Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 369 - Ngoại truyện Phan Huỳnh Đông (3)
“Anh Đông, nếu tôi không lầm thì anh đây đang không hài lòng với tôi hay là nghi ngờ năng nghiệp vụ của tôi?”
Cô thở hắt ra, trong ánh mắt hùng hổ doạ người như một loại khiêu khích quyến rũ người khác. Không biết vì cái gì, Sman khiến anh nhớ đến Khả Như, giữa hai người có một điểm tương đồng, anh trực tiếp chống cự: "Xin lỗi, tạm thời chúng tôi chưa cần."
Đúng là một người đàn ông cứng đầu.
Đối xử với một người đẹp tàn nhẫn như thế... Đôi mắt xanh ngọc của Sman khẽ nhướng lên, trên môi nở một nụ cười quyến rũ: "Được rồi, anh Đông, tạm biệt nhé."
Không giống như những người phụ nữ khác cố tình tiếp cận, Sman dường như có sự kiên nhẫn phi thường, không hề tỏ ra khó chịu hay bất mãn gì. Phan Huỳnh Đông không thể nhìn thấu cô ấy, mà anh cũng không buồn quan tâm.
Bây giờ anh không nghĩ đến chuyện yêu đương hay kết hôn, bởi trong tiềm thức anh vẫn chưa từ bỏ Trần Khả Như.
Anh luôn nghĩ, cứ đợi đi, biết đâu lại có cơ hội thì sao.
Mấy năm thôi mà cũng không chờ được thì còn gọi gì là tình yêu đích thực? Anh phải đợi, không ai có thể ngăn cản anh! Anh bằng lòng, anh không màng gì hết!
Sman quả nhiên không phải đèn cạn dầu, tuy rằng anh đã từ chối cô một cách dứt khoát nhưng người phụ nữ này vẫn trở thành bác sĩ gia đình của Ngọc Thanh thông qua mối quan hệ với cha mẹ anh, đại khái là mỗi cuối tuần sẽ đến nhà anh một lần.
Gia thế của cô ấy hẳn là không tồi, nếu không thì không có khả năng làm bố mẹ anh vui vẻ được, một cô tiểu thư lá ngọc cành vàng mà lại phải làm những chuyện này đúng là quá liều rồi.
Mỗi lần trong bữa cơm gia đình, người phụ nữ này đều xuất hiện không có ngoại lệ, cô nghĩ có ông bà nội Ngọc Thanh là cô sẽ nắm chắc thắng lợi sao? Nực cười.
Người phụ nữ dùng trăm phương nghìn kế như vậy, sao có thể đánh đồng với Khả Như, chẳng qua chỉ là bắt chước thôi.
Chuyện anh say đắm Khả Như và ghen tuông tranh đấu với Lê Hoàng Việt phòng chừng cũng đã lan truyền khắp Hải Phòng rồi, mà thế thì đã sao? Tâm tư của Sman người qua đường đều đã biết hết cả rồi.
Sau đó Phan Huỳnh Đông đã chấp nhận sự tồn tại của Sman.
Bởi vì thực sự lâu lắm rồi bố mẹ không giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh, ở một góc độ khác, điều này cũng chẳng phải xấu với anh.
Không bao lâu sau Phan Huỳnh Đông đi công tác ở Đà Nẵng.
Đích thân chủ tịch tập đoàn MTP đã bí mật bàn bạc với anh về chuyện đối phó với Lê Hoàng Việt thông qua bắt cóc Trần Khả Như. Anh không hề ngần ngại mà lấy một phần hợp đồng đầu tư của công ty ra để trao đổi.
Không thể phủ nhận, lúc ấy anh kích động quá, đối phương đề nghị thật sự là quá khiến người ta không thể chối từ.
Phan Huỳnh Đông rất rõ, khoảng cách giữa anh và Khả Như không xa, chỉ cách mỗi một Lê Hoàng Việt... Mỗi một lần vừa mới có tiến triển, Lê Hoàng Việt lại xuất hiện làm rối, hơn nữa thể hiện ra ưu thế được ông trời ưu ái, hung hăng ném anh ra sau, như thể trời sinh cậu ta ra là để đối chọi lại với anh.
