấy cô gái nhà ông bị ông dung túng đến mức ngày càng không biết trên dưới gì rồi."
Trước tới giờ đều là con gái người ta lấy lòng anh ta, đâu ra một người dám không nể nang gì như vậy.
Quán lí Bình vội nịnh bợ: "Thật ngại quá, cậu chủ Nhân, tôi nhất định sẽ dạy bảo lại thật chu đáo."
Ông ta vừa đi tới trước mặt Trần Khả Như vừa tỉ mỉ quan sát, trong mắt đầy kinh ngạc. Cô gái này bộ dáng thật sự rất tinh xảo nhưng sao ông ta lại không hề có chút ấn tượng nào nhỉ? Chắc chắn là do mấy ngày nay nhiều người quá nhớ không nổi, ông ta nghiêm mặt hỏi: "Là ai dẫn cô tới đây, sao không hiểu phép tắc gì vậy! Đây chính là cậu chủ của tập đoàn Bình Tân tiếng tăm lừng lẫy Trương Phúc Nhân, còn không nhanh tay kính cậu ấy ly rượu để chuộc lỗi đi, không muốn đi làm nữa có phải không?"
"Xin lỗi, tôi tới tìm người, không phải nhân viên của quán bar các anh."
Trần Khả Như đáp lại, mặt đông cứng vô cảm. Người con gái trước mắt đây vẻ mặt cao quý, cả người mang theo khí chất tao nhã bẩm sinh tựa như tiểu thư khuê các, hoàn toàn khác hẳn những cô gái bán hoa ở đây.
Quản lí Bình toát mồ hôi hột, vừa rồi ông ta bị hoa mắt hay sao, nhỡ đâu cô gái này là bạn gái hay họ hàng của vị thiếu gia nào đó trong phòng VIP... nếu thế thì có thể ông ta đã đắc tội với người ta rồi.
Mắt quản lí Bình đảo một vòng, tạm thời không dám chắc điều gì, vội vã vuốt đuôi: "Thật có lỗi, xin hỏi cô muốn tìm ai?" Lời còn chưa dứt đã bị người khác chặn họng.
"Người đẹp, chỗ bọn anh nhiều anh trai mưa như vậy, em nhìn trúng ai thì tối nay người đó sẽ theo em, được không?"
"Có điều, cậu chủ Nhân của chúng ta rất có hứng thú với em, cậu Nhân trước giờ nổi tiếng hào phóng, đi theo anh ấy em không thiệt đâu."
Đám đàn ông nháo nhào cả lên, Trần Khả Như chỉ thấy não như sắp nổ tung... Nhưng có thể đi theo Lê Hoàng Việt tung hoành thì không thể là con nhà giàu sổi tầm thường được, chắc hẳn đều là các nhân vật có máu mặt ở thành phố Đà Nẵng này.
Cậu chủ Nhân nghe thế vô cùng hưởng thụ, trong đám có một tên mặt mũi hèn hạ có vẻ là kẻ theo đuôi thôi, không biết đã lẻn tới phía sau Trần Khả Như từ bao giờ, bất ngờ đẩy cô một cái.
Trần Khả Như hoảng sợ, không kịp phản ứng mà ngã về phía trước, trước mặt cô lại chính là tên họ Nhân đang cười híp cả mắt kia.
"Ôm nhau đi, ôm nhau đi!"
"Cậu Nhân có phúc thật, được người đẹp yêu thương."
"..."
Trần Khả Như không thể tin được Lê Hoàng Việt lại có thể lạnh lùng ngồi xem kịch như thế, không phải anh ta đã nói là không cho phép cô tiếp xúc với đàn ông sao?
Cậu chủ Nhân vốn là một tên ong bướm, mĩ nhân trong ngực lẽ nào không dám công khai lợi dụng.
"Người đẹp, em thơm quá đi, còn có mùi thuốc sát trùng nữa. Em là y tá sao? Anh thích nhất là y tá đó!"
Trần Khả Như ôm chặt lấy ngực, khoảnh khắc cô bị tên họ Nhân kia ôm lấy. Khoảnh khắc mà tất cả đám người kia cười phá lên, giây phút mà Lê Hoàng Việt khoanh tay đứng nhìn ấy, chính là giây phút cô cảm thấy bị lăng nhục, uất ức không chịu nổi.