Anh ngàn vạn lần nghĩ, nếu Lê Hoàng Việt biến mất, nếu như Lê Hoàng Việt chết, Trần Khả Như có chấp nhận anh không?
Đáp án là phủ nhận.
Anh không còn cách nào tự mình lừa mình nữa.
May mắn thay anh không bị dục vọng tà ác chi phối mà phạm phải sai lầm lớn.
Tính cách Khả Như rất rõ ràng, bề ngoài nhìn thì yếu đuối nhưng thực tế lại quật cường, sẽ có lúc mềm lòng, nhưng với chuyện đại sự tuyệt đối không mơ hồ. Trừ khi cô tự nguyện, nếu không sẽ không có kẻ nào có thể ép được cô ấy. Anh sẽ không liều mình mà chấp nhận rủi ro làm kẻ sát nhân đâu.
Khi Phan Huỳnh Đông thấy Khả Như vùng vẫy trong làn nước lạnh giá, theo bản năng anh không do dự nhảy xuống cứu cô ấy, nếu cô chết thì phải làm sao đây?
Giấc mơ anh theo đuổi bấy lâu nay sẽ tan thành mây khói!
Anh sẵn sàng mang cả mạng sống của mình cho Khả Như!
Ôm lấy cô, cảm giác sống động ấy dường như đã quay trở lại.
Tranh thủ khi hô hấp nhân tạo, anh hôn trộm cô ấy, đây chính là lần tiếp xúc thân mật nhất giữa hai người.
Cô là một loại thuốc phiện, khiến mỗi lần ở gần anh như người nghiện đỡ cơn thèm khát.
Yêu thương đong đầy nhưng lại phải kìm nén trong cay đắng.
Thừa nhận đi, anh chính là một người đàn ông yếu đuối, tự tôn là cái chó má gì! Có đôi khi anh thật sự rất muốn vứt bỏ cái lớp ngụy trang nho nhã nhã ôn hòa trên mình đi! Nhưng anh không làm được!
Mỗi người đều có một mặt hung ác và thiện lương trong tim, tất cả phụ thuộc vào việc lý trí có thể chiến thắng cảm xúc hay không. Nếu bạn không thể kiểm soát, chẳng phải là sẽ trở thành người bệnh tâm thần sao?
Bởi vì cứu cô mà Phan Huỳnh Đông cảm rất nặng.
Đúng lúc này Sman đến, thật nực cười, cô ấy dựa vào cái gì mà cho rằng mình có thể so sánh với Khả Như?
Cuối cùng anh ta cũng đem tất cả sự tức giận và bất mãn của mình đổ lên người Sman, ai bảo cô ấy đến đây? Nếu cô ấy an phận thì sẽ bình yên không có chuyện gì, còn nếu gàn bướng hồ đồ…
Khả Như không thể chờ được định rời khỏi anh để đi tìm Lê Hoàng Việt, lời từ chối anh nghe nhiều đến nỗi tim vỡ tan thành ngàn vạn mảnh. Anh vứt bỏ tự tôn, mặt dày mày dạn yêu cô, để rồi cuối cùng được cái gì?
Phan Huỳnh Đông lại một lần trơ mắt mà nhìn Trần Khả Như tuột khỏi vòng tay mình.
Anh không biết phải làm gì đây? Trong đầu anh rất loạn, vừa nóng vừa quay cuồng… Cuối cùng anh thực sự phát sốt.
Trở lại Hải Phòng anh cứ bệnh miết, Sman vẫn luôn ở bên chăm sóc anh cẩn thận. Ngọc Thanh không thích cô, căn bản không cần bất cứ lý do gì hết.
Dù sao cô cũng tính là mất nhiều nhất,anh có đối xử lạnh nhạt hay châm chọc cô thế nào cô cũng đều bỏ qua.
Sự chấp nhất này của cô vô cùng giống với Trần Khả Như.
Nhưng người phụ nữ này không yêu anh, cái cô yêu là địa vị, là thân phận của anh, bởi vì anh không nhìn thấy một chút yêu thương nào từ trong mắt cô.
Siman thậm chí còn không bằng nữ phụ trong truyền thuyết, bởi ít ra nữ phụ trong truyện còn yêu nam chính đến chết đi sống lại, còn Sman lại là người xảo trá đến cực độ.
Có một lần trong lúc sốt đến mê man, anh đã quan hệ với Sman.
Không sai, anh coi Sman thành Khả Như.
Một người đàn ông đã đè nén quá lâu, có được người phụ nữ mình mơ ước sẽ có cảm giác thế nào? Anh điên cuồng, chèn ép cô không thương tiếc.
Biến mẹ đi cái thằng hèn nhát!
Anh hoàn toàn phơi bày bộ mặt mình giấu kín bấy lâu. Bình minh đến, Phan Huỳnh Đông vô cùng sầu não vì đã phạm một sai lầm lớn như vậy!
Từ lúc nào mà anh không thể khống chế được bản thân như vậy!
Anh không ngờ đây là lần đầu tiên của người phụ nữ ấy, vết máu đỏ tươi trên khăn trải giường khiến anh nhớ mãi.
Đang lúc anh còn đang bối rối, Sman đã tỉnh, phản ứng của cô rất bình tĩnh, ung dung mặc quần áo, từng động tác đều rất quyến rũ.
Sự tức giận của Phan Huỳnh Đông lên đến đỉnh điểm, anh chất vấn: “Có phải kế hoạch của cô không?”
Loại chuyện này rõ ràng là bất lợi cho phía nữ, có lợi cho phía nam. Nhưng đặt trên người Sman, Phan Huỳnh Đông không tin. Đối với bất cứ ai anh cũng đều phong độ, đặc biệt luôn chở che ân cần với Khả Như. Đối mặt với Sman, anh lại không thể bình tĩnh, chỉ có thể bùng phát cơn tức giận.
Cô không chịu thua: “Ý anh là sao? Anh cho rằng tôi quyến rũ anh?”
“Cô biết rõ người tôi yêu là Khả Như, lại cố ý xuất hiện ở trước mặt tôi, cố ý bắt chước cô ấy... Suốt thời gian qua, tất cả những việc cô làm không phải là vì muốn tôi ngủ với cô sao?”
Phan Huỳnh Đông không biết vì sao mà khi vừa thấy đến gương mặt quá đỗi xinh đẹp của Sman, anh liền tự động quy cô vào loại phụ nữ gian xảo, lời nói ra rất nặng nề, rất thô tục.
“Phan Huỳnh Đông, anh…”
Mặt cô đỏ ửng lên, đôi mắt ngập nước, cổ họng như nghẹn lại.
“Tôi không cần biết cô đi vá màng trinh hay đây thật sự là lần đầu của cô, muốn bao nhiêu tiền, ra giá đi!” Cả đời này Phan Huỳnh Đông không nghĩ mình có thể ác độc nói ra những lời nói vô trách nhiệm như vậy, nhưng đối với loại phụ nữ như Sman nếu chỉ vì một lần này mà chịu toàn bộ trách nhiệm chẳng phải tự biến mình thành thằng ngu sao.
Sman không nói gì.
Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm anh, thái độ chưa từng hung mãnh ác liệt như vậy, thiếu đi sự nhu nhược đáng thương vừa rồi, lại thêm phần thâm trầm khiến người ta thực sự không thể hiểu được.
Phan Huỳnh Đông đột nhiên chột dạ, anh cũng không hề nói sai. Bác sĩ mà, vá màng trinh là chuyện quá đơn giản, anh chỉ là nói ra khả năng này mà thôi.
Tuổi của anh cũng lớn như vậy rồi, lại còn bị một con nhỏ cáo già tính kế không phải rất nhục sao! Không thể được!
“Tôi khuyên cô nên biết đủ, nếu không một đồng cũng đừng hòng có được. Đừng nói Ngọc Thanh không thích cô, cho dù nó thích cô, chấp nhận cô thì tôi cũng không cưới cô đâu, cô đừng có mơ nữa.”
Phan Huỳnh Đông nói hết, dù sao anh cũng thấy da mặt cô rất dày, nếu có thể khiến cô bỏ cái ý nghĩ này đi, biết khó mà lùi thì càng tốt. Còn nếu không thể, thì trái tim cô phải mạnh mẽ như thế nào?