Cô chỉ hận không thể lập tức buông bỏ mọi thứ mà tông cửa chạy đi.
Nhưng...
Cô phải nhẫn nhịn. Nếu đã tới tận đây rồi thì không thể có chuyện bỏ cuộc giữa chừng được.
"Buông ra!"
Thanh âm lạnh băng của cô tựa như từ đáy hồ sâu thẳm vọng lại, mang theo cả hơi thở uy hiếp. Mọi người trong đó có cả cậu chủ Nhân đều sửng sốt đôi chút, rồi lại ồn ào cười lớn, không ngờ là cô gái này lại có cá tính như vậy đấy. Trong giới này quá nhiều cô nàng ôn nhu quyến rũ, thiếu nhiều nhất chính là sự nóng nảy như lửa thiêu, cô gái này vừa hay lại là kiểu vừa lạnh vừa nhạt, đúng lúc gợi lên ham muốn chinh phục của đám đàn ông.
"Tôi là người của Lê Hoàng Việt, anh muốn động vào tôi thì phải nhìn lại xem bản thân có cái gan đó không." Trần Khả Như gằn từng chữ một, giọng nói rắn rỏi đanh thép.
Vừa dứt lời, cả căn phòng như bị nhấn nút tạm dừng, tất cả tạp âm đều nhỏ lại. Lê Hoàng Việt là ai chứ, cả cái Đà Nẵng này ai mà dám không nể mặt anh. Nói thẳng ra là cả cái giới này đa số là phải kiêng kị anh ta vài phần.
Thân hình cậu chủ Nhân khẽ run lên, hai tay dần buông lỏng. Trần Khả Như nhân cơ hội này thoát khỏi anh ta, chạy tới cửa đứng rồi thở hắt ra một hơi. Đúng là vật họp theo loài, cô không ngừng tự cảnh báo bản thân rằng Lê Hoàng Việt và đám người này không có gì khác nhau cả, bọn họ cá mè một lứa, chưa nói tới phụ nữ thì ngay cả đàn ông cũng chưa chắc đã chịu nổi.
Cô phải từ bỏ, cô phải từ bỏ!
“Hoàng Việt, cô ấy là người phụ nữ của anh à?”
Nếu đó là người phụ nữ của Lê Hoàng Việt, vậy thì những gì họ vừa làm lúc nãy có vẻ hơi quá rồi. Trần Khả Như nghĩ nếu Lê Hoàng Việt giả vờ không biết cô, cô sẽ điên cuồng cầm chai rượu đập thẳng vào khuôn mặt không biết xấu hổ của anh ta.
“Ồ? Cô ấy nói mình là người phụ nữ của tôi à?”
Giọng nói của Lê Hoàng Việt ngạc nhiên lạ thường. Anh ta chầm chậm vứt điếu thuốc, hai má ửng đỏ như say rượu, nói: “Tối quá, đến đây để tôi xem có phải không nào.”
Trần Khả Như không thể phân biệt được anh ta đang giả vờ say hay thật say. Cô cắn răng, bước từng bước về phía anh ta, nghiêm túc nói: “Anh Việt, nhìn rõ chưa?”
Ngọn lửa của Lê Hoàng Việt không dập tắt mà còn bị Trần Khả Như châm dầu thêm.
“Nếu anh say tới mức không nhìn rõ thì hẹn gặp vào ngày mai, tôi đi trước đây.”
Trần Khả Như chợt nhận ra khoảng cách của họ quá mơ hồ, cô nhấc chân muốn rời đi.
“Nếu cô dám đi một bước, cô có tin tối nay Trần Khả Hân sẽ phải ngồi tù không?”
Thành thật mà nói, Trần Khả Như muốn Trần Khả Hân ngồi tù thật, nhưng cô không thể làm những gì cô muốn được.
“Trần Khả Như, cô nên có thái độ cầu xin đi.”
“Tôi thành thật cầu xin tổng giám đốc Việt giơ cao đánh khẽ, dù sao thì Trần Khả Hân cũng là người tình của anh mà.”
Hẹn hò với em vợ? Những người có mặt ở đó bất động ngơ ngác nhìn hai người họ.
“Được rồi, vì mối quan hệ của tôi với Trần Khả Hân, nếu cô uống hết rượu trên bàn thì tôi lập tức bảo Đàm Thu Trang rút đơn kiện, thế nào?”
Trên bàn có trên dưới mười chia rượu, đừng nói phụ nữ, ngay cả đàn ông e rằng cũng không uống nổi. Lê Hoàng Việt rõ ràng là đang muốn làm khó dễ cô gái này? Chuyện gì xảy ra vậy?
Cậu chủ Nhân- kẻ đã cùng Lê Hoàng Việt ăn chơi trác táng suốt bấy lâu- híp mắt đánh giá. Lê Hoàng Việt trước giờ đối với phụ nữ thì đều là kiểu kéo quần lên là hết trách nhiệm, có bao giờ tốn công tốn sức mà đùa giỡn như thế này... Trực giác nói cho anh ta biết, hai người này chắc chắn là… có gian tình!
"Được."
Trần Khả Như không hề lưỡng lự mà sảng khoái đáp lại.
Ánh cười trong mắt Lê Hoàng Việt như cứng lại, vẻ mặt trở nên vô cùng phức tạp, đáy mắt toát ra tia sắc bén lạnh như băng. Con đàn bà vừa cứng nhắc vừa đáng ghét này không thể biết điều một chút hả, muốn cô ta chịu thua cầu xin tha thứ lại khó như vậy sao?
"Lê Hoàng Việt, anh đường đường là một tổng giám đốc, nói lời phải giữ lấy lời."
Trần Khả Như nghĩ đêm nay có lẽ mình điên mất rồi, thuận tay cầm lấy một chai rượu, ngang ngược mà mở nắp ra. Giống như uống nước lọc mà nuốt xuống từng ngụm mặc cho cảm giác nóng cháy đang lan tỏa khắp cổ họng.
Ngay lập tức trong dạ dày cô như đảo lộn hết cả, vừa nóng vừa xót, hai má cũng tựa như phát sốt.
"Được! Lợi hại đấy!"
Không đợi tiếng hò reo xung quanh lắng lại, ngũ quan Trần Khả Như chợt méo mó vặn vẹo. Trong dạ dày tựa như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò qua lại, cô vội vã chạy đến một góc mà nôn thốc nôn tháo. Thống khổ đến mức ngay cả những người xung quanh xem cũng không đành.
Nôn được rồi, cô loạng choạng đi trở lại chỗ cũ, cắn lấy đầu lưỡi cố gắng duy trì một chút tỉnh táo, nói: "Vừa rồi bị nôn ra, chắc là không tính phải không."
Cô cố gắng chống đỡ thân mình, đang chuẩn bị cầm lên một chai rượu khác thì lại bị một đôi tay bất ngờ hất ra. Tiếp theo đó là tiếng thủy tinh rơi xuống sàn vỡ nát.
"Tất cả cút hết cho tôi." Lê Hoàng Việt làm một loạt hành động này rồi quát lớn. Mọi người tuy ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhưng vẫn phải đứng dậy rời đi, sắc mặt Lê Hoàng Việt tái mét dường như tức giận vô cùng.
Đám người biết điều đều rút sạch, cả căn phòng chỉ còn lại hai người nên trở nên rất yên lặng. Trần Khả Như còn đang mơ hồ không rõ vừa xảy ra chuyện gì đã bị Lê Hoàng Việt kéo lại, đè xuống chiếc sô pha bằng da thật.
"Trần Khả Như, không phải cô muốn như này sao. Cô đúng là loại đàn bà cứng đầu ngoan cố." Lê Hoàng Việt nghiến răng nghiến lợi cau mày, không hề ý thức được bản thân rốt cục là vì sao mà nổi giận, anh dữ tợn mắng: "Muốn Trần Khả Hân bình yên vô sự phải không, có một cách càng đơn giản trực tiếp hơn đây. Đó là lấy lòng tôi. Chỉ cần cơ thể của cô khiến tôi vừa lòng, có hiểu không?"
Dứt lời, anh kéo khóa quần xuống, không để cô có cơ hội phản kháng mà mạnh mẽ nắm lấy bàn tay mềm nhũn không xương của cô luồn vào nơi đã sớm khí thế bừng bừng ấy...