Lời nói vừa buông, bầu không khí liền đông đặc lại.
Phan Huỳnh Đông cảm giác được những nhân tố lạ lùng lơ lửng trong không khí.
“Nói xong chưa?”
Cô nói, giọng điệu bình tĩnh, ánh mắt trong suốt.
Phan Huỳnh Đông có một loại ảo giác, như thể những hành động của anh đã bị người khác nhìn thấu.
Cao văn bân có một loại ảo giác, giống như chính mình hành vi đã sớm bị người xem thấu.
Lúc này anh bắt đầu lo lắng, nếu Sman đi gặp bố mẹ anh thì sao, dù gì thì họ cũng đã có hơn một lần có quan hệ.
Trong tiềm thức, anh không muốn lấy một người như Sman.
Anh gật gật đầu.
Ngay sau đó Sman đã mặc xong áo khoác ngoài, động tác lưu loát lại nhanh nhẹn. Cô thậm chí còn không quay đầu lại, trực tiếp xách túi đi thẳng.
Làm cho Phan Huỳnh Đông thấy vô cùng khó hiểu.
Sman dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi quỹ đạo cuộc đời của anh, tại các buổi họp mặt gia đình, bố mẹ dần thay đổi từ Sman sang các quý cô khác.
Một cô gái đầy mưu mô ra đi, đổi lấy càng nhiều ong bướm.
Anh đối phó với mấy người đó muốn điên, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới Sman, bởi vì đã bao nhiêu năm không chạm vào phụ nữ, ngày hôm đó cảm giác lại chân thật như vậy, thật đến nỗi khiến anh hổ thẹn.
Không thể phủ nhận, cái loại cảm giác này rất kỳ diệu, nhưng thực sự anh coi Sman là Khả Như.
Đúng lúc này anh nhận được tin Lê Hoàng Việt đã quay với tình cũ, lại còn có con ngoài giá thú, cha con nhận nhau, chính thức ly hôn với Trần Khả Như.
Tại sao lại thành ra như vậy?
Phan Huỳnh Đông vừa mừng vừa sợ, tim đập rất nhanh, đối với anh đây có phải cơ hội ngàn năm có một hay không?
Không một chút chần chừ, anh lập tức bay đến Đà Nẵng.
Cô thở hắt ra, trong ánh mắt hùng hổ doạ người như một loại khiêu khích quyến rũ người khác. Không biết vì cái gì, Sman khiến anh nhớ đến Khả Như, giữa hai người có một điểm tương đồng, anh trực tiếp chống cự: "Xin lỗi, tạm thời chúng tôi chưa cần."
Đúng là một người đàn ông cứng đầu.
Đối xử với một người đẹp tàn nhẫn như thế... Đôi mắt xanh ngọc của Sman khẽ nhướng lên, trên môi nở một nụ cười quyến rũ: "Được rồi, anh Đông, tạm biệt nhé."
Không giống như những người phụ nữ khác cố tình tiếp cận, Sman dường như có sự kiên nhẫn phi thường, không hề tỏ ra khó chịu hay bất mãn gì. Phan Huỳnh Đông không thể nhìn thấu cô ấy, mà anh cũng không buồn quan tâm.
Bây giờ anh không nghĩ đến chuyện yêu đương hay kết hôn, bởi trong tiềm thức anh vẫn chưa từ bỏ Trần Khả Như.
Anh luôn nghĩ, cứ đợi đi, biết đâu lại có cơ hội thì sao.
Mấy năm thôi mà cũng không chờ được thì còn gọi gì là tình yêu đích thực? Anh phải đợi, không ai có thể ngăn cản anh! Anh bằng lòng, anh không màng gì hết!
Sman quả nhiên không phải đèn cạn dầu, tuy rằng anh đã từ chối cô một cách dứt khoát nhưng người phụ nữ này vẫn trở thành bác sĩ gia đình của Ngọc Thanh thông qua mối quan hệ với cha mẹ anh, đại khái là mỗi cuối tuần sẽ đến nhà anh một lần.
Gia thế của cô ấy hẳn là không tồi, nếu không thì không có khả năng làm bố mẹ anh vui vẻ được, một cô tiểu thư lá ngọc cành vàng mà lại phải làm những chuyện này đúng là quá liều rồi.
Mỗi lần trong bữa cơm gia đình, người phụ nữ này đều xuất hiện không có ngoại lệ, cô nghĩ có ông bà nội Ngọc Thanh là cô sẽ nắm chắc thắng lợi sao? Nực cười.
Người phụ nữ dùng trăm phương nghìn kế như vậy, sao có thể đánh đồng với Khả Như, chẳng qua chỉ là bắt chước thôi.
Chuyện anh say đắm Khả Như và ghen tuông tranh đấu với Lê Hoàng Việt phòng chừng cũng đã lan truyền khắp Hải Phòng rồi, mà thế thì đã sao? Tâm tư của Sman người qua đường đều đã biết hết cả rồi.
Sau đó Phan Huỳnh Đông đã chấp nhận sự tồn tại của Sman.
Bởi vì thực sự lâu lắm rồi bố mẹ không giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh, ở một góc độ khác, điều này cũng chẳng phải xấu với anh.
Không bao lâu sau Phan Huỳnh Đông đi công tác ở Đà Nẵng.
Đích thân chủ tịch tập đoàn MTP đã bí mật bàn bạc với anh về chuyện đối phó với Lê Hoàng Việt thông qua bắt cóc Trần Khả Như. Anh không hề ngần ngại mà lấy một phần hợp đồng đầu tư của công ty ra để trao đổi.
Không thể phủ nhận, lúc ấy anh kích động quá, đối phương đề nghị thật sự là quá khiến người ta không thể chối từ.
Phan Huỳnh Đông rất rõ, khoảng cách giữa anh và Khả Như không xa, chỉ cách mỗi một Lê Hoàng Việt... Mỗi một lần vừa mới có tiến triển, Lê Hoàng Việt lại xuất hiện làm rối, hơn nữa thể hiện ra ưu thế được ông trời ưu ái, hung hăng ném anh ra sau, như thể trời sinh cậu ta ra là để đối chọi lại với anh.
Anh ngàn vạn lần nghĩ, nếu Lê Hoàng Việt biến mất, nếu như Lê Hoàng Việt chết, Trần Khả Như có chấp nhận anh không?
Đáp án là phủ nhận.
Anh không còn cách nào tự mình lừa mình nữa.
May mắn thay anh không bị dục vọng tà ác chi phối mà phạm phải sai lầm lớn.
Tính cách Khả Như rất rõ ràng, bề ngoài nhìn thì yếu đuối nhưng thực tế lại quật cường, sẽ có lúc mềm lòng, nhưng với chuyện đại sự tuyệt đối không mơ hồ. Trừ khi cô tự nguyện, nếu không sẽ không có kẻ nào có thể ép được cô ấy. Anh sẽ không liều mình mà chấp nhận rủi ro làm kẻ sát nhân đâu.
Khi Phan Huỳnh Đông thấy Khả Như vùng vẫy trong làn nước lạnh giá, theo bản năng anh không do dự nhảy xuống cứu cô ấy, nếu cô chết thì phải làm sao đây?
Giấc mơ anh theo đuổi bấy lâu nay sẽ tan thành mây khói!
Anh sẵn sàng mang cả mạng sống của mình cho Khả Như!
Ôm lấy cô, cảm giác sống động ấy dường như đã quay trở lại.
Tranh thủ khi hô hấp nhân tạo, anh hôn trộm cô ấy, đây chính là lần tiếp xúc thân mật nhất giữa hai người.
Cô là một loại thuốc phiện, khiến mỗi lần ở gần anh như người nghiện đỡ cơn thèm khát.
Yêu thương đong đầy nhưng lại phải kìm nén trong cay đắng.
Thừa nhận đi, anh chính là một người đàn ông yếu đuối, tự tôn là cái chó má gì! Có đôi khi anh thật sự rất muốn vứt bỏ cái lớp ngụy trang nho nhã nhã ôn hòa trên mình đi! Nhưng anh không làm được!
Mỗi người đều có một mặt hung ác và thiện lương trong tim, tất cả phụ thuộc vào việc lý trí có thể chiến thắng cảm xúc hay không. Nếu bạn không thể kiểm soát, chẳng phải là sẽ trở thành người bệnh tâm thần sao?
Bởi vì cứu cô mà Phan Huỳnh Đông cảm rất nặng.
Đúng lúc này Sman đến, thật nực cười, cô ấy dựa vào cái gì mà cho rằng mình có thể so sánh với Khả Như?
Cuối cùng anh ta cũng đem tất cả sự tức giận và bất mãn của mình đổ lên người Sman, ai bảo cô ấy đến đây? Nếu cô ấy an phận thì sẽ bình yên không có chuyện gì, còn nếu gàn bướng hồ đồ…
Khả Như không thể chờ được định rời khỏi anh để đi tìm Lê Hoàng Việt, lời từ chối anh nghe nhiều đến nỗi tim vỡ tan thành ngàn vạn mảnh. Anh vứt bỏ tự tôn, mặt dày mày dạn yêu cô, để rồi cuối cùng được cái gì?
Phan Huỳnh Đông lại một lần trơ mắt mà nhìn Trần Khả Như tuột khỏi vòng tay mình.
Anh không biết phải làm gì đây? Trong đầu anh rất loạn, vừa nóng vừa quay cuồng… Cuối cùng anh thực sự phát sốt.
Trở lại Hải Phòng anh cứ bệnh miết, Sman vẫn luôn ở bên chăm sóc anh cẩn thận. Ngọc Thanh không thích cô, căn bản không cần bất cứ lý do gì hết.
Dù sao cô cũng tính là mất nhiều nhất,anh có đối xử lạnh nhạt hay châm chọc cô thế nào cô cũng đều bỏ qua.
Sự chấp nhất này của cô vô cùng giống với Trần Khả Như.
Nhưng người phụ nữ này không yêu anh, cái cô yêu là địa vị, là thân phận của anh, bởi vì anh không nhìn thấy một chút yêu thương nào từ trong mắt cô.
Siman thậm chí còn không bằng nữ phụ trong truyền thuyết, bởi ít ra nữ phụ trong truyện còn yêu nam chính đến chết đi sống lại, còn Sman lại là người xảo trá đến cực độ.
Có một lần trong lúc sốt đến mê man, anh đã quan hệ với Sman.
Không sai, anh coi Sman thành Khả Như.
Một người đàn ông đã đè nén quá lâu, có được người phụ nữ mình mơ ước sẽ có cảm giác thế nào? Anh điên cuồng, chèn ép cô không thương tiếc.
Biến mẹ đi cái thằng hèn nhát!
Anh hoàn toàn phơi bày bộ mặt mình giấu kín bấy lâu. Bình minh đến, Phan Huỳnh Đông vô cùng sầu não vì đã phạm một sai lầm lớn như vậy!
Từ lúc nào mà anh không thể khống chế được bản thân như vậy!
Anh không ngờ đây là lần đầu tiên của người phụ nữ ấy, vết máu đỏ tươi trên khăn trải giường khiến anh nhớ mãi.
Đang lúc anh còn đang bối rối, Sman đã tỉnh, phản ứng của cô rất bình tĩnh, ung dung mặc quần áo, từng động tác đều rất quyến rũ.
Sự tức giận của Phan Huỳnh Đông lên đến đỉnh điểm, anh chất vấn: “Có phải kế hoạch của cô không?”
Loại chuyện này rõ ràng là bất lợi cho phía nữ, có lợi cho phía nam. Nhưng đặt trên người Sman, Phan Huỳnh Đông không tin. Đối với bất cứ ai anh cũng đều phong độ, đặc biệt luôn chở che ân cần với Khả Như. Đối mặt với Sman, anh lại không thể bình tĩnh, chỉ có thể bùng phát cơn tức giận.
Cô không chịu thua: “Ý anh là sao? Anh cho rằng tôi quyến rũ anh?”
“Cô biết rõ người tôi yêu là Khả Như, lại cố ý xuất hiện ở trước mặt tôi, cố ý bắt chước cô ấy... Suốt thời gian qua, tất cả những việc cô làm không phải là vì muốn tôi ngủ với cô sao?”
Phan Huỳnh Đông không biết vì sao mà khi vừa thấy đến gương mặt quá đỗi xinh đẹp của Sman, anh liền tự động quy cô vào loại phụ nữ gian xảo, lời nói ra rất nặng nề, rất thô tục.
“Phan Huỳnh Đông, anh…”
Mặt cô đỏ ửng lên, đôi mắt ngập nước, cổ họng như nghẹn lại.
“Tôi không cần biết cô đi vá màng trinh hay đây thật sự là lần đầu của cô, muốn bao nhiêu tiền, ra giá đi!” Cả đời này Phan Huỳnh Đông không nghĩ mình có thể ác độc nói ra những lời nói vô trách nhiệm như vậy, nhưng đối với loại phụ nữ như Sman nếu chỉ vì một lần này mà chịu toàn bộ trách nhiệm chẳng phải tự biến mình thành thằng ngu sao.
Sman không nói gì.
Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm anh, thái độ chưa từng hung mãnh ác liệt như vậy, thiếu đi sự nhu nhược đáng thương vừa rồi, lại thêm phần thâm trầm khiến người ta thực sự không thể hiểu được.
Phan Huỳnh Đông đột nhiên chột dạ, anh cũng không hề nói sai. Bác sĩ mà, vá màng trinh là chuyện quá đơn giản, anh chỉ là nói ra khả năng này mà thôi.
Tuổi của anh cũng lớn như vậy rồi, lại còn bị một con nhỏ cáo già tính kế không phải rất nhục sao! Không thể được!
“Tôi khuyên cô nên biết đủ, nếu không một đồng cũng đừng hòng có được. Đừng nói Ngọc Thanh không thích cô, cho dù nó thích cô, chấp nhận cô thì tôi cũng không cưới cô đâu, cô đừng có mơ nữa.”
Phan Huỳnh Đông nói hết, dù sao anh cũng thấy da mặt cô rất dày, nếu có thể khiến cô bỏ cái ý nghĩ này đi, biết khó mà lùi thì càng tốt. Còn nếu không thể, thì trái tim cô phải mạnh mẽ như thế nào?
Lời nói vừa buông, bầu không khí liền đông đặc lại.
Phan Huỳnh Đông cảm giác được những nhân tố lạ lùng lơ lửng trong không khí.
“Nói xong chưa?”
Cô nói, giọng điệu bình tĩnh, ánh mắt trong suốt.
Phan Huỳnh Đông có một loại ảo giác, như thể những hành động của anh đã bị người khác nhìn thấu.
Cao văn bân có một loại ảo giác, giống như chính mình hành vi đã sớm bị người xem thấu.
Lúc này anh bắt đầu lo lắng, nếu Sman đi gặp bố mẹ anh thì sao, dù gì thì họ cũng đã có hơn một lần có quan hệ.
Trong tiềm thức, anh không muốn lấy một người như Sman.
Anh gật gật đầu.
Ngay sau đó Sman đã mặc xong áo khoác ngoài, động tác lưu loát lại nhanh nhẹn. Cô thậm chí còn không quay đầu lại, trực tiếp xách túi đi thẳng.
Làm cho Phan Huỳnh Đông thấy vô cùng khó hiểu.
Sman dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi quỹ đạo cuộc đời của anh, tại các buổi họp mặt gia đình, bố mẹ dần thay đổi từ Sman sang các quý cô khác.
Một cô gái đầy mưu mô ra đi, đổi lấy càng nhiều ong bướm.
Anh đối phó với mấy người đó muốn điên, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới Sman, bởi vì đã bao nhiêu năm không chạm vào phụ nữ, ngày hôm đó cảm giác lại chân thật như vậy, thật đến nỗi khiến anh hổ thẹn.
Không thể phủ nhận, cái loại cảm giác này rất kỳ diệu, nhưng thực sự anh coi Sman là Khả Như.
Đúng lúc này anh nhận được tin Lê Hoàng Việt đã quay với tình cũ, lại còn có con ngoài giá thú, cha con nhận nhau, chính thức ly hôn với Trần Khả Như.
Tại sao lại thành ra như vậy?
Phan Huỳnh Đông vừa mừng vừa sợ, tim đập rất nhanh, đối với anh đây có phải cơ hội ngàn năm có một hay không?
Không một chút chần chừ, anh lập tức bay đến Đà Nẵng.